7 Ngày Hè [ YunJae fic ]
Author: Kao Rei.
Disclaimer: Họ thuộc về chính mình.
Rating: PG14
Pairing: YunJae.
Catelogy: Super Pink or Humour | Romance | và dìm hàng trầm trọng
Status: Incomplete | 7 chap.
OST của fic: Biển ~ Biển mà XD
Hi ya ya
Summer dream - Sky
One
Balloons XD
Yakusoku ~
Note: Kết quả của chuyến đi Hạ Long 2 ngày với lớp, tham gia vài trò vui và đi ngắm biển 4h sáng ngày bão
Cho em tạ lỗi trước với anh giai và fan của anh giai Yun ;__; Em không có ý dìm hàng anh đâu, chỉtại cái người đầu tiên em gặp ở bờ biển sớm hôm đó lại là… nên thân phận anh mới ra thế này
Summary:
Cuộc đời chàng hót rác bán rong Jung Yunho trôi nổi trên bờ biển này suốt hai mươi năm nay vốn rất bình yên
Cho đến cái tuần ấy...
Bảy ngày định mệnh với đại thiếugia Kim Jaejoong.
Have permission
~ Bảy Ngày Hè ~
( Hay còn có tên "Thiếu gia và chàng hót rác")
Prologue :
Đêm tối chập choạng trải khắp phố biển. Yunho mặt mũi lem nhem, đứng dựa vào cái quầy đồ nướng nhỏ xíu của mình, vừa cầm cái quạt nan quạt nhiệt tình vào cái lò than nóng rực vừa ngáp chảy nước mắt. Đã quá mười hai giờ đêm rồi, anh chỉ ướccó ma nào đến khuân hết đống cá nướng mực nướng này đi cho mình nhờ!
Cầu được ước thấy, bỗng nhiên ở đâu lù lù hiện ra một cái xe ô tô du lịch to như xe bus đi lừ lừ dướilòng đường, ngay cạnh lề đường Yunho đang đứng. Tất cả các cửa kính đều đóng kín mít, rèm buôngthe rủ, ánh đèn còn chập choạng như ma trơi. Yunho bất thần cảm giác ghê đến rợn gai ốc mà chẳnghiểu tại sao…
Bụt biển thiêng hơn bụt đất, mới ước có một câu mà ma đã chạy đến cả một xe rồi sao…
Trong ánh đèn le lói tỏa ra từ cái lò than mốc rêu và đôi đèn xe mờảo, Yunho nhìn thấy có một cửa sổ duy nhất mở rèm. Khi chiếc xe chậm chạp đi qua chỗ anh, và khung cửa đó lượn qua mắt, một cảnh tượng kinh hãi đập vào mặt.
Một khuôn mặt trắng như bôi sáp, đôi mắt to thâm quầng và đen xì, từ khóe mắt hai dòng nước mắt màu đen chảy ra… Con người ấy chăm chú nhìn vào cái gương nhỏ cầm trên tay, gương mặt ma mị biểu thị một nỗi đau cay đắng ghê rợn…
Kinh khủng hơn là… Nó bắt gặp ánh mắt của Yunho ở dưới, mà chầm chậm… nhìn lại…
Nhìn lại bình thường chưa đủ, đằng này còn nhìn lâu, nhìn chămchú, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Yunho…
Đúng lúc bộ phim kinh dị đang đi tới đỉnh điểm thì… bùm! Chiếc xe biến mất. E hèm, nói đúng hơn là hết đèn đỏ, nó đi qua cái vèo luôn.
Jung Yunho hai mươi tuổi kinh hồn bạt vía, vội cất dọn đồ nghề xách dép cao su chạy thẳng về nhà, chấp nhận ăn cá mực trừ cơm ngày hôm nay.
~***~
Phố biển về đêm vắng vẻ, lại gặp đúng cái vùng hẻo lánh khỉ gáy còho này nên càng vắng hơn.
Jaejoong ngồi trên xe du lịch mà ngán ngẩm cái khung cảnh bài bạc nhạc nhẽo xập xình bên trong… nếu không phải cửa kính cách âm đặc biệt thì cuộc ăn chơi trác tán này của gia đình cậu chắc hẳn đã khiến cả phố tỉnh dậy rồi. May mà biết đường kéo hết rèm vào, không thì cảnh bố già nằm phơi bụng trên ghế kia sẽ mất mặt cậu lắm.
Nhưng! Nhưng, Jaejoong không chỉ chán mà còn đang rất đau khổ. Cậu cầm chiếc gương lên và soi, soi rồi lại soi, rồi lại thở dài. Chỉ vì lỡ cá cược chầu tá lả mà mặt mũi bị vẽ lem luốc chả khác gì diễn viên chính phim The ring thế này đây. Soi đi soi lại vẫn thấy đau đơn khôn xiết… Vẻ đẹp mỹ miều nay còn đâu T_T
Bỗng chiếc xe đi chậm lại dừng đèn đỏ. Nãy giờ cậu mở rèm nên có thể nhìn rõ ở dưới lề đường, có một quầy đồ nướng đang bốc hơi nghi ngút, hấp dẫn vô cùng. Còn anh chàng bán đồ nướng thì cứ nhìn cái xe chằm chằm… Haih, ta biết xe ta đẹp rồi khỏi khen… Nhưng Jaejoong cóc thèm quan tâm, cái cậu quan tâm là chỗ mựcnướng kia cơ… Ôi sao mà chưa gì đã thấy thèm rỏ dãi rồi.
Thế nên Jaejoong quên bénh vụ mặt mũi xấu xí của mình mà đămchiêu mát nhãn với quầy đồ nướng, say đắm đến nỗi khi chiếcxe phóng qua rồi vẫn lưu luyến. Chỉ có điều thắc mắc, sao cái tên dân biển kia lại thích cái xe này đến thế…
Kim đại thiếu gia thở dài. Một tuần ở cái khu nghỉ mát nghèo nàn này sẽ ra sao đây...
Và câu chuyện mới chỉ bắt đầu ^O^
CHAP 1
Ngày thứ nhất (1)
Sáng tháng sáu, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà bãi biển vẫn vắng tanh, cố lắm thì nặn ra được vài "nhân ảnh" thấp thoáng phía xa nằm phơi nắng hoặc ngâm nước muối, vẻ vô cùng nhàn rỗi ưu tư đúng mốt đi biển của đại gia thời nay.
Chỉ có điều, Jung Yunho này thì không được nhàn nhã như thế.
Nắng, rất nắng! Mệt, mệt vô cùng! Không mệt sao được khi dọc bãi, cứ đi một mét lại thấy cả đống rác hùn trước mặt? Nói một đống thì đúng là hơi quá một chút, nhưng nói tóm lại là cũng chẳng thiếu.
Nhưng rác thì liên quan gì đến Jung Yunho? Liên quan chứ.
Đã bảo rồi còn gì, Jung Yunho đó chính là anh chàng hót rác đẹp trai nhất thế kỷ đấy.
~***~
Một tay là cái bao tải cỡ bự, một tay là cặp que gắp rác dài cả mét.Anh chàng đẹp trai mà chúng ta đang nhắc tới đây: mặt mũi lấm lem áo ba lỗ quần ngố vắn cao qua đầu gối chân đi đất (sợ mang dép cao su ra biển nhỡ ướt thì không có đôi thứ hai) đồ nghề đầy đủ đang hì hụi gắp và nhặt chăm chỉ, thật quyến rũ vô cùng.
Đang lao động cật lực, Yunho bỗng dừng lại chột dạ. Quái, rõ ràng chỗ này mình đã dọn qua rồi cơ mà, sáng sớm làm gì có rác từ biển đánh vào, mà lại rác mới nữa chứ? Đang phân vân nhìn nghi phạm bí ẩn bằng ánh mắt yêu nghề tha thiết, thì một tiếng ngáp dài cất lên kéo Jung Yunho về với thực tại. Anh từ từ quay lại và…
~***~
- Chán! Chán quá!
Kim Jaejoong nằm phơi bụng trên bãi cát, mặc độc một cái quần tắm không thể ngắn hơn, cả làn da trắng nõn lộ ra dưới nắng, về mặt nào đó cũng quyến rũ vô cùng.
Kim chàng cứ thở hắt ra rồi lại hít sâu vào, lăn bên nọ vật bên kia, vô công rồi nghề hết chỗ chê. Cậu biết, biết ngay mà, đến cái vùng này thì chỉ có nằm một chỗ cho người ta ngắm thôi chứ chơi bời gì?
Thế là nhờ vào cái sự nhàn hạ ấy,đống bánh trái kẹo sữa chuối táo nho lê etc mang theo bị chàng Kim liên tục đưa vào mồm giải quyết nhanh gọn. Ăn, ăn cho quên sự đời buồn phiền này đi. Chỉ có điều thiếu gia đây từ nhỏ ăn xong vứt ra đến đâu có người đi dọn trong thầm lặng đến đấy nên giờ cũng vô tư mà vứt bừa phứa ra xung quanh.
Jaejoong vươn vai giẫy giẫy một hồi rồi thở dài một thượt, tiện tay nhắm chặt mắt mà phi thẳng cái vỏ chuối trên tay đến một tọa độ nào đó. Cái tọa độ đó cao, rất cao đấy…
Thấy tiếng bộp một cái, rồi lại có tiếng người khẽ kêu lên, thiếu gia cũng tò mò mở mắt ra xem. Đứng trước mặt cậu bây giờ là một Yunho dính vỏ chuối trên mặt, với dáng vẻ vô cùng quyến rũ đã miêu tả trước đó. Thấy hắn ta cũng nhìn mình chằm chằm Jaejoong đâm ra nhồn nhột trong lòng. Lần đầu tiên cậu thấy style ăn mặc như thế này, quả thật rất tự do, rất phóng khoáng, rất mang phong cách hoang dã đấy ~
Nhưng có mỗi cái vỏ chuối mà chiếu tướng người ta nãy giờ, nghĩ thế nào cũng thấy hắn ta nhỏ mọn, tức khí, cậu rất tự nhiên húp soạt một cái hết luôn hộp sữa rồi vứt toẹt ra xa. Thấy hắn trợn tròn mắt nhìn cậu lại thấy thú vị vô cùng, phóng thêm một món gì đó nữa theo đường parabol đáp nhẹ xuống đất và hôn qua ngón chân hắn.
Về phần Jung Yunho, thấy tên oắt con đã xả rác bừa bãi, cho anh một vỏ chuối thơm lừng vào mặt,lại còn vừa trêu tức anh vừa cười khoái chí thì điên tiết vô cùng, xén chút nữa thì cầm cả bao tải rác choảng một phát vào đầu thằng điên này rồi. Nhưng anh vốn là người tự chủ, lại từng trải nhiều năm giang hồ nên tất nhiên không nóng nảy như thế.
- Này! Cậu kia!
- Hm? – Cuối cùng thì cũng thôi chiêu "câm nín ngắm nhau" nữa rồi à?
- Sao cậu cứ xả rác bừa bãi thế hả?
- Tôi thích.
Ngài Jung trố mắt. Triệt để thật đấy.
- Cậu xả vào mặt tôi!
- Thì hất ra.
Cái thằng nhãi này…
Kiềm chế. Phải kiềm chế. Quân tử phải biết nhẫn nhịn trả thù sau, quyết không được để quân địch khích bác phá hoại tinh thần cáchmạng.
- Tôi tha cho cậu lần này. Nếu để tôi còn bắt gặp nữa là tôi bắt cậu đi gắp rác thay tôi luôn đấy!
Chỉ một câu như thế, Jung Yunho nghiến chặt răng đi dọn thành quả của đồng chí Kim rồi lừ lừ đi mất như tàu điện ngầm.
Jaejoong thấy thế mất cả hứng, ở đâu ra cái loại người nhẫn nhịn thế nhỉ? Mà nhịn cũng đúng thôi, chỉ là một tên hót rác quèn, đứng trước đại thiếu gia đang trong trang phục vô cùng thiếu vải đây, không đổ cũng lạ. Nghĩ thế cậu phủi cát đứng dậy, lon ton chạy theo Yunho.
- Này, hót rác cũng là việc hả? – Lò dò quấy nhiễu, cơ bản là quá thiếu việc để làm.
- Cậu không có mắt hay sao còn hỏi. – Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, cứ việc mình mình làm.
- Chỉ vì ở nhà tôi làm gì có cái chức ấy! – Cậu chu mỏ cãi lại, làm con người đi bên cạnh nóng hết cả người, không biết vì tức hay lý do gì khác? Mà thôi, cứ cho là tức đi.
- Đại thiếu gia à, tôi đoán suốt ngày cậu chỉ ngồi chổng mông lên xem tivi thôi, người ta làm gì xung quanh cậu biết được chắc?
CHAP 2- Ngồi xem tivi thì có gì là không tốt? Chẳng phải sẽ đỡ phải hít thở, tiết kiệm lượng oxi rất lớn cho môi trường hay sao?! - Đại thiếu gia từ nhỏ có bao giờ bị người ta lên án vì sự vô công rồi nghề của mình đâu cơ chứ.
Jaejoong tức quá, đã tò tò bám theo để cùng trò chuyện rồi không coi đó là phúc tám đời thì thôi, tên khố rách áo ôm này còn dám lắm lời với mình sao? Chẳng biết xả giận thế nào, cậu tiện chân tung lên một chưởng rõ mạnh như trong phim kiếm hiệp,"vô tình" trúng luôn cái bao tải trên tay Yunho. Bao nhiêu lon rỗng vỏ trái cây vân vân và vân vân bắn hết ra ngoài.
Yunho câm nín nhìn hết thành quả cách mạng của mình lại nhìn đến tôi tội phạm cũng đang trố mắt nhìn mình. Rồi cậu Kim cười hì hì.
- Ơ… lỡ chân… Thôi anh dọn lại đi,tôi có việc phải đi…
Ở đời có câu, trốn trời không trốn nổi kẻ hót rác (?) Yunho mặt lạnh như tiền, tóm cổ tên nhóc đang chực tẩu thoát lại, hét rõ to, cả bãi biển nghe thấy. Nhưng trong trường hợp này, tức là ở đây không có ma nào, ta tạm gọi đó là màn thủ thỉ tâm tình.
- Cậu - ở- lại-dọn-cho-tôi!
- Anh điên à? Có biết tôi là ai không? Là Kim Jaejoong! Kim Jaejoong mà phải đụng móng tay vào mấy thứ đó sao?! – Bị tóm cổ thiếu gia vẫn rất hoành tráng, cãi một tràng. Nhà cậu rất giàu, những việc thế này chưa từng làm qua.
- Lúc nãy tôi đã tha cho cậu rồi, đừng lắm điều! Biết bày phải biết dọn. Cậu biết tôi là ai không hả?!
- Là trưởng đội hót-rác-bãi-biển chắc? – Jaejoong châm chọc.
- Đúng thế! – Yunho ngẩng cao mặt tự hào.
- … =-=…
- Nói cậu nghe, ở đây chẳng có ai bênh cậu đâu. Khôn hồn thì dọn hết đống rác bị rơi ra này đi, cả đống trên kia nữa, coi như bù cho lúc trước cậu vứt ra. Không xong không về!
Jaejoong trợn mắt, cái thằng cha này, đến tên mình còn chưa biết, thế mà dám sai bảo ta như ô sin? Câu chuyện này quả thật đang diễn ra như cổ tích vậy. Cậu có chết có chết có chết có chết có chết… cũng không bao giờ làm!
~***~
- Nhanh lên, sắp trưa rồi đấy. Có mấy cái vỏ chai thôi sao lâu thế?
- Anh điên à? Có thấy nó bắn xa nhau đến thế nào không?!
- Không thấy.
- …!!!
Nắng ngày càng chói chang hơn, bãi biển cũng có thêm vài người. Ai nấy đều đưa mắt quan sát hai thanh niên. Một mặt mày lấm lem, quần đùi áo ba lỗ nhưng cao lớn vạm vỡ vô cùng. Một mặc độc cái quần tắm ngắn cũn, thân hình mảnh khảnh trắng nõn, khuôn mặt nhăn nhó khó coi vì đang tay hái tay bao, ngúng ngúng nguẩy nguẩy.
Jaejoong thề cả đời chưa bao giờ thấy nhục nhã thế này! Mồ hôi mồ kê đầm đìa cả rồi mà vẫn phải lăn lộn trên cát với mấy cái túi ni lông. Biết cực thế này ngu gì bám theo hắn từ đầu T_T
Về phần Yunho lại chưa bao giờ hả hê như thế. Anh thong thả đứng… nhảy sóng, vừa được nghỉ ngơi vừa được sai bảo người khác. Tuy tên nhóc này làm ăn chậm chạp một chút, hậu đậu một chút, lóng ngóng một chút, hay ngã một chút, ba chấm một chút… nhưng bù lại nhìn rất… thích mắt. Cái miệng cứ chu ra đỏ hồng, đôi mắt to hơn người đảo qua đảo lại, khi nhìn thấy cái non nước rỗng thôi cũng tập trung chăm chú, như sợ vi khuẩn trên đó sẽ nhảy bổ vào mình vậy. Cái dáng lật đật ngốc nghếch đi trên bãi cát, nhìn thế nào cũng rất… dễ thương.
Hơn nữa, Yunho còn đang cười thầm trong bụng. Nghe thì tên nhóc có vẻ gai góc nhưng chẳng khách du lịch nào qua vài lời dọa nạt đã ngoan ngoãn nghe lời… hót rác thế này cả. Rõ ràng là vì quá được nuông chiều, không ra ngoài bao giờ nên bây giờ xổng chuồng chẳng biết mô tê gì ở đời,bảo gì cũng nghe, dọa gì cũng tin.
- Tên đần thối kia! Rút cục ta phải làm đến bao giờ hả? – Jaejoong thở hắt một phát, hầm hầm tiến sát đến bên Yunho, vứt phịch cái bao tải xuống.
Yunho nhìn con nhím biển xù lông trước mắt lại thấy đáng yêu vô cùng. Mặt mũi thì đầm đìa mồ hôi do nắng trưa nung, tóc tai lấm tấm nước biển, làn da trắng hồng lên lấm lem cát vàng…
Nhìn bây giờ còn giống đội trưởng đội hót rác bãi biển hơn cả anh ấy chứ.
- Thôi được, coi như hôm nay cậu có cố gắng. Cậu về được rồi! – Tuy vậy anh hùng là kẻ vẫn phải tỏ ra lạnh lùng.
Chỉ chờ có thế, đại thiếu gia vứt sạch đồ nghề, lừ lừ quay ngược trở lại chỗ cũ mình đã nằm để thồ đống khăn tắm giày dép vứt trên bờ nãy giờ lên, bản thân chỉ muốn cuốn xéo về khách sạn ngay lập tức.
- Nghe đây tên kia, đừng để tôi nhìn mặt anh một lần nữa, không thì liệu hồn đấy. – Vừa quay lưng đi cậu vừa hét lên, mặt mũi đỏ phừng phừng.
Yunho lắc đầu, xách bao tải lên vai, đưa tay lau mồ hôi rồi lủi thủi đi đường ngược lại quay về nhà. Nhiêu đây là đủ cho buổi sáng rồi.
- Đứng lại!!!
Chẳng ngờ vừa đi được ba bước thì một tiếng kêu chói tai cao vút đã đâm xuyên màng nhĩ Yunho. Quay lại thì liền bật cười, tên nhóc phụng phịu chạy một mạch đến chỗ Yunho, chạy có thể nói là hết tốc lực, rồi khi chạy đến trước mặt anh thì phanh két lại.
- Lại gì nữa?
Jaejoong bỗng nhiên bối rối, mồm miệng lắp ba lắp bắp, hai gò má vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn. Yunho nhìn con nhím biển chỉ muốn nhéo cho một cái.
- Tôi… t… t…t..
- Tờ tờ cái gì? Nhanh lên, đừng đọc rap ở đây nữa =-=
CHAP 3
Có phải nói thêm gì không nhỉ? À thì… Kim Jaejoong này nhất quyết không chịu thuê khách sạn gần biển, nói là toàn nhà dùng để làm nhà xí chứ ở nỗi gì.
Rồi gì nữa? Ừ thì… bố mẹ bảo khi nào muốn về thì gọi di động cho người ra đón, vì từ nhỏ Kim thiếu gia đã mù đường, chỉ nhớ được bán kính năm mét quanh nhà thôi.
Nhưng nói chung là, chuyện gì đã xảy ra? Tất cả những thứ đó thì liên quan gì đến Jung Yunho này?
Đợi đến nửa ngày, Kim chàng mới thốt ra được một câu, mà suy cho cùng thì hơi thiếu thành phần ngữ pháp.
- Mất hết đồ rồi!
Còn nữa. Nghe bảo vùng biển này trộm nhanh như cắp ấy
Ngày thứ nhất (2)
Ngày xửa ngày xưa ở vùng biển nghèo có một ông lão đánh cá. Một hôm nọ ông vớt được một con cá vàng, con cá bảo nếu ông thả nó, nó sẽ cho ông một điều ước. Ông liền ước "Cầu cho tôi kiếm được vợ và sinh được một đứa con trai khỏe mạnh đẹp mã".Vài năm sau ông lấy được người con gái của bác mổ thịt heo cạnh nhà. Cả hai sinh được một đứa con trai, đặt tên Jung Yunho. Yunho từ nhỏ đã chăm học, lại đẹp trai, càng lớn càng cao to vạm vỡ làm tim hồng bay tá hỏa khắp vùng biển. Nhưng gia đình cậu lại nghèo khó, cha mẹ mất sớm, trước khi chết lại đẻ thêm một cô em gái làm Yunho càng thêm khổ. Nhưng vì thương em, cuối cùng cậu vẫn phải bỏ học, làm lụng vất vả nuôi sống cho cả hai. Hằng ngày cậu lên rừng đào khoai sắn ăn qua ngày…
Tốp! Tốp khẩn cấp! Giữa biển khơi bao la sao lại có vụ lên rừng đào khoai sắn ở đây? Rõ ràng là rất vô lý. Tại sao lại có sự vô lý này?
À thì vì câu chuyện phía trên hoàn toàn không có thật chứ sao nữa. Tất cả chính là, đơn giản thôi, suy nghĩ tự biên tự diễn của Kim Jaejoong đó.
- Này, bao giờ cậu mới cho xuất hiện nàng công chúa xinh đẹp đến giải cứu tôi thế hả? – Yunho ngáp dài, cố đẩy câu chuyện hoa mộng của Jaejoong ra khỏi tai.
- Tôi chỉ kể lại cuộc đời anh dựa vào lời anh kể thôi mà!
Thực ra thì là thế này: Vì chàng Kim vứt toẹt tiền bạc của cải di động vân vân và vân vân của mình lại bãi cát mà long nhong chạy theo hóng chuyện với chàng Jung nên giờ không xu dính túi. Cuối cùng trước ánh mắt cún con (thực tế là cưỡng chế) của cậu, hai người đành tình thương mến thương nắm tay nhau đi bộ về nhà Yunho, vốn gần đây. Nói vậy thôi chứ ban đầu Jaejoong cứ đi cách xa Yunho mười mét như để nói cho người ta hay "Tôi không quen anh ta" vậy.
Cho đến lúc chẳng hiểu vì sao cơ miệng giật giật, bèn lân la lại gần hỏi thăm tên tuổi rồi hoàn cảnh gia đình, xong rồi mới biến thiên cành câu chuyện đầy cảm động phía trên kia.
Trên thực tế, cuộc đời từ trước đến nay của Jung Yunho có thể tóm tắt như sau: cha là người làng chài cưới mẹ con nhà mổ lợn, sinh ra hai đứa con đột biến gen đẹp trai xinh gái hơn người. Cha mẹ mất sớm, chỉ còn hai anh em nuôi nhau, tuy thế cũng đủ ăn học. Yunho bây giờ đã là sinh viên đại học, có học bổng hẳn hoi, nhưng sáng đi học chiều vẫn hót rác được như thường, ngoài ra thì còn làm thêm n công việc khác nữa. Hè thì càng tốt, làm đủ việc cả ngày không sợ nhàn. Đương nhiên là chuyện cá vàng với khoai sắn chỉ là truyền thuyết(do Jaejoong) đồn thổi thôi, không cần để ý.
Đi gần hai mươi phút đồng hồ, nghe thằng nhóc không áo không sống chu mỏ hồng lên đấu khẩu với mình, mặt mũi thì đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm, Yunho thấy khó chịu đến phi thường. Mồm ai cũng chỉ có một cái, bộ nói nhiều thế nhỡ nó mỏi rồi hết tranh ăn được với người khác thì sao? (Vâng, chàng Jung cứ nghĩ ai cũng như anh ấy.)
Kim Jaejoong của chúng ta với trang phục vi phạm pháp luật ( thiếu vải trên 30%) đi đến đâu thu hút ánh mắt của các nam thanh nữ tú đến đấy. Mặc dù đi cạnh túi rác rõ to nhưng ánh hào quang phát ra rực rỡ từ cơ thể đồng chí vẫn lấp lánh không ngừng, làm bao nhiêu xe cộ trên đường va nhau như domino vì tài xế quá chói mắt.
Cuối cùng cũng dắt được ông giời con về ổ chó, vốn là một ngôi nhà nhỏ xíu nằm ngay đầu một con ngõ sát bãi biển, sáng sớm vừa mở cửa ra là đã tha hồ… dọn rác rồi. Nói vậy chứ thực tình thì biển ở đây nhìn xa cũng đẹp lắm chứ bộ.
Yunho dặn đi dặn lại:
- Cậu ở yên đây, chờ tôi đi mang rác đến bãi phân loại đã rồi sẽ gọi điện cho người nhà cậu sau, muộn lắm rồi.
- Anh tốt hơn một tí thì chết được à? Sao không cho tôi vào nhà? – Kim công tử gắt lên. - Nắng đã lên đến đỉnh điểm của sự nóng rồi đấy cha nội ạ! Bộ anh ta không biết Trái Đất đang nóng lên và việc đứng ngoài cửa ba mươi phút có thể dẫn đến mất nước mà chết lâm sàng hay sao?
- Cậu đi theo phiền lắm. Với lại cho cậu vào nhà chút nữa em gái tôi đi học về nó không biết cậu là ai rồi gọi cảnh sát thì sao? Cậu có biết cậu sẽ gặp rắc rối thế nào không?... – Đang định nói tiếp thì bị đôi mắt cún con chặn miệng.
- Anh thật biết lo cho người khác! – Cảm động ứa nước mắt.
- ... Cậu có biết tốn tiền điện thoại lắm không hả? Nhỡ bố mẹ cậu không đến thì tôi phải đóng tiền bảo lãnh cho cậu thì sao? – Nói nốt.
- ….
À vâng, dù sao thì vế trước cũng đủ lắm rồi…- Jaejoong vừa nghĩ vừa tủi thân, lấy khăn chùi nước mắt.
CHAP 4Cuối cùng Yunho cũng dứt được con nhím biển mà tiếp tục buôn tẩu giang hồ, làm chuyện nghĩa hiệp. Trên đường đi mà lòng anh cứ vui phơi phới, miệng còn lẩm bẩm hát "Hãy phân loại rác vì đó là tài nguyên quý giá ~ …!"
Nhưng khi vừa đi từ bãi phân loại rác trở về, Yunho thấy…
… trước cánh cửa trống không.
~
- Nữa nào! Tiếp nào! Đặt nữa đi đặt tiếp nào!!
Chính là cái giọng thánh thót oanh vàng đó. Và chủ nhân của nó đang ngồi giữa một lũ đầu trâu mặt ngựa, chính xác hơn là các công dân lao động không chân chính lắm của cái ngõ ven biển này.
Khi hai con xúc xắc cùng một lúc lăn xuống cái chiếu cói bẽ xíu đặt trên sàn nhà cũng là lúc tay Kim Jaejoong bị nắm chặt và có một lực kéo làm cậu phải đứng tuột dậy khỏi sàn.
- Cậu – đang – làm – cái – quái – gì - ở - đây ?!
Jaejoong trợn tròn mắt nhìn anh chàng đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại trước mắt.
- Gì thế? Tôi đứng chờ anh lâu quá, tự nhiên họ đi qua rủ tôi vào ngõ chơi đổ tôm chứ bộ! Cũng vui mà?
Nghe thấy câu trả lời ngây ngô của Jaejoong. Yunho chỉ còn nước tức xì khói mà nhìn lũ con bạc đang ngồi dưới sàn cười nhăn nhở, rõ ràng là đám đàn ông này đang có mưu đồ bất chính. Anh chỉ cần dùng một phần triệu trong số dây nơ ron thần kinh thiên tài của mình để tưởng tượng ra cảnh cậu ta hớn hở nắm tay bọn đểu cáng này đi khỏi nhà mình.
- Mấy người này không hay ho gì đâu, cậu đừng dính vào họ kẻo gặp họa, lúc đó không lấy lại được nữa đâu!
- Lấy lại cái gì? Mất cái gì cơ? – Kim chàng mở to mắt chớp chớp.
- ….
- À! Ý anh là tiền cá cược ấy hả? Không sao, họ không bắt tôi cược tiền chi cả!- Chàng cười vô tư.
- Cậu chẳng hiểu gì cả! Theo tôi về!
- Một chút nữa thôi! Đổ thêm hai lần nữa thôi! Xong rồi tôi sẽ tự quay về nhà anh mà.
- Đi!
- Chút nữa thôi!
Yunho đưa tay vuốt xuôi qua mặt ngán ngẩm. Phải rồi, loại công tử này thì biết gì về mấy nơi và mấy con người hạ lưu thế này chứ? Tự dưng giữa trưa lôi con người ta đang khỏa thân nửa người vào cái nhà tít trong ngõ, được bảy tám thằng đàn ông quây quanh thì ngoài muốn làm cái việc đó đó đó ra thì còn làm gì được nữa? Làm sao Yunho nói cho trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi biết cậu ta sẽ mất cái gì được chứ?
Được rồi, đã thế thì…
- Tốt thôi, cứ ở đây đến khi nào cậu muốn.
Và cứ lạnh lùng điềm đạm như thế, Jung Yunho xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, bước thẳng ra ngoài. Jaejoong thở hắt ra rõ to, rồi lại vui vẻ ngồi xuống chơi tiếp.
Hai lần đổ lại đi qua. Jaejoong tươi cười tung xúc xắc cho anh chàng ngồi bên cạnh mình rồi đứng dậy, khẽ vươn vai.
- Thôi tôi phải đi rồi, tạm biệt mọi người nhé!
- Ấy ~ Ở lại thêm chút nữa đã! – Một cánh tay nắm lấy.
- Uhm đúng đấy, ở lại qua trưa đi!– Thêm cánh tay nữa.
- Qua trưa làm gì? – Ngơ ngác. Dân vùng biển nào cũng thân thiện thế này hả?
- Thì… làm nhiều thứ! – Cả lũ xúm vào lật ngửa cậu ra.
Sau những tiếng cười man rợ đó, và sau tiếng hét của Kim Jaejoong, người ta không bao giờ thấy cậu ta xuất hiện trên đời nữa…
Ồ, đùa đấy. (cười)
Thật ra là, sau những cái sờ mò đó, đoạn tiếp theo cấm trẻ em dưới mười tám tuổi xem nên không bao giờ có thể nhắc lại nữa…
Thực ra cũng là đùa đấy. (cười)
Thực chất, Kim Jaejoong chẳng phải loại ngây thơ lắm, khi đã nhìn rõ biển hiện trên mặt mấy đồng chí chung sòng bạc kia thì cũng rõ bọn họ định làm gì. Thế là một đạp, một tên bắn ra xa.
- Lũ biến thái này! Kim Jaejoong này là để chúng mày sờ à?
Kim công tử ngồi bật dậy, tả xung hữu đột rất hăng. Nhưng chúng nó đông quá, lại toàn dân lao động khỏe như trâu thiến, thành ra đánh được tên này một cái thì bị tên kia vật ra mấy cái. Đến lúc nguy kịch không thể nguy kịch hơn được nữa, thì một cái bạt tai vung lên, một thằng bắn ra xa như phim Hồng Kông, thật đẹp mắt vô cùng.
- JungYunho? – Jaejoong tròn xoe con mắt.
Yunho lù lù xuất hiện như ông bụt, chẳng nói chẳng rằng, lao vào tẩn cho bè lũ ác ôn một trận nhừ tử. Đòn cũng dính vài miếng nhưng đẹp trai thì vẫn hoàn đẹp trai, hơn nữa còn tung chưởng rất đẹp mắt như đại bàng vẫy cánh, diều hâu vẩy mồi. Tóm lại là khiến Jaejoong tròn mắt thán phục, không những không xông vào đánh cùng mà còn đứng ngoài vỗ tay rất nhiệt tình.
Xử hết "bè lũ hung đồ", Yunho từ từ quay người lại làm Jaejoong bỗng tim đập bình bịch. Chẳng phải sau đoạn này sẽ là "Em có sao không?" rồi "Em không sao. Em phải làm gì để báo đáp chàng?" đây sao?
Nhưng tóm lại, Jaejoong đã đọc nhiều truyện cổ tích quá rồi.
- Ra khỏi đây.
Lần này thì lạnh lùng thật sự, chỉ có điều khí thế hùng dũng chết ruồi lúc nãy không còn mà chỉ thấy đang giận dỗi tột độ. Yunho đủng đỉnh đi ra khỏi nhà, cậu cũng lon ton chạy theo.
Từ lúc anh hùng cứu tiểu anh hùng cho đến lúc mở cửa ra, vào nhà Yunho đến giờ, cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Vào đến nơi bình tĩnh rồi, Jaejoong mới phát hiện ra cơ thể vị anh hùng kia đã dính vài chưởng từ lúc nào.Chỉ thấy hắn lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt mũi chân tay mà không mắng mình câu nào, tự nhiên cậu cũng thấy… có lỗi.
Cái nhà nhỏ xíu, có mỗi ba phòng,bao gồm cả nhà tắm bé tí nên chẳng đào đâu ra bàn ghế. Cả hai đành ngồi bệt xuống sàn. Đến lúc này Jaejoong mới dám mở miệng.
CHAP 5- …Anh đến đó từ lúc nào vậy?
- Có đi đâu đâu mà đến.
- Hm?
- Ai biết cậu sẽ bị thịt bao giờ chứ. Phải đứng đợi ở ngoài là đúng rồi.- Vẫn giữ thái độ hậm hực. Vì cái quái gì mà lúc đó đã định bỏ đi rồi lại quay lại đày nắng ngoài cửa cơ chứ? Anh tức, tức là phải rồi, khi không lao vào đánh nhau vì người dưng. Bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, Jung Yunho ah.
- Thế sao anh không xông vào ngay?! – Bỏ qua chi tiết vô cùng cảm động phía trên, đúng là chỉ có Kim Jaejoong thôi.
- Phải để cậu bị đánh vài phát cho biết lễ độ đã chứ, cho cậu biết đường lần sau đừng có não ngắn như thế nữa, công tử ạ.
- Ai biết! Tôi tưởng họ sống gần anh nên cũng giống anh đấy chứ.-Cậu nhỏ đứng dậy, đi loanh quanh nhà.
- Giống tôi là sao? – Chủ hộ khẽ chớp mắt.- Ý cậu là tôi giống bọn con bạc háo sắc đó hả?
- Không. Ý tôi là, anh rất tốt mà. –Vô tư trả lời.
Yunho bây giờ á khẩu. Rõ ràng mình bắt cậu ta đi nhặt rác, bắt cậu ta đứng ngoài cửa nhà chờ, cố ý để cậu ta bị đánh và sờ soạng mấy cái mới xông vào. Thế mà còn bảo tốt? Yunho đành phải suy nghĩ nghiêm túc về độ dài của não Jaejoong rồi.
- … Mà này, cậu đang làm cái gì thế? – Cơ bản là nãy giờ con nhím biển vẫn đang loay hoay lục hết tủ này đến tủ kia trong nhà, vô cùng tự nhiên.
- Nhà anh không có oxy già hả?
- Cái hộp dưới gầm tủ lạnh ấy. Để làm gì? Bị thương à?
- Là anh thì có. – Jaejoong lè lưỡi cười sung sướng.
Trong khi Yunho còn chưa hiểu mô tê chi sất thì cậu khách nhỏ đã lăm lăm chai oxy già cùng nắm bông sán tới gần và thản nhiên… nắm tay.
- Làm… làm cái gì thế?
- Phải đổ cái này vào rồi rửa sạch,để sủi hết bọt bẩn lên mới nhanh lành được.
Và cũng chuyên nghiệp như thế, công tử bột liền thấm chất lỏng trong suốt lên bông, chấm lấy chấm để, rồi tiện tay đổ luôn vài giọt trực tiếp lên mấy chỗ bị trầy xước trên cánh tay. Yunho chỉ biết há miệng nhìn.
- Này! Cậu cho tôi là con gái hay sao mà quan tâm mấy vết nhỏ xíu này chứ?! – Cố tình rụt tay lại.
- Đúng là đồ ngốc. Suốt ngày hót rác với nhặt rác, đã bẩn thì chớ lại hay tiếp xúc với nước biển, nhỡ nhiễm trùng thì tốn thêm bao nhiêu tiền biết không? Anh sa hoa nhỉ? – Cố tình nắm chặt hơn.
Nghe đến tiền thì Jung Yunho đành câm nín rồi. Quả đúng là tiền là tiên là phật, là thuốc phật của nhân gian! Nhưng mà tên nhóc này vốn rất khù khờ, vậy mà lại biết mấy vấn đề chăm sóc sức khỏe này thật khiến người ta bất ngờ. Yunho đang định há mồm ra hỏi thì cánh cửa bật mở. Hóa ra là em gái anh đã về.
Cô bé có mái tóc dài, mặc đồng phục, mới đầu chạy vào còn tươi cười hớn hở, nhưng vừa nhìn thấy cái mặt trầy xước và cánh tay của anh trai là mắt tám mét lại. Yunho biết vậy liền nhanh chóng phân bua.
- ReiRei về rồi à? Ah… hôm nay oppa thấy người khác bị bắt nạt nên xông vào cứu, chỉ bị trầy nhẹ thôi!
Jaejoong thấy thế cũng xem vào dù chưa chào hỏi gì.
- Ah đúng thế đấy! Anh ta vì cứu tôi khỏi đám cờ bạc nên mới ra nông nỗi vậy nè! Chỉ cần rửa bằng oxy già là được rồi.
Nghe đến câu này, cô em gái mắt còn trợn to hơn.
- Cái gì?!
Và cô bé với đôi mắt lấp lánh nước lao vào lòng người anh nghĩa hiệp, và…đấm thẳng tay.
- Đi đánh nhau?! Anh giỏi thật nhỉ? Có biết tốn bông tốn thuốc thế nào không? Nhỡ áo mà rách thì sao? Nhớ mất dép mấy giày thì sao? Giỏi thật đấy!
- ReiRei ah~ đừng đánh nữa, oppa chết bây giờ… - Ông anh quý hóa không dám phản khán đến một giây.
- Chết thử em coi!
- ….
Vị khách của chúng ta dù khá thương Yunho nhưng cũng đồng thời mừng thay cho ảnh. Tưởng anh ta là kẻ tiết kiệm nhất thế giới rồi, ai dè cái này lại còn di truyền theo huyết thống, con gái được gen trội hơn nữa! Ông cha ta nói cấm có sai đâu, em hơn anh là nhà có phúc. Anh cứ chờ đi rồi phúc sẽ đến, Yunho à!
Nếu Jaejoong không chen vào can vì sợ có án mạng thì có lẽ nhà này phải gọi cảnh sát thật rồi cũng nên. Cô em gái phải tính cũng hợp với Jaejoong, nói chuyện rất ăn rơ, vòng vo tam quốc một lúc mới đến đoạn thế rút cuộc đã gọi điện được cho người nhà chưa. Lúc ấy cả hai mới đần ra, hình như cái việc đó bị quên bénh đi không thương tiếc.
Chỉ năm phút ba mươi tư giây sau khi cuộc gọi được thực hiện, hai chiếc ô tô bóng loáng đã đỗ két trước cửa căn nhà nhỏ. Kim thiếu gia bị lôi đi không khác gì vũ bão, nói chung là chẳng có gì để kể.
Jung Yunho nhìn theo bóng chiếc xe đi xa dần trong buổi chiều nắng rực rỡ, lòng thầm nhủ.
"Chắc chắn sẽ không gặp lại nữa đâu. Thật may phước."
Ừ thì tất nhiên, đó chính là suy nghĩ của một con người bình thường mà.
Thế nhưng buồn thay, Thượng Đế lại chẳng phải là người bình thường. (Cười)
CHAP 6
Jung Yunho có một bí mật. Một bí mật cực kỳ khủng khiếp mà… ai cũng biết. Đó là anh đi làm thêm rất nhiều việc (cười).
Điểm chung duy nhất trong các công việc ban ngày của anh là dùng ngoại hình để câu khách bãi biển. Hót rác cũng thế mà cứu hộ,lái phi thuyền, vân vân và vân vân đều vậy cả.
Chiều nay cũng vậy. Sau một buổi sáng yên bình như bao ngày, Yunho chắc mẩm cuộc sống đã trở lại yên bình, hớn hở mặc quần đùi chạy ra biển, đeo cái còi nhỏ xíu trước ngực rồi nằm thu lu trên bãi cát ngắm các chị em. Ấy đừng nghĩ ảnh có ý đồ xấu xa, bởi Yunho chính là một lính cứu hộ kiêm nhân viên bãi biển xuất sắc đó!
Đang nằm thẳng tuột trên bãi biển hát nghêu ngao thì rầm một cái, mặt mũi tối sầm. Tiếp theo đó là một giọng nói hơi hơi quen vang lên.
- Ah~ Quá tay! Xin lỗi anh nha!
- Cậu… lại làm cái quái gì ở đây vậy? Kim Jaejoong! – Yunho xoa xoa cái mũ cao thanh tú giờ đây đã bị trẹo qua một bên, vứt trả quả bóng cho Jaejoong.
- Đi biển thì phải ra biển chứ. Chơi bóng chuyền không? – Chính hắn và đồng bọn, Kim thiếu gia trong truyền thuyết. Ồ, đã thay quần bơi màu khác rồi cơ à? Nhưng vẫn trắng như ngày hôm qua nhỉ? ( Này Jung Yunho, nghĩ đi đâu vậy?)
- Không được. Tôi phải trông coi bãi tắm. – Yunho lạnh lùng từ chối.
- Một chút thôi mà. Này, đừng bảo là… anh không biết chơi môn này nhé?
Jung chàng trợn mắt.
- Cậu nghĩ tôi là người thế nào hả? Được, chơi thì chơi!
Bảo rằng Kim Jaejoong trong truyền thuyết, ắt hẳn phải có lý do. Và lý do lớn nhất chắc hẳn phải là tài thuyết phục người khác làm theo ý mình. Nói cách khác, Jaejoong đã muốn gì thì khó có ai bên cạnh cậu từ chối cho được. Jung Yunho chân đất mắt toét, hai mắt một mũi một mồm chẳng phải ngoại lệ.
Kim thiếu gia có lôi được vài tôi tớ nhà mình ra bãi biển cùng. Những người này đều cưng Jaejoong hết mực, chưa kể cứ nhìn thấy cậu chủ nhỏ là tim hồng văng tứ tung, ngưỡng mộ khí bay đầy trời rồi nên chơi như thiếu nữ mới lớn, phát hay ném bóng đều nhẹ hều. Kết quả là Jaejoong dù thắng liền trăm trận mà vẫn thấy chán, đồng đội bên cạnh cậu lúc thấy cậu đánh đẹp thì vỗ tay nhiệt liệt, lúc thấy bóng tới chỉ mạnh hơn 1% thôi là lao ra đỡ hộ. Nhỡ cậu chủ có trầy xước ở đâu thì mất bay tháng tiền lương!
Giờ đây có Yunho vào cùng đội với Jaejoong, hai đầy tớ của Kim công tử phía bên kia lưới bị đánh cho đại bại. Tức khí, hai chàng liền hùng dũng đáp trả, đằng nào thì cũng có đánh vô cậu chủ đâu! Thế là một trận quyết đấu diễn ra, hai bên chẳng ai chịu nhường ai. Một bên nghĩ mình lại thua thằng cha nông dân đần độn kia sao? Bên còn lại thì quyết không chịu mất mặt trước con người bên cạnh. Bóng đập qua đập lại vô cùng hoành tráng, khiến cho các chị em đang khoe áo tắm hai mảnh cũng phải bỏ chồng vứt người yêu mà ngoái nhìn.
Phải cái Jaejoong cũng tham gia rất hăng, chiến đấu nhiệt tình cùng Yunho. Trong lòng cậu thì sướng âm ỉ, chơi thế này mới vui chứ. Quả nhiên không mất công cậu hong nắng đi tìm khắp mấy bãi tắm từ sáng đến giờ mới thấy được chỗ Yunho làm việc hôm trước. (Mặc dù đã nằm ở đây cả buổi sáng hôm qua nhưng không hề nhớ đường). Đúng thật, ở cạnh tên này thực sự rất vui.
Đang lâng lâng suy nghĩ thì cậu chủ nhỏ thấy quả bóng vù vù lao tới. Yunho vốn đang ngả người sang đỡ hộ, nhưng Jaejoong lại quá hiếu thắng, cũng nhào lên đỡ bóng.
BỐP!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên làm rung chuyển đất trời. Hai cái đầu đập thẳng vào nhau, riêng đầu Jaejoong còn được quả bóng ưu ái hôn cho một cái rõ kêu nữa.
Kết quả là cành vàng lá ngọc lăn đùng xuống cát, đầu u hai cục to bằng nắm đấm.
- Jaejoong! Không sao chứ? – Yunho ôm cái trán cũng sưng vù, có điều kém một cục u chạy lại.
- Cậu chủ!
- Cậu chủ!!
- … Đông… nóng… khó thở quá!! –Jaejoong cuối cùng cũng hét lên được.
- Mọi người tránh ra xa chút nào. Sao mặt cậu đỏ ửng thế này? – Anh Jung nhân hậu lo lắng hỏi.
- Cậu chủ đi loanh quanh mấy bãi tắm từ sáng đến giờ rồi! – Một tên rên lên xót xa. – Cản mà không nghe, chơi bóng chuyền thì ở đâu chẳng được chứ!
Yunho im lặng nghĩ vài giây rồi xốc cậu lên vai, vèo cái Jaejoong đã thấy mình được cõng trên tấm lưng dài rộng ướt mồ hôi đó rồi. Mặc dù vai cậu cũng rộng chẳng kém nhưng cảm giác vẫn rất lạ. Hai cơ thể áp sát vào nhau làm Jaejoong khó chịu. Cảm giác này là gì nhỉ? Là gì nhỉ? Ah, chắc chắn là…
- Nóng!! Nóng không chịu nổi… anh đưa tôi đi đâu thế…? – Phải rồi, Jaejoong thầm nghĩ, chắc chắn là mình bị kiệt sức nên thần kinh cảm giác bị chập rồi.
- Cậu bị say nắng rồi. Vào trong mái hiên nằm một chút đi. – Jaejoong nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đang cõng mình. Mùi mồ hôi ở gáy anh làm mặt cậu đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Chưa kịp đáp lại thì Jaejoong đã thấy mình bị ném bịch phát xuống cái ghế bãi biển đang đung đưa. À nói thế thì hơi quá, chỉ quẳng không nhẹ nhàng một chút xíu xíu thôi.
- Cậu năm yên đây, tôi đi lấy nước khoáng và khăn chườm. Tôi là nhân viên cứu hộ mà.
Jaejoong thấy đầu sắp lẳng khỏi cổ và dây thần kinh thì nóng đến muốn rụng cả ra. Mấy anh đầy tớ hất hàm chạy vào thì bị cậu la cho tóe khói.
CHAP 7
- Tránh! Tránh ra xa chút đi, nóng!! Ra xe mà đợi.
- Nhưng cậu chủ…
- Cắt lương?
Chỉ một câu hỏi, hai âm tiết thôi, nhưng lại hữu hiệu đến kỳ lạ. Đầy tớ hội chẳng ai bảo ai, co cẳng chạy một mạch về ngồi chờ trong xe. Chẳng lẽ cái xã hội này ai ai cũng chỉ biết đến tiền thôi sao?
Jaejoong nằm im được một lúc thì bỗng dưng thấy trán mát lạnh. Mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng to hết mức của Yunho. Thực ra thì… cũng không gần lắm, nhưng mắt đang hoa lên rồi. Người ấy dịu dàng đột xuất, cầm khăn chườm đắp lên vầng trán bướng bỉnh của cậu rồi xoa xoa nhẹ nhàng. Sau đó còn đưa nước khoáng cho cậu uống nữa.
Jaejoong nằm lim dim, mồ hôi túa ra nhiều nhưng mặt lại dần dần trắng lại. Yunho ngồi bên cạnh, mắt trái nhìn ra bãi biển trông coi, mắt phải chăm chú vào gương mặt xinh đẹp đang nhắm hờ mắt trên ghế. Ý nghĩ điên rồ chợt thoáng qua đầu chàng hót rác, con nhím biển này cũng có nhiều lúc đáng yêu thật.
Đúng là điên rồ thật mà. Nhiều lúc à? Làm như gặp người ta trăm năm rồi không bằng.
- Này… - Cậu Kim ngồi dậy, tu một hơi hết sạch chai nước lạnh.
- Gì?
- Ở đây có gì chơi không? Chán quá à. Sắp hết buổi chiều rồi. – Cậu xị mặt, môi chu ra đổ toàn bộ tội lỗi cho Yunho vì cái sự nhàm chán của mình.
- Buổi sáng thì người ta thường chơi nhảy dù. Buổi chiều thì có thể lái ca nô đi quanh một vòng nhỏ quanh đây.
- Lái ca nô á? Ai lái?
- Khách chứ ai. Cậu có thể tự mình lái ca nô chạy quanh vùng này, tôi sẽ ngồi sau hướng dẫn. Giá cả là… - Yunho húng hắng quảng cáo dịch vụ bãi biển, chưa gì đã bị chàng Kim chặng họng.
- Được rồi, giá cả tùy anh! Nghe hay đấy, đi thôi. – Cậu phẩy phẩy tay, đúng là phong thái đại gia!
Dù Yunho đã can hết lời vì tên nhóc này vừa say nắng lăn đùng ra cách đây có chưa đầy nửa tiếng nhưng Jaejoong vẫn quyết tâm chơi tới bến, hớn tới cùng, quậy vô biên. Sau khi trả tiền cho người quản lí, Yunho dẫn Jaejoong ra bãi biển, nơi để những chiếc ca nô còn rất mới.
- Cậu lên trước đi. – Yunho đẩy ca nô xuống nước sau khi cả hai đã mặc áo phao cẩn thận. Nhìn Jaejoong bây giờ phía trên tròn tròn, đi đứng vốn đã hậu đậu nay nhảy tõm xuống nước càng giống con lật đật hơn. Chẳng ai nói tên nhóc này chỉ kém anh có vài tuổi cả.
Jaejoong cuối cùng cũng lên ngồi phía trước tay lái. Yunho ngồi phía sau, tư thế rất quang minh chính đại, chẳng qua là tay để ở eo cậu nhỏ hơi "chắc chắn" quá mức độ mà thôi.
- Rồi… Bây giờ cậu ấn cái nút kia hai lần cho nó chạy đến sô hai rồi nhấn ga, nhè nhẹ thôi...
Chưa kịp nói hết câu thì anh Jung đã phải gào lên vì giật mình. Chiếc ca nô rồ lên một cái như ngựa hí rồi lao thẳng tưng với tốc độ lên giời.
- A A A !!! – Jaejoong hét lên, nửa phấn khích nửa bất ngờ.
- Tôi bảo cậu nhấn ga nhẹ thôi cơ mà!! – Yunho sau khi hết hồn ôm chặt lấy cậu nhóc thì rướn người lên phía trước chỉnh lại tay ga. Đúng là dân chuyên nghiệp!
- Ai biết nhẹ là nhẹ thế nào chứ?! – Jaejoong vẫn hét tiếp, nhưng môi lại nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Hai người lái mấy vòng quanh khắp bãi tắm nhỏ. Gió biển mặn chát thổi vào da mặt ran rát nhưng mát rượi. Bầu trời phía trên cao và mặt nước phía trước mặt đều phủ một màu xanh mượt mà, nước hai bên mạng ca nô tạt vào mặt ướt sũng.
Mái tóc đen nhánh của Jaejoong ướt sũng dính vào gáy, mùi thơm của người cậu hòa lẫn mùi biển bỗng nhiên làm Yunho ngồi phía sau mụ mẫm, vô thức ôm chặt cái eo nhỏ xíu hơn. Hoàn toàn quang minh chính đại!
- Đã quá~!! – Cậu chủ nhỏ cười khanh khách, tiếng cười vang khắp bãi biển (Chí ít là Yunho cảm thấy thế), tiện tay… nhấn ga mạnh thêm.
Chiếc cano trắng cứ thế lao một đường cơ bản lên… trời. Ồ đùa thế thôi, nhưng cũng chút nữa là lên trời rồi. Tốc độ của nó phải gọi là rất khủng khiếp, khủng khiếp đến dễ sợ, sao mà khủng khiếp được như thế… Ôi, tóm lại là đã phi nước đại rồi!
Cả hai người cùng hét không thành tiếng, Jaejoong bất cẩn buông tay lái, bị hất ngược lên rồi rơi ùm xuống nước. Yunho chuyên nghiệp hơn, đổ người lên phía trước vặn ngược tay ga lại. Con tàu nhỏ dần dần chậm lại rồi dừng hẳn. Yunho thở phào, cũng may là chưa ra xa lắm.
- Jaejoong, cậu lên được rồi đấy. Yếu bóng vía quá! – Lúc này nhân viên cứu hộ mới quay sang nhìn ngó dưới mặt nước.
- … Jaejoong? Cậu bày trò gì thế?
Gì chứ… Yunho lo lắng – Cậu ta đường đường là một tên con trai cơ mà?
- Này! Kim Jaejoong!
Mặt nước vẫn im ắng như thường. Chuyện không ổn rồi. Yunho nhảy ùm xuống biển theo. Lặn lặn ngụp ngụp một lúc thì thấy anh chàng họ Kim đang chìm nghỉm trong làn nước xanh ngắt. Có lẽ bị văng xuống bất ngờ quá nên không ấm ứ gì mà "xịt" luôn, hoặc có ngắc ngứ được vài câu thì cũng đúng lúc Yunho đang bận xử lí cái ca nô.
Yunho vội vã lao tới, kéo cơ thể đang mềm nhũn lên mặt nước. Mắt Jaejoong nhắm nghiền, lay mãi không dậy. Cậu được quẳng lên ghế sau thuyền, còn anh thì lái một mạch vào bãi tắm.
Cảnh tượng phải gọi là vô cùng đẹp mắt. Yunho bế xốc con người mặt mũi xanh le lét lên bãi cát, duỗi thẳng chân tay cậu nhỏ ra. Đoạn còn tát tát vào mặt nhưng Jaejoong nhất định không chịu tỉnh.
CHAP 8
- Đã bảo là vừa say nắng đừng có ra biển nữa mà! – Anh gắt lên, chẳng phải vì nguy cơ bị trừ cả tháng lương trước mắt.
Vỗ vỗ vào mặt không ăn thua, dùng hai tay ấn chặt vào ngực để đẩy nước ra cũng chẳng xi nhê, Yunho lấy hơi hít thật sâu vào và thực hiện màn thường thấy trong các truyện tranh thiếu nữ: hô hấp nhân tạo.
Nhưng đáng tiếc, người đang nằm bẹp nhép phía dưới chẳng phải thiếu nữ. Thế nên khi môi Yunho chỉ cách môi Jaejoong có ba mm thì cậu nhỏ sặc lên một cái nho nhỏ, bao nhiêu nước phun thẳng vào mặt Yunho.
Jaejoong từ tốn mở mắt, ho sặc sụa thêm vài cái nữa rồi bật dậy, trán cụng vào mũi anh chàng phía trên một cái đau điếng.
- … Không biết bơi à? – Yunho xót xa dựng người cậu lên, xoa xoa tấm lưng trần dính đầy cát.
- Khụ… Hồi nhỏ đi thuyền bị rơi xuống hồ nên tôi sợ nước lắm…
- Thế sao còn dám chơi trò này hả?!
Jaejoong vuốt vuốt ngực mình cho xuôi, hất ngược mái tóc đen nhánh ướt sũng lên trán, đoạn nửa cười nửa mếu nhìn Yunho, ánh mắt vô tư:
- Vì đi cùng anh thấy rất an toàn mà!
Yunho lại câm như hến, như bị thôi miên mà làm theo Jaejoong, cũng vuốt vuốt ngực mình, nơi có cái thứ vớ vẩn nào đó bỗng nhiên đập bình bịch. Chợt nghĩ, hóa ra tên nhóc này ra biển mà từ hôm qua tới giờ không xuống nước là vì lý do này đây.
Jung não nông cứ ngồi một đống bên cạnh cậu Kim như thế một lúc rất lâu, đợi cậu hoàn toàn trở lại bình thường. Nhìn cậu chẳng ổn chút nào, vừa cảm nắng vừa rơi tõm xuống biển mà vẫn ngồi cười hơ hơ được, đó chính là không ổn!
- Được rồi, đứng lên đi về thôi, mấy thằng cha bảo vệ của cậu lo phát chết rồi. – Yunho đứng dậy phủi quần, tiện thể kéo tay Jaejoong từ từ đứng lên.
Anh chàng cao hơn dìu anh chàng thấp hơn từ từ đi vào trong mấy cái mái che bằng lá dừa trên bờ. Vừa thấy bóng cậu chủ là cả đội ngũ đầy tớ giờ quần áo đã chỉnh tề chạy ồ ồ ra vây lấy. Jaejoong khó khăn lắm mới vùng vẫy thoát khỏi vòng kìm kẹp của chính quyền, cướp được cây bút rồi chạy đến bên đồng chí Jung nói nhỏ.
- Địa chỉ của khách sạn tôi đang ởđó. Rảnh tới chơi ha! – Nói rồi viết viết lên bàn tay dính đầy cát của anh chàng đẹp trai mấy chữ, vừa viết vừa cười rất chân thật.
Đồng chí Jung quá sock trước tấm lòng nhiệt thành vô tư của cán bộ Đảng, chỉ biết ậm ừ vài câu, hình như còn vẫy vẫy tay đáp lại khi bóng dáng nhím biển chạy lon ton xa dần.
Anh chàng hót rác kiêm cứu hộ ngẩn ngơ nhìn xuống bàn tay mình. Nét chữ xiêu vẹo rất dễ thương.
Tối hôm đó Yunho cố tình kéo xe mực nướng của mình đi qua đi lại một cái khách sạn sang trọng lạ hoắc, mặc dù biết thừa chẳng ai thèm mua.
Đi qua đi lại một lúc, anh nhìn lên mấy ô cửa còn sáng đèn rõ lâu, tự đập vào đầu mình một cái thật đau rồi lủi thủi quay về.
~Và ngày thứ 2 kết thúc.~
_Ngày thứ ba_
=-=~
Buổi sáng hôm nay là sáng bình yên nhất trong mấy ngày qua củaYun ho. Không có ai quấy nhiễu, không có ai cố tình xả rác, cũng chẳng có ai suýt chết đuối. Jung đồng chí có thể an tâm mà hoàn thành nghĩa vụ cho Tổ quốc rồi.
Yunho thở phào mỉm cười nhẹ nhõm, vừa ôm ổ bánh mì trong lòng vừa ngồi vắt vẻo trên cái ghế của nhân viên cứu hộ, bình thản nhìn ra ngoài biển trưa đầy nắng. Không hề có chút phiền nhiễu nào.
Nhưng mà… tại sao nhân vật chính thứ nhất của chúng ta lại thấy buồn buồn như cọng bún thiu vậy ta?
.
Kim đại thiếu gia nằm phơi nắng trên boong tàu bốn sao đang chạy êm ru giữa biển khơi. Thực chất cậu chỉ muốn làm cho làn da trắng bóc của mình được mang màu "bánh mật" trong truyền thuyết, chính là màu da rám nắng các chị em yêu thích mà thôi!
Nơi này đúng là khác một trời một vực so với cái ổ chó bé tí hay cái bãi biển đầy rác mà Jaejoong biết mấy ngày qua. Dịch vụ đạt tiêu chuẩn ISO Quốc Tế, cái gì cũng bóng loáng soi gương được,thật thích hợp với một người cao quý như Jaejoong!
Nhưng mà… tạt sao nhân vật chính thứ hai của chúng ta cũng thấy buồn buồn hơn cả cọng bún thiu vậy nè?
.
Chiều nay theo lịch trực ca, Jung chàng không phải làm nhân viên cứu hộ đẹp trai nữa. Bù lại, anh trở thành cậu bé bán… bún. Bún cá là đặc sản vùng này, lại rẻ, tội gì anh Jung không làm? Hơn nữa mỗi lần anh đến các nhà đưa bún,các chị em đều ồ hết ra cửa sổ tung khăn hồng vẫy nhiệt liệt. Ngộ có ai làm rơi khăn thì bán đồng nát cũng được chút tiền chứ bộ.
Thế nhưng mà chẳng hiểu sao anh Jung hôm nay thích tập thể dục với xe đạp, thích đi đường vòng, nói ngắn gọn là cố tính đi qua lại quãng đường gần cái khách sạn nào đó. Đến nửa buổi chiều thì Yunho cũng thấy mình điên quá thể, đi lâu bún mà thiu thì đến bằng chết (Nếu đền xong có còn sống thì vẫn còn một người ở nhà sẵn sàng giết không tha). Vậy là đang định đạp xe đi thẳng thì bỗng dưng khói bay mù mịt, trời đất đảo điên…
Đùa thôi mà.
Khói đó không gì khác chính là… khói xe ô tô.
Chiếc xe to dài như xe bus đỗ xịch trước cửa khác sạn. Yunho nhìn đi nhìn nhìn lại vẫn thấy cái xe này quen quen! Quen quá nhưng không nhớ ra nổi. Nhưng người bước xuống khỏi xe còn quen hơn.
- Yunho! Anh đến tìm tôi đấy à? – Chàng công tử bột vừa nhìn thấy anh nông dân đang ngồi đần thối trên xe đạp đã hồ hởi chạy đến, ánh mắt lấp lánh.
CHAP 9
- Yunho! Anh đến tìm tôi đấy à? – Chàng công tử bột vừa nhìn thấy anh nông dân đang ngồi đần thối trên xe đạp đã hồ hởi chạy đến, ánh mắt lấp lánh.
Yunho còn chưa hết sock. Không ngờ con người này khi mặc thường phục còn xinh đẹp hơn lúc… mát mẻ. Với chiếc áo sơ mi trắng, nhìn cậu nhỏ như một chú bướm bay nhảy linh động dưới nắng.
- … Cậu mơ à. Tôi đi đưa bún cho cửa hàng, chẳng liên quan gì đến cậu hết! – Anh nông dân lắp bắp.
- Sao anh phải khẳng định chắc nịch vậy. Tôi chỉ nói chơi thôi mà. – Jaejoong bĩu môi.
Yunho câm lặng luôn, rõ ràng là có tật giật mình mà.
- Thôi bỏ đi! Tôi đi với anh nhé? Yên sau còn thừa kìa! – Đồng chí cán bộ tham công tiếc việc, cũng muốn phục vụ Tổ quốc (?)
Yunho chẳng ngu gì, đã từ chối như phải bỏng, nhưng anh Kim cũng chẳng vừa, bám dai như đỉa.Lại được cả ông bà Kim, từ sáng đến giờ đã chán ngấy bản mặt chảy dài như ống bơm của cậu quý tử, nay thấy thằng giời con tự nhiên vui vẻ thế thì đuổi khéo bằng được.
Yunho bị chèn ép quá mức, cuối cùng định tính kế của anh hùng, tức là… co cẳng chạy. Nhưng chưa kịp giở võ ra thì một cánh tay trắng nõn nà đã nắm chặt lấy cổ tay anh, kéo bằng được.
- Tôi muốn đi cùng anh thật mà! Coi như hướng dẫn viên du lịch đi mà ~
Cậu công tử bột nói câu đó kèm theo cái chớp mắt cún con và nụ cười (nịnh bợ) chuyên nghiệp. Học tập quảng cáo kem đánh răng, khóe miệng mở rộng, nghiêng một góc hợp lý để ánh nắng đổ nghiêng trên khuôn mặt tuyệt đẹp.
Yunho quả này đích thị là trúng mỹ nam kế! Tim như ngừng đập, cảm giác ánh mặt trời trong lành chiếu sáng trong lòng.
(Cảm giác thôi)
Ngoài tiền ra, Yunho chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp như thế!
Cuối cùng, ma xui quỷ khiến, anh hót rác, nhầm, anh bán bún đành ngoan ngoãn để cậu nhỏ ngồi sauyên xe, chở đi khắp phố phường ven biển.
Jaejoong đi đến đâu đều gào rõ to " Mại zô mại zô! Bún cá đây bún cá đây! Một người ăn hai người vui đây!" làm Yunho xén đâm xe vào cột điện vì nhịn cười.
Jaejoong cũng cười vang, tiện tay bám chặt vào eo người ngồi trước. Cái này là để đáp lễ lần trước – Jaejoong bao biện.
Ngoài tiếng leng keng của đồng tiền ra, Yunho chưa bao giờ nghe âm thanh gì trong đến thế!
Về phần người đi bán bún, Yunho chỉ cần đỗ xe ở dưới, Jaejoong chạy xuống bấm chuông đưa hàng là xong, nhanh hơn hẳn. Jung chàng nhìn cậu chủ nhỏ mà gật gù, công tử mà ham làm việc thế này rất tốt, sau này có lấy về làm vợ cũng đỡ đần được cho mình…
Khoan, khoan! Đang nghĩ đi đâu vậy, Jung Yunho? Đúng là say nắng nghĩ ngu rồi!
Vèo một cái đi đến mười mấy nhà, nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Jaejoong mà Yunho bỗng thấy tội lỗi lạ. Nhưng chưa kịp để Jung chàng kịp cảm thán, Jaejoong đã lại nhéo một phát vào eo chàng, đoạn cười nham nhở.
- Này, còn một nhà nữa thôi đúng không? Đi nhanh lên rồi mình đi chơi!
- Chơi? Chơi cái gì?
- Không biết, cứ đi với anh là được rồi. – Vô tư đáp, rồi cũng vô tư thụi vào hông Yunho, làm anh chàng như ngựa bị quất dây cương, tiếp tục hùng hục đạp, quên đi cái cảm giác vui vẻ vô lý vừa thoáng qua trong đầu.
Trên đường đi, chàng tiểu anh hùng bắn đạn liên tục, kể hết chuyện đông sang chuyện tây, kể luôn cả gia phả nhà mình, đến nỗi Jung Yunho sau cùng còn thuộc cả tên cụ tổ từ tám đời trước của Jaejoong nữa kìa (!)
Sau khi nhận tiền của xuất bún cuối cùng, Jaejoong nhẩy cẫng lên sung sướng, xòe xòe mấy đồng bạc nhăn nhúm trước mặt Yunho rồi áp lên má, cười hớn hở.
- Cái này tôi cũng có phần nhé?
Yunho trong phút chốc ngơ ngẩn, khi mà hai thứ (được cho là) đẹp nhất thế giới đứng cạnh nhau, trong đầu anh sớm đã có lời giải đáp.
Nụ cười của Jaejoong có lẽ đẹp hơn cả tiền.
Trong giây phút đó, đại anh hùng ngớ ngẩn khẽ gật đầu. Jaejoong chỉ chờ có thế, nhét ba đồng bạc vào túi áo mình rồi dúi chỗ còn lại vào tay anh. Mãi cho đến khi tên nhóc kia đã yên vị nơi yên sau xe rồi, ảnh mới tỉnh ngộ. Đến lúc này chỉ còn đường ngậm ngùi cho qua, dù Yunho cực kỳ yêu những tờ giấy màu xanh đó, yêu đến xé lòng! Nhưng mà thôi, dù gì tên nhóc đó vì vậy mà vui đến thế thì cũng chẳng hối tiếc nữa.
- Giờ chúng ta đi đâu đây?
- Đưa cậu về khách sạn chứ đi đâu.
- Còn sớm cơ mà, về đấy chán lắm. Bây giờ anh đi đâu, tôi theo đấy!
- ….
- Này, Jung Yunho?
- … Gì?
- Anh làm sao thế? Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi chợ. – Chàng hoàng tử nghèo đưa tay vuốt dọc khuôn mặt, thở hắt một tiếng đầy thống khổ.
.
.
Khu chợ vùng biển được dựng ngoài trời, đầy mùi tanh nồng và ẩm ướt. Đi đến đâu cũng toàn những cá, tôm, cua, hải sản tươi sống vùng vẫy bơi lội trong những cái chậu nhựa cỡ bự nhiều màu sắc, cùng với những cái ống bơm nước bằng cao su chạy vòng vo dưới đất.
- Này, chúng ta sao không vào siêu thị mua cho sạch?
- Vì nếu chúng ta vào đó, Rei sẽ giết tôi rồi bêu đầu trước cổng thành mất. – Yunho bĩu môi. - Ở đây đồ tươi hơn mà.
CHAP 10
Jaejoong cũng chu môi lại, rồi tiếp tục tung tẩy theo Yunho. Anh cần mua thịt và mực sống cho quầy đồ nướng buổi tối của mình,còn phải mua thức ăn cho bữa tối của cô em gái đi học về muộn nữa. Jaejoong thì hoàn toàn mù tịt việc này, chỉ chủ tâm dành xách đồ với Yunho, làm anh chẳng có lấy một cơ hội liếc mắt đưa tiền với cô bán cá. Còn về phần cô bán cá, thực tình cô không hề tự ti về vẻ đẹp như mỹ nhân… ngư của mình, chỉ có điều nếu phải đem bản thân so với con người đang tươi cười đi cạnh Yunho kia thì quả thật còn kém mấy chục phần.
Có lẽ các cô bán tôm, bán cua, bán rau, bán cóc, ếch, nhái, nòng nọc, lợn, gà, bò, …. ở cái khu chợ này đều phải nghĩ thế thôi. Rõ ràng hot boy thông minh đẹp trai, nhiều năm liền là "học sinh nghèo vượt khó" của lòng họ hôm nay bị anh chàng trắng trẻo xinh đẹp bên cạnh kia làm điên đảo rồi. Lúc mua mấy củ hành còn quên mặc cả, không phải bị hút hồn rồi thì là gì?
Đến lúc chàng Jung đạp xe về được đến nhà thì cũng là lúc anh thở phì phò bằng hai tai. Cả đời anh chưa bao giờ phải làm tôi tớ cho ai, vậy mà khi không vừa mất tiền vừa mất sức mà chiều chuộng cái tên chẳng quen biết này.
- Kim Jaejoong! Chỉ có rửa mực thôi mà cũng làm nó bay vèo ra ngoài cửa sổ được là sao?!
- Là do nó trơn quá chứ bộ! (?)
- Kim Jaejoong! Mớ rau của tôi cậu cho bao nhiêu muối vào thế? Nát tươm thế này heo cũng chẳng thèm ngửi!
- Anh là con heo hay sao mà tị với nó?
- Kim Jaejoong! Sao cậu lại lấy kéo để lọc vẩy cá?!
- Cá cũng có quyền bình đằng như người, người cạo tóc bằng kéo thì cá cũng được như thế. Mà nó chết rồi anh cũng khó tính với nó được à?
- Kim Jaejoong! …
Nếu bạn là một lãng khách đi qua ngôi nhà nhỏ đó và nhìn từ ngoài cửa sổ vào, hẳn sẽ phải đem lòng ghen tị. Một viễn cảnh ấm áp hạnh phúc làm sao, hai người vừa cùng nhau nấu nướng vừa cười cười nói nói rất rôm rả, ánh mắt dịu dàng nồng ấm… Quả là nhân gian có câu, "Râu tôm nấu với ruột bầu. Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon"!
(Nhưng tất nhiên, đó là khi bạn chỉ nhìn thôi *cười*)
Thế mà thực chất, người trong cuộc dù có tức thật đấy, nhưng lại không ngừng mỉm cười. Cứ nhìn cái dáng điệu đi qua lại như lật đật kia mà xem, tên đại hậu đậu kia dù có không biết làm gì nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức. Cảm giác như khí thế lúc cậu ta thái rau chẳng khác gì vác rìu đi bổ núi thái sơn. Còn khi đổ thêm nước sôi vào canh thì đúng là nữ Oa vá trời, nếu có người đòi khuân