Love Is The Way!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Love Is The Way!

Hội quán HotBoy!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tìm anh mr.pig
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata

» có cách nào là 4r đc lại như xưa....
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty28/12/2015, 3:24 pm by chithien556

» quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty24/12/2015, 10:00 am by keocaosu

» Đêm mưa
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong

» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty12/9/2015, 10:57 pm by anchoi

» [ALL-HotBoy] Asian Boy!
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty18/8/2015, 9:53 pm by song

» nóng trong người
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty18/8/2015, 9:41 pm by song

» ĐÊM ĐỊNH MỆNH
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong

» mem mới làm quen nha mọi người
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong

» Slave Thủ Dầu Một
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846

Top posters
truongson
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
chithien556
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
Mr.tong
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
Hey.Baby_PitPull
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
TuiTênTrâu
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
cleo_cleo
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
Gray Fairytail
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
hakuna.matata
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
hanggolds
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
Thần Nông
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Vote_rcap 
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

 

 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
.•'´¯)HạnhPhúcÄo(¯`'•.

.•'´¯)HạnhPhúcÄo(¯`'•.


Zodiac : Gemini Tổng số bài gửi : 11
Points : 25
Được cảm ơn : 0
Join date : 30/09/2012
Age : 30
Đến từ : Nơi sâu nhất của đau khổ....

7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty
Bài gửiTiêu đề: 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết   7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty3/12/2012, 1:08 pm

CHAP 21
- Thôi để nói sau vậy. Này. – Yunho nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ au của Keita san, nhưng tay thì cố ý choàng qua vaiJaejoong.- Nhớ khóa cửa cẩn thận đấy!
Cậu Kim phì cười lắc đầu quầy quậy trêu tức Yunho, rồi đi vào phía sau cánh cổng, vội vàng đẩy Keita vào trong. Yunho cứ nhìn tấm lưng bé nhỏ đó xa dần. Cho đến khi cánh cổng khép lại, anh mới quay đầu đi về.
Ngày mai. Ngày thứ sáu…
Anh sẽ cùng Jaejoong vút bay.
(Nghĩa đen đó.)
~ Ngày thứ năm đi qua như vầy đó ~
Ngày thứ sáu
Sáng sớm tinh mơ, khi sương cònchưa thèm tan hết, chàng Jung đã xách xác đi theo một con đường quen thuộc để đến gặp ai đó. Khổ một nỗi chàng thấy thương con nhím biển tối qua về muộn mà bị đánh thức sớm nên chẳng thèm gọi điện báo một câu. Thực ra chàng cũng không biết đến nơi rồi thì làm gì tiếp theo, chẳng nhẽ lấy đá ném vỡ cửa kính phòng người ta gọi xuống? Như thế chỉ tổ bị bắt đền bù thiệt hại thôi, tuyệt đối không được!
Thế mới nói, khi mê mẩn ai đó rồithì ta sẽ hay làm những việc rỗi hơi vô nghĩa như thế này đó.
Nhưng chẳng để Yunho vắt óc suynghĩ lâu đâu. Khi đại biểu nhà Jung vẫn đang lẹt xẹt lết dép lê trên đoạn đường thoai thoải dốc, thì đằng xa cũng đang có một người đi bộ lại gần.
Yunho nheo mắt nhìn rồi nhìn rồi nhìn… Nhìn đã thì cũng nhận ra đó là ai, ngạc nhiên suýt tụt huyết áp. Có lẽ người kia cũng đang biểu cảm tương tự.
- Jaejoong? Sao cậu lại ở đây? – Yunho nhìn con người giờ đã đang đứng trước mặt.
- Cái đó tôi phải hỏi anh mới phải.Sao anh không gọi điện trước chotôi? – Cậu Kim mắt mở to không kém.
- Tôi…
Phải trả lời thế nào? Ai biết. Anh cũng có biết đâu.
- Cậu cũng vậy còn gì!
Jaejoong mặt đần thối, ngẩn ra một lúc. Đúng thật. Cả đêm ngủ không ngon giấc, đến bốn giờ sáng thì chợt tỉnh dậy, nghĩ ngay đến người ta. Rồi thế là lục đục mặc quần áo phóng ra khỏi kháchsạn.
Tóm lại, hai người nhìn nhau một lúc. Rồi Jaejoong cúi đầu đưa tay che miệng bật cười, còn Yunho thì ngửa cổ lên giời, lấy hai tay che mặt thở phào. Quả đúng là đại ngốc.
- Được rồi, bỏ qua đi. Chúng ta đi thôi. – Yunho bỗng nhiên đằm thắm dịu dàng, rất ngây thơ vô tình choàng tay qua vai Jaejoong.
- Anh không cho tôi biết trước được à? – Cậu nhỏ cự nự.
- Đằng nào tí nữa cũng biết liền mà. – Anh Jung nhún vai.
Hai người không đi đâu khác mà dắt nhau ra… bãi biển. Ban đầu Jaejoong cứ tưởng ảnh bắt mình tập bơi nên sợ hút chết, quyết tâm chạy về bằng được. Nhưng đến khi Yunho đưa Jaejoong đi gặp một người bạn của ảnh, mọi chuyện còn khó hiểu hơn.
Bởi vì người bạn đó… đang ngồi trên một chiếc ca nô.
- Anh làm gì vậy? – Jaejoong hỏi nhỏ. – Đưa tôi đến gặp cậu bạn anh làm chi?
- Là tôi nhờ cậu ấy lái ca nô giúp chứ chúng ta có ngồi cùng đâu mà lo.
- Vậy… chúng ta ngồi đâu?
- Chúng ta không ngồi.
Yunho chỉ tay về phía xa, nơi có một thứ gì đó đang nằm trên cát,nối chiếc thuyền bằng hai sợ dây cáp dài và chắc chắn.
- … Dù?
- Phải. Chúng ta sẽ bay. – Yunho mỉm cười.
Thực ra, anh chàng này làm quá nhiều việc làm thêm cũng tốt. Lạm dụng đồ chung để làm việc riêng một lần cũng chả chết con cún nhà nào. Đúng không?
.
.
- Cậu Kim, bám chắc vào nhé!
Lúc này, hai người đã thắt dây bảo hiểm an toàn, mỗi người buộc một chiếc đai to bao lấy toàn bộ vùng bụng và lưng, thêmmột chiếc áo phao nữa ở ngoài. Tất cả những thứ đó đều được nối liền bằng dây cáp với chiếc dùkhổng lồ màu vàng nắng còn đang nằm dài trên cát.
Tay Yunho ôm chặt lấy eo Jaejoong từ phía sau, chỉnh lại dây đai thật chắc ăn rồi thì thầm vào tai cậu.
- Đừng buông tay tôi ra, nghe chưa?
Jaejoong chẳng hiểu quá phấn khích hay quá bất ngờ mà không nói được lời nào, chỉ khẽ gật đầu. Yunho ra hiệu cho người bạn ngồitrên ca no. Sau vài tiếng khởi động máy, chiếc ca no phóng vút trên mặt biển.
Chiếc dù được nối với thuyền bằng dây cáp di chuyển từ từ trên mặt cát rồi đón lấy gió vào trong, phồng to rồi bay lên dần, kéo theo cả hai con người được treo ngay phía dưới.
Nhìn chiếc dù đó giờ đây trông như một miếng chuối ép khô khổng lồ, căng phồng lên trên nền trời.
Yunho và Jaejoong dần được nhấc bổng lên không trung, chẳng mấy chốc đã bay cao lên đến tận trời xanh. Ở dưới, cả vùng biển rộng lớn mở ra trước mắt, xanh ngắt một màu.
Đến cả những dãy núi lớn phía xa, hòn đảo nhỏ giữa biển đều thu gọn vào tầm nhìn cao tít tắp.
Yunho cảm thấy cả người đúng làđang bưng lơ trên không trung. Gió biển sáng sớm mát rượi hất tung những lọn tóc đen nhánh của ai đó qua cánh mũi anh. Một chút vị chanh vừa lạ lẫm vừa thân quen hòa cùng mùi mặn củavùng biển.
Bỗng nhiên cậu nhỏ bật cười thậtto, hét lên vài tiếng phấn khích. Chỉ có điều Yunho thấy mấy biểu cảm này đến hơi muộn, khi cả haiđã bay được một lúc lâu.
- Yunho này, anh có nhớ tôi từng bảo trên đời này tôi sợ nhất ba thứ không? Một là nước, hai là ma, ba là gì anh biết không?! – Trong không gian rộng lớn và tiếng gió ù ù bên tai, cả hai ngườiphải gân cổ cò lên để nói.
CHAP 22
- Biết đã giàu! Là gì vậy?
- Là độ cao đó!
.
.
(Một giây tĩnh tâm)
.
.
[Quác quác]
( Dừng lại chút lấy hiệu ứng )
.
- CÁI GÌ?
- Tôi sợ độ cao! Anh điếc à?!
Yunho lúc này đã hoàn toàn thoátra khỏi trạng thái lâng lâng bay bổng ở chốn bồng lai tiên cảnh, mà tụt xuống mười tám tầng âm ti.
- Sao cậu không nói trước?!
- Ai bảo anh cứ úp úp mở mở, tôi làm sao biết trước mà nói?! – Cãi nhau.
- Trước khi bay cậu vẫn nói được cơ mà? Bây giờ sợ lắm không? Xuống luôn nhé? – Anh Jung tuôn cho một tràng.
- Không! – Kiên quyết.
- Cậu điên à? Căng thẳng thần kinh sao chịu nổi? – Yunho giờ đây chỉ muốn đấm vào đầu mình. Người bình thường có khi vì độ cao này còn thấy chóng mặt khó chịu nữa là người có tật sợ sẵn. Nguy cơ tụt huyết áp cũng không chừng.
Jaejoong như đoán được mọi suy nghĩ của Yunho liền tiếp lời, giọngđiệu vô cùng hứng khởi.
- Không sao, giờ tôi thấy tuyệt lắm! Chưa bao giờ tôi nghĩ mình dám làm trò này~ Thật đấy!
- Sao cậu lại dám chứ? – Jung chàng thở hắt khó chịu.
- Bởi vì đi cùng anh mà.
Jaejoong mỉm cười, nắm chặt lấy hai bàn tay khô ráp đang ôm lấy eo mình, chặt đến mức những ngón tay trở nên nóng hổi. Gió vẫn thổi tạt vào mặt Yunho mát lộng, làm mắt anh bỗng thấy cay cay. Yunho khẽ cười thành tiếng rồi tựa đầu lên vai Jaejoong, tay quàng qua ôm lần nữa rồi thì thầm nho nhỏ.
- Vậy thì ôm thật chắc vào.
Jaejoong quay đầu lại, cười ngây ngô như một đứa trẻ được cho kẹo.
Chiếc dù lớn bay đến đâu, nụ cườitỏa nắng đến đó. Tỏa đến mức chim chóc diều hâu cò quạ không nhìn rõ đường, đâm sầm vào nhau chết tức tưởi, gây tắc nghẽn giao thông.
Tất nhiên chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến đôi trống mái… uhm, đôi double trống của chúng ta cả.
Ông trời hình như cũng chiều lòngngười, kéo mây đen âm u đến trùúm cả bầu trời.
Nhưng đương nhiên, chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Vì cái thời lấy cảnh ngụ tình đã qua từ hồi Lý Bạch rồi. Giờ đây, dù giờicó bão bùng thật đi nữa cũng chỉ chết chim chết cò chứ chẳng chết hai nhân vật chính được đâu.
Vào sáng một ngày sắp bão, hai người đã ôm nhau trên không trung như thế đó.
.
.
Chiếc dù vàng hạ dần xuống bãi cát rộng mênh mông vắng tanh người. Yunho tháo đai bảo hiểm ra, khoát tay vẫy vẫy người bạn nọ trước khi anh ta phi ca nô về bến đậu.
Chàng Jung khẽ chẹp miệng, kiểu này bù tiền lương đến một tuần cũng chưa chắc đã hết đâu.
Nhưng khi Yunho vừa quay đầu lại thì một cảnh tượng ập đến bấtngờ. Jaejoong đã tháo xong đai an toàn, từ đằng xa chạy lại và ôm chầm lấy anh trong bất ngờ. Hai cánh tay gầy gầy ôm lấy cổ người cao hơn, trên gương mặt trẻ con đó bừng sáng nụ cười hạnh phúc.
- Yun ah, từ giờ tôi sẽ không sợ độ cao nữa đâu! Cảm ơn anh~
Yunho không thể phớt lờ sự nồngnhiệt bùng cháy trong đôi mắt đen dài của cậu. Và không dự tínhtrước, anh cúi xuống hôn Jaejoong.
Nụ hôn đến nhanh, nhanh đến mức khi chính chủ nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hai cái lưỡi nóng hổi cuốn lấy nhau, khuôn miệng tràn ngập hương vị của người ấy.Nói công bằng là chỉ có Yunho đang giết người cướp răng thôi. Chỉ đơn thuần là một cái hôn, nhưng ngỡ ngàng cứ không ngừng ào ạt đến.
Cho đến khi Yunho giật mình và buông cậu Kim ra thì gạo đã cháythành cơm khê rồi.
Yunho thì không biết nhưng Jaejoong thì đúng chính xác là đứng như trời trồng. Khuôn mặt ngơ ngác, chẳng ra xấu hổ cũng chẳng ra bị tổn thương. Tựa như vừa bị cái gì đó đập vào đầu, tạm thời ngừng mọi trạng thái suy nghĩ, cứ ngây mắt ếch nhìn ngườiđối diện. Nói tóm lại là nom rất ngu. Nhưng đối với Yunho, dùng từ hoa mỹ hơn là "vô hồn".
Chàng Jung vận hết công lực, cố nặn ra một nụ cười của người Đảng viên chuẩn mực nhưng bất thành.
Cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến ra sao, đành quay lưng đi thẳng.
.
.
.
- Jaejoong? Jaejoong? Lên xe đi chứ?
Cậu Kim đại công tử ngơ ngác quay sang nhìn người đối diện. Hóa ra là Keita.
- Mọi người lên xe hết rồi, cậu cònđứng đây đếm kiến à?
Ah, hóa ra phải lên xe. Đi đâu… quên rồi. Ừ thì lên. Jaejoong với tay xách túi, lật đật nhảy lên chiếc xe du lịch của gia đình. Ngồimột lúc, một lúc, Jaejoong mới nghiêm túc suy nghĩ.
Nói tóm lại… mình đã về nhà bằng cách nào ta?
Hình như là đứng giữa trời cao mây trắng biển xanh cát vàng một hồi thì gặp một bà dắt cả đàn chó đi dạo. Lũ chó hình như nhận ra người quen cũ vùng lên sủa ầm ỹ, đuổi cho chạy té khói. Thế là thoát khỏi trạng thái chết lâm sàn, cuốn xéo được về đến nhà. Sau đó thì cứ ngu ngu ngơ ngơ, nghĩ mãi không ra mình phảinghĩ cái gì. Trong lòng chỉ còn hình ảnh mình vừa chạy tới ôm người đó thì người đó liền cúi xuống hôn mình.
Vấn đề là… thằng cha đó xong việc lại lăm lăm đi mất! Đã thế còn nói dối mình. Rõ ràng nụ hôn sáng nay và tối qua là của cùng một người, không thể nhầm được. Jaejoong khẽ rủa thầm mộttiếng. Thật như ăn phải bả chuột vậy! Đã bị cướp đồ trắng trợn cònbị thằng cướp bịp cho như một tên ngốc.
Nghĩ từ sáng đến giữa chiều vẫn nghĩ không ra. Là yêu hay thích, là muốn gặp hay không muốn gặp. Chẳng qua là tình cảm đến quá nhanh, mà thành thật thì óc hơi bị bé, nên không thể nhận biết rõ được

CHAP 23
Nói tóm lại lần nữa, dù gì thì, chất xám của Jaejoong cũng có vấn đề mà. Dây thần kinh cũng nắm tay nhau dung dăng đi nghỉ mát cả rồi. Có suy ngẫm hoài cũng không nghiệm ra được đâu.
Xe bon bon đi được một lúc, cậu Kim mới ngây thơ quay sang hỏi Keita san đang ngồi bên cạnh.
- Mình đang đi đâu thế?
Keita chớp mắt nhìn kỳ dị.
- Nói từ sáng tới giờ cậu không nghe hả Jaejoong? Chúng ta về nhà bác cậu ở gần sân bay thăm họ một ngày rồi lên máy bay về luôn.
- Hơ… thế không quay về khách sạn nữa à? Thế còn tối mai thì sao? – Cậu Kim ngơ ngác.
- Nói hết rồi còn gì. Cả nhà ở lại nhà bác cậu từ giờ cho đến sáng mai, sau đó lên máy bay luôn. Vì chuyến bay chiều mai đột nhiên bị hoãn nên vé được chuyển sangbay sáng. Mình chỉ phải ngủ lại nhà bác một đêm thôi mà, có khác gì đâu?
Jaejoong mang máng nhớ lại. Sânbay ở rất xa so với nơi này, nhà bác cậu cũng vậy. Giờ cũng chiều tối rồi, đi đến nơi, chào hỏi nhậu nhẹt xong là vừa hết tối. Ngủ một giấc là bị xách cổ lên máy bay. Xong xuôi gọn ghẽ.
Kim công tử giờ mới tá hỏa la lêntiếng Man di. Cái quái gì?! Vậy là không được gặp anh ta nữa sao? Không thể! Anh ta còn nợ cậu lời giải thích cơ mà. Mà không giải thích cũng được, ít nhất cũng không nên đi như thế này.
Đang khóc dở mếu dở thì xe phanh két lại tức thì, làm đầu Jaejoong đập bốp vào cái ghế phía trước. Tiếng ông bô vang lênsang sảng đầy khí thế.
- Cả nhà xuống xe! Đến đây rồi mà không đi ăn ở quán này một bữa thì thật thất lễ với tổ tiên. (?)
Nói rồi ổng đằng hắng chỉ ra phía trước. Qua ô cửa kính, một nhà hàng khổng lồ hiện lên sáng lung linh. Gì chứ ăn thì kể cả quân Nguyên cũng chẳng đuổi được nhà này đi chứ nói gì đến bão.
Jaejoong xuống được xe thì như với được cục vàng. Nhân lúc cả nhà không chú ý, cậu chàng len lén lấy cớ đi vào WC rồi chuồn thẳng cửa sau ra ngoài. Cả binh đoàn đấy hơn hai chục người chẳng thể để ý hết được.
Cậu Kim thoát được khỏi gia đình,chạy thục mạng được một đoạn xa tít tắp mới tái xanh mặt. Quêntiền rồi. Cả gia tài vứt hết trong va li, giờ chẳng còn gì ngoài chiếcdi động.
Không sao! Nam tử hán chí ở bốnphương, không có tiền chết được chắc? Thế là chàng Kim ngậm ngùi tiếp tục sự nghiệp cuốc bộ. Cuốc được vài bước nữa mới ngớ tiếp.
Rút cuộc là mình trốn đi mô?
Tên họ Kim này, cái gì cũng làm trước nghĩ sau. Có những hành động kỳ cục, vì một ai đó mà không thể lý giải được. Trốn đi được thì đi đâu? Đằng nào chẳng phải quay về. Đến nhà hắn? Rồi, đến, sao nữa? Chẳng nhẽ lại trịnhtrọng trang nghiêm mà hỏi hắn rằng, vì cái quái gì mà hôn tôi?
Nhưng mà, dù gì cũng phải gặp một lần trước khi đi. Vì có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Dù là đến chào rồi quay đi cũng được. Chỉ muốn gặp cái mặt đần đụt đó,thế thôi.
Và cậu Kim đi, cứ đi, vừa đi vừa hỏi đường. Lê dép xốp được tầm ba mươi phút thì điện thoại rung inh ỏi. Cậu công tử chép miệng, ăn uống no say rồi mới nhớ ra người ta chứ gì.
- Alo mẹ ạ... À con có bị bắt cóc đâu. Là con tự đi đấy, con quên đồ ở khách sạn muốn về lấy ấy mà… không sao con mang nhiều tiền mà, con đang đi taxi này… Mà mẹ ơi con hơi đau đầu, hay là con ở lại khách sạn đến sáng mai luôn nhé? Có sao đâu con mang đủ tiền mà, mai về đúng giờ là được chứ gì… Con có phải trẻ con đâu!... Vâng bai bai má, con yêu má!
Gấp điện thoại vào, tiếp tục hỏi đường. Trời đã bắt đầu nhá nhemtối, có mưa phùn nhè nhẹ. Cậu Kim cho rằng mình tìm được rất giỏi. Giỏi đến mức đi được một lúcthấy cái quán bún riêu này quen quen, hóa ra là hai mươi phút trước đi qua rồi.
Quốc bộ suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa đói vừa mỏi. Jung Yunho… lần này anh chết với tôi!
Uhm… rút cuộc là mình đi qua đoạn đường này mấy lần rồi nhỉ?
Chân mỏi rã rời, mưa càng lúc càng nặng hạt, Jaejoong ngồi phịch xuống hiên một cửa hàng ven đường. Nhìn từ đây ra, bãi biển tối âm u vắng tanh từ lúc nào. Chỉ có vài đôi uyên ương vẫntranh thủ chỗ tối hôn hít nhau gần đó. Thức cảnh sinh tình, Jaejoong nhìn đi đâu cũng nghĩ đến Yunho, liền gào lên một tiếngmọi rợ rồi đứng dậy đi tiếp.
Cậu Kim đã cảm thấy mình đi đúng đường, đi rất gần về đến nhà hắn ta rồi, nhưng phố xá ở đây vô cùng kỳ dị, làm cho đấng anh minh như Jaejoong cũng bó chiếu.
Trời tối hẳn. Bão to kéo đến, cơn mưa phùn biến thành cơn mưa lớn, dội ào ào xuống phố biển. Cả bãi cát song song với đường lớn ướt sũng, ủ rũ trong màn nước lớn. Các cánh cửa quán ăn đóng dần dần, chỉ còn ánh đèn vàng hắt ra từ những ngôi nhà dân.
Jaejoong bất lực hoàn toàn, ngồi sụp xuống trước một mái hiên cửa hàng tạp hóa, hai tay ôm lấy đầu gối, tưởng tượng đó là cánh tay rắn chắc của Yunho. Cả người cậu đã ướt sũng, lạnh đến run cầm cập. Jaejoong ngồi tủi thân, nhìn ra màn mưa càng lúc càng dày. Cậu nhỏ nhớ lại đêm đầu tiên đến đây, còn nghĩ không biếtlàm gì để qua một tuần.
Thế mà bảy ngày trôi đi nhanh quá.

CHAP 24
Cậu Kim ngồi nghe tiếng hai hàm răng đánh lập cập lách cách vào nhau, lại nhớ lại nụ hôn sáng nay,nụ hôn tối qua, miệng bất giác vẽthành nụ cười. Nhưng trong hoàncảnh này, vừa tối vừa mệt vừa lạnh vừa lạc đường, tất cả chỉ cònlại cảm giác tủi thân. Nhâc di động lên muốn gọi cho anh ta lắm, nhưng lại sợ quê. Với lại… sáng nay chưa nói với nhau câu nào sau chuyện đó, giờ cũng thấyngại.
Jaejoong thở dài, thầm chửi rủa trời đất. Sao ổng không cho mưa đá luôn đi, thật biết phù hộ ngườitốt mà.
Chiếc di động hắt ra thứ ánh sángmờ ảo, vẫn chờ được bấm số.
Jaejoong khẽ chớp mắt, buồn tủi lẩm bẩm.
- Yunho ah, giờ này anh đang làmgì thế?
.
.
.
Ta hận ông trời!
Yunho xì một tiếng chửi rủa, đưa cánh tay gạt bớt nước trên mặt. Căn nhà đầu ngõ của anh nằm ngay trước một cái cống rõ to. *** rời mưa là tắc ứ ự, mùi hương ngào ngạt bay vô nhà, rác rưởi cũng nắm tay nhau trôi vào tận cửa, tình thương mến thương vô cùng. Ngoài việc thông cống ra thì giờ này, giữa tiết trời mưa bão ầm ầm anh Jung còn có thể làm gì ngoài trời nữa?
Jung lão nông vừa thông cống vừa chửi rủa, còn nhớ hồi mang thai Yunho, mẹ anh từng bị nghén… mùi nước cống, thành ra lớn lên anh mới có duyên với bọnnó thế này đây. Đã vậy nhà còn gần cái hố ga rõ to, lại hay mất nắp, thành ra người Đảng viên như anh phải đóng hẳn một cái biển khổng lồ "HỐ GA =>" cắm bên cạnh để người dân đi qua còn biết đường. Không thì thể nào cũng có ngày mưa gió ai đó hậu đậu một bước nhảy tùm xuống hố, lại phải tuôn dây thừngxuống vớt lên thì khổ.
Thông xong thì nước mưa được dịp tuôn vào ồ ồ, mặt anh Jung cũng ướt nhẹp. Anh thở phào nhẹnhõm rồi vác xẻng vào trong nhà,nhưng vừa rửa tay chân xong thì điện thoại bỗng nhiên reo.
Yunho tiến đến nhấc máy lên. Trong tiếng mưa rơi ào ào, đầu dây bên kia vang lên chất giọng đáng thương mệt mỏi của người đó.
- Yunho ah…?
- … Jaejoong?
Yunho thoáng bối rối. Vốn từ sáng đến giờ không dám liên lạc với người đó vì không biết phải giải thích cái pha "giật gân" kia như thế nào. Nay cậu ta lại chủ động gọi điện với cái giọng tủi thân như thế, nhất định là có chuyện gì rồi.
- Anh đang làm gì thế?
- … Vừa thông cống xong.
… Thực tình Jaejoong cũng chẳng mong gì lãng mạn hơn. Thôi kệ đi.
- Cậu đang ở đâu thế? Sao bên đótiếng mưa to vậy? – Đầu dây bên này là chất giọng lo lắng.
-… Ngoài đường…
- …Gì?
- Tôi bị lạc rồi. – Cậu khẽ nấc.
.
Trời vẫn mưa rào rào, con đường nhá nhem tối, ánh đèn hai bên nhà dân buồn tiu nghỉu.
Yunho cầm ô chạy nhanh, rất nhanh. Đi qua con đường dốc, nhớ lại từng bị muỗi đốt ngứa râm ran vẫn cố cùng nhau đi bộ. Đi qua một cái ngõ nhỏ, nhớ lại cảnh mình xông pha đánh lũ con bạc háo sắc trong ngõ chỉ vì ai đó.Đi qua quán bún cá đóng cửa im lìm, nghĩ về hôm hai đứa chu du trên cái xe han gỉ, đi đến đâu cũng có người gào ở phía sau,"bún riêu một người ăn hai ngườivui đây". Đi qua khu chợ đã tan, nhớ lại cảnh tên nhóc trượt chân suýt ngã nhào vào xô tép của người ta. Nhớ cả lúc cậu ta đút lấy đút để thức ăn vào mồm mìnhở khu chợ nổi. Rồi đi qua bãi biển,nhớ lại dáng cậu ta nằm ườn xả rác, lăn đùng ra vì cảm nắng, ướt nhẹp dặt dẹo khi được vớt từ dưới biển lên, lon ton chạy theo mình đòi cùng nhặt rác, rồi cả cái ôm ngỡ ngàng mới sáng sớm hôm nay.
Tất cả những kỷ niệm đó...
... Tại sao toàn chuyện xui xẻo không vậy?
Khoan nói đến vấn đề đó. Cuối cùng cũng chạy được đến chỗ người ấy.
Cậu nhỏ ngồi dưới mái hiên bé xíu, tựa cằm lên đầu gối, hai cánhtay tự ôm lấy cơ thể mình. Nước mưa làm mái tóc đen nhánh ướt sũng ôm lấy khuôn mặt xanh lét vì lạnh.
Jaejoong đã mệt mỏi đến mức khiYunho tiến sát lại gần rồi cậu mớiphát hiện ra. Ngước lên nhìn là một đôi mắt đỏ hoe. Jaejoong hơibực mình, đúng là mắt to phiền thật, chỉ cần nhỏ hai giọt nước mắt là đỏ lên liền, rất khó giấu.
Yunho cúi nhìn con người trước mặt, hai đầu lông mày cau lại đến sắp chạm vào nhau, xót xa vô cùng.
- Yunho, anh đến nhanh thật đấy. Tôi không ngờ nhà anh gần vậy mà tìm mãi cũng không đến… - Cậu nhỏ cười lấp liếm.
Yunho thở dài. Rõ ràng là không quen đi một mình, rõ ràng là bị lạc ở nơi lạ hoắc thì rất lo lắng. Thế mà cứ giả vờ giả vịt, nói dối ai chứ nói dối anh mà được à. Khẽ cúi xuống kéo tay cậu nhỏ lên, Yunho nói nhẹ.
- Về nhà thôi.
CHAP 25
Yunho bước ra từ phòng tắm, thấy tên nhóc nằm cuộn tròn trêngiường vâng vâng dạ dạ với cái điện thoại di động. Đúng là nói dối không chớp mắt. Dám bảo cáiổ chó này là khách sạn năm sao, tên nhóc này đúng là liên tưởng mạnh mẽ thật. Cụp máy xuống, Jaejoong với lấy cái khăn bông vòvò mái tóc ướt sũng. Jung chàng lắc đầu ngán ngẩm, giật lấy cái khăn, chau mày.
- Lau thế đến mùa quýt cũng chẳng khô.
Nói rồi anh chàng trùm cái khăn lên đầu cậu nhỏ, vò vò lau lau rất chuyên nghiệp.
Jaejoong chỉ bĩu môi một cái rồi cũng ngồi yên, quay lưng lại để Yunho dễ lau. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa lộp bộp rơi bên ngoài trời tối. Jaejoong khẽ đằng hắng giọng mở lời.
- Uhm… Rei Rei đâu rồi?
- Nó hôm nay phải làm luận văn, ở lại nhà bạn rồi. Chiều mai mới về.
- Ừhm…
Lại tiếp tục im lặng.
- … Yunho này…
- … Gì?
- … Chuyện sáng nay ấy..?
- …
- … Anh làm tôi bất ngờ quá.
Yunho dừng tay, nắm chặt lấy chiếc khăn bông.
- Tôi xin lỗi, Jaejoong.
- Sao anh lại xin lỗi? – Jaejoong quay đầu lại.
- Vì hình như cậu không thích nhưvậy. Lúc đó… chẳng hiểu sao tôi lại như vậy nữa.
- Chẳng hiểu sao?
- Ừ…
- Ý anh là nó không có ý nghĩa gì hả? Cả chuyện lúc nào cũng quan tâm, lúc nào cũng chiều chuộng, đối xử với tôi đặc biệt... Một tuần qua không có ý nghĩa gì đúng không? – Ánh mắt con nhím biển dò xét biểu cảm của Yunho.
- Không, không phải vậy! Cậu hiểunhầm ý tôi rồi… - Anh chàng luống cuống giải thích.
Jaejoong quay hẳn người lại, mặtđối mặt với Yunho. Giờ đây cả hai đều đang ngồi trên giường, không khí bỗng trở nên nóng hừng hực. Cậu Kim nhìn thẳng vào mắt Yunho, mạnh mẽ nói từng chữ.
- Nghĩa là có ý nghĩa?
- … Rất có.
- Vậy thì chứng minh đi.
Yunho nhìn vào gương mặt quả quyết của cậu họ Kim một hồi lâu. Những giọt nước chưa khô hết bám ở đuôi tóc đen nhánh, ôm sát lấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Anh đưa tay vuốt khô chúng, giọng trầm ấm.
- Được thôi.
Thời gian cũng không còn nhiều. Những điều muốn nói rồi cũng sẽ quyết tâm phải nói. Chỉ có điều, tên nhóc này hoàn toàn không biết điều. Thích tự đâm đầu vào rọ, thích trêu ngươi thử thách độ kiên nhẫn của người khác. Đảng viên họ Jung nghiêm túc cho rằng, là một công dân gương mẫu, nên lấy việc làm làm gốc, không nên nói nhiều làm ít, mà phải nói ít làm nhiều.
Yunho cúi xuống sát mặt cậu nhỏ rồi đặt lên đôi môi ướt át một nụ hôn thật sâu. Tần suất chạm môi của hai con người này càng ngày càng dày đặc, lúc thì đủng đỉnh mãi không tới nơi, khi được một rồi thì cứ liên tiếp lần thứ hai, thứba, rồi thứ n. Những cái hôn lên môi, rồi lên mũi, lên trán triền miên hồi lâu không dứt. Tay Jaejoong phút chốc đã nắm chặt lấy vạt áo anh, cái hông vặn vẹo khó chịu khi bị ngả ra phía sau vô cùng bướng bỉnh.
- Là cậu yêu cầu đấy nhé.
Anh Jung mỉm cười chất phác không tả xiết.
Trời vẫn mưa bão bên ngoài.
Và đèn đã tắt bên trong.
Và đêm ngày thứ sáu dần dần trôi qua.
~Kết thúc ngày thứ 6~
Ngày thứ bảy
(Và nhiều ngày khác nữa)
Đến hơn tám giờ, trời mới tờ mờ sáng sau trận bão đêm qua. Ngoài cửa sổ vẫn đang có mưa nhẹ, không khí mát mẻ ẩm ướt ngấm vào cả cái ổ chó nhỏ.
Yunho lờ đờ mở mắt, vươn ngườinhẹ.
Trước mặt anh là một gương mặttrẻ con xinh đẹp đang ngủ ngon lành, mái tóc đen hơi rối rủ xuốngvầng trán bướng bỉnh. Cậu nhỏ khẽ ấm ứ vài tiếng, Yunho từ trạng thái ngẩn ngơ bỗng giật mình, hóa ra là đang nằm đè lên cánh tay bạn trẻ.
Anh cười nhẹ, khẽ nhấc người lênđể cánh tay gầy rút ra.
Jaejoong cựa mình, rúc hẳn vào lòng Yunho. Anh Jung choàng tay qua người cậu, vỗ vỗ lưng để cậu nhỏ ngon giấc.
Thở dài một cái. Rút cuộc… đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
.
Những cái hôn lên môi, rồi lên mũi, lên trán triền miên hồi lâu không dứt. Tay Jaejoong phút chốc đã nắm chặt lấy vạt áo anh, cái hông vặn vẹo khi bị ngả ra phía sau.
- Là cậu yêu cầu đấy nhé. - Anh Jung mỉm cười chất phác không tả xiết.
Đến lúc này, vị trí trên dưới đã được sắp xếp ngon lành cành đào. Yunho chỉ cần rướn người một cái nữa là lột được cái áo ba lỗ mỏng tang của Jaejoong. Cậu Kim đã trong trạng thái mơ mơ màng màng, tay từ vị trí vạt áo chuyển sang quấn chặt lấy cổ anhJung, cái lưỡi bướng bỉnh nhanh chóng càn quét khắp khuôn miệng Yunho.
Đến cái lúc mà mây mưa sắp sửa ào ào cả trong lẫn ngoài nhà rồi thì…
"RENG RENG RENG RENG!!!!"
Cả hai chàng giật nảy mình, tiếngchuông điện thoại nghe mang máng tiếng chuông cửa làm Jaejoong trong phút chốc tưởng có người đứng bên ngoài, cuống quá, theo phản xạ lấy chân đạp thẳng tưng một đường cơ bản, làm anh Jung bắn xa mười thước,đập đầu vào thành giường đau điếng.
CHAP 26
Thêm 3 hồi chuông như thế nữa."RENG RENG RENG!!!"
Đầu óc đang mê muội bây giờ như bị cả tám đời gõ búa vào, hoảng quá hóa ngơ, Yunho luống cuống vội vàng chạy ra phòng khách cách đó mỗi một cánh cửa mỏng quẹt.
- … A.. Alo?
- Anh hai à? Anh chưa đi ngủ à? – Giọng đầy lo lắng.
- Sắp…
- Anh dở à?! Ngủ ngay! Đừng bảo là giờ này vẫn đang bật đèn nhé?Có biết tiền điện tháng trước tăng bao nhiêu rồi không?
- … Ừm anh biết rồi…
- Ở nhà đừng có làm trò gì mờ ámđấy. Thôi em kiểm tra thế thôi, nhớ tắt đèn! Bye bye anh!
- Ngủ ngon Rei Rei…
Yunho dập máy, đi vào phòng ngủ. Bây giờ Jaejoong đang ngồi thu lu trên giường, ôm chặt cái gối vào bụng, mặt cúi gằm. Cả haingượng ngập chẳng biết nói gì.
Đúng là lúc nãy… có nhiều phần bốc đồng thật. Nếu tỉnh táo hơn chắc không làm thế, thanh niên đúng là thích làm trước nghĩ sau.
Anh họ Jung suy nghĩ hồi lâu, chẳng nhẽ bây giờ lại quay ra bảo "Chúng ta tiếp tục thôi" à? Tụt hết cả cảm xúc. Đang tính mởmồm ra nói thì Yunho bị cậu Kim chặn lại bằng một tiếng hắt xì rõ to.
Nhìn gương mặt và cái mũi đỏ aucủa cậu Kim, chàng Jung đứng đần ra một lúc, giờ mới nhớ ra cậu ta đã dầm mưa cả buổi tối. Anh nông dân gãi đầu gãi tai rồi thở dài, nhảy lên giường.
- Cậu bị cảm rồi, đi ngủ sớm đi. Nếu… sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Jaejoong ngước lên nhìn Đảng viên gương mẫu, mắt chớp nhẹ, mặt được thể đỏ toàn phần như luyện công giống trong phim chưởng. Thấy Yunho chỉ nằm vật ra giường, quay lưng lại phía mình rồi im thin thít, cũng đành thở dài, day day mũi rồi nằm xuống bên cạnh.
Đèn bên trong đã tắt.
Đến nửa đêm, Jaejoong lên cơn sốt, cả người nóng bừng. Bậc anhhùng Lương Sơn liền thức nguyênđêm chăm sóc cho "bạn cùng giường", chườm chườm đắp đắp, kiểm tra thân nhiệt cẩn thận. Đáng nhớ nhất có lẽ là việc Jung Yunho chưa bao giờ làm suốt hơnhai mươi năm qua: lấy thuốc của nhà mình ra cho người khác uống!
Chỉ nghĩ đến số tiền mình phải mua bù lại là chàng Jung đã ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa rồi! Nhưng vì người thương thì cóviệc gì chàng không dám làm?
Jaejoong trong cơn mê sảng vẫn rất bướng bỉnh, mở được một phần mười nhãn thần ra liền loạng choạng túm lấy tay anh nông dân mà thều thào.
- Ngủ đi… Tôi có chết được đâu… mà sợ…
Yunho mỉm cười mệt mỏi, nhẹ laumồ hôi trên trán cậu chủ nhỏ, vuốt mấy lọn tóc ngược lên trên.
- Tất nhiên là tôi không thể để cho cậu chết được. Cậu tưởng tiền viếng một đám ma bây giờ ítlắm à?
Cậu Kim nắm chặt bàn tay của anh Jung mà cắn yêu, rồi dần dầnthiếp đi.
Đến gần sáng, khi cậu nhóc đã tém miệng ngủ ngáy khò khò, Yunho mới mệt lử mà nằm vật ra,hai chàng ôm nhau chìm vào giấcnồng.
.
Bị nắng chiếu vào mắt, cậu chủ nhỏ chớp nhẹ rồi lờ đờ thức giấc. Đập vào mắt là hình ảnh phóng to hết cỡ khuôn mặt đấng lang quân tương lai.
- Chào buổi sáng. – Yunho cười dịu dàng.
- … Chào buổi s… KHOAN! Mấy giờ rồi?!
-… Tám giờ hơn… Có chuyện gì à?
Jaejoong phá tan tành buổi sáng lãng mạn bằng một tiếng hét thất thanh. Đạp mạnh chăn vào mặt anh Jung, cậu chủ nhỏ nhảy xuống giường và vồ lấy cái di động bị vứt đơn côi trên bàn.
Chết tiệt! Tại sao lại không để chuông cơ chứ? Đã có đến bảy cuộc gọi nhỡ rồi. Chắc ba mẹ đang lo lắng lắm đây. Hai tiếng nữa là lên máy bay rồi.
" Alo bố ạ…" – Jaejoong vội vàng bấm số. – " Con xin lỗi, đêm qua con bị sốt nên ngủ quên mất. Vâng vâng con về ngay… Đón á?! Không cần đâu con gọi taxi về là được chứ gì… Vâng vâng…"
- Làm gì mà vội thế?- Lúc này anh Jung cũng đã thoát li được với cáigiường cọt kẹt.
Nghĩ lại thì nếu hôm qua hai chàng làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó thì chắc nó cũng không chịu được mà lên bànthờ sớm rồi.
- Hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.Tôi phải về… - Jaejoong nhìnanh ngập ngừng.
- …
-… Tối qua tôi định nói với anh nhưng mà…
- Cậu… đi thật hả?
- Ai thèm gạt anh. - Cậu chàng hỉ mũi.- Tôi sẽ tự về.
Yunho nhìn cậu Kim thay quần áo, chải đầu chải tóc mà im như thóc không nói thêm câu nào. Sau khi lừ lừ đi vào nhà tắm rồi lừlừ đi ra chỉ nhìn tên nhóc bằng một vẻ mặt quái dị. Cuối cùng, đến khi Jaejoong sắp bước ra khỏi nhà anh Jung mới giữ chặt tay lại, nói bằng một giọng điệu vô cùng thống thiết, nhưng dưới góc nhìn của Jaejoong, nó chẳng khác gì một lời… đe dọa in the new way.
- Để tôi đưa cậu đi.
- Tôi đi taxi được rồi.- Cậu Kim ậmừ.
- Cậu có mang đồng nào trong người đâu. Để tôi đưa cậu đi. – Yunho lặp lại.
Không nói đến câu thứ ba, chàng bạn cùng giường của cậu chủ nhỏkéo xềnh xệch cậu ra ngoài và vứt lên con xe đồng nát.
Trên đường đi, Jaejoong không còn nhìn đường nhìn lối, chỉ nhìn mỗi tấm lưng ướt mồ hôi của Yunho. Tấm lưng này mình đã được nhìn thấy nhiều lần, nhưng càng nhiều càng tham lam, quả thật chỉ muốn nhìn thấy nó suốt đời.
CHAP 27
Buổi sáng chủ nhật vắng vẻ hơn bình thường vì mọi người vẫn sợ trời sẽ tiếp tục mưa.
Lúc những bánh xe lăn qua con đường quốc lộ rộng lớn sát bãi biển, những ký ức cứ vùn vụt đi qua trong tâm trí. Tự nhiên nghĩ, đến khi về rồi không biết có nhớ người này nhiều không, người này liệu đến bao giờ sẽ quên mình… Có rất nhiều điều chưa nóiđược, có những câu hỏi vẫn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Càng nghĩ càng tủi thân, bỗng nhiên thấy mắt đã cay cay từ baogiờ. Kim cậu rủa thầm, tên nhãi chết tiệt kia, vì ngươi mà đại thiếu gia đây phải sụt sùi hai lần trong chưa đầy hai tư giờ. Càng hận càng uất ức, đầu ngả luôn lên lưng người ta, tay nhéo nhẹ vào hông.
- Tên họ Jung kia, từ giờ trở đi ngươi đừng có dụ dỗ du khách vô tội nữa đấy!
- Hóa ra cậu bị tôi dụ dỗ à? – Yunho cười không nổi. – Cậu từ nay về sau cũng đừng vứt rác nơi công cộng nữa đấy. Lao công thành phố chẳng ai đẹp trai bằngtôi đâu.
- Jung Yunho, anh rơi xuống cống đi cho rồi! – Cậu Kim vuốt nước mắt, cay cú thụi một quả vào lưng đấng lang quân hờ.
Lúc người ta không để ý thì thời gian trôi thật nhanh. Thoáng chốcngôi biệt thự của bác Jaejoong đãhiện ra trước mắt, nằm sát cạnh bãi biển, có những hàng dừa đung đưa cạnh cổng mát rượi.
Jaejoong xuống xe, không dám nhìn thẳng vào mắt Yunho, khọt khẹt vài từ.
- … Tôi đi đây.
- Ừm…
- Anh ở lại mạnh khỏe. Tôi sẽ gọi điện.
- Rồi sao nữa? – Anh Jung mặt mày nghiêm nghị, thực chất trong lòng đau hơn kiến cắn.
- Sao nữa? – Ngơ người.
- Gọi điện thì sao? Chẳng phải vẫnkhông gặp được nữa sao?
Kim tài nhân im lặng, chẳng biết trả lời thế nào.
- Tôi vào nhà đây. Tạm biệt anh, Yunho. – Jaejoong ngước lên liếc anh Jung một giây rồi vội vàng quay đi.
- Chờ đã. – Trong tích tắc chàng Kim thấy cổ tay mình nóng ran, có một bàn tay thô ráp đang giữ chặt lấy nó. – Cậu hôm qua đến tìm tôi là muốn hỏi tại sao tôi lại hôn cậu đúng không? – Từng lời từng chữ dứt điểm rành mạch.
Jaejoong quay lại, nuốt nước bọt cái ực, căng thẳng nhìn Yunho.
- Ừm đúng…
- Tôi nghĩ kỹ rồi, nghĩ cả đêm qua rồi. Cậu có muốn nghe câu trả lời cuối cùng không?
Cậu đại thiếu gia chần chừ nhìn anh Jung, cuối cùng gật đầu nhẹ.
Yunho vẫn giữ chặt tay Jaejoong, nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng điệu kiên quyết trầm ấm.
- Nếu bây giờ tôi nói là vì tôi yêu cậu, cậu có tin không?
- Gì cơ? – Cậu nhỏ chớp mắt. Không hẳn là ngạc nhiên, thực ra cậu Kim hiểu rất rõ tình cảm của Yunho, chỉ là không dám đối mặt thôi. – Anh điên à? Chúng ta mới gặp nhau bảy ngày thôi mà?!
- Bao nhiêu lâu không quan trọng. Tôi nhắc lại, bây giờ tôi nóitôi yêu cậu, cậu có tin không?
Jaejoong thiết nghĩ, hai đứa chẳng phải kiểu tình yêu sét đánhđùng đoàng, vừa gặp nhau đã cháy đen thui vì lửa tình. Dù Jaejoong có thật sự xinh đẹp đi chăng nữa cũng chẳng đến mức làm một thằng con trai khác điên đảo tâm hồn vì nhan sắc của mình giống trong Shounen-ai được. Và dù các công chúa hoàng tử trong cổ tích có yêu nhau chớpnhoáng đến mức nào thì lạy Chúa, đây là thế kỷ hai mốt mà?
Kết luận là "yêu" có nhanh quá không?
Jaejoong cảm giác điều đó không hề sai. Cậu và anh ta, cũng có thểlà một dạng "duyên số" nào đó, bị hút vào không dứt ra được. Nhưng mà bảo lúc này cậu tin ảnh thì đúng là hơi… quá sức.
- Tạm biệt!
Jaejoong kéo mạnh tay mình ra khỏi tay Yunho, chạy thằng vào trong.
Anh Jung ngồi ngơ ngẩn trên xe đạp, lúc này mới lẩm bẩm hai từ muộn màng.
- Tạm biệt, Jaejoong.
.
Jaejoong vừa đi vào chào hỏi cả nhà xong thì ào vào trong phòng ngã nhào lên giường, úp mặt vàogối.
Đưa tay vào trong túi áo, Jaejoong nắm chặt lấy cái gói giấy cứng màu xanh nhỏ xíu, không rõ là muốn khóc hay cười. Dáng người cao cao đứng trước cửa ngôi nhà xập xệ, khuôn mặt cáu kỉnh lại hiện ra.
"Thuốc cảm đấy. Lên máy bay nhớ uống sau bữa ăn. Đừng có vứt đi, tiền cả đó nhóc."
Tên ngốc tử! Cứ làm những việc khiến người ta không thể ghét được…
Lời của Yunho vẫn lặp đi lặp lại trong đầu cậu Kim, chất giọng trầm ấm dịu dàng làm chân tay cậu mềm nhũn.
"Bây giờ tôi nói tôi yêu cậu, cậu có tin không?"
.
.
Tối chủ nhật đầu tháng, cả thành phố đổ dồn ra đường, bãi biển vắng vẻ hiu hắt bỗng trở nên náonhiệt rộn ràng. Lễ hội pháo hoa chỉ tổ chức một lần trong suốt một mùa hè.
Đèn và cờ được treo khắp nơi trên đường phố, ánh sáng rực rỡ trải dài trên lề đường.
Những đốm lửa trại được đốt lên trên bãi cát, người người chạy nhảy nô đùa. Sau loạt pháo mở màn lúc tám giờ tối, đến mười giờ, lễ hội mới chính thức bắn pháo, kỷ niệm một mùa hè nữa lại trôi qua.
Ở một nơi náo nhiệt như thế. Rộnràng như thế. Có một tên ngốc ngẩn ngơ đi trên bãi biển. Sóng đánh nhẹ vào bàn chân trần của Yunho mát lạnh, gió bển lùa qua mắt mặn chát. Người ta bảo, thấttình tự tử đu dây điện, điện giật tê tê chết từ từ.
Nhưng Jung Yunho này, giữa biểnthưa đất trống, dù thất tình cũng lấy đâu ra dây điện mà đu? Sầu não càng thêm sầu não!
Yunho nhớ lại mới mấy hôm trước thôi, Jaejoong còn đi ngay bên cạnh anh, vừa nhảy sóng vừacười cười nói nói, sau đó hai đứa cùng nhặt rác mà như đi đào vàng, chẳng hiểu sao lại vui như thế.
CHAP 28
Chẳng hiểu từ lúc nào, khi đi qua ai anh hai nhà này cũng nghĩ xemgiữa người đó và cậu Kim, ai là người đẹp hơn, dễ thương hơn. Kết quả là tên nhóc kia luôn thắng.
Lúc có tên nhím biển bên cạnh thìthời gian lái phản lực đi qua, còn đến khi cậu ta biến mất rồi thì phản lực mất điện xịt hơi, chuyểnsang đua xe đạp chậm. Chờ mãi mới đến gần mười giờ, Yunho vẫn lơ ngơ đi trên bãi biển, đành chán nản dừng lại một chỗ, nơi những đôi uyên ương đang đứng xa xa xung quanh chờ đợi pháo hoa.
Yunho cầm trên tay chiếc mặt nạ xanh rồi quyết định đeo lên, nghĩ đến khuôn mặt ngẩn ngơ của Jaejoong khi bước ra từ trò chơi bịt mắt bắt hôn. Tối hôm đó Yunho phải vất vả lắm mới chen được vào vòng trong cùng rồi nhanh chóng ngáng chân mấy thằng cha khác đang vô tình ngáng đường để "bắt" được nụ hôn đầu của nhím biển. Ngay lúc đó, Yunho đã nghĩ, mình tiêu thê thảm rồi.
Phải, con nhím biển ngay từ lúc đó, đã một búa đập nát chút tự trọng và tỉnh táo cuối cùng của chàng hót rác rồi. Yêu nhanh như thế, chớp nhoáng như thế, cuối cùng….
Không chỉ tốn tiền mà còn tốn công thất tình nữa chứ!
Xung quanh, mọi người đều ngửacổ lên giời chờ pháo hoa. Yunho cũng ngước lên nhìn, tự nhiên thấy cái gì ươn ướt lăn trên má.
Pháo hoa nhảy tung trên bầu trờikhông báo trước. Cả bãi biển vang lên tiếng máy ảnh, chẳng còn ai nhìn ai, tất cả cùng hướng lên những chùm hoa nở bừng giữa nền đen của trời biển. Những màu sắc sặc sỡ phản chiếu trên con ngươi màu nâu, chẳng để lại chút cảm xúc gì.
- Kim Jaejoong, cậu đúng là đồ ngốc. Đến đúng màn thú vị nhất trong kỳ nghỉ thì lại cắp đuôi quay về. – Yunho cáu kỉnh nói ra thành tiếng.
- Ai bảo anh thế, ngày nào với tôi cũng thú vị cả mà!
- Nói thì hay lắm, toàn gặp xui xẻo chứ th…
Im lặng.
.
.
(Tạo chút cay cấn)
.
- Gì…?
Đứng bên cạnh Yunho lúc này là một người thanh niên thấp hơn anh nửa cái đầu, tóc đen da trắng, đeo chiếc mặt nạ đỏ chót sặc sỡ.
Cậu ta quay sang nheo mắt, hình như đang cười.
- Này anh kia, tôi đeo cái này vào bỗng nhiên không tháo ra được. Thấy anh hình như cũng có cái giống tôi, cảm phiền tháo hộ được không?
Anh Jung ngẩn người, không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa. Trong mắt anh bây giờ chỉ phản chiếu hình ảnh của một người. Nào, nhẹ nhàng tiến đến gần hơncon người đó, đưa bàn tay đang khẽ run lên, Yunho chậm rãi tháo chiếc mặt nạ đỏ ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp.
Nụ cười bừng sáng trong đêm, át cả ánh sáng và tiếng nổ rầm trời của những tràng pháo hoa.
Jaejoong đưa tay gỡ chiếc mặt nạcủa chàng họ Jung xuống và cười khúc khích.
- Nước gì trên mặt anh thế này?
- … Nước mũi.
- Không cần phải xấu hổ. Ah~ Có người vì nhớ tôi mà rơi lệ này ~ - Jaejoong đưa hai bàn tay lên lau lau mắt và má của anh chàng caohơn, rồi cứ vậy ôm lấy khuôn mặtđẹp trai, nghiêng đầu mỉm cười.
- Chỉ có hai giọt thôi, cậu lắm chuyện quá! – Yunho vẫn chưa hết ngỡ ngàng. – Tại sao…
- Này nhé! Tôi vì ai đó mà dùng mọi thủ đoạn hoãn lại chuyến bay đến ngày mai, rồi chạy khắp cái bãi biển chật ních này tìm hắnta, vậy mà còn bị kêu lắm chuyện! Điên vừa thôi!
– Cậu Kim chẳng có chút dịu dàngnào, vỗ mạnh lên má anh Jung.
- Hoãn… làm thế nào..?
- Thực ra cũng nhờ nhiều công của Keita… anh ta cũng tốt, nói rằng không thể chịu nổi bộ mặt đưa đám của tôi nên đã hiệp sức… Anh cũng chẳng cần biết chitiết làm gì. Sau đó tôi đến nhà anh thì nghe Rei Rei bảo anh hai thất tình đi trầm mình tự vẫn ngoài bãi biển rồi.
Yunho trố mắt.
- Keita á? Cả Rei Rei nữa?
- Uhm! Con bé đó… Chậc, trẻ con ngày nay lớn nhanh thật! Còn Keita, ảnh cũng tốt. Ảnh bảo tôi có phải có chuyện cần giải quyết với anh không… Anh ta còn bảo ngay từ lần đầu tiên gặp đã thích tôi rồi chứ không cần nhiều ngày tháng mới gọi là "yêu", thực ra chuyện tình cảm dù có phủ nhận cũng không được, dù là với ai cũng phải đối mặt mà nói ra cho họ biết.
- …
- Chậc… Thực ra tôi cũng không hiểu ý anh ta lắm…
- … - Yunho thở dài than trời đất.
- Nhưng mà tôi chỉ biết, mình cần phải trả lời câu hỏi của anh thôi, vì anh đã trả lời câu hỏi của tôi trước rồi.
- Cậu trả lời?
Xung quanh có người reo lên,"Sắp đến loạt pháo hoa lớn nhất rồi đấy…"
- Anh hỏi tôi, nếu anh bảo anh đã yêu tôi, tôi có tin không đúng không? Giờ tôi trả lời… - Jaejoong hít một hơi dài, mặt khẽ đỏ, nhưng tuyệt nhiên nhìn vào mắt anh Jung.
- Nói đi Jaejoong… Nói đi…- Anh Jung đưa tay áp vào tay cậu nhỏ vẫn đang đặt trên má mình.
Jaejoong mỉm cười, rướn người hôn nhẹ lên bờ môi Yunho.
CHAP 29 ( END )
Một loạt pháo hoa bảy màu vụt chạy trên nền trời rồi nổ bung ra từng tia sáng rực rỡ.Tiếng vỗ tay,tiếng máy ảnh và tiếng pháo vang rầm rầm bên tai. Thế giới xung quanh ồn ào, rất ồn ào. Nhưng Yunho vẫn nghe rõ, rất rõ.
- Làm sao không tin cho được, khitôi cũng yêu anh chứ, đồ ngốc tử.
Và như thế, anh nông dân mỉm cười chất phác, ôm gọn lấy thân hình mảnh dẻ vào lòng, dụi dụi vào mái tóc đen mềm, nghe thấy cả tiếng cười nhẹ của cậu nhóc. Tiếng pháo hoa vừa dứt, anh chàng đã thì thầm vào tai Jaejoong, cười đểu.
- Kim công tử, lúc nãy tiếng pháo to quá, tôi nghe không rõ, cậu nhắc lại được không?
Jaejoong đẩy Yunho ra, dẫm lên chân anh một phát đau điếng, gầm gừ.
- Có mỗi câu em yêu anh thôi mà không nghe ra, bao lâu rồi anh chưa ngoáy tai vậy hả?
Yunho cười tươi rói, cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu Kim rồi lại ôm chặt lấy.
- Tưởng bông ngoáy tai rẻ lắm ah, Joongie ngốc?
- …
- Vì thế nên ngày nào cũng phải nói tôi nghe câu này, vậy mới thấm được, hiểu chưa?
Cả đời Jung Yunho này, dù đã làmđủ mọi việc cực khổ trên đời, à, trên biển, từ hót rác đến cứu hộ, bán rong, etc… đều đã và đang trải qua, nhưng chưa từng trải qua khoảng thời gian nào khủng hoảng đến mức này.
Tất cả chỉ gói trong một tuần chẵn, kể từ khi kẻ đó xuất hiện…
Và đến ngày thứ tám, thứ chín, thứ một ngàn, mười ngàn…
Đến cả những tuần sau đó nữa, kẻ đó vẫn sẽ xuất hiện thôi.
Kim thiếu gia chìm trong cái ôm của tên hót rác họ Jung, khẽ cười.
- Mỗi ngày, Yunho ah.
Phải rồi. Mỗi ngày.
~ Kết thúc ngày thứ bảy ~
( Và bắt đầu nhiều ngày khác nữa)
_ The End_
Về Đầu Trang Go down
UkE_IuAnh

UkE_IuAnh


Zodiac : Sagittarius Tổng số bài gửi : 225
Points : 258
Được cảm ơn : 3
Join date : 07/03/2012
Age : 26
Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••

7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết   7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty15/12/2012, 7:46 am

hay . típ tục phát huy nhé, thanks
Về Đầu Trang Go down
Hey.Baby_PitPull
Thành viên VIP
Thành viên VIP
Hey.Baby_PitPull


Zodiac : Scorpio Tổng số bài gửi : 1164
Points : 1299
Được cảm ơn : 41
Join date : 12/02/2012
Age : 28
Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!

7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết   7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty20/6/2014, 12:21 am

20.06.2014
 Idea  Idea  Idea  Idea  Idea
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết   7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết Empty

Về Đầu Trang Go down
 
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 1.
» 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2.
» THỦ DÂM chuyện thừờng ngày ở thanh thiếu niên
» ngay` mai la sinh nhat bU roy`.....21/9..( ngay hoa` binh` the gioi )..
» Thiếu Gia Và Nhóc Ngố

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Love Is The Way! :: .::SHOP NGƯỜI LỚN::. :: .::TRUYỆN GAY::.-
Chuyển đến