Love Is The Way!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Love Is The Way!

Hội quán HotBoy!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tìm anh mr.pig
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata

» có cách nào là 4r đc lại như xưa....
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty28/12/2015, 3:24 pm by chithien556

» quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty24/12/2015, 10:00 am by keocaosu

» Đêm mưa
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong

» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty12/9/2015, 10:57 pm by anchoi

» [ALL-HotBoy] Asian Boy!
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty18/8/2015, 9:53 pm by song

» nóng trong người
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty18/8/2015, 9:41 pm by song

» ĐÊM ĐỊNH MỆNH
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong

» mem mới làm quen nha mọi người
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong

» Slave Thủ Dầu Một
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846

Top posters
truongson
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
chithien556
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
Mr.tong
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
Hey.Baby_PitPull
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
TuiTênTrâu
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
cleo_cleo
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
Gray Fairytail
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
hakuna.matata
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
hanggolds
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
Thần Nông
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_lcap17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Voting_bar17 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Vote_rcap 
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

 

 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2.

Go down 
Tác giảThông điệp
.•'´¯)HạnhPhúcÄo(¯`'•.

.•'´¯)HạnhPhúcÄo(¯`'•.


Zodiac : Gemini Tổng số bài gửi : 11
Points : 25
Được cảm ơn : 0
Join date : 30/09/2012
Age : 30
Đến từ : Nơi sâu nhất của đau khổ....

7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty
Bài gửiTiêu đề: 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2.   7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2. Empty3/12/2012, 1:06 pm

CHAP 11
Cũng nhờ quầy mực nướng tăng thêm một anh chàng đẹp trai nữa mà doanh số bán hàng cũng cải thiện đáng kể. Quầy hàng sáng màu đèn vàng cùng cột khóitrắng nóng hổi bốc lên nghi ngút từ vỉ nướng, những xiên mực nướng, thịt nướng vàng ruộm lănqua lại dưới tay người chủ hàng quả thật rất hấp dẫn. Nhưng hấp dẫn hơn cả, đặc biệt là đối với cácthiếu nữ chăm đọc chăm coi shounen ai, chính là được thưởngthức live action ngay nơi khỉ ho cò gáy này!
Nhìn hai chàng ngự lâm quân kia xem, tuy chàng seme có vẻ đần đụt một tí, ngớ ngẩn một tí, nôngdân một tí, vân vân một tí... Tuy chàng uke có vẻ ngốc nghếch một tí, trẻ con một tí, hậu đậu một tí, vân vân và cực kỳ nhiều vân vân một tí... Nhưng những biểu hiện của cặp đôi này lại dễ thương vô cùng. Chốc chốc lại cố tình chạm vào tay nhau một cái, hơi một tí là chu mỏ lên gây gổ, sau đó lại cười ngu. Chàng thấp hơn mồm thì nhồm nhoàm nhai mực nướng nhưng tay lại thu tiềnnhanh như chớp chảo, rất có phong thái con nhà võ. Chàng caohơn thi thoảng lại cầm quạt xua xua con nhím biển đứng xa xa ra một chút, thực chất là không muốn để cậu ta phải chịu hơi nóng bốc lên từ vỉ nướng. Thế màcậu họ Kim nhất quyết không từ bỏ chính quyền, hất ra lại xông vào.
Nói tóm lại, các chị em quanh đâycứ gọi là xâu xúm vào, bỏ ra vài đồng bạc vừa được ăn vừa được xem phim hành động, nhầm phimtình cảm lãng mạn, lời quá còn gì? Chắc vì thế nên tên bần tiện nhà Jung kia dù bị Jaejoong cạp mất vài xâu thịt nướng vẫn có thể tươi cười như thường, chứ không thì dù là ai cũng không tha! Phải không anh Jung?
Cái này thì... nghĩ kỹ lại, Jung Yunho cũng không chắc lắm đâu. (Cười)
Một người nướng đồ ăn, một người thu tiền và hò hét rao bán ầm ỹ khiến đoạn đường đó hôm nay tấp nập lạ. Cũng vì thế mà thời gian trôi nhanh không ngờ, Yunho cũng thấy việc làm này củamình không còn nhạt hơn nước ốc như trước nữa.
Lúc đã muộn hẳn, đèn đường đã tắt bớt, xung quanh lặng như tờ, vắng như chùa Bà Đanh. Con dốc thoai thoải đón gió biển mát lộng, chỉ còn một đốm sáng nhỏ phát ra từ quầy hàng nhỏ của haivị đại gia.
Trong hoàn cảnh này, Yunho tiện mồm nhắc lại kỷ niệm thân thương mấy ngày trước.
- Hôm trước ở chỗ này tôi gặp mađấy.
- Ma á? Biển mà cũng có ma à?
- Uhm. Muốn nghe không?
- Có, có! - Cậu nhỏ hào hứng.
- Hôm đó đã gần mười hai giờ rồi,trời tối um, gió thổi khe khẽ... Đoạn đường này chỉ còn mình tôi.Bỗng nhiên ào một cái khói bay mù mịt...- Yunho mặt xanh lét hồitưởng lại.
- Sao... sao nữa? - Jaejoong mắt mở to, chăm chú nuốt từng lời.
Thấy biểu hiện thú vị đó của Jaejoong, Yunho lại thấy hứng khởi lạ, quyết định kể diễn cảm hơn nữa.
- Sau đó một cái xe to đùng như xe bus thình *** h xuất hiện. Nó lừ lừ đi rất chậm, rất chậm, phát ra những âm thanh kỳ quái và làn khói mờ mịt...Tất cả những ô cửa đều bị rèm cửa che kín hết, riêng chỉ có một ô cửa có vén rèm. Và khi nó đi ngang qua mặt tôi...
Bỗng nhiên đâu đây vang lên tiếng mèo kêu. Cả hai giật bắn mình, đặc biệt là Jaejoong. Câu chuyện chẳng có gì li kỳ, nhưng nhờ ngoại cảnh và giọng kể chuyện đêm khuya rất chuyên nghiệp của Yunho mà không khí trở nên ghê rợn lạ lùng! (?)
-... Tiếp đi... - Theo phản xạ Kim thiếu gia đứng sát vào anh nông dân chân đi dép lê hơn.
- Sau tấm kính trong suốt là một gương mặt trắng dã, hốc mắt to sâu hoắm thâm quầng, và từ hai khóe mắt đó chảy ra hai dòng nước mắt đen xì... - Yunho nhìn sâu vào mắt Jaejoong mà mườngtượng lại.
Chim chích lại khẽ kêu. Lần này chỉ có Jaejoong giật mình lần hai, tay chẳng biết vô tình hay cố ý bám chặt lấy cánh tay của người kể chuyện.
- Nói nhanh đi!
- Khi nó nhìn thấy tôi đang quan sát nó, con ma liền trợn mắt nhìnlại, khóe miệng chảy dãi, và rồi nó cứ nhìn tôi mãi, nhìn mãi, rồi nó đưa tay ra... – Yunho cười thầm trong bụng, tên nhóc này có vẻ phản ứng thái quá rồi.
Có tiếng chó bất chợt sủa.
... Vô tình làm Jaejoong hét lên một cái hơi... khẽ, ôm chầm lấy Yunho. Đến đây thì Yunho cũng hoảng theo, tự nhiên tim đập bình bịch. Hóa ra tên nhóc này người toàn xương, thuộc lọai ăn rõ lắm mà vẫn hoàn ốm. Tóc cậu ta có mùi chanh rất thơm, lại cực mềm, cọ cọ vào cằm thật khó chịu. Còn bàn tay của cậu ta, dù Yunho đã được diện kiến qua vài lần nhưng vẫn phải công nhận: rất mềm.
Tất cả những dữ kiện đó được Yunho tiếp nhận trong một phần tư giây, trước khi cậu trẻ họ Kim định thần lại mà đẩy phăng anh ra. Cậu nhóc tức xì khói.
- Anh điêu!
Yunho xoa xoa ngực trái, phân bua.
- Được rồi, tôi thừa nhận điêu phần "đưa tay ra". Nhưng tại cậu yếu bóng vía chứ bộ! - Người phảichịu sự đả kích là anh đây nè!
- Trên đời này tôi sợ nhất ba thứ, một là nước, hai là ma, ba là...
Jaejoong chưa phản biện lại hết thì có tiếng chuông điện thoại reo. Cậu chủ nhỏ thản nhiên lôi từtrong túi quần ra một chiếc Nokiađời mới kết nối 3G.
- Alo, mẹ ạ? Vâng, con vẫn đang đi cùng anh ta… Mẹ lo cho con à?... Vâng con cảm động lắm... Không con có khóc đâu... Không sao đâu mà, chút nữa con nhờ ảnh đưa về là được, con cũng chẳng biết chỗ này là chỗ nào nữa… Vâng, bye bye mẹ, ngủ ngon mơ đẹp!
CHAP 12

Rồi thản nhiên cụp máy cái rụp.
Yunho thở hắt ra, mang điện thoại đi mà chẳng gọi về nhà lấy một cuộc, bố mẹ thì đến tận đêm mới thèm nhớ tới con, thảo nào cậu ta bảo không phải lo.
- Này, cậu mắc chứng gì mà bắt tôi đưa về?
- Vì tôi đã giúp anh thu hút các cô gái đến mua mực nướng! - Cậu nhỏ hất hàm cười hãnh diện.
Yunho nhủ thầm, cậu chỉ thu hút các chàng trai là giỏi thôi.
Dù mồm miệng có hơi độc ác nhưng chung quy Yunho vẫn ý thức được mình là một người rất tốt, rất nhân hậu. Người nông dân đôn hậu chất phác chở chànghoàng tử đi lạc về đến tận cửa khách sạn sau khi đi qua nhà mình để quẳng hết đống đồ nghềở lại. Được cái cô em gái Yunho chàng là một fan cuồng nhiệt củashounen ai nên vô cùng vui vẻ vẫy khăn tung hoa ủng hộ hành động nghĩa hiệp này của anh trai.
Trên đường đi hai người lại nói đông nói tây, nhưng chủ đề được bàn luận nhiều nhất chính là thânthế của con ma nọ. Không biết là yêu quái phương nào mà ghê gớm thế nhỉ?
Khi chiếc xe cọc cạch sắp sửa longbánh dừng lại trước cửa khách sạn cũng đã là nửa đêm. Một ngày quá sức mệt mỏi với cậu đạicông tử.
Xuống xe, Jaejoong tập trung cả mười phần nhãn lực vào đôi dép lê của Yunho, bỗng dưng nhỏ nhẹlạ.
- Ngày hôm nay vui lắm, cảm ơn anh.
Yunho im lặng không biết nói chi, rồi cười cười đưa tay xoa đầu làmrối tung mái tóc của Jaejoong.
- Cậu cũng giúp tôi nhiều mà.
Rồi hai người lại chơi kịch câm. Bốn bề chỉ có tiếng muỗi vo ve, tiếng chó sủa mèo kêu. Đích thị làcảm giác "Người ơi người ở đừngvề", nhưng trớ trêu thay, "Ở đây muỗi quá ở lại làm chi?". Cuối cùng, không kìm lòng được trước quang cảnh thơ mộng đó, Yunho lại lên tiếng trước.
- Thôi cậu vào đi, muộn rồi. Tôi vềđây.
- Uhm... vậy anh về nhé!
Nói vậy nhưng Yunho vẫn đợi Kimcông tử đi vào đến tận cửa khách sạn rồi mới quay đầu xe đi. Nhưng bánh xe vừa lăn được vài bước thì đằng sau đã có tiếng dép loẹt quẹt vọng lại, và rồi có cả tiếng ai đó thanh thanh cao vút vang lên.
- Mai gặp lại hén!
Yunho bị tẩu hỏa nhập ma, đáng ra đã định vờ không nghe thấy mà đi tiếp, nhưng cuối cùng lại phanh kít xe lại. Quay đầu về phíasau thì thấy cậu nhóc đã lại chạy ra cửa, vẫy vẫy tay. Anh Jung cườithầm trong bụng, rồi khẽ gật đầu.
Cuối cùng khi cái bóng nhỏ đã khuất hẳn, Jaejoong mới nhảy chân sáo vào trong nhà.
Tiếng đồng hồ trên đại sảnh khách sạn khẽ điểm mười hai giờ.
Ngày thứ ba đã qua như thế đó.
Ngày thứ tư
~***~
Buổi sáng hôm sau, anh Jung với đôi mắt gấu trúc kéo lê túi rác bựchảng lờ đờ đi trên bãi biển. Yên tâm đi, chẳng ai đánh nổi anh ấy đâu. Hậu quả của phong độ siêu tàn tạ này chính là vì đêm qua.
Đêm qua… Yunho nằm trở bên nọ, lật bên kia, lăn lộn đến mức cái giường ba mươi năm tuổi cọt kẹt như tiếng tàu điện ngầm, xénchút nữa là biến thành tấm… phản. Mà đã hai giờ sáng rồi chứ có sớm sủa chi đâu! Nguyên nhândo anh Jung nửa đêm nửa hôm mới mò về đến nhà, trước khi đi ngủ còn cứ nhìn ra cửa sổ cười ngu làm cô em gái cấp tốc mang cặp nhiệt độ ra kiểm tra. Đến lúc nhắm mắt ngủ thì lập tức mơ thấy tên nhóc nào đó lởn vởn trước mặt. Cậu ta còn nắm tay, ôm ấp, rồi thì thầm gì đó vào tai anh. Yunho bàng hoàng tỉnh dậy giữa đêm rồi trằn trọc tới sáng, chẳng hiểu tội lỗi thế nào mà không (dám) ngủ tiếp nữa.
Yunho giờ này nhìn ra phía mặt biển lúc bình minh, thở dài một cái đến cả kilomet. Từ lúc nào đến lúc ngủ mình cũng nghĩ đến cậu ta thế nhỉ? Không, chắc chắn là bị ám rồi, bị quấy nhiễu đến mức căm thủ ngay cả trong mơ đây mà… Ừm phải rồi, chắc chắn!
Đúng rồi… ám ảnh đến mức bây giờ nhìn phía xa trên bãi cát kia cũng thấy hình ảnh cậu ta.
Sống động thật!
- Jung Yunho!
Còn nhớ đến cả giọng nói cơ à? Đúng là sống động như coi phim 3D vậy!
- Chào buổi sáng! Làm gì mà đần thối ra thế? – Cậu ta tiến tới gần và tát một quả rõ kêu vào má anh chàng mơ mộng.
Cảm giác đau nữa chứ, không phải 3D mà đến 4D lận ấy chứ. Thế này thì James Cameron cũng phải chào thua.
Khoan đã…
- Hả?!
- Hả?! – Jaejoong- lúc này đã đứng ngay trước mặt Yunho cũnggiật mình theo.
- Là cậu à?!
- Không là tôi thì là con heo chắc?– Cậu chàng nhíu mày khó hiểu.
Yunho tự đấm vào đầu mình một cái, đúng là tâm trí lẫn lộn rồi.
- Mới bảnh mắt ra cậu đã ra đây làm gì? – Trong bụng thì mở cờ đánh trống nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh lùng điềm đạm.
Điềm đạm y như cái túi rác trên tay anh kia kìa.
Cậu Kim hất nhẹ tóc mái ra phía sau, mặt quay nghiêng một ngóc chín mươi độ, nhe răng cười.
- Đâu chỉ mình tôi. Cả nhà tôi mà.
Yunho nghe thấy tiếng keng một cái, hóa ra là quai hàm anh vừa rớt xuống cát. Phía xa, cả một đoàn tầm chục người đang ùn ùn kéo đến chỗ hai người đang đứng. Nhìn ai cũng nhỏ bé mảnh mai như thùng phuy vại nước vậy. Nhìn cha mẹ anh chị Jaejoong mà Yunho tự hỏi không biết cậu có thực sự là con đẻ nhà đó không nữa?
- Người ta thích ra biển tắm sáng lắm mà. – Jaejoong nhún vai. – Với lại, chậc, ba mẹ cũng không muốn tôi một mình la cà suốt ngày nữa.
CHAP 13
- Thế sao cậu không mặc đồ bơi? – Yunho nhìn cậu nhóc mặc áo phông xanh quần ngố trước mặt.
- Tôi có biết bơi đâu, quên à. – Nhím biển hừ mũi. – Cũng chẳng biết làm thế nào, đi theo họ ra đây rồi chẳng nhẽ ngồi không. Đành… chơi với anh cho đỡ buồn vậy! – Nói hết câu, cậu nhỏ cười hề hề.
Jung đại biểu thầm nghĩ, đã muốn gặp người ta cũng không cần quá giữ thể diện thế đâu.
- Nhưng tôi không có thời gian chơi bời với cậu. – Yunho quay ngoắt đi, tiếp tục cúi cúi nhặt nhặt.
- Tôi chỉ đi theo thôi mà! Không làm phiền chi hết! – Jaejoong đưatay lên ngực trái tuyên hệ.
Yunho thở dài, bãi biển là của chung, người ta chỉ vô tình đi gầngần mình chút xíu thôi mà, ai cấm được? Đúng, chẳng ai cấm được! Chính thế nên Jung chàng đây có thể đường đường chính chính mà "đi gần" cậu Kim một tí rồi. Chẳng ảnh hưởng đến kinh tếnhà ai hết.
Và như thế, trong ánh hào quang vĩ đại của ngày mới, hai người đường hoàng đi dạo cùng nhau dọc theo bãi biển rất đường hoàng, mặc cho gia đình Jaejoongđang lặn ngụp dưới biển.
Nói đi dạo cho oai chứ thực ra là một người nhặt rác bỏ vô bao tải,một người vừa đi vừa nhảy sóng bên cạnh, mồm luyên thuyên đủ điều. Nói bã bọt mép rồi, Jaejoong thấy cái áo ba lỗ cũ rích vá chằng vá đụp của Yunho đã ướt mồ hôi, tự nhiên thấy thươnglạ. Vợ chồng chung sức tát biển Đông cũng cạn, huống gì mấy mẩu rác rưởi này. Nghĩ thế, Kim công tử cũng cúi xuống hì hụi nhặt mấy cái túi bóng, vỏ bánh bỏ vào bao tải của Yunho.
- Cậu làm gì thế? – Yunho trợn mắt gạt tay Jaejoong ra.
- Giúp anh. Làm như ai cũng xấu tính như anh không bằng. – Jaejoong bĩu môi.
Yunho không phải không hiểu ý tốt của cậu nhóc, bởi đầu óc Jaejoong vốn rất thẳng thắn đơn giản. Chỉ có điều anh không muốnJaejoong phải làm việc này, dù nóchẳng nặng nề gì.
- Cậu quay lại với gia đình mình đi, đừng la cà làm chuyện bao đồng nữa.
Jaejoong đứng ngây ra không chớp mắt. Hóa ra tên gấu ngốc này nãy giờ câm như hến là vì vừa gặp người nhà mình? Tại sao ta?
- Này, hình như anh tự ái à? – Jaejoong ghé sát vào mặt Yunho, mắt nhìn mắt.
- … Ai… ai tự ái? Tự ái cái gì? – Yunho đờ người, mặt thoáng đỏ, trong hai giây tỉnh táo bắn ra xa Jaejoong. Tên nhóc này nhạy cảmthật.
- Thế tại sao cứ hầm hầm như thiếu ăn một tháng vậy? Giận tôi gì à?
Yunho vắt óc nghĩ cho ra một lý do tàm tạm lấp đầy cái óc nho nhỏ xinh xinh ít dây thần kinh củaJaejoong.
- Đúng là tôi thiếu ăn một tháng đấy, được chưa? Ai thèm giận cậu.
Jaejoong chớp mắt một cái trước phản ứng kỳ quặc của Yunho. Rồi cậu nhóc nghiêng đầu sang trái làm ánh nắng bình minh hắt nhẹ lên mái tóc màu trà, cười một nụ cười vô tư.
- Ai ya, thế thì tốt rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng lên trong tiết trời trong lành buổisớm làm lòng Yunho bỗng dưng tiêu tan ủ dột. Kim Jaejoong luôn có cách thần kỳ khiến người khác cảm thấy hạnh phúc. Anh chàng thở dài thêm một cái nữa, rồi mỉm cười bất lực. Thôi được rồi, đến đâu thì đến vậy.
- Cậu kia, muốn nhặt rác thì phải nhanh tay lên chứ! – Yunho giả vợ quát nạt, thoáng cái đã hăng hái lại như bình thường.
Jaejoong chu mỏ một cái, rồi hớn hở chạy theo Yunho. Hai người trong khung cảnh lãng mạng đó, chăm chỉ thu rác nhặt rác. Một chuyện tình cao quý vô cùng!
Là cậu không cho tôi đường lui.
Là câu quá ngốc chứ không phải tôi quá tham lam.
Là cầu bày ra trò này, tôi cũng sẽ quyết làm bạn cùng chơi với cậu tới cùng.
Nhưng mà…
- Này, tôi bị đói một tháng mà cậu kêu tốt là sao?
.
.
[Quác quác]
~***~
Yunho đăm chiêu nhìn ra phía trước, là mặt biển bao la dập dềnh sóng trắng. Ai da, đằng kia có mẩu túi bóng trôi lềnh bềnh kìa! Rác quá, như thế là không được.
Yunho đăm chiêu nhìn sang lên trên, là bầu trời cao chót vót xanh thẳm. Chậc, thể nào cũng cóbão đây. Đúng là giời chiều lòng người!
Yunho lại đăm chiêu nhìn xuống dưới, anh đang đứng trên lan cantầng hai của một con thuyền trắng bóc bốn sao đẹp lung linh. Ở tầng dưới nghe đâu đây tiếng ợchua của ai đó đang say sóng.
Yunho đăm chiêu nhìn sang phải, đó là một đại công tử sắc đẹp tuyện trần, tức Kim Jaejoong. CậuKim cũng đang đăm chiêu tu sữa ừng ực, nhỏ cả xuống áo rồi kìa.
Yunho hết kiên nhân đành quay phắt sang trái, đập vào mặt là một nam nhân khác đẹp trai rạngngời, khí khái cao quý.
Ảnh kia thấy vậy cũng liếc lại bằng một tia nhìn trị giá 500 vôn điện, rồi cười khẩy một cái.
Anh chàng hót rác đau khổ trước khung cảnh vui thú xung quanh, quyết định nhắm mắt lại cho lành. Thở dài một cái. Jung Yunhoah, ngươi sắp biến thành một bô lão tám mươi rồi đó, lúc nào cũngthở với hít (=.=)
Nhớ lại một chút xem nào…
...
Jaejoong mặt đần thối, nghĩ một lúc rồi cười hề hề.
- À ờ thì… ha ha… à thế này! Tiện thể hôm nay tôi định đi chơi làng chài với gia đình, tiện thế ăn hải sản luôn! Tôi định rủ anh cùng đi ấy mà, đi ăn ấy!
Nghe đến ăn quả thật Jung chàngcó mặt mày nở hoa đôi chút, nhưng sỹ diện để vứt vào máy táichế rác hay sao mà đi theo? Yunho này nhất quyết từ chối.
- Anh tưởng tôi cho anh đi theo miễn phí à? Anh làm nhiều nghề lắm cơ mà, chẳng nhẽ không làm hướng dẫn viên du lịch được? Tôi không thích đến nơi mình không biết gì một mình.
CHAP 14
Hai người đương cãi nhau rất hăng, rất tình cảm thì bỗng nhiênmột bóng người khác lò dò tiến lại gần.
- Jaejoongie ah...
Hai thằng ngốc lơ ngơ quay ra, trố mắt dưới ánh hào quang mới đến. Thực ra là vì không hiểu bố này từ đâu chui ra xen ngang vàochuyện tình cảm mặn nồng của người ta.
Đó là một anh chàng tóc nâu, mà là nâu nhuộm bằng thuốc xịn chứkhông phải nâu cháy nắng như Yunho đâu nhé. Da trắng dáng xinh, cao ráo đẹp mã nét Tây, quần áo sáng bóng chưa cắt mác,ba chấm và ba chấm…
- Keita-san? – Jaejoong sau một hồi ngỡ ngàng, mãi mới khọt khẹt mà nhả ra được một câu rất vô tình.
Người thanh niên kia nhe răng cười, tiện thể nắm chân nắm tay Jaejoong.
- Em thắc mắc sao anh lại ở đây hả? Là ba mẹ em mời anh đến đấy. Anh nhận được điện thoại hôm qua là đáp máy bay đi liền! -Ảnh tuôn cho một lèo, nhưng có vẻ không phải người Hàn nên câunọ trẹo câu kia một tí xíu.
- Ba mẹ tôi mời anh thì anh đi ra chỗ họ mà chơi chứ sờ mó tôi làmgì? – Kim thiếu gia dường như đã quá quen với cảnh này, rất ung dung hất tay anh chàng ra.
- Vậy em với anh cùng đi cho phảiđạo!
Kim công tử xì một tiếng. Theo đạo kiểu anh chắc tôi thành Phật từ lâu rồi.
- Đằng nào tôi cũng đang định quay lại chỗ họ, anh không phải mời. Yunho, đi thôi. – Jaejoong lườm cho Keita-san một đường như bom nguyên tử rồi đẩy lưng Yunho đi trước.
- Người này là…? – Thấy thái độ đối xử khập khiễng giữa hai bên của Jaejoong, anh chàng kia cũngchột dạ.
- Bạn trai của tôi. Không liên quanđến anh.
Kim công tử vẫn thản nhiên như anh tiên như thế. Quai hàm của Keita vẫn rơi lẻng xẻng như thế. Và mắt Yunho vẫn rớt tròng như thế. Hai người cao hơn sau câu nói đó chỉ lặng lẽ bước đi cạnh Jaejoong, cơ bản là quá sock mà mất khả năng ngôn ngữ.
- Kim Jaejoong, cậu vừa nói gì thếhả? – Mãi Yunho mới ho ra được mấy tiếng, nhưng dường như cònmắc cả khúc xương cá giữa họng nên mấy tiếng đó chỉ đủ cho Jaejoong nghe thấy.
- Anh là bạn trai tôi. Làm sao? – Jaejoong chớp mắt.
- Cậu điên à?! – Anh chàng khẽ rít lên, nhưng tim thì đập thình thịch.
- Anh là bạn tôi và là con trai nên anh là bạn trai tôi. Có gì không ổnà? – Cậu trẻ thản nhiên.
Yunho ngoác mồm nhìn Kim thiếugia đang nhảy chân sáo đi bên cạnh. Thế mà anh cứ tưởng…
- Mà anh đừng có ngỡ ngàng như thế. Nhỡ tên Keita biến thái kia mà hiểu lầm chúng ta thì rắc rối lắm. Hắn chắc chắn đang nghĩ chúng ta là người yêu của nhau đây mà. – Jaejoong khẽ nhếch mép, liếc xéo con người đang đi sau cả hai một bước chân.
Biến thái… Hóa ra Kim Jaejoong nghĩ như vậy là biến thái. Nếu Jung anh hùng mà để lộ chuyện mình cũng vừa nghĩ y như vậy thì có chui xuống hố ga cũng không hết xấu hổ!
- Hừm, cậu cứ làm như hắn là gaykhông bằng!
- Hắn là gay mà.
- Ồ thế h… Hả?
- Gì chứ. – Jaejoong thở hắt ra. – Keita là con trai của giám đốc một tập đoàn người Nhật. Hắn sang đây từ mấy tháng trước rồi bám dính lấy tôi. Đã vậy còn thẳng thắn nhận mình là gay. Thật phiền chết được!
Yunho lắc đầu nghĩ, có những người chẳng phải gay mà đối với cậu vẫn có vấn đề đấy.
Lúc cả ba người quay trở lại bãi tắm cũ thì mọi người đã lên bờ cảrồi, mặt trời cũng lên tới giữa trời. Ba mẹ Jaejoong đã biết qua Yunho từ hôm qua, hai ông bà cũng lại hưởng ứng nhiệt liệt việcmời Yunho làm hướng dẫn viên mới chết chứ!
Jung chàng chẳng thích thú gì cũng đang định mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Keita nấn ná trên người Jaejoong thì lửa ở đâu bốc lên hừng hực. Thế là trong lúc thiếu lý chí liền vứt phẹt sỹ diện ra mộtchỗ, đồng ý luôn.
Thứ cuối cùng Yunho nhớ được vào sáng sớm hôm nay chính là nụ cười mãn nguyện của nhím biển và ánh mắt tóe lửa lòe loẹt giữa anh và anh chàng kia. Ngọn lửa đó rạo rực đến độ kameyoko của Quy lão tiên sinh cũng phải phất cờ chịu thua.
.

Kể lại thật dài dòng. Nói chung, chúng ta đều đang ngồi trên thuyền phi ra làng chài ngoài vịnh rồi.
Jaejoong tu sữa xong thì thoải mái đứng cạnh Yunho ngắm biển,thật giống Titanic làm sao. Nhưng chẳng ai dại mà đi bảo anh ta chơi cái trò thi nhổ nước bọt trong phim đâu, hại môi trường chết được! Mà Yunho chắcchắn chưa coi phim đó, xem tivi tốn điện lắm mà.
Thế nhưng mà, gió trên này rất mát, lại hơi mưa lất phất, cảnh trước mặt cũng đẹp vô cùng. Thi thoảng yên bình một chút cũng vui vui. Nghĩ vậy, Yunho khẽ quaysang nhìn cậu Kim, thấy cậu cũng đang nhìn mình. Hai đứa ngẩn ra một lúc rồi cười hề hề, mặt khẽ đỏ. Vớ va vớ vẩn. Cậu Kim được thể lấn tới liền đứng xích xích lại một chút làm hai vai khẽ chạm vào nhau. Yunho khẽ cười thầm, như thế này cũng thích thật.
- A! Cá chép! – Jaejoong đột nhiêngào lên, chỉ tay xuống dưới biển.
- Giữa biển đào đâu ra cá chép!
- Thế hả? Hóa ra là cá rô!
- …
Hai tên ngốc tử cũng có thể lãng mạn (in the new way) như thế đó.
Tầm hai mươi phút sau thì làng chài hiện ra trước mặt. Nó nằm sát vịnh, nơi có những dãi núi tảng nổi giữa mặt biển.
CHAP 15
Những chiếc thuyền gỗ nối đuôi nhau tấp nập trên mặt nước, có cả những ngôi nhà nổi cũ kỹ ọp ẹp được sơn tường xanh, trên mái và trước cửa dăng đầy lưới đánh cá. Từ thuyền của mình mọi người đi qua một cái cầu làm bằng tấm phản dài để sang đến khu chợ nổi. Giữa các thuyền và các nhà cũng đều bắc những tấm phản nhỏ tương tự.
Yunho dẫn mọi người đi xem làngchài, nơi người ta phơi lưới trên mái nhà và neo những chiếc thuyền mủng tròn khắp nơi.
Sau đó cả đoàn hò dô nhau sang chợ nổi. Ở đây rất kỳ cục, hàng chục chiếc thuyền nan trôi trên mặt nước, bán đầy cá tôm tươi nguyên. Jaejoong đi đến đâu cũng hào phóng mua lấy mua để,chỉ khổ cho Jung chàng đi sau méo mồm mặc cả.
Những thuyền bán bò khô, dừa khô và đồ ăn của vùng miền cũngcó nữa. Jaejoong thực hiện lời hứa, đi đến đâu cũng mua một túi rồi nhét lấy nhét để vào mồm anh chồng tương lai (?)
Đường tắt đi đến trái tim chính làđi qua dạ dày trước, Jaejoong giờđây hiểu sâu sắc châm ngôn này! Chưa bao giờ cậu thấy anh nhìn mình âu yếm ấm áp đến thế. Cậu chàng còn vô tư đưa tay chùi miệng cho Jung anh hùng, làm chàng ta ngơ ngẩn đến nỗi xém bước hụt xuống nhà vệ sinh lộ thiên của một nhà nọ.
Hai người tách đoàn chạy lung tung khắp nơi, sà xuống bao nhiêu hàng cá tôm, Yunho để mặc cho cậu bé não nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, đã thế cậu ta còn tính mua cá chết rồi cho về dễ làm thịt (!)
- Cháu có người yêu dễ thương thật đấy, có điều cần dạy dỗ thêm về khoản chợ búa đấy. – Bà cụ bán cá mắt mờ chân chậm quên nhìn bộ ngực phẳng lì của Jaejoong mà phán xanh rờn.
- Khoản đấy sau này cháu lo bà ạ.– Yunho nhe răng cười.
Sau đó một cái đuôi cá phi tới, và Yunho không bao giờ cười được nữa.
Đùa thôi mà. (cười)
(Chúng ta lúc này (hãy coi như) nhân vật thứ ba người Nhật kia không tồn tại đi nhé.
Làm sao ảnh chạy theo hai người kia được, ở đây hôi tanh chết được, thật khổ thân đế giày của anh quá!)
Khi mà đám đầy tớ của Kim công tử đã gãy mất phân nửa số xương sườn vì bê núi đồ rồi thì cũng là lúc công tử đây chán muabán. Đúng lúc đó chẳng biết Yunho đã làm gì để Trời phạt, liềnsắp đặt cho thiếu gia kia nhìn thấy mấy cái thuyền phao nổi bồng bềnh trên mặt nước.
- Trò gì kia Yunho?
- … Nhìn không biết sao, là bơi thuyền ra ngoài vịnh đó.
- Mình tự chèo á? – Cậu nhỏ mắt sáng như đèn pha, chưa kịp nghe Yunho trả lời đã chạy ào ào tới chỗ mấy người dân cho thuê thuyền.
Bỏ thì thương vương thì tội, câu này vốn dùng cho người với thú nuôi, nay áp dụng được cho anh với cậu ta đây. Nhỡ một mình cậunhỏ chèo thuyền ra đó mà mệnh hệ gì thì tốn tiền viếng lắm đấy, anh đâu có dại.
Ai ngờ đầu óc nhà họ Kim là có vấn đề theo gen. Cả nhà ồ ồ nhảyxuống thuê sạch thuyền nhà người ta. Keita-san thấy chúng vừa bẩn vừa hôi nên đành đứng trên bờ cổ vũ (?). Phía dưới, cứ hai người một thuyền, mỗi người một áo phao, một mái chèo bằngnhựa cứng.
- Không phải cậu sợ nước sao? Hay mình đừng chơi trò này nữa, ra vịnh nước sâu lắm. – Yunho dọa.
- Đi cùng anh thì có gì mà sợ. – Cậu nhỏ cười cười, đoạn ôm lấy cánh tay rắn chắc của Yunho mà lôi đi.
Nếu ví Jaejoong là cục nam châm vì Yunho chẳng khác gì một thỏi sắt gỉ, luôn bị nó hút chặt như thếđấy. (Thở dài)
Khi các thuyền đều đi ra giữa vịnhrồi thì xung quanh chỉ còn là mặt biển và những dãy núi đá cao lớn.Thuyền dọc nên Jaejoong ngồi trước, Yunho ngồi sau. Cán bộ Kim từ hổi tiểu học đã được phê trong học bạ là "thông minh khéoléo", điều đó thể hiện rõ sự kém chất lượng của nền giáo dục Hàn Quốc: giáo viên hoàn toàn không hiểu học sinh! Có mỗi chuyện muốn quẹo trái thì quạt sang phải và ngược lại mà cũng không hiểu, làm cái thuyền sau mười lăm phút cựa được mười centimet.
Có điều Yunho rất kiên nhẫn chỉ bảo, cuối cùng thì hai người cũng lết được vài bước. Bộ đôi hai tên ngốc chèo vào trong lòng một khu núi xanh rờn chạy theo hình vòng cung, nước ở giữa được khoanh lại như một mặt hồ nho nhỏ. Nhìn lên trên đầu, bầu trời vỏn vẹn như cái nia xanh ngắt. Cái thuyền thì bé tí xíu trôi hờ hững giữa mặt nước, mà khung cảnh xung quanh thì vừa cao vừa rộng. Jaejoong hứng chí hét lên rõ to.
- Kim Jaejoong vô địch!!!!
Khắp bốn phía núi đá đều vọng lại âm thanh to hơn gấp chục lần.Cậu chủ nhỏ khoái chí cười khanh khách, quay về phía sau nói với Yunho:
- Anh thử trò này đi, thích lắm!
- Tôi không phải trẻ con.
- Thử đi mà, nói gì cũng được! – Jaejoong quay hẳn người lại lay lay tay Jung đại ca, rất tự nhiên mà… vứt toẹt mái chèo đi.
- Này!! – Kim công tử thấy nó đang lặn dần xuống nước, cuống quá hóa ngu, với tay theo rất nhanh.
ÙM!!!
- Cứu tôi!! Cứu tôi! Yunho cứu tôi…! - Jaejoong lăn lộn trong làn nước, ho lên ho xuống. Đã quá muộn rồi… Kim Jaejoong sẽ chết như thế này sao?
Lạ là anh chàng còn lại vẫn ngồi chống cằm trên thuyền, mắt đảo qua lại ngán ngẩm. Sau gần một phút ngồi xem tuồng, anh thở hắt ra một cái.
- Cái áo phao của cậu dùng để làm mắm hả?
CHAP 16
Jaejoong lúc này mới hoàn hồn lại. Hóa ra cậu quên bénh mất cáiáo phao- lúc này đang giữ cậu nổilềnh bềnh trên mặt nước. Nãy giờ sặc cái chi không biết nữa! Đãthế chỗ này sát núi nên nước nông toẹt, đứng thằng cũng chỉ cao gần đến cổ. Kim đại thiếu gia quê độ, đỏ mặt chống chế.
- Tại tôi sợ nước sẵn rồi chứ bộ! Nào, thế có kéo tôi lên không? Tôimà bấu vào thuyền bây giờ là lật đấy nhé.
Yunho nhìn cái dáng quẫy đạp lộntùng phèo dưới nước mà bật cười, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
- Cậu bịt mũi lặn xuống nước mười giây cho tôi thì tôi kéo cậu lên.
- Anh điên à? Bẩn chết được. Có biết nhà vệ sinh của người dân ở đây đều theo tiêu chí "rẻ, tiện, nhanh" không hả?! Ngụp xuống có khi lại thấy mấy… trôi ở dưới cũng nên! – Jaejoong bất ngờ trở nên thông minh!
- Chỗ này xa nhà dân rồi sợ gì. Màsuy cho cùng cũng là chất hữu cơ cả với nhau, người ta tắm bùn đầy kia kìa! – Jung chàng nhếch mép cười, khoanh tay ngồi điềm nhiên.
Nói qua nói lại biết không cãi lại được tên xảo quyệt bất nhân này, Jaejoong hiền lành hay bị bắt nạt đành trợn mắt lườm hung độ họ Jung một cái ngọt lịm như muối hột rồi phùng má bịt mũi lặn thụp xuống nước. Cái trò quái gì đây nữa?
Yunho thấy cái đầu đen lặn mất tăm thì mỉm cười, đoạn hít một hơi thật sâu rồi lấy hết sức bình sinh suốt hơn hai mươi năm qua mà gào thật to.
- JUNG YUNHO THÍCH KIM JAEJOONG!!
Chất giọng to khỏe quá ư truyền cảm làm chim muông đang rỉa lông cho nhau trong lùm cây cũngphải giật mình bay tứ tán ra ngoài, con nọ va phải con kia rụng lả tả, có con vội quá không nhìn đường đâm sầm vào vách đá chết nhăn răng.
Bảy âm tiết đập vào làn gió mát lộng mùa hạ, dội lại trọn vẹn và âm vang. Yunho ngẩng cổ lên nhìn trời cao, lắng nghe lại chính những gì mình vừa nói. Trong không gian rộng lớn này chỉ có anh nói với chính minhg. Mà không, anh nói với con nhím biển ấy đấy chứ, có điều nó không nghe được thôi.
Những thứ đến quá vội vàng thường làm cho con người ta choáng váng. Yunho cũng không hiểu những gì mình vừa nói có thật không. Dù sao cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Những bức bối đêm qua như bay mất tiêu cùng bảy âm tiết đó rồi.
Yunho tự nhủ, những cảm xúc này chỉ là nhất thời, sẽ qua nhanh thôi.
Chỉ cần Kim Jaejoong ngây ngô kia không biết anh là loại "biến thái" mà cậu ghét là được rồi...
Vài giây sau, cậu họ Kim nổi lên từ mặt nước, mắt mũi nhắm tịt, đưa tay vuốt mặt liên tục trông đến tội.
- Đúng là đồ điên! – Jaejoong nhìnYunho vừa tức vừa khó hiểu.
- Ngoan lắm ~ - Yunho cười khẩy, đưa tay kéo Kim công tử lên thuyền.
Khổ tội cái thuyền này làm bằng phao nên lùng bà lùng bùng, không cẩn thận thì lật bỏ xừ. Thế nên mới không thể để tên nhóc khéo léo có nghề kia tự thân vận động. Vất vả lắm mới gần kéo được lên, Jung lão nông còn chưa kịp thở phào thì cái thuyền nhão nhẹt bấp bênh một cái, chàng họ Kim mất đả ngả cả người lên phíatrước.
Và "Cộp!"
Cái trán thanh cao của chàng đậpmột phát vào hàm răng anh cứu hộ làm nó gãy liểng xiểng.
Ấy không… không thể phá hoại nhan sắc nhân vật nam chính trong truyện dành cho thiếu nữ được… Chẳng qua nó chỉ "lui vào trong" vài centimet thôi.
Yunho đau đến chảy nước mắt, khọt khẹt được mấy chữ.
- … N… não cậu chỉ toàn vỏ thôi hả..?
Về phần Jaejoong thì đại não bị tổn thương choáng váng không nói nổi, ôm đầu nuốt nước… miếng vào trong. Má ảnh! Đúng là động vật thuộc bộ gặm nhấm có khác! Cái trán xinh xinh của cậu giờ in nguyên hình hàm răng Yunho, nhìn rất giống hoa văn của người cổ đại. Rất phong cách!
Thế nhưng tư thế của hai người này dưới góc độ khác thì đang rấtlãng mạn. Giữa chốn núi non biểncả thanh vắng, anh họ Jung choàng tay qua vai cậu họ Kim, cậu Kim còn hơi ngả đầu lên ngựcanh ta nữa chứ. Hai người có vẻ vì chuyện gì đó mà nghẹn ngào không nói nên lời, ấp a ấp úng, thỏ thà thỏ thẻ (!)
Yunho tuy đau ung thủ nhưng vẫn ôm chặt Jaejoong. Mãi một lúc sau thấy cậu nhóc hoàn hồn rồi mới buông ra, coi như không có chuyện gì.
.
Lúc mọi người tụ tập lại trên tàu thì trời cũng chập tối. Thay quần áo xong cả gia đình vào khoang ăn giải quyết bữa tối. Jung Yunho và Kim Jaejoong có lẽ khác nhau về mọi mặt, chỉ có khoản ăn uốngvà hợp vô cùng. Đã ngồi vào bàn, chắp đũa mời một cái là sẽ khôngbao giờ ngẩng lên nữa (tất nhiên,cho đến cuối bữa). Yunho càng nghĩ càng thấy mình vì tình cảm chớp nhoáng này mà bị đày đọa quá nhiều nên phải ăn cho bõ tức.
Có điều… răng còn đau quá nên không ăn hết công suất được…
~***~
Tám giờ tối, tàu cập bến. Yunho sau khi cúi người bốn lăm độ có lẻ chào bố mẹ Jaejoong liền quay sang cậu, mặt nghiêm túc cực độ.
- Tối ngủ nhớ khóa chặt cửa đề phòng Keita!
- Gì chứ, tôi và hắn ta ngủ cùng phòng mà. – Jaejoong bĩu môi.
- Cái gì?!
- Đùa thôi! – Kim cậu chủ lè lưỡi khoái chí. – Anh về luôn hả?
- Ừ, chỗ này cũng gần nhà tôi. – Jung chàng rút khăn lau mồ hôi, trấn tĩnh nhịp tim.
- Tôi cho anh số điện thoại nhé? – Nói rồi đại thiếu giá hất hàm mộtcái, đám đầy tớ trung thành lập tức có mặt, dâng chủ nhân giấy bút đầy đủ.
- Không cần đâu, em gái tôi không cho gọi điện thoai, tốn tiềnlắm. – Anh chàng hót rác phẩy tay.
CHAP 17
- Thì tôi gọi cho anh là được chứ gì? Tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi, không phiền anh nữa đâu. – Jaejoong dúi vào tay Yunho mẩu giấy, trên đó vẫn là nét chữ dễ thương hồi nào.
- … Bao giờ đi? – Yunho nghe thấytiếng tim mình rớt đánh bịch mộtcái.
- Tối chủ nhật tuần này, còn ba ngày nữa thôi.
Jaejoong xịu mặt, nhìn thương không thể tả. Jung đại hiệp im lặng một lúc rồi mỉm cười, đưa tay nhéo má cậu.
- Vậy sáng mai đến gặp tôi nhé. Tôi sẽ gọi cho cậu trước.
- Đến làm gì? – Cậu nhỏ chớp mắt.
Yunho mỉm cười lần nữa, khẽ kéoJaejoong lại gần rồi ghé sát mặt vào tai cậu, thì thầm hai âm tiết.

Mười phút sau, khi đã yên vị trên chiếc xe gia đình rồi, mặc cho Keita có lảm nhảm cái gì bên cạnh, Kim thiếu gia vẫn ngồi đờ đẫn ngẩn ngơ. Bởi bên tai cậu vẫn còn ngân nga chất giọng trầm âm của người đó.
"- Hẹn hò."
Ngày đó sẽ đến nhanh thôi.
Số năm vốn là số đẹp mà.
~ Kết thúc ngày thứ tư ~
Ngày thứ năm
Hơn bốn giờ chiều, khi chim chóc khỉ vượn đã tỉnh giấc trưa, Jung đại biểu hùng dũng nhấc điện thoại lên gọi cho con nhím biển. Sở dĩ rất hùng dũng vì giờ này người cần sợ đã đi học rồi.
Yunho chầm chậm quay số trong căng thẳng. Sau vài tiếng tút dài, phía bên kia vang lên một chất giọng thanh thanh. Tim Yunho chẳng biết đã nhảy ra ngoài từ lúc nào…
"Tổng đài chị Thỏ Ngọc xin nghe…"
Chậc, lộn số. Quay lại.
Lần này chắc chắn đúng. Nhưng vừa quay số xong là có tiếng người đáp lại ngay. Chẳng ai khác, chính là tiếng của Kim thiếugia. Yunho mất một giây cười thầm, rõ là hồi hộp đến mức canhđiện thoại người ta cơ à?
" Xin chào! Kim thiếu gia hiện giờ không nghe máy. Bấm phím số 1 nếu bạn là người quen của Jaejoong, phím số 2 nếu bạn là một kẻ lạ hoắc, rồi để lại lời nhắnsau tiếng píp. Sau cùng lời nhắn bạn có thể dự đoán số người gọi nhỡ cho Jaejoong ngày hôm nay. Chúc bạn may mắn!"
Cái quái gì…?
Tên nhóc này… làm như mình là đại minh tinh không bằng? Đang thầm chửi rủa con nhím biển thì reng một cái, điện thoại rung bầnbật! Đùa thôi, rung bình thường.
"Alo?"
" Yunho ah? Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên nên lúc nãy không nghe máy! May là có anh gọi chứ không tôi cũng chẳng mở mắt ra được."
Anh Jung trợn mắt, bà con đi làm ruộng về hết rồi bố mới ngủ dậy!
" Biết gọi lại ngay là được rồi. Hai mươi phút nữa xuống dưới cổng, tôi chờ"
"Uhm…" – Người đầu dây bên kia chưa kịp hết ngẩn ngơ thì rụp một cái, Yunho đã dập máy từ lúcnào. Tất nhiên rồi, làm gì có chuyện đại loại như "Cậu dập máy trước đi", "Không anh dập trước đi"… để kéo dài thời gian được nghe tiếng nhau chứ? Tốn điện chết được.
.
.
Mùa này là mùa gì mà lắm muỗi thế không biết, chiều rồi mà vẫn lắm muỗi (mùa hè chứ mùa gì). Anh chàng đẹp trai của chúng ta gãi chân sột soạt, đứng tựa vào bức tường vàng ngắm nhìn trời đất, thực chất là chờ người đẹp vừa tỉnh giấc trưa.
Sau ba mươi phút có lẻ kể từ lúc anh Jung gọi điện, cậu Kim lon ton chạy xuống cổng. Mặt mũi tươi tắn trắng xinh chẳng có tí biểu hiện gì của mất ngủ trước ngày hẹn hò đầu tiên cả.
- Anh chờ lâu không?
- Tôi có chải từng sợi tóc trên đầucũng chẳng lâu bằng cậu đâu, Kim thiếu gia ah. – Jung chàng nhếch mép.
- Gì chứ, tại tôi phải khó khăn lắmmới cắt được đuôi Keita-san chứ bộ!
- Cậu với hắn không ngủ cùng phòng thật đấy chứ? – Anh chàng thấy đuôi mắt mình giật giật.
- Không chỉ ngủ cùng đâu, còn chung phòng tắm nữa kia. – Jaejoong nhún vai.
- Này Kim Jaejoong!
- Đùa thôi đùa thôi mà~ - Jaejoong cười toe toét. Thấy biểuhiện ghen tuông của Yunho còn thú vị hơn cả xem phim Siêu nhân Gao nữa.
Yunho lắc đầu chán nản rồi ngoắctay Jaejoong ý bảo đi theo. Nhưng chờ mãi thấy con nhím biển cứ đứng đực mặt ra như táo bón lâu ngày, anh sốt ruột quá liền mắng… yêu.
- Làm gì mà còn không mau lên?
- Yunho này…
- Gì?
- Chúng ta… hẹn hò thật hả?
Chẳng hiểu Kim chàng mắc cục gì trong cổ họng mà hai từ ở giữa được phát âm hết sức nhỏ nhẹ như sợ con kiến dưới chân nghe thấy. Mặt mũi cậu nhỏ còn cúi gầm, mắt ngước nhìn lên trên, bàn chân di di thành vòng tròn trên đất. Coi dáng điệu vặn vẹo rất khổ sở.
Yunho trong giây phút cảm thấy yêu con người này quá thể, chỉ muốn lao vào mà véo má bóp mũi. Nhưng! Nhưng anh Jung là cán bộ Đảng gương mẫu, rất biết kiềm chế. Anh đằng hắng, mặt phút chốc nghiêm nghị ghê người.
- Cứ đi thì biết.
Và thế là không tốn thêm giọt nước bọt nào nữa, hai người rảo bước trên con đường nhựa quanhco giữa buổi trưa nắng nhẹ sau cơn mưa rào ban sáng. Hai chàngcứ đi song song nhau giữa không gian vắng vẻ ấy, với tiếng chim cò kêu ngao ngán và đám muỗi vo ve dưới chân. Thực ra người trong cuộc thì vẫn thấy thoải mái vui vẻ lạ thường.
Cứ chốc chốc, Jung chàng lại cố ý đi sát vào Jaejoong hơn chút nữa.Khoảng cách giữa hai người bây giờ phải nói là gần, rất là gần, gần không chịu nổi, tại sao có thểgần như thế… Nói tóm lại là gần. Đường thì bóng con chó chạy quacũng không có nhưng ngoài đi cùng nhau như vậy ra lại chẳng dám làm gì hơn.
CHAP 18
Ah, thực ra là cũng có. Thỉnh thoảng tay trái người này chạm nhẹ vào tay phải người kia, dù khe khẽ thôi cũng thấy vui. Jaejoong mỉm cười thầm xỉ vả, muốn nắm tay chết được thì nói toẹt ra, cứ dứ dứ mãi.
- Không được, đi chậm thế này đến tết cũng khó tới nơi. Nhanh lên nào!
Yunho đằng hắng một cái, gương mặt tỏ ra đúng chất chính trực của con người làm Cách mạng. Thế rồi vì sự nghiệp đi nhanh mà vèo cái đã nắm chặt lấy tay Jaejoong đi phăng phăng lên phíatrước.
Jaejoong nhìn mười ngón tay đansiết vào nhau, ngẩn ngơ cười ngu.
.
.
Kim chàng cuối cùng cũng biết lý do vì sao mình phải cuốc bộ đến long cổ chân ngày hôm nay. Jung đại biểu dắt cậu nhỏ đến gần công viên giải trí, nhưng không vào đó mà rẽ vào một cửa hàng vỉa hè bên cạnh.
- Xe đạp đôi á? – Jaejoong chớp mắt.
- Sao? Chưa thử bao giờ à? – Anh nông dân cười toe toét.
- Tôi nặng đến mức anh không đèo nổi à?
- Cậu không nghĩ theo hướng tích cực được à? Cứ thử đi, vui hơn bình thường nhiều.
Rồi chẳng để cậu Kim ho he thêmchữ cái bẻ đôi nào, Yunho vứt phịch cậu nhóc lên yên sau, còn mình ngồi phía trước. Jaejoong nhớ mang máng, hình như người ta bảo ngồi phía trước phải đạp mệt hơn thì phải.
- Này Yunho. Thuê đến tận tối anh không sợ tốn tiền à?
- Cậu chẳng biết gì cả. Thứ sáu hàng tuần có giảm giá mà.
- …
Cặp đôi này hợp nhau ở điểm nàothì không biết nhưng riêng khoảnphối hợp thể dục thể thao thì đừng xét đến. Không xét bởi nó quá… tệ. Hết vụ chèo thuyền đã thở phì phò bằng hai tai rồi, bây giờ đạp xe đạp đôi còn khó hơn gấp chục lần.
Mỗi người một bàn đạp một tay nắm một đôi bánh xe có khác, chẳng… liên quan gì đến nhau. Nhưng đau thay, hai cái không liên quan đó lại được nối liền với nhau, người trước người sau. Kết quả là vừa lết được ba bước đã xén ngã chổng kềnh ra giữa đường.
Yunho thở dài nghĩ, cũng may là mình thông minh vốn sẵn tính trời, đỡ đần được số dây thần kinh bị thiếu của thằng nhóc ngồi phía sau. Cuối cùng thì cái xe đạp dài ngoằng cũng ngoan ngoãn đi theo lộ trình bình thường.
Hai tên ngốc tử guồng chân lên mà đạp, con đường quốc lộ dài rộng thẳng tắp mở ra trước mắt với vài bóng xe máy ô tô lướt qua. Bên tay phải là bãi biển vàng ruộm nắng gió và những hàng dừa xanh mướt. Bên tay trái là những ngọn đồi thông xen kẽ nhà dân cao vút tầm mắt thả gió mát rượi. Trước mắt là một cái miệng cống mất nắp… Cũng may là tay lái giò chả của hai người lượn qua được, không thì rớt xuống đó đến đời nào mới ngoi lên nổi!
Jaejoong tuy ngồi sau nhưng hăng hết biết, gió luồn vào mái tóc đen nhánh của cậu tung bay, tiếng cười cũng âm vang trong nắng. Đi xe đạp đôi đúng là chỉ đạp xe bình thường thôi cũng thấy vui rồi.
Kim công tử đang lúc hứng thú liền tiện mồm hát vang mấy bài tủ. "Gee gee gee baby baby~" À không, tất nhiên là cậu không hátbài đó rồi. Cỡ Kim Jaejoong phải hát nhạc quảng cáo đang thịnh hành chứ lại! Quảng cáo hạt nêm Cờ lo, quảng cáo kem chống nắng, quảng cáo mỳ gói, thuốc nhuận tràng, thuốc trừ sâu, thuốctrị táo bón, etc… đều đủ cả. Jaejoong hát rất hay, hay đến mức cả khu phố phải quay đều nhìn với ánh mắt trầm trồ đến suýt lòi tròng ra ngoài.
Bản thân Yunho cũng thấy giọng cậu nhỏ hát hò rất dễ thương, vừa cao vừa thanh, lại thấy cậu vui vẻ đến ngây ngô (ngớ ngẩn) như thế nên cũng không cản lại. Mãi cho đến lúc Jaejoong chuẩn bịnghêu ngao bài hát chủ đạo của một hãng đồ lót nam nào đó, anhJung mới sực tỉnh khỏi tình mà phanh két xe lại, bịt chặt mồm cậu nhóc.
- Anh nghiêm túc quá đấy! Cũng hát bài gì đó đi! – Jaejoong chu mỏ, đưa tay kéo kéo vạt áo Yunho.
Yunho suy đi tính lại cũng chỉ thấythuộc mỗi một bài tuyên truyền 3R, mà cũng chỉ có vài câu đầu,"Hãy phân loại rác vì đó là tài nguyên quý giá! Hi ya hi ya hi ya~". Nhưng bây giờ mà ca ca khúc mất ngủ đó thì còn dám vác mặt ra đường sống tiếp nữa sao?
- Đi mà Yunho~ Tôi muốn nghe anh hát, giọng anh vốn rất hay mà! – Jaejoong vừa nói vừa thở phì phò. Vừa đạp hùng hục vừa hát khản cổ lại chẳng.
Jung chàng nghe được câu đó thì cảm động ứa nước mắt, suy ngẫm một hồi quyết định dẹp sỹ diện suốt hai mươi năm nay của mình đi để hát một bài hát dài hai phút. Quả là giọng Yunho dở tệ nhưng rất ấm, người khác nghĩthế nào Jaejoong không biết nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai hát hay như thế. Bởi vì Yunho làmgì đi nữa suy cho cùng cũng chỉ để cậu được vui vẻ mà thôi.
Trước khi hai người quay lại chỗ cũ trả xe, Yunho có đưa Jaejoong đi qua chân của con cầu lớn nhất thành phố. Lúc này trời đã tối, cây cầu hùng vĩ được lên đèn rực rỡ khắp nơi, sáng lấp lánh màu trắng sữa pha vàng đỏ. Nhìn từ dưới đường lớn lên lộng lẫy vô cùng.
Hai người dựng xe ở chân cầu, ngắm nhìn bầu trời xẩm tối và những màu sắc lấp lánh của dàn đèn cao áp mắc trên thành cầu.
- Này, mình đứng ở đây có quá… không? – Jaejoong nhìn vài cặp tình nhân đang giết người cướp răng nhau xung quanh.
- Kệ họ, chẳng ảnh hưởng đến kinh tế nhà tôi.
Nói thì rất nghiêm chỉnh bác học, nhưng anh họ Jung lại cho thấy lýthuyết rất khác với thực hành. Đứng dựa vào xe một lúc, tự nhiên Yunho ngáp dài rồi vươn vai một cái.
CHAP 19
Jaejoong còn chưa kịp thấy thương anh chàng vì chiều mình mà mỏi mệt khắp người thì đã thấy có cái gì đó nặng nặng trên vai.
- Yunho, nói thật đi. Anh học cảnh này ở phim nào vậy? – Jaejoong nhìn cánh tay khoác trên vai mình mà cười khinh bỉ.
- Tôi không có. Mỏi thật mà. Cậu đừng hạ thấp lòng tự trọng của con người trí thức! – Anh chàng huýt sáo nhìn lơ sang chỗ khác.
Jaejoong còn chưa kịp cười khẩy thêm cái nữa thì loáng một cái, một đốm sáng nhỏ vụt qua và chạy dài trên nền trời đen sâu thẳm.
- A!! Sao băng! Ước đi ước đi Yunho!- Cậu nhỏ nhảy dựng lên phấn khích. Ước gì bây giờ nhỉ? Phải rồi, dạo này giá cổ phiếu công ty nhà mình đang tụt, phải ước cho nó nhảy sàn mới được.
Chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, cậu Kim nhắm chặt mắt lại, cúi cúi đầu rồi chắp hai tay vào nhau. Yunho đứng bên cạnh chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi sáng lên dưới ánh đèn cao áp, thấy tiếng tim đập bình bịch lúc này chẳng khác gì tiếng bụng anh sôi mỗi khi đói. Jaejoong đang ước gì nhỉ? Có phảiước sẽ được ở cạnh mình lâu hơnkhông? Yunho cứ mải miết theo đuổi suy nghĩ hão huyền đó, cho đến khi tỉnh lại đã thấy mặt mình cúi xuống sát mặt cậu Kim từ lúc nào.
Nhân lúc này… phải rồi… tới luôn.
Hai bờ môi cứ sát… sát, sát và sátlại gần. Sát cho đến mức gạo sắp thành cơm…
- A!!
Bộp một cái, hai cái trán cụng đốp vào nhau. Yunho thấy trăng sao bay tung tăng trước mặt mình, và cả mấy Jaejoong đang ôm đầu kêu đau nữa. Chết tiệt thật, dường như cái trò duy nhất anh làm được là cụng đầu thì phải!
- Cậu a cái gì thế?!
- … Tôi nhớ ra hôm qua có người bảo ở đây vào tối thứ sáu có chợ đêm đúng không?
- Ừ… Tôi cũng định sẽ đưa cậu đến… - Yunho vuốt nước mắt than trời. Việc gì cũng có thứ tự của nó chứ Kim Jaejoong!
- Vậy thì đi thôi!
Jaejoong vẫn vậy, chưa kịp để anh họ Jung ca thán nửa câu nào nữa, liền trèo lên xe đòi phóng đi.
Yunho thở dài. Thôi, thua keo nàyta bày keo khác. Thất bại là mẹ thành công, ông cha ta cấm có sai đâu!
(Có lẽ thôi)
.
.
Chợ đêm vùng này náo nhiệt và ồn ào hơn Kim thiếu gia nghĩ. Cũng bởi vì cuối tuần này có lễ hội pháo hoa bãi biển nên du khách đổ về ào ào. Chứ mới ngày hôm qua còn vánh tanh như chùaBà Đanh à. Khu chợ chiếm một bãi đất rất lớn, đèn và cờ được treo sáng trưng khắp nơi. Các quầy bán vòng vành ốc ếch đồ trang sức đá gỗ đều xếp lũ lượt thành một hàng dài như bao chợ đêm khác.
Nhưng xem kẽ những quầy hàng đó là cáp sạp trò chơi. Cái đó mới thu hút, bởi các đôi uyên ương cứgọi là tranh nhau thể hiện tình thương mến thương. Jaejoong vàYunho cũng tham gia vào vài trò, tiện thể làm người mẫu nam miễn phí cho họ luôn.
Ví như mấy trò bắt cá vàng, ném bóng trúng thưởng, ném phi tiêu,vân vân… Yunho tuyệt đối không để Jaejoong nhúng nửa ngón tay vào. Đơn giản vì không chỉ tốn tiền vô ích mà nguy cơ có người tử vong là rất cao. Đã thế Yunho liền trổ tài thiện xạ, ném đâu trúng đấy. Chỉ có điều dù có vẻ rất giỏi nhưng toàn trúng giải ba.
- Này, anh không chơi hết sức đúng không?
- Đồ ngốc. Giải nhất nhì chỉ được mấy con gấu bông, giải ba thì được túi mực nướng, tội gì! – Yunho mồm vừa nhai nhồm nhoàm vừa phân bua.
Chơi cá nhân chán quay ra chơi tiếp sức.
Nhảy sạp, Yunho vì tránh cho cậu Kim không bị sạp kẹp vào chân mà cuối cùng mười ngón chân quý hóa của chính mình sưng nhưquả cam.
Bịt mắt đập dưa, Jung chàng cầm dưa, Kim chàng cầm gậy, đập dưa đâu không thấy, chỉ biết sau đó đầu anh cầm dưa sưng ngang trái dưa luôn mà vẫn cười hề hề.
Đến trò chuyền ống hút bằng miệng, Jung anh hùng lại phải cắn răng trả thêm tiền để được đổi vị trí chơi, chứ nhất quyết không để cô nàng nào đó đứng cạnh Jaejoong.
Lúc chơi cõng nhau chạy tiếp sức, đến khi chạy về đến đích, là Jaejoong cõng Yunho nên tất nhiên hai người ngã vật ra cát. Yunho được thể danh chính môn thuận nằm đè lên người cậu nhỏ, hai tay chống hai bên đầu cậu. Nếu không phải có quá nhiều người ở đây thì hai người đó cứ giữ nguyên tư thế đó đến sáng cũng nên. (cười)
Đến khi biết nội dung trò chơi cuối cùng của tối hôm nay, mắt Jaejoong mới được rời tròng lăn lông lốc trên cát.
- Bịt mắt hôn nhau?! Anh điên hả?
- Có gì đâu, cùng lắm là hôn nhầmthằng cha nào đó. Còn vớ phải cô nào thì càng tốt chứ sao.
- Anh thấy thế là tốt à? – Thoáng chốc mặt cậu Kim chuyển sang lạnh tanh, sát khí hầm hầm.
- Vậy thì thế nào mới tốt? – Mặt ảnh tỉnh bơ.
- Oh không, đúng mà. Tôi còn lâu mới mong trúng phải tên biến thái nào đó!
Nói rồi cậu Kim phăng phăng đi vào cuộc chơi, bỏ Jung đại biển ngẩn ngơ. Tên nhóc này lại xù gailên rồi. Mà thôi, chẳng phải chính người ta đã nói mình biến thái rồihay sao, suy nghĩ làm chi cho mệt.
Tất cả mọi người, nam lẫn nữ, đều được bịt hết mắt lại, đứng tụ tập dưới một mái che bằng lá dừa thật lớn. Sau hiệu lệnh thì phải đi thật nhanh, đi đâu tùy ý trong khu vực, túm được tay ai thì phải hôn người đó. Hầu hết các cặp đều nháy vị trí trước rồi, chán òm. Chỉ có Jaejoong là hùng hổ bỏ ra một chỗ. Đến lúc bịt mắtvào rồi, tiếp còi vang lên rồi cậu nhỏ mới thấy hối hận. Thôi thì đi đời first kiss từ đây T_T
CHAP 20
Đã chơi thì chơi cho trót, Jaejoong đưa tay lên phía trước, hùng dũng bước đi. Nhưng vừa lòdò được vài bước vào chỗ (có vẻ như là) chính giữa nhà mái che thì bản chất Jaejoong bộc lộ, tức là chân nọ hôn phải chân kia, đanxen nghệ thuật vào nhau, chới với ngã đến nơi. Mà cũng phải, cậu Kim trước nay hai mắt tự do còn đâm nọ đập kia ầm ầm thì nói gì đến lúc bịt chặt nhãn thần lại?
Nhưng Jaejoong chưa kịp đo đất thật oai vệ thì một bàn tay khác đã đỡ lấy và nắm chặt những ngón tay nho nhỏ của cậu nhóc. Kim thiếu gia còn chưa hiểu mô tê gì, chỉ biết là mình vừa túm được ai đó thì người ấy đã tiến lạigần, hai tay bây giờ chuyển qua đặt lên cổ cậu.
Tim Jaejoong như ngừng đập, bỗng chốc đã cảm thấy hơi thở ấm áp của người đó phả lên cánhmũi. Cơ thể cậu Kim đình công toàn bộ, chân tay mềm nhũn.
Và rồi đôi môi đó đến, nóng hổi và ướt át. Nụ hôn tới không nhanh cũng không chậm.
Ban đầu chỉ là chạm vào nhau, khẽ mút lấy từng chút mồ hôi và hương vị ngọt ngào trên môi đối phương. Sau đó, có một cái lưỡi tinh quái nào đó tách môi Jaejoong ra và nhanh chóng chu du vào trong khoang miệng xinh đẹp của cậu.
Hai bàn tay đó ôm chặt lấy cổ cậuhơn, đầu người đó nghiêng nhẹ để chiếc lưỡi quyến rũ đi sâu vào trong hơn. Cả những bộ phận cầnthiết và không cần thiết trên người cậu nhỏ đều nóng ran, đặc biệt là cổ cậu, nơi hai bàn tay đó đang đặt lên, nơi mạch đập đang gia tăng với gia tốc dương vô cùng. Cho đến khi nó đã quấn lấy đầu lưỡi Jaejoong đủ lâu, để lại mùi vị đủ ngây ngất thì mới nhanh chóng thoát ra. Trước khi biến mất, con người bí ẩn còn thơm nhẹ lên má cậu.
Và rồi tiếng nhạc kết thúc cất lên.
Jaejoong đứng bất động trong mười giây tiếp theo, rồi vội vã tháo khăn bịt mắt ra. Mọi người xung quanh đã tản ra gần hết, kẻkhóc người cười thảm thương vô cùng. Kim công tử cuống cuồng tìm ra dáng người quen thuộc, vàphát hiện ra nó bên cạnh một quầy bán mặt nạ nhựa màu mè của con nít.
Nhìn thấy Jaejoong, Jung đại biểunhe răng cười rồi dúi vào tay cậu một cái màu đỏ, to vừa bằng khuôn mặt trắng trẻo của cậu.
- Tặng cậu này, làm kỷ niệm.
- Anh…lúc nãy anh có vào chơi không? – Cậu Kim lưỡng lự đón lấy món quà.
- Không, đông quá tôi không thích.
- Vậy anh có nhìn thấy tôi không?
- Tôi đứng xa thế này làm sao thấy được? Hơn nữa ngay từ đầu cậu đã phăng phăng chạy vào vòng trong cùng rồi, chẳng ai đứng ngoài thấy được đâu.
Yunho đáp lại bằng vẻ mặt chân thành, dễ làm người ta liên tưởng đến cảnh vị Đảng viên mẫumực đang ra sức đẩy phong bì tiền về phía người hối lộ. Nhìn thấy vậy thì ai mà chẳng tin đúngkhông? (Thực ra chỉ có Jaejoong mới tin thôi.)
Jaejoong chép miệng nghĩ cũng phải, anh ta là con trai đường đường chính chính, có bị đập đầu vào thân cây cũng chẳng đi hôn một thằng con trai khác. Việc hai người hẹn hò này nọ ảnh cũng chỉnói chơi, chứ chẳng có cặp tình nhân nào hẹn hò "lãng mạn" nhưhai người hết. Có lẽ Jaejoong nhầm. Chậc, con gái thời nay mạnh bạo thật, tay còn to người còn cao nữa chứ! Nếu có là giống đực thì chắc chắn tên đó giờ này đang đau khổ lắm khi biết mình vớ được một con vịt đực khác! Nhầm cũng phải thôi, ai bảo dám chơi trò bịt mắt làm chi.
Cho đến lúc cậu Kim bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đau khổ đó thìđã thấy mình được lôi ra khỏi chợtừ bao giờ. Trời đã tối đêm nhưng xe cộ vẫn tấp nập hơn thường ngày. Thế này thì đến ngày kia phải đông đúc lắm đây.
Hai người túc tắc đi bộ về đến gần khách sạn mà chẳng mở mồm nói câu nào, chỉ mân mê haicái mặt nạ nhựa (rẻ tiền). Quả đáng tội là cũng có lúc Yunho mở mồm hát nghêu ngao nhưng được vài câu thì mấy con chó trong nhà dân xồ ra sủa dữ dội làm hai đứa vắt chân lên cổ chạy được một đoạn dài. Cậu Kim thở ra bằng hai tai mà còn cố chọc ngoáy bảo, chắc bọn nó nghe thấy tiếng đồng loại nên mừng quá đó mà.
Cuối cùng thì nơi cần về cũng về đến nơi. Nghe đâu đấy tiếng chó sủa vẫn văng vẳng.
Yunho hít một hơi thật sâu rồi cười cười.
- Thật ra… hôm nay tôi định cho cậu thử làm một việc này. Nhưng đài báo bão nên tôi không dám. Tiếc thật.
Jaejoong nãy giờ hết vụ chó má thì lại xoay vòng vòng với suy nghĩ về nụ hôn ban tối, giật mìn chớp mắt nhẹ.
- Hm? Việc gì mà phải sợ bão?
- Thì… tóm lại là không làm được rồi. Lần sau nếu còn gặp lại, tôi sẽ…
- Không! – Jaejoong cắt ngang. – Mai đi!
- Mai á? Nhưng mai trời cũng sẽ bão đó, phải đến cuối chiều nhưng như vậy cũng nguy hiểm lắm.
- Vậy thì mình đi sáng, sáng sớm. Tôi… nếu không gặp anh nữa thì biết làm thế nào?
Câu cuối cậu Kim cất lên bằng giọng ỉu xìu như bánh bao chiều. Yunho im lặng một lúc, ngắm nhìn gương mặt buồn thảm rồi tựmình cũng buồn theo.
- Thôi được. – Yunho thở dài. – Sáng sớm mai nhé. Tôi sẽ lại qua nhà cậu.
- Có phải mang gì đi không? – Cậunhỏ thoáng choáng mặt mày nở hoa.
- Không, ăn mặc thoải mái là được rồi. Này Jaejoong…
- … Gì?
Yunho chưa kịp nói thêm câu nữathì cánh cổng khách sạn mở ra, một bóng người mà có hóa thànhma Yunho cũng nhận ra – Keita san, đang hớt hải chạy lại. Yunho cau mày.
Về Đầu Trang Go down
 
7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 2.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 1.
» 7 Ngày Hè ( Thiếu Gia vàchàng Hót Rác) f 3. Hết
» THỦ DÂM chuyện thừờng ngày ở thanh thiếu niên
» ngay` mai la sinh nhat bU roy`.....21/9..( ngay hoa` binh` the gioi )..
» Thiếu Gia Và Nhóc Ngố

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Love Is The Way! :: .::SHOP NGƯỜI LỚN::. :: .::TRUYỆN GAY::.-
Chuyển đến