Latest topics | » Tìm anh mr.pig8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata » có cách nào là 4r đc lại như xưa....28/12/2015, 3:24 pm by chithien556 » quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em24/12/2015, 10:00 am by keocaosu » Đêm mưa7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!12/9/2015, 10:57 pm by anchoi » [ALL-HotBoy] Asian Boy!18/8/2015, 9:53 pm by song » nóng trong người18/8/2015, 9:41 pm by song » ĐÊM ĐỊNH MỆNH3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong» mem mới làm quen nha mọi người3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong» Slave Thủ Dầu Một16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846 |
|
| My Love | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Hey.Baby_PitPull Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 1164 Points : 1299 Được cảm ơn : 41 Join date : 12/02/2012 Age : 28 Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!
| Tiêu đề: My Love 1/5/2012, 7:37 pm | |
| Chapter I – THIÊN SỨ CÁNH TRẮNG Part 1 Hong Kong ngày 28 tháng 9 năm 2000, 12h đêm, bến cảng, kho hàng. - Có mang “Thứ đó” tới không? - Đương nhiên! Bộ các anh tưởng tôi đi chơi chắc! - Tốt lắm! Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Sau khi kiểm kê lại những thứ nhận được, cả hai bên đều tỏ ra rất hài lòng : - Giao dịch hoàn thành! Hy vọng lần sau chúng ta sẽ còn có dịp hợp tác với nhau một lần nữa. Đi thôi! Hai phe áo đen đi về hai phía trái ngược nhau. Mọi sự vẫn tưởng chừng như yên ổn, nhưng một tình huống bất ngờ đã xảy ra. - Đứng yên! Cảnh sát đây! Tiếng súng đầu tiên nổ ra, rồi cùng lúc đó, hàng trăm tiếng súng khác nữa cũng nối đuôi nhau, khuấy động sự yên tĩnh của cả bến cảng trong đêm. 1h sáng ngày 29 tháng 9, khu nhà ở thường dân…. - Con biết tự lo cho mình mà mẹ! Tiếng Phổ Thông của con không tệ, nếu có từ nào không biết nói, con sẽ chuyển sang nói tiếng Anh. Con dù sao cũng là một Bác Sĩ. Mái tóc dài rũ xuống che cả đối mắt. - Ah, mai con sẽ đi cắt tóc. Mẹ đừng la lối như vậy, con là một đứa con trai. Rất nhiều đồng nghiệp đã hiểu lầm con là con gái đấy. Được rồi…..mẹ ngủ sớm nhé, bên này cũng 1h khuya rồi, con cũng phải nghỉ. Ừa, chúc mẹ ngủ ngon. Máy điện thoại vừa đặt xuống chưa được 10 giây thì tiếng chuông cửa đã vang lên. - Ai ya, ai còn tới chơi giờ này nhỉ? Vâng, tôi tới đây! Ngay khi cánh của vừa đuợc mở ra thì một họng súng đã kề sát trán cậu : - Im lặng đi vào nhà nếu cô còn muốn sống. Bất đắc dĩ, cậu đành làm theo. Tên đi sau cùng lập tức đóng sập cửa lại. Có tổng cộng 4 vị khách không mời mà đến, trong đó có một người đang bị thương. - Chúng tôi cần cô chữa vết thương cho Đại Ca. Nhớ là đừng có dại mà la lớn cấu cứu. - Anh không sao chứ? – Có vẻ như tình trạng của người bị thương cuốn hút cậu hơn là lời hăm dọa của người đang dí súng vào đầu cậu. - Tôi bảo cô giữ im lặng cơ mà. - Nè, anh có biết là anh làm mất rất nhiều thời gian cứu bạn anh không? Anh ấy bị thương không nặng, nhưng nếu anh cứ ngăn tôi chữa cho anh ấy thì vết thương sẽ bị hoại tử, vậy thì cái tay đó coi như là đồ bỏ đi. - Cất….cất súng đi. - Dạ, Đại Ca! – Tên đàn em răm rắp làm theo. Cậu nhanh chóng đỡ lấy người bị thương : - Anh vào đây với tôi. Còn các anh thì tốt nhất nên ở lại đây. Cậu dìu anh ta ngồi xuống : - Chờ tôi lấy dụng cụ. Cậu trờ lại ngay sau đó với các thứ. - Bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho anh. À phải, anh bị trúng đạn phải không? Anh chàng gật đầu. Cậu cố gắng làm thật nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Viên đạn cuối cùng cũng đuợc lấy ra, cậu rửa vết thương và may lại. Công đoạn cuối cùng là may. - Xong rồi! Chỉ chờ có thế, mấy tay đàn em lập tức xúm xít quanh Đại Ca của họ: - Anh thấy thế nào? Anh ta gật đầu thay cho câu trả lời. - Đừng yên! Họng súng đã quay lại vị trí ban đầu mà nó hướng tới. - Vì cô đã nhìn thấy mặt chúng tôi cho nên tôi không thể để cho cô sống đuợc, bác sĩ Tô Ngọc Lâm ạ. Cậu nhìn lên thứ đang uy hiếp mình, rồi lại nhìn anh chàng mà mình vứa cứu. Cậu thở mạnh : - Thôi được! Nhưng cho tôi 3 phút thôi đuợc không? Sau đó, cậu quay lưng vào lấy ra một cây bùt và một mảnh giấy. cậu cúi xuống hí hoáy ghi chép. Xong đưa cho một tên đang nhìn cậu chăm chăm như thể chờ xem cậu sẽ làm gì trong những giây phút cuối đời này. - Cầm cái này ra nhà thưốc mua cho anh ta uống. Nhớ phân thuốc theo toa tôi ghi. Sau 2 tuần tìm tới một bác sĩ khác tháo băng. Xong rồi! Cậu nhắm mắt lại và bình thản đón nhận cái chết. Cậu không hề biết là tất cả đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngơ ngác. Tên đàn em ắn họng súng vào trán cậu, nhưng một tiếng nói đã ngăn lại : - Khoan đã! Là tay Đại Ca. Hắn tiến tới gần cậu : - Cậu biết là chúng tôi sẽ giết cậu, tại sao vẫn cứu tôi? Cậu mỉm cười : - Anh chỉ muốn hỏi nhiêu đó thôi hở? Dễ hiểu thôi! Nếu tôi không cứu anh, anh sẽ giết tôi vả sau đó sẽ tìm một bác sĩ khác, rồi cũng giết nguời bác sĩ đó. Nghĩa là có hai người chết và một cánh tay bị hoại tử hết cứu nổi. Nhưng nếu tôi cứu anh, chỉ có một mình tôi chết, cũng không có cái tay nào tàn phế hết. Anh hiểu rồi chứ? Vậy thì làm đi. Cậu lại nhắm mắt. Họng súng vội vàng quay trở lại nhưng anh ta đã gạt nó ra, ngăn đàn em của mình giết cậu một lần nữa. Anh ta cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cậu. Giống như có một luống đện chạy qua, cậu giật mình lui về sau. - Anh….anh làm cái gì vậy? Vừa nói, cậu vừa dùng tay chà sát môi mình liên tục. Anh ta cười : - Đền ơn cô đã cứu tôi. Ái chà, làm gì mà cô khẩn trương quá vậy? Không phải đây là lần đầu cô hôn chứ? Anh ta bước tới trong khi cậu ngày một lùi xa hơn. - Anh….anh điên rồi! Tôi là một đứa con trai. - Huh?!?! – Không riêng gì anh ta mà mấy aty đàn em còn lại cũng ngạc nhiên. Dường như sợ họ không tin, cậu liền cởi vội mấy cái nút áo ra. Quả nhiên là phần ngực hoàn toàn trống trãi. Tuy nhiên, với thân hình mảnh mai, làn da trắng và mái tóc dài buông xõa ngang vai thì không ai dám tin cậu là con trai. Cậu đứng thẳng nguời lên và dõng dạc tuyên bố : - Tôi là con trai! Im lặng kéo dài trong mấy muơi giây. - Hực….hực….. Mấy tay đàn em lẫn anh ta đều không nhịn đuợc cười. Cậu ngẩn người không hiểu tại sao họ lại cười. Nhưng nếu lúc này ở đây xuất hiện một chiếc gương và cậu có thể nhìn vào đó thì cậu đã biết rõ nguyên nhân. Cảnh tượng một người để tóc dài, gương mặt khả ái và chỉ cao có vỏn vẹn 1m6 phải ngước lên để nói chuyện với một người cao hơn 1m7, mà cậu lại hùng hồn bảo mình là con trai nữa chứ. - Anh…anh cuời cái gì? Anh ta chạm tay vào mặt cậu : - Không hề gì! Tôi chấp nhận cậu cho dù cậu có là con trai. Cậu tiếp tục lùi lại, điệu bộ còn tệ hơn hồi nãy : - Anh…anh…..không được tới gần đây! Nếu không tôi setự sát đó. Anh tỉnh bơ : - Tùy cậu! Dù sao thì lúc đó, cảnh sát sẽ cho rằng cậu tự sát chứ không phải bị giết, vậy thì tụi này không mang tội sát nhân. - Nhưng….nhưng mà là anh ép tôi tự sát. - Thế à? Có ai làm chứng không? Vừa nói, anh vừa dồn cậu vào chân tường. - Dừng lại! Sau khi bảo anh như thế, cậu quay lưng lục trong tủ chén đĩa và lấy ra một con dao. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi hường mũi dao vào ngực. “KENG!” – Tiếng kim loại rơi xuống đất. Anh đang giữ chặt cổ tay cậu. - Tôi chỉ đùa thôi, cậu thật không tiếc mạng sống của mình sao? Rồi anh bỏ đi : - Biến khỏi đây thôi! - Đại Ca…. - Cảnh sát chưa thấy mặt tao. Tao nghĩ không cần thiết phải giết thêm người. À phải, hai tuần sau tôi sẽ quay lại tháo băng. Chào cậu nhóc! Tụi đàn em cũng nối gót theo sau, không quên ném lại đằng sau lời bỡn cợt : - Chúc ngủ ngon, nữ bác sĩ! Cánh cửa đóng lại. cả bọn nghe tiếng mấy thứ ném lại sau lưng họ mà cánh cửa là thứ phải hứng chịu. - Đáng ghét……hức…hức….. Anh ta cười : - Cậu ấy cũng thiệt là dễ thương nhỉ! Cậu ấy tên gì vậy? - Tô Ngọc Lâm! Cái bảng bên ngoài nhà cậu ta để như thế. - Cũng rất thú vị! Họ rời khỏi đó, tất cả lại chìm dần vào màn đêm, lặng yên tới nỗi dưởng như truớc đó không có chuyện gì xảy ra. Part 2 - Trà cuả anh đây, bác sĩ Tô. Cậu quay lại và mỉm cười với cô y tá mang trà. - Cám ơn cô. Oái….. Cậu phải chụp vội ly trà để nó không rơi xuống đất khi cô y tá đột ngộ bỏ chay5 ra ngoài. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo. - Cô ta bị làm sao vậy? Mấy nguời đồng nghiệp không hẹn mà củng thờ dài, đa số là nam bác sĩ. - Ngọc Lâm à, cậu thiệt là làm chúng tôi đau lòng quá. - Huh? - Sao cậu lại cắt tóc đi? Cậu có biết là chúng tôi đã mất ngủ bao nhiêu đêm rồi không? Nhưng cậu lại nở làm như thế, và càng khiến chúng tôi muốn chết đi khi cuớp mất trái tim cùa bao nhiêu cô ý tá xinh đẹp khác. - Tôi không hiểu. - Ừ, còn đôi mắt ngây thơ này nữa. Cậu đúng là….. - Ah, tới giờ tôi phải đi học võ rồi, chào mọi người! Cậu chạy nhanh ra cửa, để lại đằng sau lưng là tiếng rên rỉ của các bạn đồng nghiệp : - Trời ơi….tại sao cậu lại thay đổi như thế? Hôm nay đã là ngày cuối cùng của thời hạn 2 tuần. từ sau cái đêm đó, cậu đã tự nhủ là phải mạnh mẽ lên, cậu không tểh thua anh ta một lần nữa. Cậu mở cửa bước vào căn hộ quen thuộc. Chắc hôm nay anh ta sẽ không đến đâu. Biết đâu anh ta đã bi cảnh sát tóm rồi cũng nên. Cầu Chúa là như thế! Cậu cuời một mình và lấy làm vui lắm. Cậu đi vào bếp và lôi một mớ trong tủ lạnh ra. Ngọc Lâm sống một mình, đó là lý do cậu phải tự lo lấy tất cả. “Kinh kong!” Cậu khẽ nhíu mày. Ai lại tới thăm vào giờ này nhỉ? - Tôi tới liền! Cậu mờ cửa, và lùi về sau ngay lập tức. Anh ta thong thả buớc vào. - Chào! Tôi tới cắt chỉ theo lời hẹn đây. - Anh….anh…..tôi hẹn với anh lúc nào? - Thế ah? Vậy thì là tôi hẹn. Thật ra thì ai hẹn cũng như nhau cả thôi. Sao vậy? Cậu hình như không hoan nghênh tôi thì phải. - Chờ một chút! Để coi….chương thứ hai, đòn phòng vệ số 6..Hây! Cậu bắt đầu thi triển những thứ mà mình học được trong suốt hai tuần qua. Cậu tấn công bên phải, anh nhẹ nhàng né sang trái. Cậu đá bên trái, anh ta né sang phải. Cậu tấn côn trậuc diện, anh cúi nguời xuống và thừa cơ hội cậu sơ hở, anh liền vật cậu xuống. Đối với anh, chế ngự cậu là một chuyện quá dễ dàng. - Cậu đón tiếp tôi nồng hậu quá đấy! Chậc, càng nhìn càng thấy cậu dễ thương. Nếu cậu không muốn tôi hôn cậu thì ngưnf múa may truớc mặt tôi đi nhé! Anh buông tha cho cậu và đi vào trong nhà, ném lại sau lưng một tiếng cười khoái trá : - Mấy chiêu đó đẹp lắm! Nhưng hông có thế thì làm sao có tác dụng được. Cậu tức tối đứng dậy. Anh đã ngồi chờ sẵn trong phòng làm việc của cậu. Cậu tiến tới, lôi mấy cái khay đựng dụng cụ ra. Cậu bắt đầu cắt bỏ lớp vài băng trong tâm trạng hết sức không hài lòng. - Cậu cắt tóc ngắn rồi à? - Anh bảo dưỡng vết thương rất tốt! - Nhưng có làm sao thì cậu vẫn rất dễ thương. - Anh có uống thuốc theo chỉ định của tôi không? Anh phì cười : - Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó. Cậu bực dọc hét lớn : - VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI? Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết. - Được…hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không. - Cái gì nữa? – Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh. - Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi! Cậu giật mình : - Thôi chết! Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra. “XOẢNG!” – Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong. Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán : - Cậu là một nội trợ tệ. - Kệ tôi! Không liên quan gì anh. - Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì? - Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn! - Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè. - KHÔNG CẦN! Anh phì cuời : - Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi. Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta. - Anh không cần ăn à? Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười : - Nhìn cậu ăn dễ thương hơn. - Hừ, anh là đồ khùng. Anh mặc kệ cậu. Anh hỏi : - Cậu không sợ à? - Sợ cái gì? - Tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn. Cậu ngừng ăn để nhỉn lên : - Không! Làm sao mà anh có thể…..Ơ… Cậu gục xuống bàn. Anh đừng lên và đi về phía cậu. - Tôi có đó, cậu nhóc ạ. Cậu thiệt là ngây thơ. Anh ta cúi sát để có thể nhien rõ mặt cậu hơn. Gương mặt cậu lúc nủ cunbg4 hết sức trong sáng. Anh đừng lên : - Người ta nói bác sĩ là những Thiên Sứ Cánh Trắng, tôi rất muốn xem Thiên Sứ sẽ như thế nào khi sa xuống Địa Ngục…. Part 3 Anh đặt cậu vào giường, đưa tay vuốt mái tóc ngắn óng như tờ và thì thầm vào tai cậu : - Đừng bao giờ tin bất kì ai nhé, Tô Ngọc Lâm. Gương mặt say ngủ của cậu làm anh phải lặng nhìn một hồi. Cậu thật là đẹp. Sao cậu không là một cô gái nhỉ? Như thế thì anh sẽ không phải càm thấy tội lỗi khi làm cái-chuyện-này. Anh mỉm cười. - Cậu thật là dễ thương! Anh nhẹ nhàng cởi mấy cái nút áo của cậu ra. Phần ngực trống trải y như hôn đó cậu đã chứng minh cho anh và bọn đàn em của anh thấy rằng cậu thật sự là một đứa con trai. Anh cúi xuống sát mặt cậu, đến độ anh có thể thấy đuợc lông mi cậu dài và cong ra sao. “Anh…anh…..không được tới gần đây! Nếu không tôi sẽ tự sát đó.” Hình ảnh khẩn trương của cậu bỗng thoáng qua đầu anh. Anh cố gằng xua đi và lại tiếp tục nhìn vào cậu. Anh lần nữa vùi mặt cổ cậu. “KENG!” – Anh giật mình nhìn lên. Hình như anh vừa nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống và nhìn thấy cậu đâm thẳng con dao làm bếp vào ngực mình. Anh ci61 gắng trần tỉnh lại bản tahn6 mình và cởi nốt mấy cái nút còn lại. “Nếu tôi không cứu anh, anh sẽ giết tôi vả sau đó sẽ tìm một bác sĩ khác, rồi cũng giết nguời bác sĩ đó. Nghĩa là có hai người chết và một cánh tay bị hoại tử hết cứu nổi. Nhưng nếu tôi cứu anh, chỉ có một mình tôi chết, cũng không có cái tay nào tàn phế hết. Anh hiểu rồi chứ? Vậy thì làm đi.” Lại thêm một hình ảnh nữa về cậu hiện lên trong đầu anh. Anh bóp trán : - Tệ thiệt! Thôi đuợc….tôi chịu thua cậu rồi đó, Tô Ngọc Lâm! Anh cài lại hết toàn bộ số nút mà anh vừa tháo ra. Xong, anh cúi xuống định hôn lên môi cậu, nhưng ngần ngừ một hồi, anh chỉ khẽ chạm môi lên trán cậu. Mấy tia nắng yếu ớt rọi qua khe hờ của màng cửa sổ lọt tới mắt cậu. Cậu khẽ trờ người để không bị quấy rầy. Cậu khẽ nhíu mày khi nhận ra mình đang duặ vào một cái gì đó âm ấm, mềm mềm. Cậu nhớ là mình không hể nuôi một con vật cưng nào hết, cũng không có loại gối nào vừa mềm vừa ấm được sản xuất trên thị trường. Cậu từ từ mở mắt ra. - Á…….. Căn hộ màu trắng thiếu điều rung chuyển vì tiếng hét của cậu. Anh đang nằm ngủ kế bên cậu và cũng bị đánh thức. Anh luời biếng mở mắt nhìn đồng hồ trên tay. - Mới có 6h à, còn sớm mà. Ngủ thêm một chút nữa đi. Anh kéo cậu nằm xuống. Cậu vùng dậy và kéo cái gối khỏi đầu anh. - Anh thức dậy cho tôi! Tại sao anh lại ờ đây? Tại sao….. Cậu khựng lại một lúc rồi giật mình. - Anh….anh đã bỏ thứ gì vào thức ăn tối qua? - Thuốc ngủ! – Anh vừa ngồi dậy vừa trả lời – Chằng phải tối qua tôi đã cảnh báo với cậu trước rồi sao? - Anh…anh…… - Yên tâm đi! Tôi không làm gì cậu hết. Ai ya, không phải là cậu mong tôi làm “chuyện đó” chứ? Nếu như cậu muốn thì…. - Anh tránh ra cho tôi! Cậu đã đạp anh rơi xuống giường. Anh cũng rời khỏi đó. - Anh bỏ thưốc ngủ vào thức ăn là có ý gì? Anh gãi đầu : - Tìm một chỗ ngủ qua đêm thôi. Nếu như tôi không làm như vậy thì làm sao có thể ngủ lại đây. Nhưng ngủ với cậu ấm thiệt đó. Anh hốt hoảng khi cậu nhìn anh bằng đôi mắt đằng đằng sát khí : - ANH CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY! - Chờ tôi rửa mặt ăn sáng rồi mình từ từ….. - BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY! Cánh của trắng đóng sập lại và anh đang ờ ngoài đường. Anh cười : - Cậu hung dữ quá đó. Nhưng không sao…..Ah, chúc cậu một ngày tốt lành! Tối nay tôi sẽ lại đến ngủ với cậu nữa. - ANH CHẾT ĐI! Một chậu hoa kiểng bị ném ra ngoài và anh phài nhảy sang một bên để tránh nó. Anh quay mặt bỏ đi. - Cứ như thế đi! Tôi thích cậu như vậy lắm! Tối nấu sằn cơm chờ tôi nhé! Cậu đặt mạnh ly trà xuống bàn làm ai nấy đều ngước nhìn. - Cậu không được vui à, Ngọc Lâm? Các đồng nghiệp khác lập tức vây quanh cậu. - Ah….không có gì hết! - Cậu thấy không khỏe chỗ nào? Có cần tôi khám cho không? Tôi rất rành về….. - Tránh ra! Ngọc Lâm à, tôi là bác sĩ khoa điều dưỡng đây. Cậu có cần….. - Cởi áo ra cho tôi xem nào! Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng : - Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi. Cậu chuồn khỏi phòng thật nhanh. Để lại sau lưng là tiếng thờ dài của các đồng nghiệp : - Các cậu có càm thấy Ngọc Lâm dạo này rất lạ không? - Ừa, cậu ấy thường xuyên tức giận. - Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Lâm của chúng ta nhỉ? Cậu ngó đồng hồ trên tường. Đã 5h rồi. Cậu quay sang nguời trực chung với cậu : - Anh có thể thay tôi trực ca này đuợc không? Tôi có chuyện phải về nhà ngay. - Chuyện vì vậy? - Làm ơn đừng hỏi tôi mà. Anh trực thay tôi nhé! Vẻ khẩn khoản cùng thái độ xuống nuóc của cậu làm cho nguời bác sĩ trực chung đỏ mặt : - À…tất nhiên là đuợc. Nếu cậu thấy mệt. Ngọc Lâm à, cậu rất là…..Ủa?!? Cậu ấy đâu rồi? Cậu chạy thật nhanh về nhà, nhìn xung quanh coi có ai đang theo dõi không. Nhắm chừng an toàn, cậu mới lấy chìa khóa trong túi ra mờ vội cừa và đi vào trong. Cậu khóa lại ngay lập tức và kéo thêm một lô mấy thứ nặng nề khác chắn ngang cừa ra vào. Cậu muốn chắc chắn là anh không thể vào đuợc. Cậu ngắm tác phầm chất cao như núi của mình và tỏ ra rất hài lòng. - Uống nuờc không? Cậu làm việc rất mệt mà. - Cám ơn….Á…..sao…sao anh….. Cậu giật mình khi anh xuất hiện từ sau lưng cậu và đưa cho cậu ly nuớc lọc. Anh mỉm cười : - Tôi tới lâu rồi. Vừa kịp lúc thấy cậu xây….Kim Tự Pháp đó. - Anh…anh……làm sao anh có thể vào đây? Anh giơ chùm chìa khóa lên : - Tôi đã làm một chùm sơ cua nhà cậu rồi. Cậu quay lưng ra sau định chạy ra ngoài, nhưng hình như không được với mấy thứ do chính tay cậu giăng ra. Anh tỏ ra tỉnh bơ : - Tới giờ nấu cơm tối rồi đó. Cậu nhìn ra sau lần nữa, rồi lại nhìn anh. Cậu đang căm tức vô cùng và rất muốn giết chết anh. Mà giá như giết người mà không cần ra tòa thì cậu đã giết anh từ lâu rồi. - Cậu còn làm gì ở đó nữa? Hay chờ tôi nấu? - Không cần! Để đó cho tôi. Cậu vùng vằng đi vào trong. Đêm nay hứa hẹn là một đêm mất ngủ đối với cậu…. Part 4 Thêm một lần nữa, cậu và anh ta lại ngồi ăn chung với nhau. Nhưng hoàn toàn khác với lần trước, cậu để phòng anh ta tất cả mọi phương diện. Cậu không muốn bị đánh thuốc mê thêm một lần nữa. - Gì nhìn tôi chăm chăm vậy? Mới phát hiện ra tôi đẹp trai à? Cậu quay mặt đi chỗ khác thay cho câu trả lời. Anh phì cuời : - Cậu không nên quá lo như thế. Tôi không bao giờ dủng một cách hai lần với cùng một người đâu. Chà, cậu nấu ăn khá thật đó! Vừa nói, anh vừa tọng vào họng một mớ rau cải xào. Cậu nhìn theo đầy hoài nghi. - Không phải cậu cũng nghi ngờ thức ăn do chính tay mình nấu chứ? Đúng là cậu không thể như thế đuợc. Cho nên cậu bắt đầu cầm đũa lên. Cậu ăn vội phần cơm của mình và dọn rửa thật nhanh. Xong, cậu nói : - Phòng tôi, tôi ngủ. Còn anh thì làm ơn ngủ ngoài salong dùm tôi. - Sao vậy? - Nếu anh còn hỏi thêm gì hay không hài lòng thì anh có thể ra ngoài đường mà ngủ. Anh nhún vai : - Vậy thì cứ theo ý cậu. - Tốt lắm! – Cậu tỏ ra hài lòng vì anh không chồng lại lời cậu. - À khoan! Đề nghị anh giao xâu chìa khóa “lậu” của anh cho tôi. Anh xụi lơ : - Cậu đang làm khổ tôi đó, cậu nhóc ạ. - Có giao hay không? Anh chán nản ném xâu chìa khóa về phía cậu. Cậu cười : - Chúc ngủ ngon! Cậu vào phòng và đóng sập cửa lại. Anh lầm bầm sau lưng cậu : - Chỉ có cậu là ngủ ngon thôi. Có cái gì đó không bình thường ở đây. Cậu khẽ hé mắt nhìn đồng hồ. Mới có 1h sáng thôi mà. Kì lạ thật! Sao cậu lại có cảm giác khó ngủ nhỉ? Đại loại là hơi chật chội và thời tiết dường như nóng lên một cách bất thường. Cậu nhớ là dự báo thời tiết không bảo nhiệt độ sẽ tăng lên lúc về đêm. Cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc đang che phủ đôi mắt, để nó không làm cho cậu cảm thấy nhột. Cậu tự hỏi không biết mình có đang bị sốt hay không. Bàn tay đưa lên trán cậu để theo dõi thân nhiệt. Cậu nhíu mày vì cậu hoài toàn không cảm thấy tahn6 nhiệt của mình, mà đùng hơn là tay cậu đâu có đang đặt ờ trán, nó ở ngay bên đây, cạnh bàn tay vừa vuốt tóc của cậu mà. Ủa?!? Không lẽ cậu đang nằm mơ. - Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à? Cậu nhìn ra sau lưng mình. - Á…….. Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh. - Anh….anh làm sao lại ở đây? Anh giơ cao chùm chìa khóa lên : - Thứ này tôi vớ được ở gần tủ điện thoại. Cậu lại sơ suất nữa rồi. Đây là chìa khóa chính của cậu. Cậu tức giận rời khỏi giường, nhưng anh đã kéo cậu ngã trở lại vào vị trí cũ : - Cậu tính đi đâu giờ này? - Ra phòng khách! – Cậu không muồn ngồi dậy trả lời anh. - Nhưng đâu có cái giường nào ngoài đó đâu. - Còn cái Salong! Anh thích thì cứ ngủ ờ đây, và để cho tôi yên! Cậu voii65 vã đi ra ngoài, anh nhìn theo, rồi nằm xuống giường và mỉm cười : - Cậu đang quan trọng hóa mọi chuyện đấy, Thiên Sứ Cánh Trắng ạ. Anh nhắm mắt lại và cố bảo mình ngủ một giấc, nhưng mãi vẫn không tài nào mơ mộng đuợc. Anh đừng dậy và vớ tay lấy cái mền, bước ra phòng khách. Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế Salong. Hình như không có anh quấy rối, giấc ngủ của cậu rất yên bình. Anh ngồi xuống đất cạnh cậu, kéo mấy sợi tóc đang rũ xuống trán cậu lên và đắp cái mền anh đã mang ra cho cậu. Anh ngồi đó là lặng nhìn cậu. Anh cứ cuời một mình. Anh thích thấy cậu lúc này, một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp. Anh thì thầm vào tai cậu : - Ngủ ngon nhé, Thiên Thần của tôi. Mấy tia sáng rọi qua phòng khách đã đánh thức cậu dậy vào sáng hôm sau. Cậu từ từ nhỏm dậy, cái mền làm cậu khó chịu. Cậu đương nhiên không ngu đến nỗi nghĩ rằng nó tự bay đến với cậu. Cậu xé mảnh giấy dán trên đó ra. “Cậu ngủ suớng lắm phải không? Tôi quan sát cậu cả đêm mà chằng thấy cậu giật mình tỉnh giấc phút nào. Cứ yên tâm mà ăn sáng nhé, tôi nấu sẵn cho cậu rồi đó. Ah, tôi có một chút chuyện cần giải quyết nên sẽ không tới ngủ với cậu vài hôm. Cậu đừng có chờ tôi, cũng đừng có nhớ nhung tới mức mất ngủ. Tôi hứa sẽ quay trờ lại nhanh thôi.” Cậu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bất giác hét lên : - ANH TỐT NHẤT LÀ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI! AI MÀ THÈM NHỚ NHYUNG ANH TỚI MỨC MẤT NGỦ CHỨ? ĐỪNG CÓ MÀ ẢO TƯỞNG! Cách đó không xa, anh đã nghe không sót một chữ nào. Anh mỉm cười : - Nhưng tôi sẽ nhớ cậu như thế đó, bác sĩ Tô à. Part 5 Đã gần 1 tuần lễ từ sau cái ngày hôm đó, kể ra thì suốt một tuần qua, cậu đã rất yên lành sống-một cuộc-sống-bình-thường. Để đề phòng anh quay lại và đột nhập vào nhà, cậu đã cho thợ tới thay toàn bộ ổ khóa tronh nhà. Cậu tự tin rằng phải là người có thể đi xuyên qua cửa, anh mới có thể vào nhà cậu đuợc. Cậu hít một hơi thật sâu, không khí về đêm hơi se lạnh một chút, nhưng đuợc cái là rất trong lành và yên tĩnh. Cậu thích khí trời lập đông thế này. Cậu vui vẻ đi về nhà, không hề hay biết là có một mối nguy hiễm đang rình rập sau lưng cậu. Trong bóng tối, một góc tưởng cách đó không xa, có một bóng đen đang hết sức nhẹ nhàng giơ khẩu súng lên, hắn đang nhắm vào cậu. “ĐOÀNG!” – Cậu hoảng hồn quay ra sau lưng, có một nguời đang nằm dài trên mặt đất, bên cạnh máu và một khẩu súng. Anh ta vừa mới bị bắn. Cậu vội vàng chạy lại gần : - Anh không sao chứ? - Tránh xa hắn ra, Ngọc Lâm! Có một tiếng nói đã ngăn cậu lại. Anh ta xuất hiện với một khẩu súng cón nguyên mùi khét của thuốc súng trên tay. - Anh…..anh vừa bắn nguời này à? - Chỉ để bảo vệ cậu thôi! Chạy khỏi đây mau. Vừa dứt lời, anh ta đã cầm tay cậu kéo đi thật nhanh, cậu vẫn còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cậu đang bỏ chạy theo lời của anh ta. Dù sao thì cậu cũng không muốn rắc rồi với cảnh sát. Anh ta buông người trên chiếc ghế Salong rồi thở mạnh : - May cho cậu mà tôi tới kịp. Cậu cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác, vẫn còn chưa hết ngạc nhiên : - Có chuyện gì vậy? Sao anh lại giết người? Anh bất chợt kéo sát cậu vào người anh, nếu nói nôm na thì đó là một cái ôm xúc động. - Cậu bình yên với tôi là một may mắn. Họ đang truy sát tôi. Họ tìm thấy cậu, họ muốn giết cậu. Tôi đã chờ cậu ờ nhà rất lâu nhưng không thấy cậu về. Tôi rất lo lắng, tôi biết là họ sẽ truy sát cậu trên đường. Cậu không biết phản ứng thế nào với hành động này của anh. Cậu suy nghĩ một hồi rồi gỡ tay anh ra : - Nhưng họ là ai? - Kẻ thù của tôi. – Anh trả lời một cách nhanh chóng, và cũng đi đến quyết định y như thế – Chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Tôi sẽ mang cậu theo. Chân tình trong đôi mắt của anh làm cậu cảm động. Cậu quên mất luôn là cậu không thích anh. Nhưng rồi cậu cũng nhớ ra chuyện đó. - Tôi…tôi có thể hỏi anh một câu đuợc không? Cậu đáp lại anh bằng ánh mắt ngây thơ dịu dàng. Anh vội vàng hỏi : - Chuyện gì? - Thật ra…..Ừm, cám ơn đã cứu tôi. Nhưng mà……NÓI TÔI NGHE XEM LÀM SAO ANH VÀO NHÀ TÔI ĐUỢC? TÔI ĐÃ THAY TOÀN BỘ Ổ KHÁO RỒI MÀ? ANH BIẾT LÀ TÔI CÓ THỂ KIỆN ANH RA TÒA VÌ TỘI XÂM NHẬP GIA CƯ BẤT HỢP PHÁP KHÔNG? HẢ? HẢ? LẠI CÒN ĐÒI TÔI PHẢI ĐI VỚI ANH? ANH NGHĨ ANH LÀ CÁI GÌ? TẠI AI MÀ TÔI GẶP NGUY HIỂM? NẾU ANH KHÔNG XUẤT HIỆN VÀ THEO ÁM TÔI THÌ….. “King Kong!” – Tiếng chuông cửa đã ngăn cậu tiếp tục quát tháo. Anh đứng dậy ngay : - Để tôi mở. Anh tiến ra cửa, chờ cho một chút rồi mở cửa ra. Một vòng tay khỏa mạnh kéo anh vào lòng, kèm theo tiếng than thở : - Ngọc Lâm! Anh nhớ em quá! Hức….anh mất mấy kí vì nhớ em đấy! Ơ….sao mới có nửa tháng mà chiều cao em phát triển vượt bậc vậy? Thân hình cũng khá hơn nữa. Em đã suy nghĩ lại và quyết định nối nghiệp anh phải không, em thân yêu? - Anh đang nằm mơ đấy à? Em sẽ không bao giờ nối nghiệp anh đâu! Nhìn qua vai nguời mình đang ôm và thấy cậu đừng đó, vẻ mặt hằn học khó chịu, anh chàng vội bỏ nguời đang ôm ra để chuyển sang cậu : - Ngọc Lâm….mới đó mà sao em ốm nhanh quá vậy? Hức….Mẹ gọi điện thoại nói với anh là em….. - Anh không cần giở giọng cải lương đó với em đâu. - Ôi….em nỡ nói với anh trai em như thế à? - Xin lỗi! – Anh ta ngăn lại – Anh là ai? Người thanh niên nhíu mày nhìn anh : - Tôi mới là người hỏi câu đó, cậu là ai? Sau khi đặt tách cà phê xuống bàn, nguời thanh niên có gương mặt chững chạc, làn da rám nắng mỉm cười hài lòng : - Thì ra cậu là bạn của Ngọc Lâm! Hiếm có ghê! Ngọc Lâm em gái tôi rất ít khi….. - EM LÀ CON TRAI! Tiếng hét của cậu từ trong bếp vọng ra, người thanh niên nuốt nước bọt : - Ừ, anh biết rồi. À, thật ra bề ngoài thí nó hơi dữ một chút, nhưng kì thục Ngọc Lâm là một cô gái tốt.
| |
| | | Hey.Baby_PitPull Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 1164 Points : 1299 Được cảm ơn : 41 Join date : 12/02/2012 Age : 28 Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!
| Tiêu đề: Re: My Love 1/5/2012, 7:40 pm | |
| “BỐP!” – Một cái chảo phang trúng đầu người thanh niên làm anh ngã khỏi ghế. Anh liền tránh xa chỗ đó ra theo phản xạ an toàn. - Em là con trai, anh trai đáng kính ạ. - Ơ…Ơ….anh biết rồi, em yêu quý ạ. Cậu hằn học đi trờ vào bếp. Người thanh niên cuời nhẹ : - Nó là vậy đó. À phải, tôi là Tô Gia Thành, anh trai của Ngọc Lâm. Cậu chắc chưa biết về tôi ha. Anh lắc đầu : - Không, tôi biết đó! Anh là nguời quản lý hệ thống sòng bạc ờ Ma Cao phải không? Tôi đã đuợc nghe tên anh. - Cậu cũng có chút hiểu biết đấy. Anh lầm bầm ” Hèn gì mà cậu ta không sợ khi bị dí súng vào đầu” - Cậu nói ai dí súng vào đầu ai? - Ah, không có gì ạ. Gia Thành thở dài : - Mẹ tôi coi Ngọc Lâm là báu vật, bà cứ mong tôi trờ thành kĩ sư hay bác sĩ gì đó, nhưng tôi lại không yêu thích nghể đó, bà không thích giới Xã Hội Đen, vậy là Ngọc Lâm thay tôi thực hiện nguyện vọng của mẹ. Nó cũng là đứa em duy nhất mà tôi có. Tôi rất muốn nó theo tôi, nó là một nhân tài hiếm có, tuy nhiên, đấy là lựa chọn của nó và tôi tôn trọng nó. Cậu là Hoàng Long phải không? Hơn nữa, cậu còn là giáo đầu thứ 7 của Thanh Long Đảng. Anh ta giật mình. Gia Thành nói tiếp : - Ngay từ lúc cậu buớc chân tới đây, thông tin về cậu đã được cập nhật trong đầu tôi. Nhân danh người anh trai, tôi xin cậu đừng lôi em tôi vào những ân oán của cậu, nếu như nó mà có bề gì thì dù cho lão đại của Thanh Long Đảng có ra mặt, tôi cũng sẽ không để yên đâu. Sát khí bất ngờ xuất hiện. Không khí trở nên nặng nhọc lạ thường. - Hai người tính không ăn cơm à? - Đâu có! Anh về đây là vì muốn ăn cơm em nấu mà. Sau khi Gia Thành đi vào bếp, anh ta mới tỏ ra bất an. Rõ ràng Gia Thành không hù dọa suông tí nào. Dựa vào địa vị và quyền lực hiện có cùa anh ta, việc nghiền anh thành cám là một chuyện rất dễ. Nhưng anh đã không còn đường lui nữa rồi, kẻ thù của anh đã biết tới cậu….. CHAPTER II – I WANT TO HOLD YOU Part 1 Gia Thành rời khỏi nhà từ lúc trời còn tối mịt, sau khi hôn từ biệt cậu em lúc cậu còn say ngủ. Cánh cửa màu trắng vừa khép lại, hai bóng đen đã lù lù xuất hiện. - Giải quyết xong cái xác đó chưa? Gia Thành quay sang hai bóng nguời cao lớn ấy. Một trong hai người trả lời : - Xong rồi! Tụi em cũng có mặt lúc đó, nhưng nguời ra tay lại là cậu ta. Gia Thành thờ mạnh : - Yên tâm đi, tôi biết chuyện đó. Thật ra thì ai bắn cũng đuợc, quan trọng là Ngọc Lâm an toàn. Hai người xử lý nó như thế nào? - Ném xuống biển. Gia Thành gật đầu : - Tốt! Tôi không muốn Cảnh Sát gõ cửa nhà em trai tôi. Còn về phe bên kia? - Dạ…..tụi em vẫn chưa nói gì với họ hết. Nhưng em sẽ lập tức…. - Vậy thì không cần nói nữa! Tôi đã giao Ngọc Lâm cho hắn rồi. - Đại ca….. - Tôi muốn xem coi hắn có thể khắc phục đuợc điểm yếu chết nguời của Ngọc Lâm hay không. Nếu có thể đuợc, thử một lần cũng đáng chứ. À, cứ âm thầm cho người bảo vệ em tôi, nhưng nhớ là đừng có quá lộ liễu, hiểu chưa? - Dạ. Gia Thành nhìn ngôi nhà máu trắng lần cuối rồi mỉm cười : - Em sớm muộn gì cũng giống như anh thôi, em không thể mãi là Thiên Thần trong khi người anh trai duy nhất của em là Ác Quỷ được. Tiếng chim kêu buổi sáng đã đánh thức cậu dậy. Cậu khẽ trở người, đột ngột chạm phải một cánh tay. Cậu cầm cánh tay lên xem xét, tay của ai nhỉ? - Anh? Anh ngủ ở chỗ em à? Có tiếng đáp lại khe khẽ : - Ừ, em thức rồi sao? - Á…….. Tất cả giống như một trận động đất độ 2. Cậu bật dậy : - Anh ở đâu ra vậy? Tôi khóa cửa phòng lại rồi mà. Anh nhỉm người dậy, ngáp dài một cái rồi chỉ tay ra cửa sổ : - Nhưng cái đó thì chưa ha. Cậu trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn ra khoảng không đang tung bay bức màn hoa màu xanh biển nhạt. - Nghĩa là anh leo vô từ đó? - Ừa, hôm qua cũng vậy. - Anh…….không chịu nổi nữa rồi. ANH CÚT KHỎI ĐÂY NHANH LÊN! TRƯỚC KHI TÔI MẦN THỊT ANH. Anh chụp cái gối mà cậu kịp ném tới chỗ anh lại : - Cậu càng như thế thì càng dễ thương đấy! Đuợc, tôi sẽ rồi khỏi đây. Bye bye…. Anh đừng dậy, uể oải đi ra ngoài. Cậu bực mình đừng lên, mở cửa phòng đột nhiên một bàn tay đã kéo cậu ngược trờ vào trong. Anh làm ra vẻ khẩn trương : - Nằm xuống! Tiếng súng sau đó vang lên và cánh cửa bị thủng một lỗ. Cậu vẫn còn hoang mang : - Chuyện gì vậy? - Mau rời khỏi đây trước đã! Anh kéo cậu ra cửa sổ và nhìn xuống, nhưng ở dưới cũng đả có mấy người đừng chờ sẵn, anh vội kéo cậu quay vào trong. - Xin lỗi! Nếu tôi biết họ sẽ tấn công sớm như vậy thì đã không đưa cậu về nhà tối qua. - Làm sao đây? Chúng ta phải ở đây chờ họ vào giết à? - Đương nhiên không! Anh lấy từ túi ra một khẩu súng. - Tôi sẽ đánh lạc hướng họ để cậu thoát ra ngoài. Nhớ là đừng quay lại dù cậu có nghe bất cứ tiếng gì. - Nhưng còn anh? - Tôi sẽ không sao đâu. À, tội yêu cậu! Cậu lặng người, anh hôn nhẹ lên trán cậu : - Hơi không bình thường, nhưng tôi thật sự yêu cậu. Nghe xúc động quá phải không? Vậy để tôi hôn cậu lần nữa nhé. Trán cậu hơi nhăn lại, và sau đó là một loạt các thứ đuợc ném ra ngoài : - ANH ĐIÊN À? ANH MUỐN CHẾT KHÔNG? YÊU MỘT ĐỨA CON TRAI? ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI. CHẾT ĐI! Sau cơn giận dữ của cậu, cả hai đã an toàn đi ra ngoài. Anh cười : - Cám ơn cậu nhiều lắm! Nhờ có cậu ném mấy thứ đó ra trúng đầu cho nên tụi nó không đánh mà xỉu hết. Cậu nhìn xung quanh, đúng là cậu vừa ném ra mấy thứ đó, và mấy người lạ mặt cũng đang nằm sóng soài trên mặt đất. - Thì ra anh chỉ muốn dùng mưu thôi à? - Không! Tôi nói thật đấy chứ. - Anh…… “ĐOÀNG!” – Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống. - Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi! Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh. Cậu tranh thủ họ bận bắn nhau, quơ mộ số thứ. Tuy nhiên, hai người đã không thoát, họ bị dồn vào một căn phòng nhỏ mà cậu hay dùng để tiếp bệnh nhân. - Chúng ta không thoát đuợc rồi. Tôi lại hai cậu. - Anh biết như vậy thì tốt! Anh cứ…. “BÙM!” – Tiếng nổ, kèm theo đó là một đống đổ nát. Im lặng kéo dài, có tiếng người nói chuyện với nhau : - Tao nghĩ chắc tụi nó tiêu rồi. Tụi nó làm sao mà thát được với trái bom tự chế của tao chứ. - Nhưng cẩn thận vẫn hơn, mình nên kiểm tra lại. - Không cần đâu! Mày định ở lại đây chờ tụi “Cớm” cho vô nhà đá hả? Đi thôi! Lại im lặng. - Anh không sao chứ? - Ư….không sao. - Máu đang chảy ra kìa! - Một chút ấy mà. Bên dưới đống đổ nát, anh đang dang lưng chống cho cậu. - Tôi có mang theo một ít bông băng và thuốc tê. Anh sẽ thấy đỡ đau. Anh phì cười : - Đúng là bác sĩ, lúc nào cậu cũng có sẵn mấy thứ đó trong người. - Anh mà không im thì tôi để mặc cho anh chết đó. Chờ người tới cứu thôi. - Ừ. ư…… – Mặt anh nhăn lại vì đau, cậu lo lắng. - Ráng cầm cự đi. Hya là buông tay ra đi, tôi không sao đâu. - Không được! Tôi sẽ không để cậu bị thương đâu, ngốc ạ. - Nhưng mà anh….. - Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người mà tôi yêu chứ. - Anh…… - Nằm im đi, mặc kệ tôi. Cậu chỉ cần bình yên là đủ rồi. Cậu tròn mắt nhìn anh. Chính bản thân cậu cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa. Nhưng cậu biết là anh rất lo cho cậu. Vậy chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao? Part 2 Chuyện đó có là sự thật hay không, với cậu lúc này không quan trọng. Cái đáng để cậu quan tâm hơn hết chính là mấy giọt máu đang nhỏ xuống người cậu, làm ướt và nhuộm đỏ cả cái áo sơ mi màu vàng nhạt của cậu, và còn tiếng rên của anh nữa. - Ư…..ư….. - Anh cón chịu nổi không? Nếu không đuợc thí cứ buông tay ra đi. Anh mất nhiều máu quá rồi. - Không sao….. Anh mỉm cuời với cậu, dùng sắc mặt xanh xao và những giọt mồ hôi đã trấn an cậu, tuy nhiên, anh không hề biết là anh đang làm cho cậu thêm lo lắng. - Hết thuốc giảm đau rồi. Khỉ thật! Tôi chỉ kịp lấy hai ống. Tôi lại không thể cầm máu cho anh trong trường hợp này được. - Cậu….cậu không cần lo cho tôi. Cậu không bị thương chứ? Cậu nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt dịu dàng của anh. - Ái…. Anh lại vừa rên lên, cậu tỏ ra hoang mang. - Anh không sao thật chứ? Anh đừng có chết đó nha. Nếu anh chết thì lương tâm bác sĩ của tôi sẽ bị cắn rức. Anh bật cười : - Cậu nhẫn tâm thật đó. Trong trường hợp này mà chỉ nghĩ tới lý tưởng nghề nghiệp, cậu không thấy lo lắng cho tôi tí nào sao? Cậu không trả lời. Anh nhìu mày : - Có thứ gì giúp tôi giảm đau không? Tôi sắp chịu không nổi rồi. - Anh cảm thấy thế nào? - Đau lắm! Mau tiêm thuốc cho tôi đi. - Nhưng hết thuốc rồi. - Mau lên! - Tôi….thôi được…. Cậu bất ngờ kéo tóc anh xuống và đặt môi mình vào môi anh. Một cái hôn khiến mắt anh mở to. Cậu chủ động hôn anh, một điều mà có mơ anh cũng không hề nghĩ tới. Anh cảm nhận được hơi ấm của cậu đang truyền sang anh, sự mềm mại của đôi môi cậu đang làm tê liệt cơ thể anh. Anh không biết là mình đang quên đi cả cơn đau. - Anh thấy đỡ hơn chưa? Cậu đã chấm dứt giây phút đó một cách lạnh lùng. - Ừ, có một chút! Nhưng nếu cậu tiếp tục tiêm cho tôi kiểu đó thì chắc chắn là tôi sẽ không biết đau là gì đâu. Ái ya, tôi lại thấy đau nữa rồi nè. Cậu đẩy người anh ra : - Anh đừng có tham lam quá! Loại thuốc này tiêm nhiều lần sẽ bị lờ đó, không còn tác dụng đâu. - Tiêm có hai lần chứ mấy. Cậu…. - Đại ca? Anh còn sống thì lên tiếng đi! Anh đang ờ đâu vậy? Cậu nhận ra giọng nói này là của hai tên đàn em của anh. - Có nguời tới cứu rồi. Anh cười : - Tiếc thật! Tôi cứ mong đuợc thử một lần nữa… - Nè, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi! Chúng tôi ở dưới đây nè. Chiếc băng ca cấp cứu đuợc đẩy vội vàng qua hành lang khu phẩu thuật. Hai tên đàn em sốt sắn : - Tại sao đại ca lại ra nông nổi này? Lúc chúng tôi tới thì thấy tất cả toàn là thây người, hầu như không có ai còn sống hết. Chúng tôi cứ nghĩ là đại ca thoát rồi chứ. - Hai người có thôi la loố được không? Cậu quay sang cô y tá trực phiên : - Mau chuẩn bị mổ cho anh ta ngay! Cô y tá gật gù : - Đó là chuyện của bác sĩ, cái anh cần làm là khai nhận hồ sơ nhập viện cho bệnh nhân kìa. Cậu nhìn cô gái hồi lâu rồi hỏi : - Cô mới tới làm phải không? - Phải thì sao? Chuyện đó không liên quan tới anh! Cậu thở mạnh : - Thôi được! Bệnh nhân tên Hoàng Long, tuổi là….. Cậu ngưng lại để quay sang hai tên đàn em của anh, một trong hai lên tiếng : - 27! - Ừ, 27 tuổi. Còn nữa, cô cầm cái này và bảo y tá phụ trách phòng mổ chuẩn bị cho tôi đi. Cậu đặt tấm thẻ nhân viên lên bàn rồichạy theo hướng chiếc băng ca cùa anh đã đi qua. Cô y tá cầm tấm thẻ lên coi và giật mình : - Bác sĩ Tô Ngọc Lâm, nguời đứng hàng thứ hai của bệnh viện à? - Cô không biết cậu ấy là bác sĩ sao? - Không….có chứ! Nhưng tôi không ngờ cậu ấy còn trẻ như thế. Cậu kéo mạnh chiếc áo Blouse trắng, khoát vội lên người, rửa tay tẩy trùng rồi nói : - Hai anh ở đây chờ tôi! Đợi cậu đi khỏi, một trong hai mới hỏi : - Giao đại ca cho cậu ấy liệu có ổn không?Vì tôi thấy…à…..hình như tình cảm của cả hai không đuợc tốt cho lắm. - Chắc không sao đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng là một bác sĩ mà. Part 3 Cậu thở phào nhẹ nhõm sau hai tiếng đồng hồ tiến hành ca phẫu thuật cho anh. Hôm nay cậu sẽ ở lại xem xét tình trạng của anh, nói sao thì anh cũng vì cậu mới bị như vậy, cậu nghĩ mình nên có chút quan tâm dành cho anh. - Bác Sĩ Tô! Cậu ngước nhìn lên, là cô y tá lúc nãy. - Xin lỗi đã không nhận ra anh. Cậu rất thông cảm mấy trường hợp này, nói trắng ra thì có ai nhận ra cậu là một bác sĩ đâu. - Cô có thể quên chuyện đó được rồi đó. Ah, tôi buồn ngủ quá, phiền cô trông nom giúp bệnh nhân phòng 702 nhé! - Vâng, anh cứ ngủ một giấc đi. Trông anh có vẻ một mỏi. Đợi cậu đi khỏi, cô y tá có gương mặt xinh đẹp mới mỉm cười bí hiểm : - Ừ, cậu cứ ngủ ngon đi, Tô Ngọc Lâm, còn lại vốn là chuyện của tôi mà. “Ngọc Lâm…..đừng qua đây! Chạy mau đi….” Cậu giật mình tỉnh giấc khi nhìn thấy anh đang cố gắng xua cậu rời xa chỗ nguy hiểm, người anh đầy máu, cậu có cảm giác như anh sắp chết. Kì lạ, sao cậu lại mơ như vậy nhỉ? Có chết thì anh cũng không thể nào chết mau như vậy, cậu không cho phép anh chết trong khi người mổ cho anh là cậu, và ca mổ rất thành công. Cậu lau mồ hôi trên trán rồi nhìn đồng hồ treo trên tường, trời sáng rồi, cậu đã ngủ suốt 6 tiếng. Ảnh hưởng của giấc mơ đã thúc giục cậu phải lập tức tới chỗ anh. Cậu chạy đến bên giường của anh, anh vẫn còn ngủ, hay nói đúng hơn là còn đang trong tình trạng hôn mê. Cậu thờ phào nhẹ nhõm, anh không chết như trong giấc mơ của cậu. Chẳng biết từ lúc náo mà cậu lo lắng cho anh như vậy nữa. Thôi kệ, cậu đâu có dư thời gian mà nghĩ tới chuyện đó. - Ahhhh…. Anh choàng tay qua vai cậu và kéo cậu xuống giường với anh. Anh làm cậu bị bất ngờ. - May quá! Tôi vẫn còn sống để nhìn thấy cậu. Tôi muốn tiêm thêm một ít thuốc giảm đau nữa. Cậu cười : - Thế à? Đợi tôi một chút. Cậu giơ cao ống tiêm lên với vẻ đằng đằng sát khí. Anh toát mồ hôi : - Tôi đâu có nói thứ đó. - Xin lỗi, ở bệnh viện chỉ có thứ này thôi. Anh dùng tạm nhé! - Ai ya, tự nhiên tôi thấy hết đau rồi, không cần đâu. Cậu đặt ống tiêm xuống, anh ngồi dậy : - Cám ơn cậu đã yêu tôi. Cậu nhíu mày : - Anh nói cái gì? Ai yêu anh? Anh đặt ngón tay vào môi mình : - Vẫn còn nguyên cảm giác đó. Cậu giật mình. Mặt cậu bắt đầu nóng ran lên. Cậu nhớ lại hành động của cậu lúc đó. Sao cậu có thể bạo gan như vậy nhỉ? - Dù sao thì…..cậu sớm muộn cũng phải yêu tôi thôi. Vừa nói, anh vừa choàng tay qua cổ cậu. - Anh…..ANH CHẾT ĐI! TÔI RẤT LẤY LÀM HỐI HẬN VÌ ĐÃ CỨU ANH! Cậu đóng sập cánh cửa phòng lại. Anh nhìn theo : - Không phải như vậy sao? Cậu cảm thấy rất nóng nực trong người mặc dù bây giờ đã là đầu mùa mưa. Cái này có phải là do anh hưởng tâm trạng không nhỉ? - Nguy rồi! Bác sĩ Tô à. – Một cô y tá chạy vào vội vã. Cậu quay lại : - Gì vậy? - Bệnh nhân ở phòng 702….. Cậu sốt sắn : - Anh ta thế nào? Xuất hiện dị ứng hở? Thuốc dùng không đúng nên vết thương nhiễm trùng? Vết mổ có vấn đề? Hay là….. - Không phải! Anh ta….trốn viện rồi! Cậu ngã nhào khỏi ghế. - Bác sĩ à, anh ta chưa đóng viện phí. Cậu bóp trán : - Thì ra là thế. Không sao, cô cứ tính vào tiền lương của tôi là được rồi. - Bác sĩ….. - Không có chuyện gì thì tôi về trước nhé! Cậu ra đi sau khi ném lại đằng sau một nụ cười hiền lành. Cậu không biết là các cô y tá đang xao xuyến vì cậu : - Bác sĩ Tô là một chàng trai tuyệt vời. - Phải đó! Cậu ấy thật là giồng thiên thần. Tuy nhiên, Thiên Thần đó thật sự đang nén cơn giận trong lòng. Sau khi về tới khu nhà mình, vốn là khu dân cư rất thưa thớt, cậu mới hét lên : - HOÀNG LONG! THÙ NÀY KHÔNG TRẢ, TA THỀ KHÔNG LÀM NGƯỜI! NGƯƠI LÀ MỘT KẺ VONG ƠN BỘI NGHĨA. ĐỪNG CÓ ĐỂ TA TÌM THẤY NGƯƠI, NẾU KHÔNG THÌ TA NHẤT ĐỊNH SẼ….. Một bàn tay kéo cậu vào góc tường. - Ưm….ưm…. Có tiếng suỵt khẽ : - Cậu muốn chết sao? Im lặng nào. Là anh. Anh đang cầm súng. Có chuyện gì nhỉ? - Tao biết mày đang ờ đây mà, Hoàng Long! Ra đây đi! Mày không thể trốn tao cả đời đâu. Một người đàn ông bị chột một mắt đang tìm anh. - Hắn là Lục Hùng, cựu thất giáo đầu của Thanh Long Đảng. Hắn hiểu lầm tôi đã phản bội hắn nên truy sát tôi. Nghe này, tôi sẽ đánh lạc hướng của hắn, cậu nhân cơ hội này chạy đi nhé. Nhớ là phải nhanh lên, súng tôi còn 2 viên đạn thôi. Cậu gật đầu. Anh lao ra và bắn liền một phát súng, Lục Hùng nhanh nhẹn lách người sang một chỗ khác để tránh, hắn bắn trả lễ và chẳng may, viên đạn đã sượt qua vai anh. Anh ngã xuống đất, khảu súng tuột khỏi tay đã bị hắn đá ra xa. - Cuối cùng thì mày cũng đã ở ngay trước mặt tao. Mày có biết là tao mong đợi ngày này từ rất lâu rồi không? Tao mong muốn giết mày chết đi được. Mày đã cướp của tao tất cả. Sai lầm của mày là không giết chết tao, nhưng mày củng đã lấy đi của tao một con mắt rồi mà. Mày nghĩ sao nếu tao lần lượt móc hết hai mắt của mày, hành hạ mày cho tới lúc chết nhỉ? À, không nên! Tao không nên tạo cơ hội cho mày sống thêm phút nào hết, nếu như vậy thì mày sẽ có thời gian phản công. Vậy thì tao nên giết mày ngay há. Hắn giơ cao khẩu súng lên, nhắm ngay đầu anh từ một khoảng cách rất gần. “ĐOÀNG!” – Hắn lảo đảo quay ra sau, hắn bị sốc khi người bắn hắn là cậu. Hắn không hề biết đến sự tồn tại của cậu ở đây. Hắn từ từ ngã xuống, “CẠCH!” – Cậu buông tọt khảu súng trên tay xuống đất. Đây là khẩu súng của anh và hắn đã vô tình đá tới chỗ cậu. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu chỉ nhớ tới giấc mơ vừa rồi, và cậu đã bắn hắn. Toàn thân cậu run lên. - Tôi….tôi……tôi vừa bắn hắn. Anh đã kịp thời xuất hiện bên cậu và đỡ lấy cậu khi cậu dường như không còn đủ sức lực để đứng. - Tôi…..tôi giết người rồi. Tôi không muốn! Tôi thật sự không muốn như thế đâu. Anh ôm cậu thật chặt, vùi đầu cậu vào ngực anh. Cậu đang khóc vì hoảng sợ. Anh vỗ về cậu : - Không phải lỗi ờ cậu. Hắn muốn giết tôi. Cậu chỉ muốn cứu tôi. - Hức…..tôi không muốn giết hắn thật mà…..hức…. Anh ôm cậu chặt hơn một chút : - Tôi biết điều đó! Chúng ta về nhà thôi. Cậu đang nằm trên giường, trong phòng ngủ của mình, bên cạnh là anh. Cậu cần có một ai đó bên cạnh trong lúc này, để giúp cậu bớt hoảng loạn. “RẦM…..RẦM….” – Tiếng sấm rền khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu lại vừa mơ thấy mình giết hắn. Cậu ôm chặt lấy anh theo phản xạ. Anh mở mắt ra nhìn cậu. - Cậu vẫn còn nghĩ tới chuyện đó à? Không sao đâu. Tôi sẽ ở bên cậu mà. Cậu lại khóc, lại run lên trong vòng tay của anh. Anh thở dài : - Để tôi giúp cậu quên chuyện đó đi nhé. Nói rồi, anh vật cậu xuống. Anh nói : - Sẽ không có chuyện gì xãy ra hết. Cậu sẽ không còn nhờ gì đâu. Tôi luôn luôn ờ bên cậu. Bất cứ ai làm cậu sợ, tôi cũng sẽ không tha cho người đó. Anh cúi sát xuống mặt cậu. Cậu dư biết là anh sắp làm gì. Cậu vội đẩy người anh ra. Nhưng sức lực của cậu không thể chống lại một người từng trải như anh. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra và đan những ngòn tay mình vào tay cậu. Anh ghì chúng xuống giường : - Tôi đã cố gắng dặn bản thân mình không được yêu cậu, nhưng trái tim tôi lại muôn nghĩ về cậu. Tôi biết với cậu thì chuyện này là điên rồ. Tôi biết cậu không thể dễ dàng chấp nhận nó được. Nếu như cậu không không xuất hiện trong cuộc đời tôi thì hay biết mấy. Tôi đã gắng sức để không chạm vào cậu. Tôi sợ cậu sẽ tự tử như cậu đã từng làm. Sức chịu đựng của tôi có hạn, Tô Ngọc Lâm ạ. Tôi không còn chịu đửng nổi nữa rồi. Tôi yêu cậu. Tôi muốn có được cậu. Môi anh đang giữ chặt lấy môi cậu, rất dịu dàng, anh đang cố gắng thuyết phục cậu là hãy tin anh. Cậu cảm thấy toàn thân tê dại. Cậu cố gắng giật tay ra, nhưng càng ngày thì sức cậu càng yếu, đến một lúc, cậu đã không còn chống cự lại anh nữa. Lần thứ hai cậu cảm thấy người mình nóng lên. Bên ngoài trời đang mưa, nhưng không khí lạnh không hề tới được chỗ cậu và anh.Tay anh đang lần gỡ hết các nút áo trên người cậu. Cậu khẽ rùng mình khi người anh chạm vào người cậu, một tấm thân hoàn toàn trần trụi và ấm áp. Người anh thật ấm. Môi anh vẫn còn trên môi cậu. Anh đang làm cậu cảm thấy hết sức mê dại. Cậu không còn biết là mình chính xác đang làm gì nữa. Cậu chỉ biết nhắm chặt mắt lại và để mặc anh muốn làm gì thì làm. Cuối cùng thì bờ môi mếm tham lam kia đã chịu rời khỏi miệng cậu, nhưng nó lại quay sang tấn công cổ cậu. Cám giác nhồn nhột làm cậu khẽ nhíu mày. Bàn tay anh đang trườn qua hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, người cậu lại nóng lên, lại co lại. Chiếc quần cuối cùng cũng đã rời khỏi cậu. Điều đó khiến cậu lo lắng và lần nữa đẩ người anh ra. Anh cũng lại gỡ tay cậu khỏi ngực anh. Anh hôn nhẹ lên tay cậu, rồi bắt đầu chuyển động trên cơ thể cậu. Ban đầu là nhẹ nhàng, nhưng sau đó là nha dần và càng ngày càng như hối thúc. Cám giác đau đớn đang xâm chiếm cơ thể cậu, buộc cậu phải lên tiếng : - Không….đừng mà! Anh ngưng lại một chút, rồi dùng sức tiếp tục đẩ mạnh người cậu lên, lần này không nhanh nhưng rõ ràng là mạnh hơn hẳn vừa rồi. - Một khi đã bắt đầu chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ ngưng lại cho tới khi hoàn thành nó. Rồi mọi chuyện sẽ qua mà. Nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa. Cậu đã không còn kêu la, thay vào đó là tiếng thờ dốc và những giọt nước mắt. Anh đột ngột dừng lại và ngã lên người cậu. Anh đã kiệt sức. Anh hôn nhẹ lên trán cậu, môi cậu và những giọt nước mắt đang đọng trên gương mắt cậu. Anh thì thầm : - Xin lỗi……tôi không muốn làm cho cậu đau. Tôi chỉ muốn có được cậu. Anh luồn tay qua lưng cậu, kéo cậu vào long anh. - Tôi yêu cậu. Part 4 Một làn gió nhẹ mang hơi ấm của nắng sớm mai đã đánh thức anh dậy. Anh nhìn sang bên cạnh mình, cậu vẫn còn ngủ, thật yên bình. Đầu cậu tựa vào vai anh, gương mặt lúc ngủ của cậu y như một Thiên Thần. Anh chợt cảm thấy không khí hôm nay thật dễ chịu. Phải lâu lắm rồi anh mới thấy lòng minh tràn ngập một nỗi sung sướng như thế này. Chắc là vì anh có cậu bên cạnh. Anh tự thấy cuộc đời anh cũng chưa đến nỗi tệ hại. Ít ra là anh còn có cậu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, hình như cậu cũng thấy nhồn nhột nê mới nhích người một chút, càng sát vào người anh hơn. Cậu là báu vật của đời anh. Cậu mang tới cho anh niềm vui, mang tới cho anh mục tiêu để sống. Giờ thì anh không còn tự hỏi mình tồn tại trên thế gian này để làm gì nữa rồi. Anh đã biết. Đó chính là ờ bên cạnh cậu, bảo vệ và che chở cho cậu. Nghĩ tới đó, anh mỉm cười một mình. Anh lại nhìn cậu. Anh nghĩ là nếu như có thể nằm mãi như thế này thì thật là tốt. Chắc chắn khi thức dậy hôm nay, cậu sẽ không hét toáng lên, không la mắng anh, không tống anh khỏi nhà cậu. Cậu đã biết là anh yêu cậu và cần có cậu. Nhưng cậu có yêu anh không? Anh không biết, mà cũng không cần biết. Tuy nhiên, nếu cậu nói với anh là cậu cũng yêu anh thì anh biết là mình sẵn sàng chết vì cậu. Tiếng chim hòt. Chưa bao giờ anh cảm thấy âm thanh đó hay như vậy. Cái này có được gọi là hạnh phúc không nhỉ? Nếu vậy thì hạnh phúc quả thật rất tuyệt vời. Hạnh phúc giống như một đôi cánh vậy. Nó sẵn sáng biến chúng ta thành Thiên Thần và đưa chúng ta bay lên cao, đến với Thiên đường, nơi chốn tuyệt nhất của cuộc sống. Mặc dù vậy, một khi hạnh phúc bị mất, nó sẽ ngay lập tức biến thành một đôi cánh đen và mang chúng ta đến nợi tận cùng của Địa Ngục. Hạnh Phúc, con dao hai mặt. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào. Cái mà anh quan tâm bây giờ là cố gắng giữ lấy hạnh phúc của anh. Anh muốn mang đến cho cậu Hạnh Phúc. Mi mắt cậu đang lay động, cậu sắp thức giấc rồi. Anh vội vàng nhắm mắt lại, vờ như đang ngủ. Cậu ngồi dậy, nhìn anh, rồi vớ tay lấy mớ quần áo mặc vào. Đợi cậu đi khỏi đó, anh mới rời khỏi giường. Cậu đang đứng bên cạnh kệ bếp, cố gắng nhón chân lên để lấy hộp ngũ cốc. Anh xuất hiện ngay sau lưng cậu và tiện tay lấy nó giúp cậu. Cậu xoay người lại. Anh hôn nhẹ lên trán cậu : - Cậu cần uống thêm mấy chục lon sữa tăng chiều cao đó. Cậu nhíu này. Anh biết là cậu quá 20 tuổi rồi, không thể cao hơn nữa. Anh xoa đầu cậu : - Tôi đùa thôi! Đêm qua cậu ngủ ngon chứ? Cậu gật đầu. Anh cúi xuống định hôn lên môi cậu nhưng cậu đã ngăn lại : - Anh chưa đánh rằng, rửa mặt à? Anh lờ đi : - Để sau đi. - Không được! Anh phải đi làm vệ sinh ngya. Sau đó ăn sáng, nghe rõ chưa? Anh phì cười, lúc nào cậu cũng là người ra lệnh hết. - Thôi được….. Đầu óc anh chỉ dành cho cậu, không có chuyện gì có thể làm anh lo lắng hơn là việc làm mọi chuyện cho cậu. Anh và cậu đi mua sắm ở khu chợ “Giao dịch tự do”, anh cũng lấy làm ngạc nhiên vì cậu là một bác sĩ mà lại biết tới khu vực mua bán bất hợp pháp này. Cậu cho biết là thường mua một số thứ ờ đây với giá rất rẻ. Những người bán là những tên trộm, hoặc những gã nhận tiêu thụ hàng gian. Cậu cũng như anh, đều không quan tâm tới xuất xứ của các món hàng mà chỉ quan tâm tới chất lượng và độ quý giá của nó thôi. Thật là tiện khi người bán không biết giá trị của thứ mà họ đang rao bán với giá rẻ mạt. Cậu đã chọn được cho anh một cái khăn choàng cổ màu đen, mùa đông gần kề rồi, có lẽ hôm nay Tuyết sẽ rơi không chừng. Anh lặng lẽ tách khỏi cậu để tự đi tham quan khu chợ. Chỗ này thật là náo nhiệt. - Mua một vài thứ đi quý khách! Hàng tốt đó! Anh bị thu hút bởi một gian hàng bán đổ tạp nham tồi tàn, có một cây dao nhỏ trông rất đẹp. Anh cầm con dao lên ngắm nghía. Chuôi dao và vỏ dao được trạm trổ rất ấn tượng. Dựa theo kinh nghiệm của nah thì cây dao này có ít nhất là 300 năm tuổi. Anh chợt nghĩ tới cậu, nó kể ra cũng hợp với cậu đấy chứ. - Cái này giá bao nhiêu? - Anh cũng có hứng thú với mấy món này à? Anh giật mình nhìn ra sau lung, một cô gái mặc bộ cánh màu đen đang cười với anh : - Lâu không gặp, Hoàng Long. Trong khi đó thì cậu đã lựa chọn xong các thứ cần mua, chỉ vài cây dao mổ của Đức và mấy lọ thuốc hữu ích cho công tác cứu chữa. Cậu phải mua thật nhiều thứ để dùng cho anh. Cậu biết anh sẽ bị thương nhiều đây. Cậu nhìn xung quanh, bắt đầu hoang mang khi anh không có bên cạnh cậu. Một ngõ vằng gần khu “Giao dịch tự do”, cô gái có gương mặt sắc sảo nói : - Tôi đã gặp Tô Ngọc Lâm rồi. Cậu ấy thiệt là dễ thương. - Huh?!? - Anh yên tâm, tôi gặp cậu ấy với thân phận chính đáng đó. Y tá trong bệnh viện dù sao cũng nghe cao quý hơn giáo đầu thứ 10 của Thanh Long Đảng chứ! Ngưng lại một chút, cô ta tiếp : - Anh có vẻ như đang làm rất tốt nhiệm vụ đó, Tô Ngọc Lâm rất tin tưởng anh. Anh nhìn đi chỗ khác. Cô gái không chịu buông tha : - Hai người dường như rất gắn bó với nhau, phải không? Nhưng tôi nghĩ nên nhắc cho anh nhớ, cậu ta không phải là đối tượng để anh đặt tình cảm. Anh không biết rằng tất cả chỉ là nhiệm vụ thôi sao? Cậu ta chỉ là một con cờ. - Nếu cô còn tiếp tục nói như vậy nữa, tôi sẽ không coi cô là con gái đâu. Cô gái giật mình lùi xa anh. Anh quay đi : - Tôi yêu cậu ấy. Không có nhiệm vụ gì ở đây hết. - Anh không sợ sao? Anh và cậu ta hoàn toàn khác nhau. Anh là giáo đầu thứ 7 của Thanh Long Đảng, cậu ta là một bác sĩ, là em của Tô Gia Thành. - Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Quất Chi à, nhờ cô chuyển lời tới Đại giáo đầu, hãy tìm một thất giáo đầu khác. - Anh…..anh cam tâm từ bỏ tất cả vì cậu ấy sao? - Đúng vậy! Thậm chí có phải chết vì cậu ấy, tôi cũng không có gì ân hận. Anh quay mặt bỏ đi, để lại sau lưng là gương mặt bàng hoàng của Quất Chi. Anh nắm tay cậu trong đám đông, cậu nhìn lại : - Tôi đang đi tìm anh. Anh đã đi đâu vậy? Anh cười với cậu : - Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi đi lạc sao? Chúng ta về thôi. À không, đi ăn cái gi nhé! - Được! Quất Chi nhìn theo bóng cả hai, đôi bàn tay bóp chặt lại : - Tại sao? Tại sao lại là một đứa con trai chứ? Tại sao không phải là tôi? Tô Ngọc Lâm, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Part 5 Cảnh báo đỏ đây ^^ chưa đủ 16 tuổi thì đừng tô lên coi. Cậu mở cửa phòng bước vào sau khi rời khỏi phòng tắm.Một bàn tay đã kéo cậu vào giường. Anh vùi mặt vào ngực cậu : - Thơm quá! Người cậu thật là thơm. Cậu đẩy anh ra : - Mùi xà bông đấy! Nếu anh muốn có thể đi tắm mà. Anh bật cười : - Cậu vẫn còn lạnh lùng với tôi như thế à? Cậu quay mặt đi : - Con người tôi vốn là như vậy mà. À, cấm lấy! Anh tròn mắt nhìn cậu :
| |
| | | Hey.Baby_PitPull Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 1164 Points : 1299 Được cảm ơn : 41 Join date : 12/02/2012 Age : 28 Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!
| Tiêu đề: Re: My Love 2/5/2012, 12:26 pm | |
| Ế nhăn răn lun:P. k pík tại tr dở hay p0st lộn chỗ nữa.hjx:( | |
| | | The Won Hy
Zodiac : Tổng số bài gửi : 347 Points : 380 Được cảm ơn : 2 Join date : 08/02/2012 Age : 31 Đến từ : TP.HCM
| Tiêu đề: Re: My Love 2/5/2012, 12:33 pm | |
| post tip yk đọc xog a cmt 1 lượt lun. nhóc khỏi lo có a àm fan đc rồi | |
| | | Thần Nông Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 550 Points : 614 Được cảm ơn : 15 Join date : 29/05/2011 Age : 30 Đến từ : Đồng Nai
| Tiêu đề: Re: My Love 2/5/2012, 12:59 pm | |
| Sao hok post bên thư mục truyện ấy ta! | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: My Love | |
| |
| | | | My Love | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |