Love Is The Way!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Love Is The Way!

Hội quán HotBoy!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tìm anh mr.pig
Điếm trai Empty8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata

» có cách nào là 4r đc lại như xưa....
Điếm trai Empty28/12/2015, 3:24 pm by chithien556

» quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em
Điếm trai Empty24/12/2015, 10:00 am by keocaosu

» Đêm mưa
Điếm trai Empty7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong

» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!
Điếm trai Empty12/9/2015, 10:57 pm by anchoi

» [ALL-HotBoy] Asian Boy!
Điếm trai Empty18/8/2015, 9:53 pm by song

» nóng trong người
Điếm trai Empty18/8/2015, 9:41 pm by song

» ĐÊM ĐỊNH MỆNH
Điếm trai Empty3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong

» mem mới làm quen nha mọi người
Điếm trai Empty3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong

» Slave Thủ Dầu Một
Điếm trai Empty16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846

Top posters
truongson
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
chithien556
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
Mr.tong
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
Hey.Baby_PitPull
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
TuiTênTrâu
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
cleo_cleo
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
Gray Fairytail
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
hakuna.matata
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
hanggolds
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
Thần Nông
Điếm trai Vote_lcap1Điếm trai Voting_bar1Điếm trai Vote_rcap 
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

 

 Điếm trai

Go down 
Tác giảThông điệp
thienduongtinhyeu1

thienduongtinhyeu1


Tổng số bài gửi : 173
Points : 273
Được cảm ơn : 0
Join date : 29/05/2011
Đến từ : di hoi me

Điếm trai Empty
Bài gửiTiêu đề: Điếm trai   Điếm trai Empty9/10/2011, 1:25 pm

Tác giả : Vĩnh Thụy ( Thiên Bảo ).

Lời đầu: Đây là truyện mang hơi hám " Trai Bao " nên có nhiều từ ngữ phản cảm chỉ riêng về nghề nghiệp, gắn mác 16+ vì có yếu tố kích thích nhẹ. Mong các bạn đọc kỹ trước khi xem tránh tình trạng kêu la phản ánh sau khi đọc. Đây là tác phẩm đầu tay Thụy viết. Mong các bạn sẽ ủng hộ nhiệt tình. Hãy cảm nhận những tác phẩm của Thụy theo cách riêng của các bạn. Thanks.

Giới thiệu nhân vật:
- Hắn : Công tử nhà giàu khôi ngô tuấn tú, ăn chơi sa đọa.
- Nó : Một thằng điếm đẹp trai sành đời, tinh ngịch, nhạy cảm, hài hước.

# Chapter 1:
- Anh làm điếm phải ko?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe Dyland chính hãng còn khá mới, quần áo xốc xếch, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao ...
- Tôi muốn ngủ với anh...
- Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn... nhìn không chớp mắt, rồi cười, ôm bụng cười sặc sụa, cười như nắc nẻ. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: "Tôi muốn ngủ với anh..."
- Anh cười cái gì? Anh làm điếm, tôi muốn chơi anh ... Được không?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm điếm mà.
- Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 500 ngàn, tiền phòng cưng tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn bốn trăm rưỡi thôi, được không... Còn tiền phòng thì... về nhà của tôi đi...
Trời đất ơi... Đi chơi điếm mà trả giá... Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là điếm, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, rủi ông giết tôi rồi sao???
- Ờ... thì... không tin thì thôi... Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ ... Đưa tiền trước đi.
- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi anh bỏ chạy thì sao ?
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc Dyland của hắn ta rồi từ từ băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Tầm 30 phút sau thì đến nơi. Căn nhà của hắn nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, nhìn vẻ bề ngoài khu nhà hắn bề thế hơn tất cả các căn nhà còn lại, nó đoán rằng hắn là một công tử nhà giàu chơi bời lêu lỏng còn xung quanh nhà của hắn là khu dành cho những người phải vất vả mới kiếm được tiền chu toàn cho cuộc sống. Cũng như chính số phận hẩm hiu của nó.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào, tránh gây ồn vì cũng đã gần 3h sáng. Căn nhà khang trang nhưng không quá rộng đủ cho hắn có thể mặc sức tung hoành, ngôi nhà không có nhiều vật dụng, khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc ghế sofa đặt giữa nhà.
- Anh... ngồi đó đi.
- Nói rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, và khẽ nói:
- Anh... cởi đồ ra đi.
- Ừ, ừ nhĩ.
- Hắn hơi bối rối và mắc cỡ, mặt đỏ ửng lên. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 thằng đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men từ từ tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm có thể đó là sai lầm. Nhưng đã lỡ phóng lao thì phải cố mà theo lao...
Nó đứng dậy, để ly nước nhẹ lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi bề ngoài rất ư là bóng bẩy. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một thằng đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn ông. Tại sao người đó lại là nó ???
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó lồm cồm ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi nãy...
- Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ đi tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng nó đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó tự mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn, quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa "quan hệ" với nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.

# Chapter 2:
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua hắn đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi ... Tôi... tôi ngủ quên, để tôi chở anh về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền. Bộ tính xù hả?
- Tôi... quên mất, của anh đây.
- Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 450 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh. Lần sau... nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha.
- Nó nói rồi phì cười.
- Tui tự về được. Nhà anh cũng gần chỗ của tui.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 380 ngàn... Trời ơi, mày mất giá dữ vậy sao ???
Sau vài tuần xa cách, không ngờ hắn lại tìm tới.
Đó là lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe Dyland còn khá mới, vẫn bộ đồ bóng nhoáng. Và nó chợt nhận ra hắn ngay.
- Ah, anh muốn "ngủ" với tui nữa hả??
- Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười sắc bén.
- Anh vẫn còn... đứng ở đây àh.
- Tui là trai đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tui ghé kiếm anh, nhưng không gặp. Tưởng đi chỗ khác rồi chứ !
- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?
- Thì ... tôi muốn gặp anh.
- Vậy hôm nay được gặp rồi đó. Có tính chuyện gì với tui chưa?
- Uk thì... Nhưng … mà. Hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có trăm mấy ngàn tiền lẻ thôi, mới thua bài. Nên tôi muốn mời anh đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi, công tử nhà giàu quay trở lại chỉ để mời một thằng điếm như nó đi ăn. Đây đâu phải là tiểu thuyết tình cảm sến vô bờ bến mà mấy thằng bạn cùng nghề với nó hay đọc nó nghe. Nhưng tại sao hôm nay chuyện này lại xảy ra với nó???
- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 10 ngàn một tô, 40 ngàn cho bữa ăn tối của 2 người.
- Anh có uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm gì cho tốn tiền.
- Àh quên anh là công tử mà, nó châm chọc.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tui từ đứng đường lên trai gọi đó hả???
- Nhưng rồi thì nó cũng để cho hắn ta nâng cấp.
Lần thứ 3.
Trong căn nhà sang trọng của hắn. Vẫn với giá 450 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hôm nay hắn không say.
Hắn ý thức được hắn đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn, nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ăn nằm với một thằng đàn ông. Nên tự khắc nó biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên đi cảm giác yêu thương khi quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại già yếu của nó, cả đứa em thơ đang ở quê nhà. Nó không thiết tha gì cái nghiệp này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một thằng điếm không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy. Vòng tay ôm eo của hắn ghì thật mạnh vào, mơn man vuốt ve gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, thì ra hắn cũng có nét đáng yêu đó chứ, cũng biết chiều một thằng điếm như nó, không hì hục mạnh bạo dã man như những thằng mà nó đã từng “ quan hệ “, nó nhắm nghiền mắt cố gắng cảm nhận những cơn sóng đang xô vào bờ. Rít lên một tiếng hắn nhăn mặt, từng giọt tình lả chả tuông rơi trên người nó! Trận mây mưa kết thúc, nó chồm dậy, lau sạch người, rồi nói với hắn:
- Cho em xin điếu thuốc.
- Nó yêu cầu hắn, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi hắn nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
"Em làm điếm được 3 năm rồi. Quê em ở Đầm Dơi, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại và đứa em trai. Em trai em, nó 15 tuổi. Ba má em mất khi em 18 tuổi, bị tai nạn tàu mà chết, bà ngoại nuôi hai anh em từ đó tới giờ... Nhà em nghèo lắm. Sau khi mượn tiền chôn cất ba má đàng hoàng xong, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống để trả nợ, chứ không thể ở dưới quê ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một thằng bạn cũng cùng quê. Nó cũng như e, làm điếm. Nhờ nó mà em tồn tại đến bây giờ, và gia nhập cái nghề này. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em có thể kiếm được một công việc nào khác có nhiều tiền & nhàn hạ hơn thì chắc em không làm đâu, nhưng mà e lỡ vướng vào rồi ... với lại cuộc đời em còn cái gì để mà mất nữa.
Anh thắc mắc, bạn em đâu àh?
Nó yêu một thằng khách, mê mẩn rồi cuốn quần cuốn áo bỏ nhà theo thằng đó luôn rồi. Cái thứ bỏ rơi bạn bè như nó, có lếch thân về thì cũng đừng hòng em bỏ qua cho, cứ nhắc đến là lại thấy tủi thân.
Nó khóc, từng giọt lăn dài trên gương mặt trắng trẻo đẹp trai gợi tình của một thằng điếm đã hằn vài vết xước của cuộc đời lạnh lẽo, khiến hắn cảm thấy chua xót cho số phận của nó, hắn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má, hắn hôn nhẹ lên trán nó như an ủi.
Dường như trái tim nó đang thổn thức vì một thứ gì đó mà nó vẫn chưa hình dung được, không thể nào, một thằng điếm như nó sao lại có thể rung động vì một người khách làng chơi như hắn. Nó chợt nhận ra giới hạn của mình, nó mặc đồ, nhận lấy tiền rồi vội bước đi thật nhanh. Lòng nó nhói đau, chắc đó chỉ là sự thương hại mà hắn giành cho nó khi nghe kể về cái số phận trớ trêu. Hắn nhìn với theo như mún níu nó lại, nhưng nó đã đi xa rồi.
# Chapter 3:

Lâu sau đó hắn và nó lại có duyên gặp nhau.
Hắn kể lể: " Bà già anh ở nước ngoài gọi về mắng mỏ, kêu anh phải lo kiếm việc mà làm ko thì bả bỏ cho chết đói, bả ko thèm gửi tiền về cho anh hàng tháng nữa vì anh mới phá hôi của bả hết mấy trăm triệu tiền đánh bài. Anh cũng tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân quậy như anh, ngoại ngữ thì kém, lúc đi học thì chỉ lo chơi, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh lăn lốc đi xin việc khắp mọi nơi, kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này, từ đó tới bây giờ anh chỉ ỷ lại vào bà già bây giờ mới hiểu được đúng là số khổ.”
- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?
- 800 ngàn, điện nước luôn chừng 900, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.
- Uh, vậy nếu em không ngại thì..., dọn qua nhà anh ở. Cho đỡ tiền thuê nhà.
- Từ đứng đường, anh nâng cấp em thành trai gọi, giờ tính thành trai bao luôn hả??? Đại gia thì bây giờ anh không phải rồi đó... , nhưng "đại du" thì anh cũng không có vé đâu nha.
- Nó nói rồi bật cười.
- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là... góp gạo thổi cơm chung. Anh cũng đang khó khăn mà.
- Bộ anh tính mở cửa rước thằng đĩ như em vào nhà àh... xui lắm, anh không sợ sao ?
- Sợ cái gì mà sợ.
- Ah !!! Hay anh tính zậy để được chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.
- Em nói nhảm quá.
Hắn nhăn nhó còn nó thì được một trận cười hả hê. Và 1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.
Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên dần trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới. Hắn vẫn ngày ngày bôn ba kiếm tiền, lúc nào cũng kè kè theo bên người tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trong cốp xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi thì hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự lếch về nhà.
- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh.
- Nó gắp thức ăn cho hắn và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.
Hắn đưa mắt nhìn nó ... ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.
- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.
Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Xuống xe bên đường, nó đã vào trong căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc bên đường, hắn dựng xe ở đó và chăm điếu thuốc, mắt vẫn luôn nhìn vào căn nhà kia.
6h sáng... Nó bước ra khỏi ngôi nhà đó, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.
- Lên xe đi, anh chở về.
- Anh... anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Sao anh rãnh quá vậy.
Hắn im lặng và chở nó về nhà...
- Hay... em đừng đi làm nghề này nữa được không?
- Nó trâng trâng nhìn hắn.
- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.
- Vậy thì em đừng đi làm nữa, ở nhà đi, anh sẽ đi chạy xe ôm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em. Với cái mã của a với chiếc Dyland xịn này anh ko để em chết đói đâu.
- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???
- Anh... anh không muốn em đi làm nữa. Anh không... không chịu nổi cảm giác khi thấy em ngủ với một thằng đàn ông nào khác ngoài anh. Em hiểu không?
- Anh ghen?... Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?
- Cái thằng ở căn nhà đó là ai?... Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó?
- Là khách quen của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần phải quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
...
Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ, điện thoại nó reo lên. Giọng nó ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay."
Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.
- Lại là cái thằng đó kiếm em?
- Ừ, thì sao?
- Em đừng đi.
- Không! Bởi vì ông ta là khách sộp, mỗi lần như vậy, ổng boa cho em thêm 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.
- Em đừng đi.
- Không. Em phải đi.
- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia được 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, hãy cho anh 1 tuần đi...
- Không... Em xin lỗi.
- Anh... anh thật sự... anh...
- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một thằng điếm như em. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được chứ gì. Đúng là em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và em trai em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho có là một thằng điếm, em vẫn phải làm 1 thằng điếm yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.
Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi... Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 thằng điếm không yêu nghề, nhưng hôm nay nó lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một thằng điếm yêu nghề.

# Chapter 4 :
Vài ngày sau tại công ty mà hắn xin việc.
- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là tôi có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.
Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể tự kiếm được tiền để mưu sinh hằng ngày và lo được cho “nó”. Về nhà hắn nhất sẽ gọi ngay cho bà già để báo tin. Và còn phải báo tin cho “nó” nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục được “nó” ở lại bên mình.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn xung căn phòng của mình. Trước đây hắn không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng sao lại trống trải quá...
Bỗng dưng hắn thấy trên bàn có 1 bao thư nhỏ, hắn vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 770 ngàn.
Có thể bạn hy vọng câu chuyện này kết thúc theo kiểu nó đã ngủ với người đàn ông kia để hắn được nhận vào làm. Hay nó ra đi vì tương lai của hắn... Nhưng không câu chuyện này lại có một kết thúc khác…..
- Nhờ vào chiếc hài mà Hoàng tử đã gặp lại Lọ lem, thế là họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau trong cung điện...
- Mẹ ơi, vậy là Hoàng tử không có chê Lọ lem nhà nghèo hả mẹ. Vậy bây giờ, mặc dù nhà mình cũng nghèo, nhưng sau này Lọ lem cũng có thể thương con đúng không mẹ??
- Haha, đúng rồi, con trai của mẹ sau này sẽ là Hoàng tử... Không ai chê con đâu, và con sẽ kiếm được Lọ lem cho mình... Những người thương nhau thật lòng, rồi sẽ được ở bên nhau thôi... Đó là câu chuyện mà mẹ nó hay kể cho nó nghe khi nó còn nhỏ.
- Nó nhớ lại, nỗi buồn chợt ùa về nó nghẹn ngào vì phải nói dối với lòng mình ...
1 năm sau...
Nó vẫn đứng ở gốc cây năm đó...
Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc SH bóng nhoáng đắt tiền, người ngồi trên trên xe là hắn, dù hắn có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là chàng trai trẻ, đang vòng tay ôm hắn thân mật.
Nó nhìn hắn, hắn nhìn thấy nó... Họ nhìn nhau... Rồi hắn quay mặt đi lạnh lùng, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn???...
Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang...
"Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em... Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm... Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc... giữa bóng đêm..."
Một mùa mưa, Sài gòn.
Đó là số phận của một thằng “điếm“. Phải chăng tình yêu là thứ xa xỉ mà những thằng như “Nó“ mãi không thể có.
Về Đầu Trang Go down
 
Điếm trai
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Điếm Trai !
» nua doi nguoi trai wa 3 moi tinh ngang trai
» DĨ AN THỦ ĐỨC VÀO ĐIỂM DANH NÀO
» Hà Nội - điểm hẹn và mơ ước (full) update 11h03 24/06
» ĐIỂM DÀNH CHO GAY BOT

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Love Is The Way! :: .::SHOP NGƯỜI LỚN::. :: .::TRUYỆN GAY::.-
Chuyển đến