Latest topics | » Tìm anh mr.pig8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata » có cách nào là 4r đc lại như xưa....28/12/2015, 3:24 pm by chithien556 » quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em24/12/2015, 10:00 am by keocaosu » Đêm mưa7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!12/9/2015, 10:57 pm by anchoi » [ALL-HotBoy] Asian Boy!18/8/2015, 9:53 pm by song » nóng trong người18/8/2015, 9:41 pm by song » ĐÊM ĐỊNH MỆNH3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong» mem mới làm quen nha mọi người3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong» Slave Thủ Dầu Một16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846 |
| | ANH Và NÓ [TX] | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:35 pm | |
| Tập 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh 1 buổi chiều chủ nhật mùa đông tháng 12...
Nó đang chạy xe trên đường để được cảm nhận cái không khí lạnh của Noel sắp tràn về. Thấm thoát đó mà nó đã vào ĐH được hơn 2 tháng rồi, nó còn nhớ như in ngày nhận được thư báo nhập học, nó chạy khắp nhà la làng như bị điên, nó gọi điện cho tất cả ai mà nó có số trong dtdd, nó khoe với bất cứ ai mà nó thấy, cuối cùng ước mơ của nó cũng thành sự thật. Ngày hôm sau, bố mẹ nó dẫn nó đi mua xe liền, bố mẹ nó vốn là người giữ chữ tín, hứa là thực hiện được. Từ ngày có xe mới nó thích lắm, nó có cảm giác như là người trưởng thành hơn, chín chắn hơn, và cũng oách hơn khi chiếc xe nó sở hữu đứng tên nó.
Mặc dù trong Sài Gòn không lạnh bằng ngoài Hà Nội nhưng cứ hễ mùa đông về là nó lại xách xe chạy vòng vòng để thưởng thức cái lạnh nhè nhẹ đó, mà trời lại đang âm u nữa, nên nó càng vui hơn, nó cũng rất thích trời âm u, mấy đứa bạn nó hay chữi nó khùng hay sao mà thích trời âm u, nó chỉ biết cười hihi. Nó có tật là khi chạy xe là phải nghe nhạc, bị công an phạt mấy lần rồi mà vẫn chưa tởn, làm như cái tật đó nó ngấm sâu vào máu nó rồi hay sao đó, nó vừa chạy vừa hát theo bản nhạc trong iPod đang bật :"Last Christmas, I gave u my heart...". Bỗng:
_ Kétttttttttttttttttttttttttttt...Rầm...
Nó mở mắt ra thì thấy nó 1 nơi, xe 1 nơi, tai nghe thì rớt ra 1 bên, nó ê ẩm đứng dậy. Không hẹn mà hét, cả 2 người vừa tông nhau đồng thanh:
_ Này, chạy xe kiểu gì thế hả ? Mù ah ?
Vừa hét xong, nó ngước lên nhìn người vừa tông nó. Đơ ! Nó bị đứng hình khoảng mấy giây. Người tông nó đang ngồi chễm chệ trên chiếc moto phân khối lớn, khuôn mặt thật nam tính, làn da nâu mạnh mẽ, hắn không đội mũ bảo hiểm, tóc cắt sát 2 bên, phần mái được cắt xéo khá linh tinh và hơi rối do gió thổi. Hắn bấm lỗ tai, đã thế còn mặc chiếc áo thun trắng ôm sát người với quần jean và giày thể thao nữa chứ, trông hắn thật là bảnh và có 1 nét gì đó rất phong trần, lôi cuốn. Bỗng có 1 tiếng nói làm cắt ngang luồng suy nghĩ của nó:
_ Này nhóc ! Cưng vừa chạy xe vừa nghe nhạc, không đế ý đường đụng người ta còn nói nữa hả ?
"Cái gì ? Hắn ta vừa gọi mình là gì thế ? Nhóc ah ? Cưng ah ? Nghe bệnh hết sức". Những hình ảnh về trai đẹp trong đầu nó nhanh chóng biến mất. Nó cũng không vừa, trả treo lại
_ Này cha kia, ông phóng nhanh vượt ẩu từ ngã 4 ra còn dám nói nữa hả ? Chạy cái xe to như thế kia rồi đụng xe tui trầy hết trơn tui chưa bắt đền là may lắm rồi còn nói nữa hả ? Ông lớn hơn tui bao nhiêu tuổi mà dám gọi tui là nhóc, là cưng hả? Chạy xe phóng ào ào ko nhìn trước ngó sau còn nói nữa hả ? - Nó làm cho 1 tràng như thế, làm cho hắn không thể nào giải thích được, công nhận nó dữ ghê ^^!
_ Này cưng, cư... - Nó liếc 1 cái rõ sắc
_ Ok, ok ! Bạn vừa chạy vừa nghe nhạc là sai rồi, bạn chạy xe không chịu dòm ngó đụng tui trước bạn còn la nữa. Tui cũng bị trầy xe chứ bộ.
_ Ya, xe ông có ngã xuống đất đâu mà trầy chứ ?
_ Thì bạn đụng vào bánh xe tui, nó bị trầy ở chỗ mâm xe nè - Vừa nói hắn vừa chỉ
_ Trời đất, cái mâm xe đó sao trầy nặng bằng bên xe tui, xe tui trầy hết sơn rồi nè. Trời ơi ! Ông đền đi
Hắn nhìn đồng hồ :"Thôi chết ! Trễ giờ thiêng rồi !"
_ Sorry nha, tui đang có chuyện gấp, không rảnh đôi co với bạn nữa ! - Vừa dứt lời, hắn lên ga chạy mất hút. Đã thế không quên quay lại nháy mắt nó 1 cái nữa chứ
_ Này ! Tên kia đứng lại cho tui ! Tính quỵt tiền sửa xe hả - Nó hét theo trong vô vọng, xung quanh người đi đường ai cũng nhìn nó, nó chưng hửng. Quê quá ! Nó bực mình đi lại dựng xe lên, bây giờ trong đầu nó toàn là những từ ngữ + hình ảnh khủng khiếp nhất mà nó dành cho tên đó, nó lầm bầm trù ẻo những thứ tệ hại nhất sẽ đến với tên đó:
_ Tên đâm ban, tên chết tiệt, chết bầm, chết dịch, chết...Huhu, tục tưng yêu quí của tao, bị trầy hết trơn rồi, biết về ăn nói với papa mama sao đây, huhu. Thế là đi tong cả buối tối đẹp đẽ của mình rồi huhu. Tên đâm ban kia ! Ta hận mi, đừng để ta gặp lại, đẹp trai cỡ nào ta cũng liều mạng với mi... Tập 2 : Oan gia ngõ hẹp _Renggggggggggggggggggg..... - Nó uể oải với tay đập cái đồng hồ để tắt, nó nằm nướng thêm chút nữa, nó tự nhủ nướng thêm 5p nữa thôi cũng sao.
Bỗng nó nghe tiếng mẹ nó kêu, nó choàng tỉnh dậy nhìn cái đồng hồ
_ Á ! Đã 7h rồi sao ? Thôi chết rồi, hôm nay có bài kiểm tra nữa chứ, chết tui rồi huhu - Nó lật đật chạy vào phòng tắm đánh răng, sửa soạn
Xuống nhà chỉ kịp lấy tiền tuần mà quên cả ăn sáng, nó dắt xe ra rồi phóng cái ào tới trường. Khổ cho nó, hôm nay lại là ngày đầu tuần, kẹt xe khủng khiếp, nó cố gắng dữ lắm mới thoát được ra khỏi cái đống hỗn độn đó để đến trường. Chạy ào vào lớp thì thấy cả lớp vẫn còn đang ngồi nghe giảng, hình như thầy chưa cho làm bài, nó thở phào nhẹ nhõm :
_ Phù ! May quá thầy chưa cho kiểm tra - Như mọi hôm, nó quay sang nói chuyện với con bạn ngồi kế bên nó. Chưa kịp mở miệng đã bị con Hiền hỏi phủ đầu trước :
_ Hôm qua bộ qua đêm với zai hay sao mà hôm nay tới trường đầu bù tóc rối dữ dậy em trai đẹp gái
Nó nghe tới chữ "em trai đẹp gái" thôi là rợn cả da gà. Nó biết nó không có nét đẹp như những thằng con trai khác, da nó cực kỳ trắng, trắng đến nỗi đám con gái trong lớp ai cũng ghen tỵ, ai gặp nó đều hỏi nó có xài kem dưỡng trắng không sao mà trắng dữ dậy ? Đã thế 2 con mắt to tròn, lúc thì đượm buồn, lúc thì sắc hiểm, hàng lông mi cong vút lên tự nhiên, cặp lông mày rậm nhưng lại có nét thanh tự nhiên như lông mày đã tỉa, cái miệng rộng khi cười lên thì lộ ra hàm răng đều và trắng, theo người khác nhận xét thì nụ cười của nó rất xinh. Tóc thì để mái xéo dài phía trước càng khiến nó giống con gái hơn. Nhìn sơ ai cũng tưởng nó là gái giả trai. Nó cũng buồn lắm, bố mẹ nó nhiều lần tỏ ý không thích vẻ bề ngoài của nó, nó cố gắng thay đổi nhưng không được.
_ Thôi nha mày ! Mày lấy đâu ra mấy từ ngữ đó vậy ? Dẹp dùm tao đi nha !
_ Thì tao giỡn chút làm ghê vậy mày ? Mà tại cái đó là sự thiệt chứ bộ, tao làm bạn mày còn ghen tỵ muốn chết. Mà sao sáng sớm mặt xụ dữ vậy nà ?
_ Thì sáng sớm đi trễ còn bị kẹt xe nữa nè, ra đường là thấy phát ốm. Đã thế hôm qua còn bị tông xe nữa chứ, xui xẻo gì đâu ko hà !
_ Trời ! Sao bị tông xe ? Có sao hông ? Mày có bị gì hông ? Xe có bị gì hông ? Xức thuốc chưa ?
_ Hihi, mày làm gì quăng 1 đống hông tới tấp vô mặt tao vậy ? Để tao thở nữa chứ ! Tao có sao mà hôm nay còn đi học được ah ? Ngốc thế - Rồi nó ngồi tường thuật lại câu chuyện hôm qua cho nhỏ Hiền mập nghe...
_ Cái gì ? Sao mày sướng quá vậy ? Được anh đẹp trai tông, hic !
_ Con quỹ ! Mám trai dữ dậy mày, hên là mày chưa gặp, mày gặp chắc mày cho nó nằm viện rồi mày vô chăm sóc luôn hả ? Haha
_ Chớ sao mày, cơ hội ngàn năm có nhiều lần mà, hehe
Bỗng có tiếng thầy giáo :
_ 2 em kia nói chuyện ồn ào lần nữa tôi mời ra ngoài nhé ! Đã vào học rồi 2 em giữ trật tự dùm, không học có thể xin phép ra ngoài !
Cả lớp đổ dồn vào 2 đứa. Con Hiền nói :
_ Hic ! Ổng làm quá ! Mới cười có chút mà làm thấy ghê
_ Hic, quê quá à ! Có cái cống chắc tao cũng chui xuống...
_Renggggggggggggggggggggg... - Chuông báo hiệu đến giờ nghỉ trưa. Mới đây mà đã trưa rồi. Hôm nay con Hiền có việc bận đi về trước nên không ở lại ăn trưa với nó, nó đành lết thân 1 mình ra ngoài kiếm gì đó ăn để chiều còn chiến đấu với môn Triết nữa. Nghĩ tới môn Triết mà nó thấy nãn gì đâu. Vì trường nó học xa nhà nên ngày nào học 2 buổi thì nó quyết định ở lại trường cho tiện
Nó đi ngang qua sân bóng của trường. Chợt như có phản xạ, nó quay qua thì thấy trái bóng đang bay tới, nó né qua 1 bên :
_ Đai đen 4 đẳng Taekwondo đâu có dễ bị ăn bóng vậy - Nó tự lẩm bẩm rồi nó bực mình định lượm trái bóng lên hỏi ai vừa đá thì có tiếng nói nhờ nhặt bóng dùm :
_ Nhóc ơi ! Đá dùm anh trái bóng lại với !
_ Lại thêm người kêu mình là nhóc nữa ? Bộ tui giống con nít lắm sao ? - Nó định đá lại thì bỗng nhớ đến cái giọng quen thuộc này hình như đã nghe ở đâu rồi. Chưa kịp nhớ thì nó lại nghe tiếng kêu :
_ Nhóc ơi ! Quăng lại dùm anh trái bóng !
Nó nhìn lên thì không ngờ lại là tên hôm qua tông xe mình, mà hình như hắn cũng ngờ ngợ nhận ra nó, 2 đứa lại không hẹn mà cùng nhau đồng thanh : "Á" rồi cùng chỉ vào nhau. Hắn lên tiếng :
_ Lại là nhóc ah ?
_ Lại là ông ah ?
_ Không ngờ cưng cũng học ở đây hả ? Oan gia ngõ hẹp quá haha - Vừa nói hắn vừa cười. Nó còn tức vụ hôm qua tới giờ, nó chưa quên được :
_ Câu đó là tui nói mới đúng ! Ông sao lại ở đây ? Ở trong trường tui làm cái quái gì thế ?
_ Này cưng ! Cưng năm 1 phải ko ?
_ Sao ông biết ? - Nó tự hỏi :" Thôi chết ! Không lẽ hắn cũng học chung trường với mình sao ? Oan gia ngõ hẹp dữ vậy sao ?"
_ Tại vì anh là sinh viên năm 2 trường này mà cưng !
_ Ặc ! Cưng ? Ông nghĩ ông là ai mà gọi tui bằng từ ngữ đó vậy ?
_ Anh thích thế ! Cưng làm gì được anh nà ? Cưng cưng cưng haha...
Nó sùng máu, nó vốn là đứa nóng tính từ nhỏ. Đã thế giữa trời trưa nóng nực, mặt nó đỏ bừng lên vì giận, trông mặt nó bây giờ như lò than hồng. Chợt hắn lên tiếng nữa :
_ Thôi cưng đá banh lại cho anh rồi đi chơi đi !
Hắn tưởng nó là đứa ngốc chắc ? Nó là chúa hiểm, hiểm số 1, hiểm không ai lại. Nó nhìn hắn cười một cách bí ẩn, rồi đột ngột hạ giọng nhỏ nhẹ đến rợn da gà :
_ Ừa, để tui đá banh lại cho ông nha - Vừa dứt lời nó nó ném trái banh ra thật xa, nó đang tức và là 1 đứa có võ nên việc ném trái banh bay thật xa đối với nó không có gì là quá khó, chẳng mấy chốc trái banh đã ở ngoài cổng trường. Hắn tròn mắt nhìn nó 1 cách kinh ngạc
_ Đấy, đi ra đó mà lấy ! Blè - Nó nói xong liền đi 1 mạch ra khỏi trường, trong lòng hả dạ. Còn hắn đứng đó cũng lại nở 1 nụ cười khó hiểu ?
Vừa đi nó vừa suy nghĩ về lại hình ảnh lúc nãy của hắn :
_ Trời ! Nếu mình không có ác cảm với hắn trước thì chắc cho tiền mình cũng không dám làm chuyện đó nữa ! Nhìn hắn manly thật, hôm nay mới để ý kỹ, hắn cao, ít nhất là 1m8, má ơi ! Cởi trần đá banh nữa chứ, thân hình hắn thật vạm vỡ và cân đối. Hình như khi hắn cười còn có cả lúm đồng tiền nữa. Không được, không được lung lay, hắn là kẻ thù của mình, mình ghét hắn. Đúng ! Mình không ưa hắn ! Hắn là straight ! - Vừa đi nó vừa tự nhủ như thế
Tới quán nước quen thuộc của nó, nó ngồi xuống kêu 1 tô bánh canh cua và 1 ly sinh tố dừa xay cà phê, món mà nó rất thích uống mỗi khi ra đây. Trong khi ngồi chờ, nó dựa lưng ra ghế rồi lấy iPod ra nghe nhạc, đây cũng là món quà mà mẹ nó tặng khi nó đậu Đại học. Nó cảm thấy thật dễ chịu. Nhưng cơn dễ chịu đó cũng nhanh biến mất. Nó nghe :
_ Hi chị ! Cho em 1 ly sinh tố dừa xay cà phê nha ^^ - Lại cái giọng nói đáng ghét đó, nó mở mắt ra nhìn
_ Ừa ! Lâu rồi mới ghé chị uống nước nha ! Em ra ngồi đi chị làm cho.
_ Hi cưng ! Lại gặp cưng rồi ! - Hắn đang đứng ngay trước mặt nó
_ Cái gì mà cưng ở đây ? Tên đâm ban ! Tui không phải tên đó ! Với lại cái đó ông để dành về nhà mà gọi bồ ông đó ! Thiệt là đi ăn cũng không yên nữa ! Ông đi chỗ khác dùm tui đi, đứng trước mặt tui áng ngữ quá !
_ Vậy anh ngồi kế bên cưng nha ! - Nói xong hắn lấy cái ghế ngồi kế bên nó
_ Trời ! Còn cả đống chỗ sao ông không ngồi đi ! Trời trưa nóng bực bội, ngồi gần tui dễ bị bầm lắm àh !
Đột nhiên đưa mặt hắn sát vào mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó, nó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, hắn nói :
_ Cưng dám không ? Mặt anh nè !
Mặt nó lại đỏ bừng lên nhưng lần này đỏ vì ngại, hai má nó ửng lên trông dễ thương cực kỳ, nó quay mặt đi để hắn không thấy được, được nước làm tới, hắn phá lên cười :
_ Haha ! Anh biết mà, cưng không đủ can đảm làm đâu ! Haha
_ Bốp ! - Nó đấm ngay bụng hắn 1 cái. Xong nó định di chuyển qua chỗ khác, tiếc là bây giờ người ta đã ngồi hết, không còn chỗ nào nữa, nó ngán ngẫm. Còn hắn thì vẫn ngồi đó, không hề hấn gì, nó ngạc nhiên, là dân học võ nên cú đấm nó của nó nhẹ thì cũng bầm, mạnh thì hơi khó thở chút trong khi hắn vẫn cứ bình thản. Nó liếc 1 cái rồi cũng mặc kệ. Hắn cười :
_ Đấm khá đó ! Nhưng với a thì chưa đủ đâu cưng ah ! - Nói rồi hắn lại nháy mắt với nó. Nó lại phát hiện thêm nữa, đôi mắt của hắn như biết cười nữa, hàm răng trắng đều, chiếc cằm thì vuông vức càng làm tăng thêm nét quyến rũ của hắn. Nó thầm nghĩ :
_Không xong rồi ! Tên này cao thủ quá ! Ngồi với hắn tý nữa chắc mình đổ trước quá ! Bình tĩnh ! Bình tĩnh nào ! Mày làm được mà !" - Nó tự nhủ. Chợt hắn nói :
_ Thôi, để anh tự giới thiệu trước ha ! Anh là Quân Bảo, học năm 2 khoa Kiến trúc, anh 90, còn em ?
_ Ai kêu anh tự khai đâu mà anh nói ?
_ Chài, thôi nào ! Cưng còn giận anh chuyện hôm qua ah ?
_ Ai nói ? Tui đâu phải là người hẹp hòi dữ vậy !
_ Chứ sao nè ?
_ Ông làm ơn dẹp dùm tui từ "cưng" đi nha ! Nghe thấy ghê quá, làm như tui là gì của ông không bằng !
_ Thì tại cưng không chịu giới thiệu cho anh biết tên họ ! Anh không biết nên kêu cưng hoài, kêu đến khi nào cưng chịu nói tên thì thôi !
_ Anh...Thôi được rồi ! Tui tên Nguyễn Nguyễn, mới vô trường, khoa Quản trị kinh doanh Quốc tế, sinh năm 91, được chưa ?
_ Trời, tên gì ngộ nghĩnh vậy ? "Nguyễn Nguyễn", haha, dễ thương ghê ta !
_ Đủ chưa ? Bộ lạ lắm hả ? Bộ tên đó mắc cười lắm hả ?
_ Ok, ok ^^. Thế nhà cưng ở đâu ? Quên, sorry anh quen miệng ! Thế nhà em ở đâu ?
_ Nhà tui ở Phú Nhuận lận !
_ Wow, thiệt hả ? Nhà anh cũng ở Phú Nhuận nè - Chợt nó quay qua nhìn hắn 1 cách dò xét
_ Thiệt không đó ? Tin nổi không đây ?
_ Thiệt mà, anh thề đó ! Em nhớ hôm qua chỗ anh với em đụng xe không ? Nhà anh ở trong khu đó đó ^^
_ Thế ah ? Ah nhắc tới vụ đụng xe mới nhớ ! Ông làm trầy xe tui hết trơn rồi, làm tui hôm qua về nhà bị la quá trời, đã thế còn tốn tiền đi sơn lại xe nữa chứ. Nhắc đến là bực mình ah !
_ Oh vậy hả ! Nếu thế thì anh sorry mà ! Tại vì hôm qua anh cũng đang có công chuyện gấp lắm lắm lắm nên anh phải đi vội ! Thôi vậy đi, em đưa xe em đây, anh mang đi sơn lại cho !
_ Ặc, thôi cám ơn lòng tốt của anh, tui không có thói quen giao đồ của tui cho người lạ !
_ Trời ! Anh nói thiệt mà, đưa xe đây anh sơn lại mới cho ! Hay là em sợ anh luộc đồ xe em ah ? - Nó liếc hắn :
_ Thôi cám ơn lòng tốt của anh, tui tự lo được !
_ Chài, em giận dai quá ! Thôi hay là hôm nay anh đãi e chầu này, coi như tạ lỗi với em được không ?
_ Không thèm ! Tui có tiền chứ không phải không có
_ Thôi mà ! Anh nói thiệt đó, coi như là vừa tạ lỗi vừa làm quen với em luôn !
_ Không cần ! Cám ơn !
_ Năn nỉ mà ! Nguyễn Nguyễn - Hắn vừa nói với giọng nhõng nhẽo vừa nở nụ cười thiên thần với cái lúm đồng tiền sát thủ của hắn. Khuyết điểm lớn nhất của nó là dễ bị dụ và dễ bị xiêu lòng, nên câu nói vừa rồi của hắn chẳng khác gì đã đánh trúng tâm lý của nó, huống hồ người đang ngồi trước mặt nó năn nỉ lại là 1 chàng trai đẹp như thế kia ! Nó đành đầu hàng vô điều kiện
_ Thôi được ! Bữa sau tui trả lại
_ Ok nè ! Ông chủ, 2 tô bánh canh cua nha ^^ - Hắn nói như vẻ sung sướng lắm
Nó lén nhìn hắn :"Hắn cũng có điểm dễ thương đấy chứ ! Thôi chết ! Phải bình tĩnh không được manh động, chỉ là bạn bè thôi !" - Nó tự nhủ Tập 3 : Sao quả tạ Những ngày sau đó, không biết vô tình hay cố ý mà tần suất gặp nhau trong trường giữa hắn và nó nhiều hơn, những lúc nó đi học thể dục ngoài sân gặp, đi xuống hội trường gặp, vào thư viện mượn sách gặp hay chẳng hạn như đi trong trường cũng gặp,....Mà nó không hiểu sao mỗi lần gặp nó, hắn khác hẳn, nếu hắn đang đi với vẻ mặt lạnh lùng hay đang trò chuyện với bạn hắn thì mỗi lần thấy nó là hắn nở nụ cười rất tươi, nếu không nói là toe toét kèm theo ánh mắt rất là trìu mến. Mỗi lần như thế, nó thấy hắn dễ thương khủng khiếp nên những chuyện nó định làm giá với hắn cũng thưa dần đi, nó cũng cười chào lại, cứ mỗi lần hắn và nó đi qua rồi, 2 đứa quay đầu nhìn lại, hắn lại nháy mắt với nó, nó chỉ biết đỏ mặt quay đi. Nó thầm nghĩ :
_ Tên dở hơi này không biết có bày trò chọc mình gì không nữa ? Hix, hắn cứ như thế quài làm sao mình chịu nổi đây hả trời ? Tính chơi mèo vờn chuột với mình chắc ? Hay là chỉ chào xã giao thôi ? Hay là tính hắn thích nhí nhố thế ? Oh men !!! Nói gì thì nói, tên kia làm ơn đừng có nhìn với chào tui bằng ánh mắt và những cử chỉ như thế chứ, tui chết mất huhu. Trai xấu tui không nói đằng này trai đẹp mới đuối chứ. Trời ơi Nguyễn Nguyễn ơi ! Hắn là straight đó, mày không có cửa đâu ! - Nó vừa đi vừa nghĩ như thế . Bỗng :
_ Á ! Bịch...bịch...bịch... ! Rầm !
Nó vừa bước hụt chân xuống cầu thang, nó té tưng tưng xuống mấy bậc cầu thang và hạ bàn toạ xuống bậc cuối cùng :
_ Trời ơi quê quá quê quá ! May không có ai thấy, ở đây mà có 2 cái quần chắc mình cũng lấy trùm đầu quá ! - Nó ê ẩm đứng dậy nhìn xung quanh coi có ai thấy cảnh action của nó vừa rồi không ?
_ Tại gặp cái tên đâm ban đó mà mình xui thế này ! Bực bội quá ! Huhu còn đâu cặp mông tròn với số đo chuẩn của tui nữa hả trời ! Hic đau quá ah ! - Nó lấy tay xoa xoa mông nó. Nó định đi xuống hầm lấy xe về thì trời bỗng đổ mưa to :
_ Trời đất ơi ! Hắn là sao quả tạ của mình thiệt hả trời ! Sao không đợi tui về rồi cho mưa lun ! Nghĩ sao người ta sắp lấy xe đi về cho mưa cái ào vậy trời ! Điên máu quá đi ! - Nó bực bội đi xuống sảnh lớn của trường ngồi đợi tạnh mưa, như thói quen, nó lại lấy iPod ra nghe trong khi chờ đợi...
Chiều nay một chiều gió mưa Lang thang một mình phố xưa Tìm những kỉ niệm phút đầu Con tim người hằng nhớ mong ....................................... ....................................... ....................................... Và em vẫn nhớ phút đầu tiên ta gặp nhau Ánh mắt của anh làm em rối bời Rồi em nhớ anh từng ngày...
Rồi từ đâu, nó cảm nhận từ đằng sau có một bàn tay rắn chắc đặt lên đôi mắt nó, một hơi thở phà vào gáy nó, làm nó có cảm giác nhột nhột. Như là phản ứng thường xuyên nó hỏi :
_ Ai vậy ? - Không có tiếng trả lời. Nó lại hỏi tiếp :
_ Ai thế ? - Không có tiếng trả lời. Nó hỏi lần 3 :
_ Ai ? - Vẫn không có tiếng trả lời. Nó toan lấy tay gỡ ra thì đôi tay đó càng bịt chặt hơn , hơi thở vẫn phà sau gáy nó :
_ Ai vậy ? - Nó gắt gỏng
_ Hông nói tui bẻ tay ráng chịu ah ?
Nói là làm, nó dùng hết sức bẻ bàn tay đó ra. Bàn tay vừa buông ra, nó liền quay lại đằng sau. Tự nhiên nó cảm nhận môi nó vừa đụng trúng cái gì đó rất mềm, nó tròn mắt nhìn, chẳng ai khác ngoài hắn - Quân Bảo và hiện giờ môi nó đang chạm với môi của Quân Bảo. Nó đẩy ra :
_ Á ! Anh... - Nó chỉ tay vào Quân Bảo đang ngơ ngác
_ Á Á Á Á Á ! Tên chết bầm ! Đồ ăn trộm trắng trợn đáng ghét ! - Nó lấy tay đấm vào ngực hắn. Đau quá, hắn nắm tay nó lại :
_ Ai ăn trộm ? Cho em nói lại đó ! Anh trộm gì của em ?
_ Còn nói nữa hả ? Tui đá cho 1 cái lòi bản họng ra bây giờ ! Nụ hôn đầu đời của tui bị ông lấy mất rồi còn đâu ! Trời ơi ! Tên đâm ban ! Đồ quả tạ !
Hắn cười
_ Cười gì mà cười !
_ Chỉ là chạm môi thôi mà ! Chưa có gì hết mà ! Anh đâu có cảm giác gì đâu !
_ Ông...! Đi chết đi ! Nụ hôn đầu đời là đẹp nhất trong đời, tui tự hứa là sẽ chỉ dành cho người tui yêu nhất, bây giờ bị ông cướp mất rồi, ông còn nói được câu đó nữa hả ? Tui hận ông !
_ Chỉ là nụ hôn thôi mà ! Mà cũng chưa phải hôn nữa, mới là chạm môi thôi mà !
_ Ông im đi !
_ Thôi được rồi, coi như là lỗi của anh ! Anh xin lỗi em, được chưa ? Nếu em không chịu thì anh sẽ đền cho em !
_ Đền ? Đền gì ? Nụ hôn đầu đời của tui ông đền được hả ?
_ Được chứ !
_ Sao mà được ? Ông đền bằng cách nào ?
_ Thì...thì...
_ Thì gì ? Thì sao ?
_ Thì anh sẽ che chở bao bọc cho nó suốt đời, sẽ nâng niu nó, không làm nó đau nữa, anh sẽ làm cho nó trở thành đôi môi hạnh phúc nhất thế gian này !
_ Ặc ! Thôi đi, ông đừng giỡn nữa ! Ông sến quá !
_ Anh nói thiệt đó ! - Hắn lấy tay nó đặt vào ngực trái của hắn
_ Em không tin anh sao ? Em cho anh một cơ hội được không ?
Đôi mắt biết cười của hắn đang nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Đôi mắt hắn đẹp tuyệt, nó như đọc được suy nghĩ trong mắt hắn là hắn đang nói thật, đôi mắt ấy như muốn cầu xin nó cho hắn 1 cơ hội, dù chỉ là nhỏ nhất, để hắn được chăm sóc nó, nâng niu, chiều chuộng nó.
Nó cảm thấy trong người nóng ran, như có hàng ngàn con kiến lửa đốt, mặt thì chẳng khác gì lo than hồng, tim nó đập liên hồi như trống múa lân. Nó không biết phải làm sao nữa, 18 năm nay, nó cũng có người theo đuổi nhưng chưa lần nào gặp phải trường hợp như vậy ! Nó chưa bao giờ gặp ai cho nó cảm giác mạnh mẽ thế, chắc chắn thế, bình yên thế. Nó vội rụt tay lại, trong lòng nó bây giờ rối như một bông, nó đang như trong mê cung ái tình không tìm được lối thoát
_ Tôi...!
_ Hay em cứ suy nghĩ đi ! Anh không ép buộc em đâu ! Anh không muốn người anh yêu bị tổn thương ! Em hãy cứ suy nghĩ cho chắc đi rồi trả lời anh cũng được ! Anh hy vọng đó sẽ là câu trả lời như hằng đêm anh cầu nguyện !
_ Ah, em cho anh mượn điện thoại chút được không ? - Bầu không khí căng thẳng đã bị phá vỡ
_ Chi vậy ?
_ Thì cho anh mượn đi
_ Nói rõ lý do đi rồi tui cho mượn !
_ Năn nỉ mà ! Nguyễn Nguyễn - Hắn lại giở trò. Nó lại thầm nghĩ
_"Hic cái tên này ! Tui đã bảo là đừng có nói cái giọng đó trước mặt tui cơ mà ! Nghe cưng dễ sợ ! Kìm chế ! Kìm chế đi Nguyễn Nguyễn ! Mày làm được ! Mày làm được !" - Nó quay lại :
_ Không ! - Nó kiên quyết dữ lắm mới nói ra được từ đó !
_ Trừ phi ông nói lí do chính đáng tui cho mượn ! - Nó khoái muốn chết mà bày đặt làm giá
_ Thì...tại anh để quên cái hộp bút trong lớp nên gọi thằng bạn anh coi còn không để nó giữ dùm tối anh qua nhà nó lấy ! - Hắn nói xạo hay ghê, tự nhiên hôm nay kiếm đâu ra lý do chuối không thể tả
_ Điện thoại anh đâu sao ko lấy ra gọi ?
_ Thì điện thoại anh hết pin nên mới mượn điện thoại của em chứ !
Nó liếc hắn 1 cái rồi cũng móc ra cho hắn mượn
_ Nhắn tin thôi, không gọi ! Còn có 1 ngàn 102 đồng ah !
_ Ok, ok ! Hihi
_ Ông cười gì ?
_ Có đâu ! Hihi
_ Trả điện thoại đây !
_ Thôi mà ! Năn nỉ !
_ Lại cái giọng đấy
_ Hihi
_ Đồ hâm
_ Hihi
_ Dở hơi
_ Hihi
_ Ông nhắn tin lẹ cho tui về
_ Hihi xong rồi nè ! Trả em nè !
_ Tôi về đây
_ Ý ! Chờ anh về chung với ! Nhà mình gần nhau mà ^^
_ Dẹp đi ! Ông tránh xa tui ra ! Ông đừng có đi gần tui ! Mỗi lần gặp ông là tui bị xui xẻo đầy mình ah !
_ Trời ! Anh hại em dữ vậy sao ?
_ Uhm ! Vì thế tránh xa tui ra !
_ Không được ! Như thế anh càng phải đi cùng em chứ ! - Nó trợn mắt nhìn hắn
_ Cái gì ? Ông muốn hại chết tui ông mới vừa lòng hả ?
_ Đâu có đâu nè ! Anh đi cùng em để nếu em bị xui thì luôn có anh bên cạnh để anh chịu mấy cái xui với em luôn ! Hihi
_ Ông...! Hết nói nổi ! Tránh xa tui ra !
_ Không !
_ Tui đá ah ?
_ Cứ việc ! Nếu em nhắm em đá được anh haha - Cũng phải thôi, hắn cao 1m85 mà, trong khi nó có 1m73, nội đứng kế bên thôi hắn cũng dư sức kẹp nách nó rồi
_ Dễ ghét !
_ Dễ thương mà ! Thương đi ^^ !
_ Đêm nằm mơ phố ah ?
_ Không ! Mơ một hạnh phúc ! Haha
_ Thế thì ông mơ 1 mình đi !
Thế rồi hắn và nó cứ thế đi trong chiều mưa về nhà. Bữa đó về nó được 1 trận cảm nhớ đời. Tối nó bật điện thoại lên, 3 tin nhắn hiện lên màn hình, nó xem từng cái, đến cái thứ 3 :
"Sr e nhe, a da noi doi de lay so dt cua e, hy vong e ko gian a chu ? E da ve nha chua ? E ve nho tam lien roi lau kho nguoi khong thoy bi cam lanh day nhe ! E dang lam zi the ?"
Nó cười, tự nhiên hôm nay nó cảm thấy trong lòng hạnh phúc đến ngọt ngào. Mặc cho ngoài kia trời vẫn mưa gió, nó cảm thấy rất ấm áp, nó nhắn tin lại :
"Tui zia roi, cam on ong da lo lang. Thoy, tui di ngu day, ong ngu ngon, g9"
Nó nhảy lên giường, trùm chăn kín mít rồi tự cười sảng 1 mình, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Điện thoại nó lại có tin nhắn :
"Uh ne ^^ ! E ngu ngon nhe, g9 e ! Miss U Babe :X " | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:37 pm | |
| Tập 4 : Cuộc hẹn hò đầu tiên
Sau ngày hôm đó, anh và nó dường như vô tình đã thân thiết hơn. Mỗi lần đi với anh trong lòng nó cảm thấy rộn ràng khó tả, anh luôn tìm cách chọc nó cười, quan tâm đến nó. Khi không gặp nhau anh luôn là người chủ động nhắn tin hỏi thăm nó trước, luôn là những tin nhắn với những lời nhắc nhở ấm áp. Mỗi lần gặp nhau, câu cửa miệng của anh luôn là :
_ Hi em ! Em đã ăn gì chưa ? Anh dẫn em đi ăn gì nhé ?
_ Ông làm như tui là heo áh ! Lần nào mới gặp nhau cũng hỏi tui ăn chưa ? Tui sắp thành heo là tại ông nhé !
_ Haha không sao. Em thành heo càng tốt, không có ai để ý em, anh đỡ phải lo không có kẻ nào cướp heo của anh hehe - Vừa nói hắn vừa cười nham nhở, nhưng nó vẫn thấy dễ thương lắm.
Nghe đến từ "heo của anh" nó thoáng đỏ mặt, nó nghĩ :"Ơ ! Tên này bạo miệng quá !" . Nhưng tự nhiên nó cũng cảm thấy vui vui :
_ Ai là heo của anh chứ ! Vớ vẩn !
_ Heo Nguyễn Nguyễn chứ ai hehe
_ Ông... - Nó quay mặt bỏ đi
_ Thôi mà ! Mình đi kiếm gì ăn đi, anh đói muốn đột quỵ luôn rồi nè !
_ Ăn ăn suốt ngày ! Tui nghĩ ông mới là heo đó !
_ Tuỳ em ! Sao cũng được ! Anh là heo thì anh mới nói chuyện với em được chứ hehe
_ Cái gì cũng nói được ! Ông tự đi ăn một mình đi ! Tui bận rồi !
_ Đang ra chơi mà em bận gì ? Anh giúp gì được không ?
_ Thôi khỏi được rồi ! Không dám làm phiền đại thiếu gia !
_ Em nói gì thế ? Em nói lại anh nghe xem ?
_ Không có gì ! Người đẹp không nói hai lần ! Không nghe thì thui ! Là lá la... - Nó bỏ đi
_ Em...! Bó tay em rồi ! - Hắn lắc đầu
Lát sau nó vào thư viện, nó kiếm một chỗ đặt giỏ xách xuống rồi ngồi lẩm bẩm một mình :
_ Tên ôn dịch đâm ban này ! Không bao giờ nói chuyện được với hắn bình yên quá năm phút ! Cứ chọc mình bực mình không ah ! - Nó bực dọc mở sách ra đọc
Ngồi đọc được 1 chút, chợt nó thấy bóng dáng ai quen thuộc đang bước vào :
_ Má ơi ! Sao hắn cứ đi theo mình quài vậy ? Định ám mình chắc ! Trời ơi số tui sao khổ thế này ? Lạy trời hắn đừng có nhìn thấy mình !
Vừa nói nó vừa lấy cuốn sách che mặt lại để hắn cố tình không thấy nó, nó giả điên chăm chú đọc sách . Bỗng :
_ Hù !
_ Á ! Má ơi con bị yếu tim huhu ! - Nó hét lên giữa không gian thư viện đang yên ắng. Hàng trăm con mắt quay sang nhìn nó và hắn. Hắn cười sang sảng
_ Này em kia ! Em có biết là đang trong thư viện không hả ? Em im lặng cho những người khác làm việc ! - Bà thư viện vừa nói vừa liếc mắt khó chịu với hắn.
_ Đáng đời ! Anh làm cái quái gì mà cứ bám theo tui riết thế hả ? Định ám tui đến chừng nào đây ? - Nó nói nhỏ với hắn, không dám lớn tiếng
_ Suốt đời em luôn ! Hehe - Hắn vừa nói vừa nháy mắt với nó
_ Tui làm gì tội tình với ông mà ông hại tui ra nông nỗi này chứ ? - Nó bực dọc
_ Ai biểu em...!
_ Biểu gì?
_ Thôi không nói đâu !
_ Hứ ! Làm như đây thèm lắm ! Không nói thì thôi ! Ông kiếm chỗ khác để yên tui ngồi học bài !
_ Hoá ra em nói bận là bận ở đây ah ? - Hắn đảo mắt nhìn xung quanh
_ Giờ ông muốn sao đây ? Có để yên tui học bài không ? Đúng là sao quả tạ mà !
_ Thứ 7 này em có bận gì không ?
_ Có !
_ Thế chủ nhật ?
_ Có luôn !
_ Thế ngày nào em rảnh ?
_ Không có ngày nào hết !
_ Chài tính làm khó anh hả cưng ?
_ Nữa, dẹp ngay từ đó cho tui !
_ Ok ! Nhưng em phải cho anh 1 ngày nào chứ ?
_ Chi vậy ?
_ Anh có 2 vé xem phim. Muốn rủ em đi xem được không ?
_ Tui không rảnh !
_ Ok ! Vậy anh ngồi đây phá cho em khỏi học luôn !
_ Ông dám...! - Nó ôm sách đứng lên qua chỗ khác. Hắn đi theo
_ Đủ chưa ?
_ Chưa ! Anh theo em chừng nào em chịu thì thôi !
_ Ông... ! Tui mặc xác ông - Nó lại xách đồ lên di chuyển qua chỗ khác, hắn cũng đi theo
_ Sao dai quá vậy ?
_ Anh mà ! - Hắn lại nháy mắt với nó. Nó đỏ mặt
Bà cô thư viện nhìn hai đứa nó tỏ ý khó chịu, bả giơ tay lên ra hiệu im lặng, không được thì đi ra ngoài. Nó đành hết cách
_ Thôi được rồi ! Thứ bảy mấy giờ ? Ở đâu ! - Nó gắt lên với hắn
_ Giống như anh ép buộc em quá ah !
_ Chứ gì nữa !
_ Vậy thôi ! - Hắn tiu nghỉu định đi ra. Nó thấy hắn có lòng cũng tội, không biết ai xui khiến tự nhiên vô tình nó nắm tay hắn giữ lại :
_ Tối thứ bảy mấy giờ ? Ở đâu ? - Giọng nó tự nhiên nhỏ nhẹ lạ thường. Mặt hắn mừng rỡ như một đứa con nít được cho kẹo, hắn quay lại :
_ Em muốn ở đâu ? Anh cho em quyết định đó ! - Hắn cười tươi làm lộ hàm răng trắng đều với lúm đồng tiền. Tay nó vẫn còn nắm tay hắn, nó thoáng đỏ mặt bối rối bỏ tay hắn ra :
_ Sao cũng được mà !
_ Vậy sáu giờ tối anh qua rước em ở nhà em nha !
_ Ừa ! Vậy cũng được !
_ Ok babe ! - Hắn lại nháy mắt nữa, tim nó đập thình thịch, tâm trạng nó đang rối như tơ, nó cũng không biết tại sao nó lại quyết định vậy nữa.
_ Vậy nha ! Anh đi đây ! Em ở lại học tốt nhé !
_ Uh ! Cám ơn !
Được một lúc hắn hì hục chạy tới
_ Gì nữa đây ? - Nó hỏi và không thể nhịn cười được khi thấy bộ dạng hắn đang hì hục thở trước mặt nó
_ Em...em...em chưa cho anh số nhà...sao anh biết mà đến ? - Vừa nói hắn vừa thở hùng hục
_ Ah ha, tui quên ! Mà sao ông ngốc thế ? Về nhà nhắn tin hỏi tui cũng được mà ! Có cần phải chạy thục mạng lên đây hỏi không ?
_ Ah ha, anh quên ! Ngốc thật hehe ! Ok vậy tối về anh nhắn tin nhé ! Anh đi cho em học bài đây - Hắn lại nháy mắt rồi lật đật chạy đi
Nó phì cười, trông bộ dạng của hắn ngố hết sức, tự nhiên trong lòng nó thấy xao xuyến. Nó thích hắn rồi chăng...? | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:37 pm | |
| Tập 5 : Buổi hẹn hò đầu tiên
Cuối cùng cũng đã đến ngày thứ bảy, không biết sao hôm nay trong lòng nó có một cảm giác gì đó rất lạ, háo hức và hồi hộp. Mới tám giờ sáng mà nó đã tung chăn ra khỏi giường rồi, mọi hôm thứ 7 nó ngủ đến mười hai giờ trưa mới dậy. Nó đi đánh răng rửa mặt rồi lại ngồi vào máy tính để xem tin tức, "công việc" yêu thích của nó hằng ngày, nó rất thích vào web xem tin tức mỗi ngày có gì, không có ngày nào nó bỏ sót cả. Chợt có chuông điện thoại reo, có một tin nhắn nó mở ra xem :
"Em ha ? Day chua ne ? E dang lam zi do ?"
Nó nhắn lại :
"Day rui, chuan bi di an sang"
Một phút sau :
"A wa cho e di an sang nha"
Nó nhắn tiếp :
"Thoy dc rui, me mua san do an de o duoi nha rui. Nhan tin tui co zi hok ?"
Hơn một phút sau :
"Hix bun ghe ta oi ! Mun dan di an sang kug hok dc nua ! Hom nay a doi lich xem film len buoi chieu nha e, khoang 4h dc ko e ? "
Nhắn lại tiếp :
"Ok "
"E cho a dia chi nha e di !"
"120..., Trần..., F..., Q..."
"Ok, 3h30 a wa nhe ^^"
"Uhm"
Nó nhắn lại một tin ngắn gọn mà đầy đủ ý nghĩa. Xong nó tiếp tục "công việc" của nó đang dở dang
Nó dụi dụi mắt ngồi dậy, với tay lấy cái điện thoại coi giờ, 2h30. Nó lật đật ngồi dậy soạn đồ rồi tắm rửa . Nó mông lung suy nghĩ không biết mặc đồ gì nữa ? Nó lấy đại một cái áo màu hồng nó thích kết hợp với một cái quần jean rách hơi ôm chân khá mốt và mang đôi giày màu trắng. Hôm nay nó xịt một ít mùi nước hoa Burberry :
"I want nobody nobody but you, I want nobody nobody but you..." - Chuông điện thoại nó reo lên. Nhìn vào số điện thoại nó bắt lên :
_ Alô, tui nghe !
_ Anh đến rồi nè, em xuống đi, anh đang đứng trước cổng !
_ Uh, tui xuống liền, đợi xíu nha !
_ Ok em
Nó nhìn vào gương lần cuối xem mình đã ổn chưa, tóc đã được tạo theo nếp, quần áo thẳng thớm, mặt không dính gì hết, nó xoay một vòng rồi tự cười :
_ Ok
Nó xuống nhà không quên ghi vào tờ giấy dán lên tủ lạnh :
"Con đi ăn với bạn rồi, mẹ khỏi nấu cơm cho con nha"
Nó vừa mở cửa ra thì thấy hắn đang đứng trước nhà, bao nhiêu con mắt đang dòm ngó hắn . Hôm nay hắn mặc áo sơmi xanh côban hở ngực, quần jean xám, mái tóc thường ngày đã được hắn chải dựng lên, hắn đứng dựa vào chiếc SH đang được dựng chóng nghiêng, nó đang nghĩ nó đang ngắm một diễn viên nổi tiếng nào đó chứ ko phải Quân Bảo mà nó hay gặp hằng ngày, hắn hôm nay thật đẹp trai quá sức tưởng tượng của nó. Nó vừa bước tới, hắn đã nở nụ cười tươi với nó, nụ cười sát thủ, không cần dao cũng giết được người :
_ Hi em ! Hôm nay em dễ thương quá !
_ Cám ơn khỏi khen !
_ Hihi ! Mình đi thôi em !
Nó thật sự rất muốn nói hắn đẹp trai quá nhưng nó đã kiềm chế được không nói ra câu đó. Chiếc xe SH vốn đằng sau cao nên khi nó leo lên dù không muốn nhưng nó cũng phải ôm eo hắn để lên. Khi ngồi lên, nó ngửi thấy mùi nước hoa CK đằng sau ót hắn, nó cảm thấy thật thơm và dễ chịu. Mặt nó tự nhiên đỏ lên...
Hắn chở nó đi trên đường đến rạp chiếu phim, ngồi sau lưng một người quá sức đẹp trai như Quân Bảo cũng có một cái gì đó ngượng ngùng và pha lẫn cái gì đó thú vị nhưng hấp dẫn. Khi dừng đèn đỏ, biết bao nhiu cặp mắt đổ dồn nhìn vào mình một cách say sưa lẫn ghen tỵ
Đến nơi hai đứa vào trong, đi đến đâu cũng nghe tiếng xì xào bàn tán kèm theo những ánh mắt nhìn chằm chằm lẫn nhìn lén cũng có. Nó cảm thấy ngại nên đi xích ra hắn một chút. Không biết hắn có biết hay giả điên hay không mà cứ thấy nó đi xích ra là hắn đi xích vô :
_ Ông đi xích ra tui chút đi ! Nóng nực quá ah !
_ Nhưng anh lạnh mà ! Hihi
_ Mệt ông quá ! Cái gì cũng nói được ! Đi mua vé đi kìa !
_ Uh nè ! Em đứng đây đợi anh một tý nha, anh mua quay lại liền !
_ Làm như người ta con nít không bằng !
_ Chứ sao ! Không dặn dò em lỡ em đi lạc người khác bắt cóc em, anh lấy gì đền cho ba má em chứ ! Với lại anh bị cắn rứt lương tâm nữa vì...
_ Thôi được rồi đi mua vé dùm tui cái, trễ giờ chiếu phim bây giờ !
_ Ok đứng đây đợi anh vô mua vé nha ! Không được chạy lung tung đó ! Haha
_ Cái tên này...
Hắn đi vào trong mua vé, nó nhìn lén dõi theo hắn. Hơi đông người hắn phải xếp hàng, đằng trước là một vài cặp, nó thấy mấy đứa con gái đang nắm tay bồ cứng ngắt mà cũng quay lại nhìn hắn không chớp mắt, mấy thằng con trai cũng phải ngước nhìn vì không cao bằng hắn. Mắc cười nhất là mấy thằng con trai không muốn bồ mình nhìn hắn nữa lên đã giả bộ lấy tay quàng vai giả điên bắt chuyện nhưng mấy con nhỏ đó cứ lâu lâu quay lại nhìn lén hắn . Cuối cùng cũng đến lượt hắn, nó thấy con nhỏ bán vé lúc đưa vé và thối lại tiền bị đứng hình mấy giây khi ngước lên nhìn thấy nó. Nó phì cười :
_ Vé của em đây !
_ Tui trả tiền nè !
_ Thôi khỏi mà !
_ Thôi trả nè ! Tui không thích mắc nợ người khác ! Đặc biệt là người như anh !
_ Anh không lấy đâu ! Em giữ đi !
_ Thôi trả nè !
_ Không ! Em nghe không !
_ Ah ! Chưa mua nước uống với bắp rang nữa !
_ Để anh đi mua cho !
Nó nắm tay hắn kéo lại
_ Để tui đi mua !
_ Thôi em cứ đứng đó đi !
_ Đứng yên đó ! Để tui đi mua nghe không !
_ Dạ nghe ! - Hắn gật đầu như đứa con nít, nó thấy hắn thật là dễ thương !
Nó lại mua nước và bắp rang, cái tên đứng bán nước nhìn nó chằm chằm, nó thấy ngại nên mua cho lẹ rồi ra chỗ hắn. Nó thấy hắn đang đứng dựa cột đút tay vào túi quần, ai đi ngang qua cũng quay lại nhìn hắn. Chợt thấy nó đang bưng hai ly nước, ôm hai bịch bắp rang hắn lật đật chay lại đỡ :
_ Đã bảo để anh đi mua cho rồi mà không nghe !
_ Kệ tui ! Anh lo cầm đồ ăn của anh đi kìa !
_ Thôi mình vào coi phim nha em ! Tới giờ chiếu rồi - Hắn nháy mắt
_ Uh ! | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:38 pm | |
| Tập 6 : Nụ hôn sau màn mưa
_ Phim hay ha em !
_ Ừa cũng được !
_ Xem xong phim rồi giờ em muốn đi đâu nữa ?
_ Hông biết ! Tuỳ ông !
_ Vậy mình đi kiếm gì ăn hen !
_ Nữa ! Lại ăn ! Bộ ông tính biến tui thành con heo chắc !
_ Hihi ! Thì tại em bảo tuỳ anh rồi còn gì ! Mà em yên tâm, em có thành heo hay là người ngoài hành tinh đi nữa thì anh cũng mặc kệ, em vẫn là...
_ Là gì ? - Nó mở to con mắt và hếch cái mặt lên hỏi hắn
_ Haha ! Nhìn cái mặt em anh muốn hun quá !
_ Biến thái ! Tránh xa tui ra !
_ Em nghĩ anh là loại người đó sao ?
_ Chứ gì nữa ! Thì chẳng phải vừa nãy ông nói muốn hun tui mà ! - Nó vừa lấy hai tay che trước ngực vừa đi lùi lại
Hắn cốc đầu yêu nó một cái
_ Ui da !
_ Ngốc ! Anh thương em còn không hết sao lại làm mấy chuyện đồi bại đó với em được chứ !
_ Xì ! Ai cho ông thương tui ! Không thèm ! Mà ai biết được người như ông đi kế một người dễ thương như tui, lỡ máu nóng dồn lên não ai biết được ông làm gì tui ?
_ Haha anh không ngờ trí tưởng tượng em phong phú đến thế ! Đúng là baby !
Nó đỏ mặt miệng nó giống như có miếng băng keo ịnh vô, không nói được tiếng nào
_ Thôi em đứng đây chờ anh đi lấy xe nhé ! Không được đi đâu đấy !
_ Xì ! Biết rồi ! Đi lấy đi !
_ Hihi
Nó đang đứng chờ hắn lấy xe thì tự nhiên có một người đàn ông tiến tới chỗ nó đứng, nó thấy tên này chắc cũng cỡ U30 rồi chứ không trẻ trung gì. Nó loay hoay không biết làm sao thì...
_ Chào em ! Em cho anh làm quen được không ! Em dễ thương quá !
" Má ơi ! Gặp biến thái ba lăm chính gốc rồi sao bây giờ ! Tên kia sao đi lấy xe lâu quá vậy ? Trời ơi ! Sao đây ? Huhu ! Tên Quân Bảo đâu rồi ? " - Nó đang rối ren suy nghĩ
_ Dạ...em...
_ Cưng tên gì ? Cho anh số điện thoại làm quen nhé ! Anh tên Thái !
_ Ơ...dạ...
_ Sao em dạ hoài vậy ? Cho anh số điện thoại của em đi ! - Hắn vừa nói vừa xấn tới nó
" Hix ! Phen này tiêu tùng rồi ! Huhu ! Bảo Bảo ơi ! " - Nó cầu cứu trong tuyệt vọng
_ Này anh làm gì bạn tui thế ! - Quân Bảo vừa tới nắm chặt tay nó kéo về phía người hắn
_ Bảo Bảo ! - Nó xoay lại thấy hắn, không biết tự nhiên đâu ra gọi Quân Bảo bằng tên Bảo Bảo ngọt xớt. Nhưng nó cũng biết ơn hắn lắm, tới kịp lúc cứu nó
_ Thì tui thấy bạn anh dễ thương nên muốn xin số điện thoại làm quen không được ah ? - Tên này có vẻ quê quê rồi
_ Không ! - Quân Bảo trả lời dứt khoát
_ Mày là gì của nó mà bày đặt xen vào ? Tao muốn làm quen thì kệ tao, liên quan gì tới mày !
_ Tao...
_ Sao ? Không nói được hả ? Vậy thì biến qua một bên
Tên biến thái giơ nắm đấm định đánh Quân Bảo. Quân Bảo cũng không phải tay vừa đứng yên cho nó đấm, sự thật về Quân Bảo là...
Quân Bảo né được đấm lại hắn một phát, hắn nằm xụi lơ. Quân Bảo định bay lại đấm cho thêm vài phát cho nó nữa để hả giận nhưng Nguyễn Nguyễn can lại
_ Thôi anh ! Đừng đánh nhau mà ! - Nó vừa nói vừa nắm áo Quân Bảo ghị lại
_ Mày liệu hồn đó ! Đừng để tao gặp mày lần nữa !
Nói xong Quân Bảo nắm chặt tay nó kéo lên xe phóng đi. Ngồi trên xe hai người không nói với nhau tiếng nào suốt dọc đường chạy xe, mặt nó vẫn còn xanh sau vụ đó. Nó cũng định mở lời cám ơn hắn nhưng định mở miệng ra nói thì tự nhiên có cái gì đó chặn lại làm nó không nói được nữa. Quân Bảo cũng đã chạy xe chầm chậm lại. Không khí căng thẳng bao trùm hai đứa. Rồi đột nhiên có giọt mưa rơi xuống, một giọt, hai giọt, rồi ba giọt...Càng lúc càng nhiều hơn. Cơn mưa tới như hoá giải không khí ngột ngạt của hai đứa. Chợt hai người cùng nhau lên tiếng :
_ Tìm chỗ trú mưa nhé em !
_ Tìm chỗ trú mưa đi !
Hai đứa thầm cười. May quá có chỗ trú mưa, Quân Bảo phóng xe lên đó thật nhanh rồi hắn kêu nó bỏ nón vào cốp xe chung để khỏi bị ướt xong rồi hắn khoá xe, hai đứa chạy vào trong trú mưa
Không biết ông trời có ý định tác hợp hai đứa thành đôi không mà chỗ trú mưa chỉ đủ cho hai người. Là một bật tam cấp nhưng mái che trên đầu lại dài ra nên có thể ngồi xuống trú mưa mà không bị ướt. Nó ngồi bẹp xuống, hắn thấy thế cũng ngồi theo. Hai đứa cùng ngồi nhìn ra ngoài đường thấy, không khí im lặng đáng ghét lại quay về. Dường như không chịu nổi nữa, Quân Bảo lên tiếng trước :
_ Sao em ngốc quá vậy ! Bị người ta ăn hiếp mà cũng không dám la lên ! Tự nhiên đứng yên chịu trận ! Rõ ngốc !
_ Ai nói ông là tui bị ăn hiếp ! Người ta lại làm quen tui chứ bộ ! - Nó bắt đầu cái tính ương ngạnh của nó
_ Em còn nghĩ là người ta làm quen mới ghê ! Anh thấy thằng đó rõ ràng có ý định hại em mà em còn nói tốt cho nó !
_ Thì có sao tui nói vậy ! Mẹ dạy tui không được nói dối ! Người ta đến làm quen thì tui nói làm quen !
_ Em...! Thôi không cãi với em nữa !
_ Câu đó là tui nói mới đúng á ! Xì !
_ Ah mới nãy có nghe ai đó gọi mình là Bảo Bảo ! Hông biết có phải mình nghe nhầm hông ta ?
Nhắc đến nó mới nhớ lại, tự nhiên mới nãy quíu quá nên buộc miệng gọi hắn là Bảo Bảo. Nó thầm nghĩ:
" Thôi chết rồi ! Tên này nhớ dai quá ! Hic chắc hắn muốn làm khó mình đây mà ! Đúng là cái miệng hại cái thân ! Mình ngu quá ! "
Nhưng nó cũng giả điên
_ Ai gọi vậy ta ? Chắc ông nghe nhầm rồi đó ! Haha ! Tên gì thấy ghê Bảo Bảo !
_ Uh thấy ghê vậy mà có người mới nãy kêu ngọt xớt àh ! Chắc người kêu cũng ghê lắm !
_ Ông nói gì đó ! Nói ai ghê hả !
_ Ơ ! Anh có nói ai đâu ! Sao em phản ứng ghê vậy ? Anh nói người ta mà !
_ Ông...! Thôi mệt ! Ngồi nói với ông thà tui chơi game còn sướng hơn !
Nói rồi nó lấy điện thoại ra chơi trò xếp kim cương mà nó thích và chơi rất pro. Quân Bảo ngồi kế bên lâu lâu cũng liếc qua nhìn nó chơi, nó cũng lâu lâu nhìn lên bắt gặp hắn đang nhìn nó. Nó liếc rồi Quân Bảo cũng liếc lại, hai đứa lại quay mặt ra chỗ khác. Hai đứa giận nhau như hai đứa con nít mẫu giáo.
_ Hic ! Thua rồi ! Đang ăn ngon - Nó lẩm bẩm một mình
Chợt Quân Bảo lại nhìn qua
_ Tại em chơi dở, có vậy mà cũng chết !
_ Ông chơi giỏi hơn tui chắc ! Chưa có ai chơi hơn tui trò này đâu nhé ! Tui luyện từ hồi mới ra trò này tới giờ ! Ông chưa chắc hơn tui đâu mà la !
_ Nếu anh chơi hơn điểm em thì sao ? Em tính gì ?
_ Xì ! - Nó bĩu môi
_ Thế chơi ăn hun nhé ! Nếu anh cao điểm hơn em thì em phải cho anh hun đó !
_ Mơ một hạnh phúc hay đêm nằm mơ phố àh ? Còn lâu mới hơn được tui !
_ Thì em cứ đồng ý đi đã !
_ Không !
_ Thế thôi ! Coi vậy mà nhát !
_ Ai nhát ? Chơi thì chơi sợ gì ! Để xem ông tài giỏi tới đâu mà chảnh !
_ Thế em đồng ý rồi nhé ! Móc ngoéo đi !
_ ...
Nó không biết nó vừa bị dính bẫy một cách ngây thơ. Nó nhìn hắn chơi mà trong lòng lo lắng không ít. Hắn chơi đã gần bằng điểm nó rồi...bằng điểm...hơn điểm...hơn mấy trăm điểm...rồi hơn hẳn một ngàn điểm. Nó thua rồi, người nó nóng ran, mặt nó đỏ lên.
Chợt hắn quay qua hôn nó bất ngờ làm nó chưa kịp chuẩn bị gì. Hắn làm thiệt. Nó định lấy tay đẩy ra nhưng tự nhiên nó nghĩ tới lời hứa mới nãy nó lại thả tay xuống, nó từ từ nhắm mắt lại. Nó bắt đầu cảm nhận được vị ngọt đôi môi mềm của hắn đang từ từ lan truyền sang môi nó, hơi thở thơm tho của hắn nó cũng cảm nhận được. Nụ hôn của hắn sao nhẹ nhàng quá, ngọt ngào quá... Chợt hắn dứt ra làm nó luyến tiếc :
_ Em làm bạn gái anh nhé ! Để anh có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ được em !
_ Ngốc ! Sao tui làm bạn gái ông được !
_ Sao vậy ? - Quân Bảo hốt hoảng hỏi
_ Tui có qua Thái Lan phẫu thuật đâu ! Sao làm bạn gái ông được chứ ! Tui là con trai mà !
_ Trời ! Haha làm anh hết hồn ! Anh xin lỗi !
_ Thế em làm bạn trai anh nhé !
_ Không luôn !
_ Trời ! Sao lại không nữa ?
_ Muốn làm bạn trai tui phải chịu khổ dữ lắm đó !
_ Khổ gì nè ? Em nói ra đi để anh biết anh chịu được tới cỡ nào !
_ Quen tui phải thương tui !
_ Tất nhiên
_ Chưa nói xong mà !
_ Ok ! Anh xin lỗi ! Em nói tiếp đi !
_ Phải thương tui nhiều hơn tui thương người đó !
_ Anh làm được !
_ Quen tui phải quan tâm lo lắng cho tui !
_ Anh cũng làm được !
_ Quen tui thì không được lăng nhăng !
_ Em yên tâm ! Just only you in my heart !
_ Uh ! Còn gì nữa ta ? Ah không được nói dối tui bất cứ trường hợp gì !
_ Mẹ cũng dạy anh không được nói dối nè ! Hihi
_ Xì !
_ Thế hết chưa em ?
_ Hết rồi đó ! Thấy cái nào ông cũng làm được không biết tin nổi hông đây !
_ Hihi ! Thế em muốn anh làm gì để em tin anh thì em nói đi, anh sẽ làm hết !
_ Ông thề độc đi !
_ Anh thề nếu sau này anh có làm em khổ thì anh sẽ ra đường xe...
_ Thôi được rồi ! Tin rồi ! Khổ ghê ! Người ta nói giỡn chút mà cũng làm thiệt nữa !
_ Hihi ! Vậy em chịu quen anh rồi nha !
_ Uh...! - Nó đỏ mặt
_ Anh hạnh phúc quá !
Nói rồi hắn ôm nó vào lòng thật chặt như sợ nó sẽ đi mất. Nó nghe được nhịp tim hắn đập thình thịch, hơi ấm từ trong lòng hắn toả ra ôm lấy nó. Nó cũng hạnh phúc lắm, nó chờ hắn nói câu này lâu rồi. Mặc dù ở ngoài nó hay cố tỏ ra mạnh mẽ, ương bướng với hắn nhưng trong lòng nó thì hắn đã có một chỗ lâu rồi. Đến hôm nay thì điều nó mong chờ bấy lâu nay cũng thành sự thật. Còn hắn cũng hạnh phúc lắm, ôm nó vào lòng và tự hứa sẽ bảo vệ nó mãi mãi, cho dù sau này có gì vẫn không thay lòng, nó sau này vẫn là một và duy nhất trong lòng hắn.
Trời cũng đã tạnh mưa dần, hai đứa ra xe :
_ Em có đói không ? Từ chiều tới giờ em ăn được có bịch bắp rang ah ! Anh dẫn em đi ăn gì rồi về nhé ! Có trễ giờ ở nhà của em không ?
_ Uh không sao đâu ! Mình đi kiếm gì ăn rồi về cũng được ! Tui có giữ chìa khoá nhà mà !
_ Ah ! Từ nay không được xưng tui - ông nữa nghe chưa ? Anh ghét em gọi anh kiểu đó lắm ! Anh mà nghe vậy nữa anh đánh đòn ah !
_ Biết rồi mà ! Tui... ! Quên. Em được chưa !
_ Hihi Nguyễn Nguyễn ngoan Bảo Bảo thương ! Thôi lên xe đi em, mình đi ăn rồi về không thôi về trễ em bị la anh đau lòng lắm !
_ Anh chỉ được cái miệng !
_ Hihi !
Nó ngồi lên xe, hắn với tay ra sau cầm tay nó kéo lên :
_ Ôm anh đi cho ấm ! Trời mới mưa xong nên lạnh lắm ! Em không ôm anh về anh bị bệnh đó !
_ Sao dạ ?
_ Tại vì thiếu hơi ! Haha
_ Trời...!
Nói rồi nó cũng vòng tay qua ôm anh. Ngực nó đang áp sát vào lưng anh. Sao hôm nay nó thấy lưng anh lại bự đến thế và ấm nữa, nó áp mặt vào lưng anh :
_ Anh chạy cẩn thận coi chừng sình văng lên người đó ! - Nó nhỏ nhẹ nói
_ Uh nè !
Anh quay qua hôn nó một cái rồi anh thả một tay xuống để nắm tay nó vừa chạy xe, hạnh phúc ngập tràn... | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:39 pm | |
| Tập 7 :
Hôm sau nó vào trường...
_ Hú hà !
_ Ý ! Hết hồn ! Giống quỹ ghê vậy đó !
_ Hehe ! Người đẹp làm gì ngồi suy nghĩ thẫn thờ vậy ?
_ Có gì đâu !
_ Nói xạo !
_ Thiệt mà !
_ Thôi đi cưng ! Mày có còn coi tao là bạn thân mày không thế ! Đến tao mà mày còn giấu nữa ! Tao giận luôn !
_ Ý ý thôi mà ! Tao khai ! Khổ ghê vậy đó !
_ Hí hí vậy có phải hay hơn hông ! Sao ?
_ Thì...là...
_ Thì sao ? Mệt nha ! Quỵt nợ ai hay mới làm chuyện bậy bạ gì phới hôn ?
_ Bậy bạ gì má ! Mày làm quá hông ai làm lại hết ah !
_ Chứ sao ? Mày nói lẹ đi ! Nôn quá ah ! Hay là...mày có...bồ ?
_ Hả...? Sao mày biết ?
_ Theo dự đoán của tao ! Uả mà mày có thiệt hả ? - Nhỏ Hiền trợn tròn mắt lên nhìn nó với thái độ ngạc nhiên như fanta nay đã có lon ^^!
_ Ờ...ờ... ! - Nó vừa thú nhận vừa đỏ mặt với nhỏ bạn thân của nó
_ Á đù ! Ghê ta ! Nguyễn Nguyễn nhà mình cuối cùng cũng có bồ rồi bây ! Ai vậy ? Đẹp trai hông ? Nhà ở đâu ? Bao nhiêu tuổi rồi ? Đi học hay đi làm rồi ? Mày quen hồi nào ? Sao mày quen được ? Ai làm quen trước ?...
_ Từ từ gái ! Mày làm gì hỏi tới tấp vậy ?
_ Ai ? Khai ra mau ! Mày vậy là không được nha ! Xấu nha ! Có mà không thèm nói tao một tiếng nha ! Một mình quánh lẻ nha ! Bo xì nha !
_ Thôi nha ! Từ từ tui khai ra hết cho chị, chị hai !
.................................................. ......................
_ Hả ? Cái gì ? Mày quen...quen...anh...anh...hot...hot...boy Quân Bảo đó hả ? Phải...phải...hông dạ ? Trời ơi anh Quâ...Qu...
_ Mày la ít có nhỏ quá ha ! Có cần tao đưa cái micro nói cho toàn trường biết luôn không ? - Nó vừa nói vừa bịt miệng nhỏ Hiền lại
_ Sao mày sinbad quá vậy ! Sao mồi chài ảnh được hay vậy ?
_ Tao đập cái chết mày bây giờ ! Dám nói bạn mày vậy hả mày ? Gì mà mồi chài ! Ảnh hỏi quen tao trước chứ bộ !
_ Thiệt hả ? Trời ơi không ngờ một con người menly vậy, đẹp trai vậy, bảnh vậy, giỏi giang vậy, style vậy, vậy mà bị gay hả ?
_ Ờ...ờ...có sao đâu ! Giống tao thôi nè !
_ Ọe !
_ Con quỹ !
_ Nói chứ tao cũng mừng cho mày ! Hic giờ chỉ còn mình ta cô đơn thôi ! Ai cũng có bồ bỏ mình mà đi hết !
_ Thôi đi bà ! Trai theo bà cả đống mà bà kén không chịu ai hết mà còn ở đây than !
_ Thì...tao thấy tụi nó không ai thích hợp nên không muốn quen !
_ Gớm chưa ! Hiền mập nhà ta cao giá kinh nhỉ haha !
_ Chọc tao hả mày !
_ Hehe !
_ Trời mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới !
_ Hả ? Ai ?
_ Kìa người yêu của mày tới kìa !
_ Đâu ?
_ Ngoài cửa kìa ! - Con Hiền vừa nói vừa chỉ tay ra cửa
Nó quay ra để nhìn thì đã thấy anh đứng ngay cửa vẫy tay và nở nụ cười tươi với nó. Cả lớp nó được dịp xôn xao cả lên khi thấy anh ghé lớp nó, lũ con gái hét ầm lên, còn lũ con trai thì nhìn với ánh mắt khó chịu. Nó định chạy ra thì đột nhiên tên lớp trưởng ở đâu ra đứng trước mặt anh :
_ Hi anh ! Anh đến đây kiếm ai hả ? Em giúp gì cho anh được không ?
_ Hi ! Ờ anh kiếm ra được rồi cám ơn em ! - Vừa nói anh vừa nhìn nó, mắt anh không rời khỏi nó một giây
Thấy thế tên lớp trưởng nhìn theo hướng mắt anh đang nhìn về phía nó
_ Mẹ cái thứ mê trai ! Đã xấu mà còn xí khoái làm chuyện để ý ! - Con Hiền chửi tên lớp trưởng
_ Mày ra lẹ đi ! Ngồi đây không chừng nó cướp luôn hồi nào không hay ah ! - Vừa nói con Hiền vừa giục nó ra lẹ
Lúc nó đi tới nó cảm thấy rõ là tên lớp trưởng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó chịu
_ Sao hôm nay anh đến tận lớp em vậy ?
_ Hihi anh muốn như vậy mà !
_ Có gì không anh ?
_ Ah chiều nay khoa của anh đá banh tranh giải chung kết với khoa Công nghệ thông tin, em đến xem anh đá nha ! - Anh nháy mắt
_ Vậy hả ? Thích quá ! Anh yên tâm em sẽ đến cổ vũ, em sẽ kéo thêm bạn em nữa để cổ vũ cho anh nè !
Nó quay sang trợn mắt nhìn tên lớp trưởng, nó nghĩ trong đầu : " Làm cái gì vậy ? Tui chưa lên tiếng mà ! Ở đâu ra vậy ? "
_ Ok anh ! Em biết rồi ! Em sẽ đến !
_ Hihi vậy nhé em ! Chiều nay ba giờ nha em. Ở sân bóng của trường ! Giờ anh lên lớp đây ! Bye bye baby ! - Anh nhìn nó trìu mến
_ Ừa bye anh !
_ Bye bye anh nha ! - Tên lớp trưởng đáng ghét lên tiếng
_ Trời ơi có người tự nhiên đến mức người ta không rủ mà cũng đòi bám đuôi theo kìa ! - Con Hiền lên tiếng
_ Hứ ! Tui thích thì tui đi ! Sân bóng đâu phải của riêng mấy người ! - Tên lớp trưởng quê mặt đi về chỗ ngồi
_ Thôi kệ nó đi Hiền !
_ Kệ sao được mà kệ, thứ gì áh ! Vô duyên đê tiện hết sức !
_ Thôi vô học, thầy tới rồi kìa !
_ Mày coi chừng nó đó ! - Vừa nói con Hiền vừa liếc tên lớp trưởng
_ Ừa biết rồi mà ! Thank you I love you !
...Ba giờ rưỡi chiều
_ Nguyễn ! Mày làm gì mà còn ngồi đây ! Không đi coi anh Bảo đá banh hả ?
_ Thôi chết ! Mấy giờ rồi ? Á ba rưỡi rồi hả ? Tao lo đọc sách nên quên mất !
_ Xuống sân bóng lẹ đi ! Cả trường nó ở gần hết dưới đó rồi !
_ Uh hèn gì sao hôm nay tao thấy yên tĩnh lạ !
_ Lẹ đi còn ngồi nói nữa !
Nó thu dọn nhanh chóng rồi cùng với con Hiền chạy xuống sân bóng. Chưa tới sân nhưng nó đã nghe tiếng la hét ầm ĩ, nghe loáng thoáng có tên anh trong đó nữa. Sân bóng đông nghẹt :
_ Trời đông dữ vậy sao có chỗ nào chui vô đứng mày !
_ Tại mày chứ ai ! Ai biểu giờ này mới xuống ! Tụi nó vô sớm lấy chỗ từ lúc hai giờ rưỡi rồi !
_ Ặc ! Thôi tao không vô đâu ! Đông quá !
_ Vô đi ! Mày không nhớ đã hứa với ảnh rồi sao ?
_ Nhưng đông quá sao chui vô được !
_ Theo tao !
Công nhận là con Hiền hay thật, nó luồn lách một hồi hai đứa cũng vào gần tới bên trong. Nó thấy anh đang giành bóng quyết liệt. Nó vốn là một đứa cực kỳ ghét bóng đá, nó thấy chả hay ho gì mà suốt ngày người ta cứ giành giật một trái bóng. Nhưng khi thấy anh đá tự nhiên nó thấy thích lạ, mồ hôi anh ra như suối nhưng anh vẫn cố giành giựt bóng, rồi anh bị mất bóng. Mỗi lần bị mất bóng anh lại quay lên khán đài nhìn quanh kiếm nó. Không thấy nó anh lại tiếp tục giành bóng, mỗi lần như thế nó thấy mắt anh ánh lên một nỗi buồn. Rồi đột nhiên nó cảm thấy có một bàn tay đẩy mạnh nó về phía trước, không kịp phản ứng nó ngã nhào tới phía trước và chỉ kịp á lên một tiếng. Hai đầu gối nó khuỵu xuống nền xi măng, nó quay ra sau nhìn thì chỉ thấy một bóng người chen nhanh đi chỗ khác :
_ Có sao không mày ? - Con Hiền đỡ nó đứng lên
_ Không sao !
_ Sao tự nhiên té vậy ?
_ Không biết nữa ! Hình như có ai đẩy tao !
_ Ai ?
_ Không biết mà ! Tao không thấy rõ mặt !
_ Chắc là thằng khốn lớp trưởng đó ! Tên đê tiện !
_ Thôi chưa biết ai làm mà ! Đừng có nói nữa !
Nói không sao nhưng thật ra đầu gối nó đang rất nhức, nó cố gắng đứng dậy mỉm cười để cho con Hiền không lo lắng. Sau đó nó thấy anh đã nhìn thấy nó . Anh tỏ vẻ đầy lo lắng, nó thấy vậy liền ra dấu trấn an rằng nó không sao, anh vẫn lo lắng nhìn nó. Nó ra dấu là nó không sao và anh cứ đá đi, anh mỉm cười nháy mắt với nó. Nó thấy anh đá sung hơn và đã ghi bàn. Nó cảm thấy cả sân bóng như rung chuyển bởi tiếng hò hét
_ Quân Bảo giỏi quá ! Quân Bảo vô địch ! Quân Bảo Quân Bảo... - Mấy đứa con gái hò hét gọi tên anh
Tự nhiên nó cảm thấy ghét ghê, Quân Bảo là của nó mà. Tự nhiên mấy người này đâu ra kêu tên Quân Bảo ngọt xớt. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, nó lại hoà mình vào đám đông để cổ vũ cho anh
Kết thúc trận đấu đội của anh thắng. Anh định chạy lại nó thì bị cả đám con gái bu lại làm anh không đi được. Nó thấy thế bỏ đi. Nó lang thang ra quán nước nó và anh hay uống
_ Chị ơi cho em ly dừa xay cà phê nha chị !
_ Ok em ! Em khỏi nói chị cũng biết em uống gì !
_ Hihi cám ơn chị !
Năm phút sau
_ Đây ! Dừa xay cà phê của baby đây !
_ Cám ơn ch...!
_ Sao ? Tính cám ơn chị nào đây baby ?
Nó nhìn lên thì thấy anh đang đứng cầm ly dừa xay cà phê của nó nhe răng cười
_ Ơ sao anh lại ở đây ?
_ Anh không ở đây với em thì anh ở đâu chứ ?
_ Sao anh không ra với fan của anh đó !
_ Hả fan nào ? Anh có fan hả ?
_ Thôi đừng có giả điên nữa ông tướng ! Ra với mấy em của anh đi tui ở đây một mình cũng được. Tý nữa người ta thấy anh ngồi ở đây với tui thì giết tui mất !
_ Ai dám giết với baby của anh ? Phải bước qua xác của anh trước đã rồi tính gì tính haha !
_ Xì !
_ Em đang ghen đấy àh ?
_ Gì chứ ? Ai thèm ghen !
_ Anh yêu em quá ! Cái mặt ghen cũng dễ thương nữa ! - Anh bẹo má nó
_ Đã bảo là không có ghen mà ! - Nó gắt lên
_ Ok ok baby không ghen ! Chỉ jealous thôi hehe !
_ Anh...
_ Ah mới nãy anh thấy em bị té, em có sao không ? Chân em đâu đưa anh xem nào ? - Nó chưa kịp đồng ý thì anh đã cầm chân nó để lên đùi xem xét vết thương
_ Anh...đừng mà...đang ở ngoài đường mà...! - Nó cố gắng rút chân lại nhưng vô ích
_ Yên nào ! Để anh xem ! - Vừa nói anh vừa xoa từng chỗ rồi hỏi chố đó có đau không. Không thì anh lại xoa chỗ khác rồi lại hỏi có đau không cho đến khi anh xoa đến đầu gối nó
_ A...
_ Chỗ này hả ? Anh xin lỗi ! Có đau lắm không em ? Sao em đi đứng không cẩn thận gì hết vậy ? Hư quá !
_ Có đâu ! Tại có người...
_ Người gì hả ?
_ Thôi không có gì !
_ Em nói anh nghe xem nào !
_ Không có gì mà !
_ Em không nói anh hun em giữa quán nước nhé ! - Anh bắt đầu tiến tới sát mặt nó, nó đẩy anh ra
_ Em nói mà !
_ Tốt ! Em nói đi !
_ Thì mới nãy em đang đứng tự nhiên thấy có bàn tay ai đó từ đằng sau xô mạnh em ngã xuống, em quay ra nhìn lại thì không thấy ai nữa !
_ Trời ! Đứa nào chơi ác vậy ? Em không thấy mặt nó hả ?
_ Dạ không !
_ Anh mà biết đứa nào anh đập nó chết ! Tức quá !
_ Thôi bỏ đi anh ! Em chỉ hơi nhức chút xíu thôi ah ! Không sao đâu !
_ Không được ! Trời ơi bầm hết rồi nè ! - Anh kéo ống quần nó lên xem
_ Em về xoa dầu là hết mà !
_ Dầu gì mà xoa ! Hôm nay em không đi xe máy phải không ?
_ Uh anh, em đi xe buýt ! Sao thế ?
_ Tý nữa anh chở em về !
_ Thôi em đi xe buýt cũng được mà !
_ Có nghe lời anh không ? - Anh nói với giọng hơi giận nó đành nghe lời
_ Uh cũng được nhưng mà em không có nón bảo hiểm !
_ Anh có hai cái, em yên tâm !
_ Ah vậy anh tính trước hết rồi nhé !
_ Tính trước hồi nào ? Chỉ là từ lúc quen em cái gì anh cũng mua hai cái !
_ Chi dạ ?
_ Thì...thì anh muốn lúc nào tụi nó cũng có đôi giống tụi mình nè ! Ah nói mới nhớ, hôm trước anh đi thấy có cái móc khoá đôi hình đôi đũa và cái chén, anh mua để dành cho em và anh. Anh định tặng em mà chưa có dịp. Hôm nay anh tặng em luôn !
Nói rồi anh lấy trong cặp cái móc khoá đôi đũa ra tặng nó. Cái móc khoá làm bằng bạc sáng bóng rất đẹp, nó thích lắm nhưng nó thắc mắc
_ Sao em phải lấy đôi đũa ?
_ Tại vì đôi đũa lúc nào cũng ở trong chén nên em phải lấy đôi đũa để anh lúc nào cũng có thể bảo vệ che chở cho em ! Hiểu chưa hả baby của anh ?
_ Hihi hiểu rồi ! - Nó đỏ mặt
Nó với anh cười hạnh phúc. Gần sáu giờ anh lấy xe chở nó về, trên đường đi :
_ Từ nay về sau em cho anh làm xe ôm chở em đi học mỗi ngày nhé !
_ Hả ? Sao được anh ! Em với anh học khác khoa, khác thời khoá biểu mà !
_ Thì bữa nào hai đứa mình học thì anh qua chở em đi hoặc bữa nào anh rảnh không học mà em học thì anh cũng qua chở em đi học ! Được không baby ?
_ Trời ! Vậy thì cực anh lắm !
_ Không cực gì cả ? Em có chịu hông ?
_ Thôi em đi xe cũng được mà ! Có phải con nít đâu !
_ Ghét em quá ! Không thương anh gì hết !
_ Thì em thương mới không để anh cực vì em đó chứ !
_ Thôi không cần !
_ Ơ hôm nay bày đặt giận với em nữa ah !
_ Không thèm !
_ Thôi mà !
Anh không nói gì nữa cả, im im mà chạy xe. Nó đành bó tay với tính con nít của anh. Nó vòng tay lên ôm anh :
_ Thôi được rồi ! Em đồng ý chịu chưa ?
_ Hihi em hứa rồi đấy nhé ! Yeah !
_ Ừa ! Khổ ghê cơ !
_ Anh không muốn thấy em bị ăn hiếp nữa ! Mới nãy thấy em bị té vậy anh không muốn đá tiếp nữa mà muốn bay lên ngay chỗ em !
_ Em biết rồi mà ! Em không sao mà !
_ Không sao gì mà không sao ! Bầm hết đầu gối mà còn nói là không sao ! Em ngang bướng dễ sợ !
_ Hihi !
_ Tý nữa ghé nhà anh anh lấy cho em chai thuốc xoa cho hết ! Thuốc này hay lắm, mỗi lần anh đá banh bị là anh lấy xoa ah, một hai ngày là hết ngay !
_ Trời của anh thì anh xài đi đưa em làm gì ?
_ Thì để em xức chân em chứ gì !
_ Nhà em có mà !
_ Thế không thương anh phải không ?
_ Ơ đâu có ! Nhưng em lấy xài hết rồi thì lỡ anh bị lấy gì anh xài ?
_ Em yên tâm nhà anh còn một thùng kìa !
_ Hả gì nhiều dữ vậy ?
_ Haha người ta tặng mà !
_ Nhỏ nào tặng phải hông ?
_ Hả ! Làm gì có ! Của bác anh gửi về cho anh xài mà !
_ Hehe giỡn với anh chút thôi ! Mà anh chiều em quá em hư đó !
_ Em mà hư là anh đánh đòn !
_ Anh dám hông ?
_ Hông dám !
_ Vậy sao nói ?
_ Vậy anh trị bằng cách này được không ?
Vừa dứt lời anh quay mặt ra đằng sau hôn nó. Nó hoảng hồn, đang chạy xe giữa đường mà anh làm vậy. Nó la lên
_ Anh làm gì vậy ? Đang chạy xe mà ! Lỡ tông xe sao ? Rồi người ta nhìn thấy sao ?
_ Hehe vậy em có dám hư nữa không ?
_ Hic ! Thua anh rồi đó ! Anh lo chạy xe kìa !
_ Haha ! Baby của anh dễ thương quá !
Chẳng mấy chốc đã tới nhà của anh. Anh hỏi nó có muốn vào không, nó nói là cũng trễ rồi nên không vào, để bữa khác. Anh nói nó đợi ở ngoài chờ anh vào nhà lấy thuốc rồi ra liền. Nó để ý thấy nhà anh. Nhà anh có 1 tầng, không thấy được chiều dài nhưng nó thấy bề ngang thì bự, nhìn vào trong thấy cái sân rộng vừa phải đi vào bên phải là ga-ra để xe, kế bên là cầu thang đi vào nhà. Đang mải nhìn thì nó nghe tiếng chó sủa :
_ Gâu gâu !
Nó nhìn xuống dưới thì thấy một con chó lông trắng bóc, nhỏ xíu đang ngửi dưới chân nó. Nó liền đưa tay xuống cho con chó ngửi rồi thấy con chó liếm liếm tay nó, nó thích lắm, nó ngồi xuống bế nó lên. Con chó liếm mặt nó
_ Đẹp Trai ! Đi vô nhà !
_ Hả ? Anh gọi ai là đẹp trai ? Đừng nói là con chó này nha !
_ Nó đó em ! Sao nó cho em bế vậy ?
_ Em đâu biết đâu ! Tự nhiên nó trong nhà chạy ra rồi liếm tay em, em bế đại nó lên ! Nó cũng hiền mà ! Dễ thương quá chừng - Con chó cứ liếm mặt nó
_ Đẹp Trai không được liếm mặt baby của anh ! Em thả nó ra đi ! Ra đây đi vô nhà ! Mau lên !
Nó đặt con chó xuống nhưng con chó cứ đứng dụi dụi cái đầu vào chân nó
_ Con này hôm nay tao mới thấy bản mặt thật của mày nha ! Thấy trai đẹp là tươm tướp ah ! Đi vô nhà !
Anh vừa nói vừa la con Đẹp Trai. Nó thấy cái mặt anh dễ thương kinh khủng. Nhưng con chó cứ ở lì không chịu vào nhà
_ Đẹp Trai ngoan vào nhà đi nè ! Bữa khác tao qua chơi với mày nha ! Ngoan ngoan tao thương ! - Nó vừa nói vừa dẫn con chó vào nhà. Con chó nghe lời nó đi vào, anh đóng cửa lại
_ Con đó nó cũng biết lựa người nịnh ghê ! Mấy đứa bạn anh tới không đứa nào nó chịu cho rờ chứ đừng nói bế ! Không ngờ gặp em nó lại như vậy ! Chắc nó biết là baby của anh nên nó cho hehe !
_ Hihi có sao đâu anh ! Em thấy nó dễ thương mà ! Em thích chó lắm ! Mà sao anh đặt tên gì lạ vậy ? Tên Đẹp Trai em mới nghe lần đầu đó !
_ Hehe tại vì chủ nào tớ nấy mà !
_ Thấy ghê haha !
_ Đánh đòn em bây giờ !
_ Nè đánh đi !
_ Chụt !
_ Nữa ! Anh này !
_ Thì anh đánh đó haha !
_ Thôi chở em về lẹ lên mẹ đợi cơm ở nhà !
_ Đây là thuốc xức nè ! Mỗi ngày xức hai lần, sáng và tối trước khi đi ngủ nha em !
_ Ok cám ơn anh
Về đến nhà, mẹ nó ra mở cửa
_ Sao hôm nay về trễ vậy con ?
_ Dạ tại...
_ Dạ cháu chào bác ! Dạ tại hôm nay lớp tụi con tăng tiết nên bị về trễ đó bác ạ !
_ Ai đây con ?
_ Dạ bạn con ! Tên Quân Bảo đó mẹ !
_ Dạ cháu chào bác !
_ Chào cháu ! Sao Bảo chở con về ? Hôm nay con không đi xe ah ?
_ Dạ sáng con đi xe buýt chiều...
_ Dạ tại nhà con gần đây sẵn tiện chở Nguyễn Nguyễn về luôn ạ !
_ Thế ah ? Cám ơn con nhiều nhé ! Con có về gấp không ? Bác mới nấu cơm xong con vào ăn chung với nhà bác luôn cho vui nhé !
_ Mẹ...
_ Dạ con...
_ Coi như bác cám ơn chở Nguyễn về dùm bác ! Con vào nhé ! Nguyễn dẫn bạn vào nhà đi con ! Mẹ vào lấy cơm ra rồi ăn luôn !
_ Dạ
Đợi mẹ vào trong nhà rồi :
_ Anh có phải về nhà ăn cơm không ?
_ Không anh tính ra đường ăn cơm bụi !
_ Thiệt hông đó !
_ Em không cho vào thì anh về đây !
_ Ơ đâu có ! Người ta mới nói có tý mà giận rồi ! Anh để xe ở đây đi rồi vào nhà !
_ Mà anh nói dối cũng giỏi quá ha !
_ Lời nói dối ngọt ngào đó em ! Không nói baby của anh bị la sao !
_ Xì !
_ Hihi hôm nay may mắn được diện kiến bố mẹ vợ ! Sung sướng quá !
_ Anh chỉ được cái miệng thôi ! Coi chừng bố mẹ đế ý đấy nhé !
_ Anh biết rồi baby !
_ Anh vào nhà đi ! Bố mẹ đang chờ cơm đó ! | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:40 pm | |
| Tập 8
Bữa ăn tối hôm đó diễn ra rất vui vẻ, nó với anh ngồi một bên trái, bố ngồi chính giữa còn mẹ với anh hai nó thì ngồi bên phải. Bố mẹ nó xoay anh như chong chóng nhiều lúc nó thấy ngại dùm, nó nhắc khéo bố mẹ nó mà vẫn không có gì thay đổi. Bố mẹ nó hết hỏi chuyện gia đình rồi đến chuyện học hành của anh ôi thôi không biết chừng nào mới ngừng. Nhưng nó thấy anh cũng không thấy ngại gì, bố mẹ hỏi gì anh cũng đều trả lời hết, không lảng tránh câu nào, nó thấy anh thật dễ thương, còn bố mẹ nó thì thấy anh hiền nên làm tới hic.
Nhưng nếu không nhờ bố mẹ hỏi thì chắc nó không bao giờ biết hoàn cảnh gia đình của anh, vì từ lúc quen đến giờ nó không thấy anh nói gì về gia đình nhiều nên nó cũng không dám hỏi mặc dù nó rất tò mò. Thì ra hồi nhỏ anh sống bên Mỹ nhưng vì chuyện lục đục gia đình nên anh về Việt Nam lúc mười lăm tuổi, mẹ anh mất lúc anh còn nhỏ nên anh sống với ba nhưng hiện giờ thì ba anh đang sống bên Mỹ, chỉ mỗi tháng gửi tiền về cho anh thôi. Anh thì bây giờ đang sống một mình trong ngôi nhà của mẹ anh để lại cho anh. Nghe đến đây nó không biết nói gì nữa, trong lòng nó có một cảm giác lạ, nó cảm thấy thương anh nhiều hơn, trái với vẻ ngoài luôn tươi cười quậy phá của anh thì ẩn sâu trong con người đó là một nỗi niềm luôn chất chứa nỗi đau. Nó không biết làm sao để diễn tả cảm xúc của mình cho anh biết vì xung quanh có bố mẹ và anh hai, đang không biết làm gì thì tự nhiên trong đầu nó nghĩ ra ý tưởng. Vì ngồi bàn gỗ lại cao nên ở dưới chân không ai để ý, nó bèn lấy bàn chân của mình đặt lên bàn chân của anh. Anh biết ý nên lấy bàn chân kia của mình đặt lên bàn chân nó vuốt ve. Khi cả nhà cuối xuống ăn cơm thì nó thấy anh xoay qua cười trìu mến với nó làm mặt nó đỏ ửng lên. Chợt bố nó lên tiếng :
_ Nguyễn !
_ Dạ con nghe !
_ Con thấy Bảo không ? Con trai phải tướng to cao vạm vỡ, còn con kìa ! Người ốm nhom ! Con phải nhờ Bảo chỉ dạy cho con đi !
_ Trời bố này…!
_ Kìa anh…!
_ Bố nói đúng rồi đó haha !
_ Thêm anh hai nữa…!
_ Bảo này !
_ Dạ !
_ Bây giờ bác giao nó cho con huấn luyện nhé ! Bác trông cậy vào con đó !
_ Dạ vâng ! Con sẽ cố hết sức hihi !
Nó lườm anh một cái, bỗng :
_ A !
_ Sao thế con ! - Mẹ nó sốt sắng hỏi anh
_Dạ không có gì đâu ạ ! Chỉ là con đưa chân lên đụng trúng cạnh bàn thôi bác !
_ Uh cẩn thận chút nha con ! _ Dạ cám ơn bác !
Thì ra nó tức vì anh cười hùa theo bố và anh hai, nó rút chân lại rồi đạp lên chân anh một phát, anh không kịp phản ứng nên chỉ la lên một tiếng. Nó nghĩ trong đầu :” Cho đáng đời !”
Ăn xong anh đòi rửa bát nhưng mẹ không cho nên anh và nó chỉ dọn dẹp bàn ghế lại rồi nó dẫn anh lên phòng. Vừa vào phòng anh đã nhảy ngay lên giường nó :
_ Giường em êm quá ! Lên đây nằm với anh đi baby !
Anh nằm chóng tay nghiêng qua một bên, vừa nói anh vừa đập đập tay bên phần còn lại, ý kêu nó lên nằm kế bên đã thế còn nháy mắt đầy vẻ khiêu khích nữa chứ. Vì nó còn tức anh vụ mới nãy nên nó không lên, mặc dù trong lòng nó rất muốn nhảy lên nằm và được anh ôm vào lòng, cái mặt anh lúc đó vừa đẹp trai vừa đểu khủng khiếp. Nhưng tính ngang bướng của nó nổi lên :
_ Anh dám kêu em vậy hả ? Còn lâu !
_ Thôi mà baby ! Lên đây với anh đi ! - Bắt đầu cái giọng năn nỉ ngọt ngào chết người
_ Dẹp ! - Nó cố gắng kiên quyết
_ Không lên với anh phải không ?
_ Không !
_ Không lên thì…!
_ Thì sao ?
_ Á…!
Anh chồm người tới ôm nó rồi vật xuống cả người nó ngã ra giường
_ Hết bướng nhé hehe !
_ Bỏ ra !
Nó cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh
_ À chưa phục ah !
_ Còn lâu !
Nó khua tay khua chân loạn xạ để thoát ra. Rồi đột nhiên anh chồm người qua, cả thân hình anh đè lên nó. Anh chống tay lên nhìn nó cười nhưng nó vẫn còn giận anh nên nó quay mặt qua một bên cố tình không thèm nhìn anh. Anh cúi xuống hôn vào má nó một cái như tạ lỗi rồi hôn cổ nó rồi, cắn lỗ tai và ngửi tóc nó :
_ Biến thái ! Bỏ em ra ! Nhột !
_ Cho anh như vậy một chút thôi mà !
_ Hông ! Năn nỉ đi !
_ Năn nỉ mà !
Nó cười thầm trong bụng :” Người đâu dễ bắt nạt ghê hihi ! “. Nó vòng hai tay ôm lấy tấm lưng của anh, hôm nay sao tự nhiên nó thấy lưng anh to kì lạ, nó vuốt ve lưng anh rồi đưa tay lên vuốt tóc anh. Từng ngón tay nó luồng vào tóc anh mùi CK làm nó cảm thấy thật dễ chịu. Nó nhích đầu qua một bên rồi hun lên má anh một cái, anh và nó nhìn nhau cười hạnh phúc. Hai gương mặt đang ở thật gần nhau, nó có thể cảm nhận được hơi thở mùi bạc hà ấm áp của anh, ánh mắt trìu mến của anh nhìn nó. Hai đôi môi từ từ tìm đến nhau, bỗng :
_ Cốc cốc…! Nguyễn ơi mở cửa mẹ đem trái cây lên cho hai đứa nè…!
_ Dạ…!
Theo phản xạ anh và nó rời nhau, sửa soạn lại tóc tai quần áo rồi nó chạy ra mở cửa :
_ Bảo ơi con thông cảm nha, nhà bác còn một ít trái cây ah, con ăn tạm nghen ! Bữa nào con tới nhớ nói bác trước bác chuẩn bị nhiều hơn !
_ Dạ được rồi bác, không sao đâu mà ! Được bác cho ăn là quý lắm rồi hihi !
_ Hả…? Cái gì…? Ít của mẹ đây đó hả ? - Nó vừa chỉ vừa nhìn vào dĩa trái cây. Nào là táo, nho, lê, quýt, bưởi, thanh long.
_ Trời ơi có nho mỹ của con nữa nè ! Mọi hôm người ta thèm muốn chết mà không cho ăn một miếng, tự nhiên hôm nay đem hết ra cho người khác là sao trời ? Mẹ hông thương cục cưng của mẹ gì hết ! Ghét !
_ Cái thằng này ! Mẹ đánh đòn bây giờ…! Con thông cảm nhé, nó Đại học năm nhất rồi mà cứ như con nít lớp một. Tại bác chiều nó quá nên nó hư - Mẹ vừa nói vừa vỗ mông đánh yêu nó một cái
_ Hihi ! Dạ không sao để Nguyễn ăn con nhịn cũng được mà bác - Anh ngồi trên giường cười vì cái tính tham ăn trẻ con của nó
_ Nhớ nhé ! Bạn Quân Bảo nói nhé ! Hehe ! - Vừa dứt lời nó giựt chùm nho ăn một cách ngon lành
_ Cái thằng này ! Thôi con ăn với nó nhé ! Bác đi tập thể dục với bố nó đây !
_ Ơ mẹ đi tập thể dục ah ?
_ Ừa ở nhà không được giành ăn với bạn đấy nhé !
_ Xì ! Bảo nhường cho con ăn hết rồi mà ! Ai thèm giành !
_ Thôi Bảo con ăn đi không thôi nó ăn hết của con mất ! Hư quá đi !
_ Dạ không sao đâu bác hihi !
_ Mẹ đi đây !
_ Bye mẹ yêu ! Ah nhớ đừng có mặc quần ngắn mà bố la làng đấy nhé hehe !
_ Biết rồi thằng quỹ nhỏ ! Bác đi nhé Bảo ! Hai đứa ở nhà chơi vui vẻ nhé !
_ Dạ cám ơn bác hihi ! Bác đi tập vui vẻ !
Mẹ vừa đi thì nó giựt chùm nho còn lại trên dĩa ăn tiếp
_ Này dĩa trái cây là của mẹ đem lên cho anh mà !
_ Uả chứ không phải mới nãy có người nói cho tui ăn hết dĩa trái cây này mà !
_ Thì…cũng có phần của anh nữa chứ bộ ! Cho anh ăn với !
_ Thì đó anh ăn đi !
_ Nhưng anh thích ăn nho cơ !
_ Em cũng thích ăn nho !
_ Cho anh ăn với !
_ Hông !
_ Hông cho phải hông ?
_ Hông !
Khi nó vừa bỏ trái nho vào miệng anh nhào tới giành trái nho trong miệng nó, lợi dụng nó không phòng bị anh bế xốc nó lên một cách dễ dàng. Vì anh vốn cao 1m85 hơn cộng với thân hình lực lưỡng nên việc bế một đứa cao chỉ có 1m73 nặng có 60kg chẳng khó khăn gì. Vì bị bế bất ngờ nên nó không phản ứng kịp, nó đành kẹp hai chân vào hông anh cho khỏi bị té, hai tay thì cặp vào cổ anh. Còn trái nho thì bị anh cắn một nửa rồi. Nó hốt hoảng :
_ Ya cho em xuống đi !
_ Hông ! Ai biểu cứng đầu chi !
Nói rồi anh ẵm nó xoay vòng vòng
_ A đừng mà em chóng mặt quá ! Cho em xuống đi !
Vì sợ té nên nó càng kẹp chặt anh hơn, anh thấy thế khoái chí nên càng quay nhanh hơn
_ Sợ chưa ?
_ Sợ mà !
_ Sợ thì sao ?
_ Năn nỉ !
Anh dừng lại, vẫn còn bế nó trên tay :
_ Chừa chưa ?
_ Chừa mà !
_ Còn cứng đầu với anh không ?
_ Còn…!
_ Hả ?
_ Uả quên hông !
_ Trả lời vậy hả ? Dạ thưa anh Bảo em hông dám nữa đàng hoàng !
_ Dạ thưa anh Bảo em hông dám nữa hic !
_ Baby ngoan haha !
_ Cho em xuống đi !
_ Tý nữa ! Người đâu nhẹ hều như gấu bông, bế hông thấy mệt gì hết trơn !
_ Xì kệ tui đi ! Muốn nặng thì kiếm người khác mà bế !
_ Nữa ! Bắt đầu ương ngạnh tiếp ! Anh quay tiếp ah !
_ Thôi mà !
_ Xin lỗi anh đi !
_ Xin lỗi !
_ Anh muốn xin lỗi bằng kiểu khác cơ !
_ Kiểu gì nữa ?
Nói rồi anh quay má sang trái như ý để nó hun, nó hun xong rồi lại quay má sang phải để nó hun tiếp, hun xong rồi anh lại đưa trán cho nó hun tiếp
_ Anh muốn ăn nho !
Nó lấy trái nho đút anh thì anh không chịu
_ No ! Không phải cách này !
_ Chứ cách nào ?
_ Đút bằng miệng cơ !
_ Trời ! Thôi hông làm đâu !
_ Vậy giờ hông chịu đút bằng miệng phải không ?
_ Không !
_ Vậy anh quay cho em chết luôn !
_ Á đút mà ! Chịu mà ! Đừng quay em chóng mặt !
Nó đành phải bỏ trái nho vào miệng rồi từ từ đút cho anh. Anh tham lam ăn hết trái nho rồi hôn nó say đắm. Anh từ từ đặt nó xuống giường, miệng anh vẫn không rời miệng nó chút nào. Anh ôm gọn nó trong lòng. Tay anh luồn vào trong áo nó định kéo lên thì bị nó đẩy ra :
_ Ya anh làm cái gì vậy ? Kéo áo em lên tính có ý đồ xấu xa gì nhé !
_ Đâu…đâu…đâu có đâu ! Anh…anh chỉ là…là…
_ Là gì ? Là có ý đồ xấu với em phải ko ? - Nó lém lỉnh đưa anh vào thế bí !
_ Không…không có mà ! Chỉ là…là anh lỡ tay thôi…! Chứ anh không có cố ý gì hết mà !
_ Anh xạo ! Em thấy rõ ràng anh cố ý kéo áo em lên !
_ Không có mà ! - Anh ra sức thanh minh, hai má anh bắt đầu đỏ lên vì ngượng. Nó thấy vậy càng ra sức chọc anh
_ Có mà ! Em thấy rõ ràng !
_ Không có mà !
_ Có !
_ Không có !
_ Em nói có là có mà !
_ Anh đã nói là không có mà ! Thôi anh về đây !
_ Ơ sao về lẹ vậy ? Còn dĩa trái cây chưa ăn hết mà !
_ Thôi anh no rồi ! - Anh đứng dậy mở cửa phòng
_ Anh về ah ? Không đợi bố mẹ em về hả ?
_ Thôi khuya rồi anh cũng về làm bài tập ngày mai nữa !
Nó nhìn lên đồng hồ, mới 9h30
_ Còn sớm mà ! Bố mẹ em sắp về rồi đó, anh ngồi đợi tý nữa đi !
_ Thôi anh về ! Em xuống mở cửa cho anh đi !
_ Ừa hihi ! - Nó cười thầm trong bụng vì lừa được anh. Trông cái mặt anh ra sức thanh minh nhìn tội hết sức haha. Coi vậy mà nhát
Xuống nhà nó mở cửa cho anh
_ Không hun chia tay chồng ah ?
_ Trời chứ bộ mới nãy ở trển chưa đã hả ?
_ Mới nãy khác, giờ khác !
_ Thôi dẹp ! Tham quá đi !
_ Không hun thì thôi ! Về vậy ! - Anh bắt đầu làm mặt giận, tiu nghỉu đi về. Nó thấy cũng tội nên kéo áo anh lại
_ Nè chụt ! - Nó nhón chân lên hun anh một cái
_ Hihi vậy mới là vợ ngoan chứ ! Yêu quá đi ah ! - Anh bẹo má nó một cái rồi nháy mắt. Ra xe
_ Anh chạy xe về cẩn thận nhé !
_ Anh nhớ rồi baby ! Ah có cái này xém chút nữa anh quên nói cho em biết !
_ Chuyện gì thế anh ?
_ Lại đây anh nói cho nghe ! - Nó ham hố lại gần nghe mà đâu biết đó là cái bẫy anh sắp sẵn…
_ Chụt ! - Anh lại hun nó nữa. Nó phát hoảng :
_ Trời ! Giữa xóm mà ! Lỡ người ta thấy sao, lỡ bố mẹ đi về thấy sao ! - Nó nhìn xung quanh xem có ai thấy không ? Hên là không có ai !
_ Thì kệ người ta, bố mẹ về thấy càng tốt haha ! Đóng dấu em là của anh hehe !
_ Cái anh này…!
_ Anh về nhé baby !
_ Về đi ông tướng !
Nó lên lầu ngồi khoảng mười phút thì có tin nhắn điện thoại, nó mở lên xem
“Anh ve roi ne vo yeu ! Hom nay la ngay hanh phuc nhat cua anh, anh yeu em nhieu lam !”
Nó khoái chí nhắn lại
“Hihi anh hoc bai roi nho di ngu som giu suc khoe nhe !”
Một phút sau có tin nhắn lại
“Ok ne ! Baby cua anh ngu ngon nhe ! Nho mo ve anh nghen hehe ! Mai anh qua ruoc em di hoc do !”
Nó nhắn lại
“Uh em biet roi ! Anh ngu ngon ! Te Amo !”
| |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:41 pm | |
| Tập 9
Những ngày sau đó anh đến nhà nó chơi nhiều hơn. Một phần vì hay chở nó đi học, một phần vì gia đình nó cũng quý anh hơn, nhất là mẹ. Mẹ hay mời anh ở lại ăn cơm, nhiều lần mẹ ngỏ ý kêu anh mỗi tối qua nhà nó ăn luôn cho tiện, vì mẹ biết anh ở một mình lại không biết nấu ăn. Nó thấy thật hạnh phúc khi có một người mẹ tuyệt vời như thế. Gia đình nó là thế, khi thích ai thì rất chu đáo ân cần với người đó, mà khi đã ghét ai rồi thì ghét ra mặt.
Còn anh thì khỏi nói, nghe mẹ nó đề nghị như thế anh gật đầu đồng ý ngay. Bây giờ nó mới biết là anh cũng đạo Chúa. Mỗi chủ nhật anh qua chở nó cùng đi lễ. Ta nói đi lễ với anh tội không được xoá mà còn chồng chất thêm. Mỗi lần hai đứa vào trong nhà thờ là biết bao nhiêu con mắt dòm ngó, vào trong lễ người ta không lo nghe cha giảng mà toàn liếc nhìn anh, mấy lần nó bắt gặp những ánh mắt đắm đuối nhìn anh gái có, trai có và nhất là những người như anh và nó. Nó vừa thấy hãnh diện vừa ghen tỵ, nó chọc anh :
_ Bữa sau hông đi lễ với anh nữa nghen, anh đi một mình đi !
Anh hốt hoảng hỏi lại nó :
_ Sao vậy ? Sao hông đi lễ với anh nữa ?
_ Thì đi lễ với anh khó chịu quá ah !
_ Sao vậy ? Anh làm em giận chuyện gì hả ?
_ Uhm !
_ Hic anh xin lỗi mà…! Em giận anh chuyện gì ? Em nói đi anh sửa !
Cái mặt anh xin lỗi dễ thương hết sức. Nó cố gắng kìm chế chọc anh tiếp
_ Thì đi lễ với anh người ta không lo nghe cha giảng mà toàn lo nhìn anh không ah !
_ Trời ! Oan cho anh quá ! Người ta nhìn anh chứ anh có muốn đâu ! Em mà không đi lễ với anh nữa anh cũng không đi luôn !
_ Hihi ! Nãy giờ em giỡn với anh đó ! Người đâu dễ bị dụ ghê hehe !
_ Trời ! Dám giỡn với anh hả ? Về nhà biết tay anh !
_ Anh tính làm gì em ?
_ Ờ thì…thì…thì đánh đòn em chứ sao !
_ Anh dám hông ?
_ Hông dám !
_ Xì vậy mà cũng nói nữa !
_ Anh không dám đánh em nhưng hun em giữa nhà thờ thì anh dám ah hehe ! Em tin hông ? - Anh từ từ tiến gần sát mặt nó. Nó chặn lại
_ Á em tin mà ! Sợ anh rồi hic !
_ Hehe ! - Anh cười khoái chí
Tối chủ nhật tuần nào nó cũng dặn mẹ nó đừng nấu cơm tối, vì lần nào đi lễ xong hai đứa dắt nhau đi ăn ngoài. Nó và anh đều thích ăn vặt, mỗi lần nghe có chỗ ăn nào mới là hai đứa đi ăn, cho dù quán ăn đó nằm ở quận 6, 7, 8 hai đứa đều đi hết. Hôm nào hai đứa có nhiều tiền thì đi ăn sang như sushi, mì Hàn Quốc hay các quán ăn ngon, còn bữa nào hết tiền thì dắt nhau đi ăn ngoài lề đường như cuốn, gỏi khô bò, cháo sườn… Khi rảnh anh còn chở nó đi shopping, hai đứa lựa đồ cho nhau, có lần vì lỡ tay nên hai đứa mua hết mấy triệu nên hậu quả là nguyên cả tuần sau toàn ăn mì gói với bánh mì. Đi với anh đến đâu nó hãnh diện đến đó, bất cứ nơi nào anh đến cũng có những con mắt nhìn theo ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ.
Những lần anh chở nó trên đường, nó không dám ôm anh như bao cặp khác, nó chỉ để hờ hai tay lên đùi anh. Anh như biết ý, mỗi lần như thế anh đều kéo tay nó lên để ôm anh nhưng chỉ được một lát thì đâu lại vào đấy. Có lần anh đá banh bị té trầy tay nhưng bữa đó lại là ngày anh chở nó đi học nữa :
_ Tay anh bị sao vậy ?
_ Ah anh mới đá banh bị té trầy chút xíu đó mà !
_ Gì mà chút xíu, nó chảy máu quá trời kìa ! Sao anh không cẩn thận gì hết vậy ? Anh xức thuốc sát trùng chưa ?
_ Chưa nè ! Mà thôi anh không xức đâu, rát lắm !
_ Trời đất, con trai gì mà nhát quá vậy ? Anh chịu đau được sao không chịu rát được ? Đi theo em vô phòng y tế !
_ Thôi mà ! Hông đi đâu mà ! Rát lắm ! Để vậy về rửa xà bông cũng được mà baby !
_ Không đi phải không ?
_…
_ Không đi thì thôi em đi xe bus về vậy !
_ Thôi mà vợ ! Anh đi mà !
_ Toàn là đợi tui dùng biện pháp hù doạ không ah !
_ Hihi !
............................................Phòng y tế...........................................
_ A nhẹ nhẹ thôi vợ ơi !
_ Cho chừa cái tật đá banh !
_ Hic anh đâu có muốn đâu ! Tại lỡ bị trượt chân mà ! Nhẹ nhẹ thôi baby !
_ Em biết rồi anh ngồi yên em làm !
........................................Nhà xe......................................
_ Tay như thế kia sao chạy xe được !
_ Được mà ! Em cứ lên xe đi !
_ Thôi xuống đi em chở cho !
_ Thôi anh chở được mà !
_ Vậy anh chở mũ bảo hiểm về một mình đi ! Em đi bus !
_ Vợ !
_ Cái gì ?
_ Chở đi nè ! Huhu hôm nay mình bị ăn hiếp quá ah !
_ Xì ai biểu cãi thánh chỉ !
_ Dạ nô tài hông dám hihi !
_ Sao xe gì nặng quá dạ ?
_ Thấy chưa anh nói rồi mà, để anh chở cho !
_ Nói giỡn cũng tin ! Hông lẽ em cùi bắp đến nỗi không chở được anh về nhà hả ?
_ Hihi ! Vợ anh là số 1 ! Chụt !
_ Trời đất ! Lại hun nữa ! Đang trong trường mà !
_ Kệ nó hehe ! I don’t care !
_ Ya ! Buông em ra đi ! Sao anh ôm chặt vậy ?
_ Lâu lâu mới được em chở, ngu gì hehe !
_ Trời người ta nhìn kìa ! Anh buông ra đi !
_ Không buông đâu !
_ Bộ ôm ở nhà chưa đã hả ?
_ Ôm ở nhà khác, ở ngoài đường khác !
_ Anh cái gì cũng nói được hết ah !
_ Hihi đi về ăn cơm thôi vợ !
_ Ngồi yên đó nha !
_ Yes sir !
Trên đường nó chở anh về anh không buông tay ra một giây. Mỗi khi dừng đèn đỏ là biết bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào anh với nó, đã thế ngay giờ cao điểm nữa chứ. Anh thì để mặc người ta nhìn vẫn tỉnh bơ vừa ôm vừa nói chuyện với nó còn nó thì ngượng chín cả mặt. Chỉ khi về đến gần nhà anh mới chịu buông nó ra
Lên phòng nó ngồi nghỉ trong khi đợi mẹ nó về nấu cơm cho cả nhà, nó bắt anh sát trùng thêm lần nữa rồi băng bó cẩn thận lại cho anh. Anh ôm nó vào lòng :
_ Yêu em nhiều quá ! Cái gì cũng lo cho anh ! Anh thì chưa làm gì được cho em cả !
_ Sao lại không ? Anh làm nhiều gấp đôi em làm cho anh đó chứ ! Được anh yêu là em hạnh phúc lắm rồi ! Không cần anh làm gì hơn nữa đâu !
_ Anh hứa sẽ không làm em thất vọng đâu ! Anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em tất cả anh có thể ! - Anh ôm chặt nó hơn. Nó chẳng biết nói gì nữa ngoài việc ôm anh lại. Được một lúc nó chọc anh :
_ Hey ! Mà anh có bỏ bùa mê thuốc lú gì hông mà sao bố mẹ với anh hai em thích anh quá vậy ?
_ Trời hông có nghen ! Anh thề là anh hông có làm gì hết nha ! Anh vô tội ! Chắc tại vì bố mẹ biết anh yêu em thiệt lòng nên cũng thương đó mà hihi !
_ Í ẹ ! Ít có tự tin lắm nhe hehe !
_ Có em là bùa mê thuốc lú của anh thì có ! Tự nhiên hông biết sao lại yêu em nữa !
_ Xì anh có quyền không yêu em mà !
_ Uh nhưng cái quyền đó bị em tước đi mất tiêu từ lúc đầu anh gặp em rồi hihi !
_ Anh đó ! Cái miệng còn ngọt hơn mía lùi nữa ! Chắc dùng câu đó cho vài chục em rồi mới tới em phải không ?
_ Không có mà ! Thì đúng là có vài chục em làm quen anh thiệt đó nhưng mà anh hông có chút cảm giác nào hết !
_ Vậy còn em ?
_ Em hả ? Còn hỏi nữa ? Anh đánh đòn bây giờ ! Em giống như sét đánh anh vậy đó ! Nhất là cặp mắt của em liếc anh lần đầu tiên anh còn ấn tượng đến bây giờ nè !
_ Ai biểu ?
_ Biểu gì ?
_ Ai biểu mới gặp người ta đã gọi cưng này cưng nọ ! Chưa đánh anh là may !
_ Trời trời ! Dám đánh anh luôn hả ?
_ Dám chứ sao hông ? Nhỏ mà có võ ah nha !
_ Vậy giờ dám đánh nữa hông ?
_ Dám luôn chứ sợ gì hehe !
_ Vậy đánh đi, anh ngồi yên cho em đánh nè !
_ Đánh nè ! Chụt ! - Nó hun anh một cái
_ Hic vợ anh đánh đau quá ah ! Đánh nữa đi !
_ Trời còn lâu haha !
_ Không đánh nữa thì anh đè ra đánh lại hehe !
Nói rồi anh ôm hun nó
_ Cám ơn Chúa đã mang em đến cho anh ! Cám ơn Chúa vì đã mang lại cho anh gia đình thứ 2 là nhà em. Bây giờ anh chẳng muốn gì hơn nữa ! Có bắt anh chết anh cũng bằng lòng !
_ Anh nói bậy bạ đi ah ! Em giận đó !
_ Hihi !
Nó sà vào lòng anh, nó cảm thấy thật ấm áp. Trong đầu nó giờ đây toàn nghĩ đến những hình ảnh tương lai của anh và nó nhưng nó cố gắng xua đi thật nhanh những hình ảnh đó, nó sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ bỏ nó mà đi như những cuộc tình nó đã từng đọc từng thấy trong thế giới thứ 3. Nó sợ tính trước bước không khỏi. Nó cũng muốn nói với anh rằng nó cũng thầm cám ơn Chúa vì đã đem anh đến cho nó, cám ơn Chúa vì biết rằng trong thế giới này vẫn còn có người chung thuỷ, vẫn có người đem lại cho nó cảm giác yêu và được yêu thật sự là gì ! Nó chỉ mong phút giây này đứng yên để anh và nó mãi mãi là của nhau | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:42 pm | |
| Tập 10
Tíc tắc tíc tắc…
Đã gần một giờ sáng rồi mà nó vẫn chưa ngủ được, nó lăn qua lăn lại trên chiếc giường cũng hơn chục lần mà không tài nào nhăm mắt nổi. Nó làm đủ mọi cách như nghe nhạc, đọc thần chú “Tui muốn ngủ“, đếm số mà vẫn không ngủ được :
_ Sao vậy ta? Tự nhiên không ngủ được là sao ta? Không lẽ vì cái đứa nhảm nhí hồi chiều mà mình không ngủ được ah ? Không phải - Nó tự lầm bầm một mình. Rồi nó nằm nhớ đến chuyện hồi chiều:
Nick lạ : BUZZ
Nó : Ai thế ?
Nick lạ : Có phải bạn là Nguyễn Nguyễn lớp abc trường xyz không ?
Nó : Đúng rồi mình đây ! Có gì không bạn ? - Nó giật mình thắc mắc
Nick lạ : Nghe nói bạn đang quen với anh Vương Quân Bảo hả ?
Nó chột dạ, sao tự nhiên lại có người biết chuyện mình quen với Bảo Bảo ta ? Sau vài giây nó định thần trả lời lại
Nó : Uhm phải thì sao mà không phải thì sao ?
Nick lạ : Mình không cần biết bạn là ai nhưng mình yêu cầu bạn tránh xa anh Bảo của mình ra ok ?
Trời trời, đâu ra cái loại trên trời rơi xuống dưới đất chui lên ăn nói vô duyên phách lối thế nhở ? Tui thích thì tui quên đấy làm gì được nhau ? Nó trả lời lại :
Nó : Uả bạn trên trời rơi xuống hay dưới đất chui lên mà ăn nói ít có duyên quá vậy ? Bạn là má hay bà của ảnh mà bày đặt cấm mình tránh xa anh Bảo ? Rảnh quá ha !
Nick lạ : Nãy giờ tao nhịn mày lâu rồi nhé ! Mày có ngon thì đừng quen Quân Bảo nữa ! Tao cảnh cáo rồi đó không thì đừng trách tao !
Nó tức lắm nhưng vẫn cố gắng kìm chế nói chuyện đàng hoàng, với cái loại người như thế này không nên giận quá mất khôn :
Nó : Cám ơn bạn cảnh cáo mình ha ! Mình sợ quá ! Sẵn đây mình cũng nói cho bạn biết bạn chẳng là cái thá gì mà có quyền cấm cản mình cả, bố mẹ mình không cấm thì thôi chứ chưa tới phiên bạn lên tiếng dùm đâu ha ! Mình thích thì mình quen làm gì được mình ?
Nick lạ : Mày giỏi lắm đợi đó !
Nó : Cám ơn khỏi khen !
Nói xong nó out máy mà trong lòng đầy bực bội, nó ngồi rủa cái đứa đó
……………………………….............. .................................................. ...............
_ Á không ngủ được bực bội quá !
Nó vùng dậy ra khỏi giường. Nó tính lại bật máy thì nghĩ đến chuyện hồi chiều còn tức nên nó không bật máy nữa. Nó cầm điện thoại lên định gọi cho anh thì nghĩ chắc giờ này anh đang ngủ rồi, nó không muốn làm phiền anh nữa. Nó mở danh bạ lên xem có ai để gọi phá không thì nó nghĩ ngay đến con Hiền mập, nó gọi ngay :
_ Alô !
_ Dông sê ô !
_ Ô ô cái đầu mày ! Gọi có gì không mày ? Tao đang ngủ ngon lành, đang mơ thấy trai đẹp vây quanh tao tự nhiên mày gọi ah !
_ Hehe chàng trai ngủ hông có được nên gọi cho cô gái tám thôi đó mà !
_ Moá ! Rãnh dữ hen ! Quỡn dữ hen ! Sao không gọi cho anh yêu mày đó ! Gọi tao làm gì ?
_ Giờ này chắc ảnh đi ngủ rồi, tao không muốn làm phiền !
_ Moá sao mày hông nghĩ là làm phiền tới tao mày ?
_ Mày khác nó khác mà ! Tao ngủ hông được mày ơi !
_ Moá kệ cha mày tao đi ngủ đây !
_ Xí khoan !
_ Gì má ?
_ Mày nỡ lòng nào bỏ tao vậy hả con kia !
_ Uh ! Tao buồn ngủ lắm rồi ! Tao đi ngủ đây ! Moá làm mất hết trai đẹp của tao !
Tút tút…
_ Alô…Alô…Trời đất cái con này !
Nó đành đi xuống nhà, lục tủ lạnh lục bếp coi có gì để ăn không :
_ Tủ lạnh hông còn miếng trái cây nào hết vậy nè ?
_ Trời ! Mì gói cũng hông có luôn là sao trời ! Hết mì rồi mà mẹ không mua gì hết trơn ! Chết mất, chết mất !
Đang quằn quại thì trong đầu nó loé lên ý nghĩ :
_ Ah hay là mình đi dạo đêm một vòng đi ! Ý tưởng hay hí hí !
Nói là làm nó lên phòng thay đồ rồi đi xuống nhà mở cửa dắt xe ra. Nó làm mọi việc nhẹ nhàng hết sức có thể, giờ này chắc bố mẹ với anh hai nó ngủ như chết rồi, có cháy nhà thì hoạ may mới kêu ba người đó tỉnh được nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Nó khoá cửa cẩn thận rồi dắt bộ xe ra đầu hẻm mới dám rồ ga
Sài Gòn mùa đông ban đêm lành lạnh thích thật. Đường xá vắng tanh nên chạy xe tha hồ, nó lượn một vòng rồi không biết sao nó lại chạy sang gần khu nhà của anh. Nó tò mò muốn biết giờ này anh đã ngủ chưa hay là đang làm gì ? Anh mới chở nó đến nhà anh có một lần, không biết nó còn nhớ đường không nữa ? Kể cũng lạ từ lúc quen anh tới giờ nó chưa bao giờ vào nhà anh lần nào, lần đầu tiên cũng chỉ là đứng ngoài thôi, nhà anh cũng đẹp đấy chứ, không nhỏ quá cũng không lớn quá. Cuối cùng nó cũng chạy ngang qua nhà anh, nó cũng khâm phục nó thật, mặc dù được anh chở đến có một lần mà nó vẫn còn nhớ đường đi và nhà của anh, vốn dĩ khu nhà anh rất khó nhận biết vì đường nào cũng như đường nào và nhà nào cũng cao 3-4 tầng, theo nó nhận xét thì chắc có lẽ nhà anh là đặc biệt nhất trong đây. Nhà tắt đèn hết, chỉ còn hai cái đèn vàng ngoài cổng mở để cho thấy căn nhà thôi. Mãn nguyện nó quay xe đi về, đến gần ngã tư nó nghe tiếng xe máy nẹt pô inh ỏi, nó nghĩ :
_ Chắc là đám cô hồn nào đi đua xe nữa rồi ! Thôi mình đứng núp một chút rồi chạy về cũng được ! Dù sao mình đi có một mình lỡ có chuyện gì mắc công !
Nói là làm nó chạy xe lên lề rồi đứng nép vào góc chờ cho tụi kia chạy qua xong rồi nó về. Sẵn nó ngồi coi đua xe luôn. Tiếng xe máy ngày càng gần hơn nhưng nó nghe kĩ là tiếng của xe môtô phân khối lớn chứ không phải của mấy xe đã được làm pô. Nó đang thắc mắc thì bỗng thấy bóng dáng của người ngồi trên chiếc môtô dẫn đầu chạy tới với tốc độ nhanh khủng khiếp rồi đánh cua quẹo một cách điệu nghệ, bóng đen lướt qua mặt nó thật nhanh nhưng trong bóng tối nó lờ mờ nhận ra tướng người ngồi trên chiếc môtô đó rất quen mặc dù khuôn mặt đã được cái nồi cơm điện che mất rồi và nó cũng nhớ mang máng chiếc môtô đó hình như nó đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đang lục lại kí ức thì đột nhiên nó nghe nhiều tiếng pô xe ầm ĩ cũng đang lao đến với tốc độ kinh hoàng. Kì này là ba chiếc cũng đang chạy theo sát nút, chúng nó không đội mũ bảo hiểm nên nó có thể thấy rõ mặt từng đứa, trên mỗi chiếc là một thằng. Hình như chúng đang đuổi theo người chạy chiếc môtô kia, đang mải suy nghĩ và cố gắng nhớ về người chạy trên chiếc môtô với chiếc môtô đó thì nó nghe một âm thanh chát chúa kinh hoàng vang lên :
RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM……………… ……………….......................... | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:43 pm | |
| Tập 11
Tiếng rầm vừa nổ ra thì trong đầu nó những hình ảnh hiện ra nhanh như điện xẹt về người chạy xe môtô đó và cả chiếc môtô đó nữa. Khi tiếng rầm khủng khiếp đó dứt thì nó cũng đã nhớ ra người đó là ai ! Nó bần thần vài giây rồi miệng lắp bắp không nói nên lời :
_ An…anh…Bảo…
Nó chạy tới thật nhanh nơi vừa xảy ra tai nạn. Trước mặt nó cảnh tượng thật khủng khiếp, ba chiếc xe dính chùm vào nhau nát bấy không thấy rõ hình dạng còn ba thằng trên xe thì mỗi thằng một nơi. Hai thằng nằm sấp mặt bất động máu chảy lênh láng thành vũng, còn thằng kia thì đập đầu vào lề đường nằm ngửa giật giật người mấy cái rồi cũng nằm bất động. Hình ảnh trước mắt nó bắt đầu nhoè đi, nó khuỵu xuống, nó vừa khóc vừa gọi tên anh :
_ Không ! Không ! Không thể nào ! Anh Bảo ! Anh Bảo ! Anh đâu rồi ! Anh Bảo ! Anh Bảo ơi huhu ! Anh Bảo ! Anh đừng làm em sợ mà ! Anh mau ra đây đi anh Bảo huhu…! Em kêu anh có nghe không hả ? Sao anh không trả lời em ? Anh Bảo ! Anh ra đây cho em ! Em đếm từ một đến ba mà anh không ra trước mắt em thì anh suốt đời này đừng có gặp em nữa nha ! Em nói là làm đó !
_…Mô…một…!
_…Ha…hai…! Tại sao anh chưa ra hả ? Em sắp đếm đến ba rồi đó, anh không muốn gặp em nữa hả Bảo huhu…!
_…B…b…b…ba…huhu…! Em ghét anh Bảo Bảo ! Anh là đồ hèn ! Tại sao anh không dám ra gặp em chứ ! Anh Bảo huhu…!
_ Em thề…hic…em thề…suốt đời này…hic…suốt đời này…em…em…sẽ…sẽ…giận…an…
_ Nguyễn !
_ Bảo Bảo ! - Nó ngẩng lên để kiếm tiếng nói của anh đâu đó. Nó quay lại đằng sau, anh đang đứng đó cũng đang hốt hoảng nhìn nó
Nó như không biết gì nữa, vội vàng đứng lên rồi chạy thật nhanh đến bên anh, nó ôm chằm lấy anh như thể anh sắp biến mất khỏi cuộc đời nó. Nó khóc ngon lành trong lòng anh, anh bối rối ôm lại nó rồi dỗ dành nó :
_ Baby nín đi nào ! Sao em lại ở đây giờ này ? Em làm gì ở đây ?
Nó vẫn không trả lời, vẫn ôm chặt anh và khóc
_ Em đừng khóc nữa mà ! Em khóc anh đau lòng lắm ! Em đừng khóc nữa ! Bình tĩnh có anh ở đây mà ! - Vừa nói anh vừa vuốt ve đầu nó dỗ nó nín khóc
Nó cảm nhận được tim anh đập rất nhanh rồi tự nhiên nó thấy hai mí mắt nó như muốn xụp xuống, hai tay nó đã nới lỏng người anh ra, nó không còn cảm giác gì nữa, nó chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt anh rồi mọi thứ nhanh chóng đen xì trước mặt nó, nó nghe đâu đó loáng thoáng anh gọi tên nó
_ Nguyễn ! Nguyễn ! Em sao vậy Nguyễn…!
……………………………….............. .................................................. ...............................
Nó khẽ chớp mắt rồi từ từ nhẹ nhàng mở mắt ra, nó nhìn xung quanh toàn là một màu xanh côban và trắng xen lẫn nhau, nó tự hỏi
_ Mình đang ở đâu đây ? Đây đâu phải là phòng mình ? Hay là mình đã…chết rồi ? Đúng rồi, chắc là vậy rồi ! - Nó nhăn mặt gượng dậy, nó đang nằm trên một cái giường rất êm. Nó nhìn xung quanh, căn phòng khá lớn, nhìn bên phải là cái cửa sổ khá lớn có cái bục có thể ngồi ngắm ra ngoài. Kế bên là một dàn máy vi tính nhìn có vẻ xịn hơn của nó. Rồi nó quay qua nhìn bên trái thì thấy một cái tủ gỗ rất lớn, còn gần giường nó là cái bàn màu trắng nhìn rất đẹp. Nó lẩm bẩm
_ Trời chắc là mình ở thiên đường rồi, địa ngục đâu có sướng vậy ! Số mình số hưởng, được ở phòng gì mà đã quá trời luôn ! Đầy đủ tiện nghi, không gian thoái mái, mình chết cũng không uổng mà hihi ! - Nó đang tự cười một mình thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Quân Bảo đang đứng trước mặt nó, trên tay anh đang cầm một cái nồi gì đấy.
_ Em tỉnh rồi hả ?
Nó ngạc nhiên
_ Uả anh Bảo ! Hông lẽ anh cũng chết theo em hả ?
_ Em nói bậy bạ gì đó, anh đánh đòn bây giờ ! Chết gì ở đây ?
_ Uả chứ hông phải đây là thiên đường sao ?
_ Em xỉu xong rồi bị mất trí nhớ hả Nguyễn ? Thiên đường đâu ra giờ này ? Đây là phòng của anh !
_ Uả ủa gì kì vậy ? Đây là thiên đường mà !
_ Uả gì mà ủa, kì gì mà kì ! Đây là phòng của anh ! Có cần anh đánh em mấy cái để em hồi phục trí nhớ không ?
_ Á vậy là mình còn sống hả ? - Nói rồi nó bị anh béo má một cái !
_ Ui da…đau em !
_ Tỉnh chưa hả baby của anh !
_ Uả sao em lại ở phòng anh ?
_ Em không nhớ gì hết hả Nguyễn ? - Anh nhìn thẳng vào mắt nó và nó cảm thấy anh đang lo lắng thật sự
Nó nhớ lại tối hôm qua hình ảnh chiếc môtô của anh, rồi trận đụng xe, những chiếc xe nát bét, những thằng đua xe khác nằm bất động bê bết bên vũng máu. Rồi anh từ đâu ra đứng sau nó, nó chạy tới ôm anh vào lòng khóc nức nở và cuối cùng là nó ngất đi trong vòng tay anh…
_ Vậy là hôm qua…anh đưa em về nhà anh hả ?
_ Yes baby !
_ Bây giờ mấy giờ rồi anh ?
_ Đúng tám giờ rưỡi sáng !
_ Thôi chết em rồi ! Hôm nay em có bài kiểm tra Toán quan trọng, sao anh không kêu em dậy sớm đi học chứ ! Kì này em chết chắc rồi huhu ! Anh mau chở em đi học. Lên trễ xin làm sau cũng được chắc không sao ! Mau lên anh !
_ Nguyễn ! Em sao vậy ?
_ Sao gì mà sao chứ ! Bài kiểm tra cuối kì đó, em mà không làm là bị ở lại lớp đó ! Anh có biết là bài kiểm tra cuối kì quan trọng cỡ nào không hả ?
_ Nhưng mà…!
_Nhưng gì mà nhưng chứ ! Anh tính để em ở lại lớp mới vừa lòng hả ? Trời ơi, anh mau đi thay đồ chở em lên trường đi !
_ Nhưng…bữa nay là chủ nhật mà !
_ Hả ? - Nó chưng hửng
_ Bữa nay là chủ nhật mà em ! Em sao vậy ? Sáng giờ anh thấy em lạ lắm ah nha !
_ Anh nói xạo !
_ Em không tin lấy điện thoại ra coi đi !
Nó bung mền chạy tới bàn lấy điện thoại, nó mở lên. Chủ nhật xx/yy/2009. Nó bỏ điện thoại xuống, đỏ mặt nhìn anh đang ôm bụng cười nắc nẻ
_ Haha trời ơi, sao hôm nay em dễ thương hết sức ! Nhìn cái mặt yêu không chịu được haha !
_ Anh…!
Tự nhiên nó cảm thấy lạnh lạnh dưới chân, với lại sao mà cái áo hôm nay bự quá vậy ta ? Nó nhìn xuống thì hỡi ôi không thấy cái quần đâu nữa mà chỉ thấy cái áo dài đến gần đầu gối. Nó nhìn lại phía trên người thì thấy nó đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bự quá khổ. Nó cảm thấy như bơi trong cái áo đó. Rồi đột nhiên nó la lên
_ Á Á Á Á Á…
_ Em sao nữa vậy Nguyễn ?
_ Á Á Á Á Á…Anh đã làm gì em ?
_ Ơ anh có làm gì đâu ? - Anh ngơ ngác nhìn nó
_ Anh nói dối. Anh không làm gì sao trên người em chỉ còn cái áo với underwear thế này hả ?
_ Em biết rồi hả ? Anh xin lỗi mà ! Anh không cố tình đâu ! Tại…!
_ Trời ơi ! Anh là đồ dê xồm ! Biến thái ! Dâm tặc ! Đê tiện ! Xấu xa ! Bỉ ổi ! Vô liêm sỉ !…
_ Hey hey em bình tĩnh nghe anh nói !
_ Hông có bình tĩnh bình tiếc gì hết ! Anh phá đời tui rồi còn kêu tui bình tĩnh được hả ?
_ Anh không có mà ! Em đừng nghĩ bậy cho anh ! Em phải nghe anh giải thích đã chứ !
_ Gì mà không có, rõ ràng thế này huhu ! Bắt đền đi huhu…! Công sức tui giữ gì…um…um…!
Anh đột nhiên ôm nó vào lòng rồi đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó vùng vẫy định thoát ra khỏi cánh tay lực lưỡng đó nhưng anh ôm nó chặt quá nên nó cũng chịu thua không giãy giụa nữa. Nó đờ người ra, nó đón nhận lấy nụ hôn của anh. Đến khi nó không la làng nữa thì anh từ từ rời môi nó
_ Em bình tĩnh nghe anh nói cái đã ! Chưa chi bù lu bù loa lên rồi !
_ Nhưng…! - Nó định nói thì anh đưa tay lên ngay miệng nó
_ Hey để anh nói xong rồi em muốn nói gì cũng được ! Chịu không ?
_ Uhm…!
_ Hôm qua em có nhớ là em bị gì không ?
_ Uh…em không nhớ rõ lắm !
_ Hôm qua em bị ngất nên anh đã bế em về nhà anh, tại vì khuya rồi nên anh không dám đưa em về nhà em ! Sợ bố mẹ em lo ! Nhưng anh còn lo hơn nữa, cứ sợ em bị gì thì làm sao anh sống nổi !
_ Hi…! Rồi sao trên người em còn có cái áo với cái underwear vậy ?
_ À thì…thì…!
_ Thì sao ?
_ Thì tại vì bộ đồ hôm qua của em dơ quá nên anh phải thay ra cho em, để cho em nằm thoải mái. Anh thề là anh hông có làm gì em hết, anh mặc áo vào cho em trước rồi anh mới dám cởi quần của em !
_ Quần nào !
_ Quần jean mà ! Anh tắt đèn thay đồ cho em rồi mà anh còn nhắm mắt nữa đó, anh còn không dám nhìn nữa huống chi là…
_ Thiệt hông đây ? Tin nổi hông đây ? Tui nghi lắm ah nha !
_ Anh thề luôn đó nếu anh có làm gì bậy bạ sai trái với em Chúa phạt gì anh cũng chịu hết ! Đừng phạt em rời xa anh là được rồi !
_ Hihi được rồi ! Em tin anh ! Chết nhưng xe của em…!
_ Ah em khỏi lo, tối qua anh kêu bạn anh chạy về rồi, dưới nhà xe anh đó baby !
_ Hihi vậy được rồi, em cứ tưởng bị mất xe luôn chứ !
_ Tự nhiên làm việc tốt mà bị chửi oan ah !
_ Thôi mà ! Em xin lỗi mà ! Tại vì…em…cứ tưởng…! Em xin lỗi !
_ Uh bắt đền đi !
_ Anh muốn đền gì ?
_ Đây nè ! - Anh vừa nói vừa chỉ tay lên miệng
_ Trời bộ hồi nãy cướp hôn người ta chưa đã hả ? Giờ còn đòi hôn nữa !
_ Mới nãy là anh cướp, bây giờ muốn em tự nguyên ! Mà em không chịu thì thôi vậy ! Coi như mình làm công không cho người ta !
_ Nói cái giọng nghe thấy ghét hông ! Nè chụt…! - Nó nhón chân hôn nhẹ lên miệng anh một cái !
_ Hihi thương vợ của anh quá !
_ Ah mà chết nữa, em đi từ tối hôm qua đến giờ không gọi điện về nhà, chắc mẹ lo lắm. Để em gọi điện về nhà !
_ Em khỏi lo, anh nhắn tin nói với mẹ vợ tương lai rồi hehe !
_ Trời anh nhắn gì với mẹ em ?
_ Anh nhắn là :”Mẹ ơi ! Hôm nay cho vợ con qua nhà con ngủ một đêm nhé ! Con hứa sẽ chăm sóc cho vợ thật chu đáo !” hehe
_ Trời anh dám hả ?
_ Dám chứ sao hông ?
_ Trời trời…! Không được để em nhắn lại ! Anh nhắn thế là em qua nhà anh ở luôn chứ không có ở một đêm đâu ông tướng !
_ Thiệt hả ? Trời biết vậy mình nhắn thiệt luôn cho rồi !
_ Hả ? Là sao ?
_ Anh chọc em đó ! Chứ ai mà dám nhắn vậy ? Tiền trảm hậu tấu liền hehe !
_ Trời cái anh này vậy mà làm em lo nãy giờ ! Chứ anh nhắn sao ?
_ Anh giả em nói là em có công chuyện nên đi ra ngoài sớm !
_ Trời hay ha !
_ Chứ sao chồng em mà hehe !
_ Rồi mẹ em có nhắn lại không ?
_ Mẹ em gọi lại luôn thì có !
_ Anh bắt máy luôn hả ?
_ Đâu có, anh đâu có dám ! Anh quíu quá nên tắt máy rồi nhắn lại là em đang có công chuyện nên không nghe điện thoại được, có gì về kể cho mẹ nghe sau !
_ Trời ! Em bó tay anh ! Cuối cùng em cũng phải chịu trận với mẹ !
_ Thôi mà ! Tại anh lúc đó anh rối qua nên đâu có biết làm gì nữa đâu ! Đừng giận anh nha baby !
_ Xì ! Không thèm !
_ Thôi em qua ăn cháo đi, nó nguội hết rồi nè !
_ Cháo ở đâu thế anh ?
_ Anh nấu chứ đâu !
_ Woa thiệt hả ? Anh biết nấu cháo hả ? Chồng em giỏi quá vậy ta ? Để ăn thử coi ngon hông ?…
_ Uh em ăn nhiều vô dưới nhà còn một nồi nữa đó !
_ Trời sao anh nấu gì nhiều dữ dậy sao em ăn hết ? Tính biến em thành heo chắc ! Ngon quá ! Không ngờ nha !
_ Hehe chồng em mà ! Ráng ăn nhìu nhé anh thương !
_ Anh ăn với em ! Chứ một mình em sao ăn hết !
_ Uh em cứ ăn đi ! Khi nào ăn không nổi nữa thì anh ăn !
_ Thôi ăn chung với em ! Há miệng ra ! A…ùm ! Hihi !
_ Hôm qua em làm anh lo quá chừng ! Anh cứ tưởng em có chuyện gì…!
_ Hihi mạng em lớn lắm hông có bị gì được đâu ! Ah nhắc hôm qua mới nhớ ! Hôm qua anh và đám kia có quan hệ gì với nhau phải không ? - Nó bắt đầu tra hỏi anh
_ Ơ…đâu có…!
_ Anh xạo, tính giấu em phải không ?
_ Không có mà !
_ Vậy anh với đám hôm qua có quan hệ gì ?
_ Không có gì đâu em ! Em đừng lo !
_ Thấy chưa ! Rõ ràng là anh muốn giấu em mà ! Em không ăn nữa !
_ Thôi mà em !
_ Vậy anh có nói với em không ? Đến em mà anh còn giấu hả ? Anh không tin tưởng em chứ gì ?
_ Không có mà em ! Anh nói mà, em ăn đi rồi anh nói !
_ Không ! Anh nói đi rồi em mới ăn ! - Nó nói giọng kiên quyết với anh !
_ Chuyện là vầy… | |
| | | UkE_IuAnh
Zodiac : Tổng số bài gửi : 225 Points : 258 Được cảm ơn : 3 Join date : 07/03/2012 Age : 26 Đến từ : ••…¸Thiên đường¸…••
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 6:45 pm | |
| Tập 12
_ Ặc…Hả…? Cái gì…? Anh…anh tổ chức đua xe hả…?
_ No không phải ! Em hiểu lầm ý anh rồi ! Anh chỉ là người đua xe thôi !
_ Trời hai cái đó có khác nhau gì đâu chứ ! Vậy mà anh giấu em từ hồi đó đến giờ ! Dễ ghét !
_ Thôi mà ! Tại anh không muốn em lo lắng cho anh với lại anh cũng sắp bỏ rồi !
_ Thế anh tính để em ngất xỉu như hôm qua mới vừa lòng phải không ?
_ Không có mà ! Em ghét anh rồi còn ai thương anh nữa !
_ Thôi đi ông tướng ! Xạo vừa thôi ! Ông chỉ cần đi ra ngoài đường đi một vòng thôi là cũng có khối em xin chết chứ ở đó mà xạo ke hả !
_ Kệ họ ! Anh không cần mấy người đó thương ! Anh chỉ cần em thôi là đủ lắm rồi !
_ Anh đi đánh răng đi !
_ Ơ sao tự nhiên kêu anh đi đánh răng ? Anh đánh lâu rồi mà ! Hà…Đâu có mùi gì đâu ta ?
_ Có ! Mùi đường mía đó ! Đường dính đầy miệng anh kìa ! Tui hông phải loại con nít thèm kẹo đâu mà dụ nha !
_ Hehe không thèm kẹo vậy có thèm kem hông ta ?
_ Á kem !
_ Haha con nít này dễ dụ ghê !
_ Kem BUD’s mới chịu nha ! Kem khác là hông chơi nha !
_ Ặc con nít gì mà khôn dữ vậy trời ! Biết ăn ghê !
_ Hông chịu thì thôi ! Hông thèm !
_ Thôi mà ! Anh nói giỡn ! Tối anh dẫn vợ yêu đi ăn kem BUD’s nha !
_ Muốn đi bây giờ !
_ Hả !
_ Gì hả ? Em muốn đi ăn kem bây giờ !
_ Trời ! Mới 9h mà em !
_ Không đi thì thôi !
_ Ơ đi mà ! Đợi anh đi thay đồ ! - Nói xong anh đứng dậy đi lấy đồ đi thay liền, nó phì cười. Người đâu mà… dễ thương hết sức
_ Hey em nói giỡn mà sao anh khờ quá vậy !
_ Trời hay ha ! Hôm nay dám lừa chồng ha ! Không thể nào tha thứ được ! Phải trừng trị nghiêm khắc !
_ Dám hông ?
_ Dám chứ sao hông !
_ Vậy tính trừng trị bằng cách nào ?
_ Hun cho em ngộp chết luôn hehe ! - Nói rồi anh nhảy ào lên giường đè nó xuống, nó la
_Aaaaa…đừng mà anh…um…um… - Hai tay anh giữ chặc hai tay nó, còn nguyên tấm thân anh đè lên nó làm nó chẳng thể nào thoát ra được. Anh cứ thế mà “trừng trị“ nó !
_ Chừa chưa ?
_ Chưa ! Um…um…aaa…aaa…
_ Chừa chưa ? Không chừa thì hun tiếp !
_ Chừa rồi !
_ Nói kiểu đó hả ? Nói lại !
_ Trời hôm nay bắt bẻ người ta quá nha !
_ Ai là người ta ? Người ta là ai ? Nói lại là :” Em xin lỗi chồng em chừa rồi ! Từ nay về sau em không dám lừa chồng nữa ! “
_ Trời còn lâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu uuuuuuuuuu…
_ Vậy thì…
_ A…nhột…em nhột…đừng mà a…a…anh… - Anh chuyển xuống hun vào cổ nó, hai cánh tay lực lưỡng của anh ghì lấy eo nó vào người anh. Chợt có tiếng :
Gâu gâu…gâu…Con Đẹp trai nhà anh đang đứng sủa ngay cửa. Dường như nó biết chủ nó đang định làm gì xấu xa nên chắc nó chạy đến bảo vệ Nguyễn Nguyễn đây mà
_ A Đẹp trai ! Lại đây nào ! - Nó vỗ tay ra hiệu cho con chó nhảy lên giường. Con chó nhảy lên rồi chui ngay vào giữa anh và nó, con chó chồm lên liếm khắp mặt nó
_ Yah cái con này ! Phá đám người ta ! Ai cho mày chạy vô phòng hả ? Đi xuống giường ngay ! Trời ơi còn liếm mặt baby của tao nữa chứ !
Con chó hình như biết bị la nên nó không sủa nữa mà cứ kêu ư ử rồi chui rúc vào người nó. Từ ngày con Mina của nó mất tới giờ, nó chưa ôm con chó nào nữa cả. Bỗng con Đẹp trai làm nó nhớ đến con Mina của nó, nước mắt nó tự nhiên chảy xuống…
_ Em sao vậy Nguyễn ? Sao em lại khóc ? - Anh tỏ ra lúng túng…
_ Không có gì đâu anh ! Tại Đẹp trai làm em nhớ đến con Mina nhà em ! Nó chết được hơn một năm rồi… !
_ Anh…anh xin lỗi…!
_ Ngốc quá ! Anh có làm gì đâu mà xin lỗi ! Em không có sao đâu chỉ là hơi xúc động xíu !
_ Em đừng khóc nữa ! - Nói rồi anh kéo nó lại ôm vào lòng, nó có cảm giác that ấm áp và yên bình khi được ở bên anh và được anh ôm vào lòng như thế này…
_ Hôm nay mình đi đâu chơi đi anh ! Đi hẹn hò hihi !
_ Ok vậy vợ muốn đi đâu nè !
_ Đi Đầm Sen đi !
_ Trời chỗ đó ồn ào đông người lắm !
_ Vậy mình đi xem phim ha !
_ Thôi sáng sớm xem phim chán chết !
_ Vậy chứ đi đâu bây giờ ? Đi đâu anh cũng không chịu hết trơn !
_ Ah hay ra quận 7 đi ! - Hai đứa cùng đồng thanh
_ Haha vậy mình ra quận 7 đi ! Anh nói trước nhé hehe !
_ Em nói trước thì có !
_ Thôi cả hai đứa cùng nói mà ! Em đi thay đồ đi !
_ Em còn bộ nào mặc nữa đâu mà thay chứ !
_ Ờ ha anh quên ! Để anh coi trong tủ quần áo còn bộ nào anh không mặc vừa không !
_ Trời định cho người ta mặc đồ thừa hả ?
_ Không có mà ! Có mấy bộ anh mua về mặc không vừa nên để đó luôn, chưa mặc lần nào !
_ Thiệt không đó ?
_ Thiệt mà ! Anh thề ra đường xe…
_ Thôi được rồi em giỡn tý mà ! Anh đưa bộ nào em cũng mặc hết hihi ! - Nói rồi nó đi tới ôm anh từ đằng sau
_ Đây rồi ! - Anh hì hục lôi ra một đống quần áo rồi kêu nó thử
_ Trời sao nhiều dữ vậy anh ? - Nó ngạc nhiên hỏi
_ Ah có một số cái anh mua, một số cái thì người ta tặng. Anh cũng không biết nữa ! Em cứ thử đi cái nào vừa cho anh xem !
_ Ai tặng mà dữ thế ? - Nó bắt đầu ghen
_ Thì…thì của mấy dì anh đó mà !
_ Thiệt không đó ?
_ Thiệt mà ! Em thử đi cho anh xem !
Nó không hỏi nữa, nó thừa biết trong những đống quần áo này có ít nhất một vài cái của người khác thích anh tặng.
_ Anh định ngồi nhìn em thay đồ đó hả ?
_ Ơ đâu có…! - Anh đang ngồi nhìn nó không chớp mắt thì đột nhiên nghe nó hỏi vậy mặt anh hơi đỏ lên trông dễ thương chết đi được !
_ Để anh đi ra ngoài cho em thay đồ nha !
_ Thôi anh cứ ngồi đó đi…!
_ Hehe vậy em cho anh nhìn em thay đồ hả ? - Cái mặt anh hí hửng trông gian khiếp !
_ Mơ đi cưng ! Em chưa nói xong mà ! Ngồi đó nhưng quay mặt sang chỗ khác ! - Nó thấy anh tiu ngỉu nhìn mắc cười. Anh quay sang chỗ khác nó phì cười
_ Khi nào xong thì em kêu anh nhé anh quay lại !
_ Rồi ok !
Nó thử hết cái này đến cái khác. Quần thì cái rộng quá, cái thì mặc lên không được đẹp, áo cũng thế. Không một cái nào vừa với nó. Chợt anh kêu nó ở nhà đợi anh một tý anh chạy ra ngoài có công việc khoảng ba mươi phút nữa anh về. Nó ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh. Trong lúc chờ đợi nó chơi với con Đẹp trai và đi tham quan nhà anh. Nó đi xuống phòng khách rồi ra sau nhà bếp, nó thật ấn tượng vì toàn bộ nhà bếp được sơn màu trắng nhìn rất sang trọng và đẹp. Phòng khách thì có để bộ sa-lông rất dễ thương và cái bàn kiếng trông lạ mắt. Nó đi lên lầu thì có hai căn phòng. Phòng vừa nãy là phòng của anh, phòng còn lại nó đi tới tò mò. Nó mở cửa đi vào thì trước mặt nó hiện ra những mô hình lắp ráp thật ấn tượng, nào là hình căn nhà, khu đô thị, tháp,…Trên tường thì đầy những huy chương và giấy khen. Trên bàn thì có những khung ảnh được đặt ngay ngắn, nó cầm vài cái lên xem, có những hình ảnh của anh hồi nhỏ trông rất dễ thương và đáng yêu, có hình anh chụp với gia đình, nó thấy anh thật giống bố. Nó thấy bố mẹ của anh thật đẹp, nhất là mẹ anh cứ như hoa hậu, còn bố anh thì nhìn đầy phong lưu lãng tử chả trách sao mà có đứa con làm biết bao nhiêu người phải thèm muốn, kế bên còn có em của anh nữa. Hình như là em gái, đẹp y chang mẹ anh, chắc là cũng làm nhiều người điêu đứng lắm đây . Nó thầm ghen tỵ, nhà đâu mà toàn người đẹp hic. Nhưng hình này hình như chụp cách đây lâu rồi, nó thấy anh lúc đó không cao bằng bây giờ, tóc cũng để khác. Nó hơi thắc mắc nhưng thôi để khi nào anh muốn nói cho nó nghe thì nó sẽ hỏi. Với lại bây giờ đang vào phòng bí mật của anh mà chưa được anh cho phép, không khéo anh biết thì sẽ giận nó mất. Nó từ từ đóng cửa cẩn thận như ban đầu rồi đi ra. Cuối đường là cầu thang dẫn lên sân thượng nhà anh. Nó đi ra mở cửa, một ngọn gió khẽ thổi vào nó khi nó vừa bước ra ngoài
_ Woa ! Không khí thật trong lành - Nó nhẹ nhàng nhắm mắt giang hai tay ra tận hưởng. Chợt nó nghe tiếng mở cửa rồi tiếng dắt xe, nó đoán là anh về nên nhanh chóng đi xuống đóng cửa lại. Nó chạy nhanh vào phòng giả vờ là ngồi nãy giờ. Nó nghe tiếng anh gọi í ới :
_ Vợ ơi ! Vợ ơi anh về rồi nè ! Nhớ vợ quá đi mất ! - Anh mở cửa vào phòng, trên tay anh đang xách cái bao gì đó !
_ Em đây ! Anh đi đâu lâu thế ? Chờ nãy giờ cổ dài như hươu cao cổ rồi nè !
_ Hihi anh xin lỗi mà ! Nè em thử xem coi được không ? - Anh đưa cái bao anh xách đưa cho nó
_ Cái gì thế anh ?
_ Em mở ra đi rồi biết !
Nó mở ra thì thấy trong bao có cái quần jeans màu xám hơi loang rất đẹp và một cái áo. Ah mà không hai cái áo chứ !
_ Trời nãy giờ anh đi mua cho em đồ đó hả ?
_ Um…um…! - Anh đứng gãi đầu
_ Anh này tự nhiên đi mua cho em chi vậy ? Anh chở em về nha lấy đồ em mặc là được rồi mà !
_ Thôi về nhà nữa không có thời gian ! Mắc công mẹ đang ở nhà, thấy em về mẹ giữ lại không cho em đi là chết anh luôn !
_ Chồng hâm ! Mẹ thấy em đi với anh là cho đi liền chứ ở đó mà giữ gì !
_ Thôi về nhà cũng mất thời gian lắm ! Em thử đi anh coi vừa không ? Anh quay mặt qua chỗ khác nha !
Nó cười, thấy anh đáng yêu nhất trên đời này ! Nó cảm thấy thật may mắn khi có anh !
_ Uh đợi em thay thử…! Chết rồi anh ơi…!
_ Sao vậy em ? Không vừa hả ? - Anh hốt hoảng quay lại
_ Đâu có ! Vừa quá chừng luôn nè hehe !
_ Trời em cứ hù doạ anh hoài ! Có ngày anh đứng tim chết !
_ Ai cho anh chết mà chết ! Ăn nói bậy bạ tui giận anh giờ tin không ?
_ Tin mà…Tại…
_ Tại tui phải không ?
_ Không có mà ! Em mặc cái quần này đẹp quá ! Mình có mắt thẩm mỹ ghê hehe !
_ Tình đánh trống lảng hả ?
_ Thôi mà anh hứa không nói bậy nữa. Anh sẽ ở bên cạnh em suốt đời được chưa baby ?
_ Nhớ đó nhé ! Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lấy lời ah !
_ Thề luôn ! Nếu anh nuốt lời thì sẽ bị…
_ Đó đó bắt đầu đó ! Bị gì…?
_ Hehe bị yêu em đến mấy kiếp sau luôn !
_ Dẹp đi tui hông thèm !
_ Em hông thèm mà anh thèm là được rồi hehe ! Em mặc cái quần đẹp ghê !
_ Sao anh biết em mặc size gì mà lựa vừa hay vậy ?
_ Ờ thì anh đo bằng tay nè ! Ngày nào cũng ôm em riết rồi biết em mặc size gì luôn hehe !
_ Hay quá ha ! - Rồi nó lấy hai cái áo trong bao ra thử. Lúc cầm ra nó mới biết đó là áo cặp màu trắng khá dễ thương
_ Còn mua áo cặp nữa chứ !
_ Hehe anh thấy dễ thương quá nên mua luôn ! Em mặc vô lun đi !
Nó mặc cái áo vào cũng vừa y, nó đưa cái còn lại cho anh mặc
_ Mình đi ha vợ yêu !
_ Ưà !
Hai đứa ra khỏi phòng. Nó định giả bộ hỏi anh căn phòng kia thì anh đã hỏi nó trước
_ Em có muốn vô căn phòng kia không ? - Mặc dù mới nãy nó vào rồi nhưng cũng không nên nói cho anh biết. Nó tỏ ra muốn vào căn phòng đó, với lại nó chỉ vào nhìn thôi mà chưa biết những đồ vật trong đó có ý nghĩa với anh như thế nào ? Nó cũng muốn hỏi anh về những cái đó !
_ Phòng gì thế anh ?
_ Lại đây ! - Anh dắt tay nó đi tới mở cửa phòng ra. Những cảnh vật mới nãy nó đã thấy lại hiện ra nhưng nó vẫn phải đánh trống lảng
_ Woa ! Mấy cái này là do anh xếp hết đó hả ? - Nó chỉ tay vào đống mô hình dưới đất
_ Ừ em ! Em thấy xấu không ?
_ Ngốc quá ! Xấu gì mà xấu ! Đẹp quá !
_ Anh gọi phòng này là phòng “kỉ niệm” ! Mỗi lần anh buồn anh hay vào đây ngồi suy nghĩ hoặc anh lắp ráp mấy mô hình để xả stress !
_ Woa anh có cách xả stress hay thật ! Mai mốt em bị stress cho em mượn phòng này của anh nha hihi !
_ Ok vợ yêu ! Cho luôn chứ không cho mượn !
_ Thôi đi ông tướng !
Rồi nó đi xung quanh căn phòng hỏi hết cái này đến cái khác như đứa con nít được dẫn đi chơi, thấy cái gì lạ lẫm cũng hỏi. Hoá ra đó là những thành tích mà anh đạt được khi đi thi các giải đá banh, bơi lội, điền kinh khi anh thi bên Mỹ và bên đây. Anh trân trọng giữ nó như những kỉ niệm. Nó đi đến nơi để những tấm hình mà nó đã xem qua lúc nãy. Nó cầm tấm anh chụp với gia đình lên thắc mắc
_ Hình anh chụp lúc anh mười lăm tuổi đó. Vừa chụp hình này xong được ba tháng thì mẹ anh mất…
_ Em…em xin lỗi…
_ Ngốc quá ! Em có lỗi gì đâu ! - Nó thấy mắt anh hơi rưng rưng khi nhắc đến mẹ. Nó thầm nghĩ chắc là anh thương mẹ anh lắm. Nó cũng không nói gì thêm nữa, lặng lẽ để tấm hình xuống rồi ôm anh một lúc
_ Thôi mình đi đi anh !
_ Uh em !
Hai đứa ra ngoài anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng “kỉ niệm” lại. Đi xuống nhà anh tính dắt xe ra thì nó nói
_ Hôm nay em muốn đi mô-tô cơ !
_ Ok ! Nhất vợ nhì trời mà hehe !
Gần ra tới cửa con Đẹp trai cứ đi lẽo đẽo theo sau nó như đòi đi chung. Anh la con Đẹp trai :
_ Đi vô nhà canh nhà đi rồi tao về mua trứng vịt lộn với phô mai cho ăn !
_ Trời ! Chó gì ăn khôn quá vậy ?
_ Hehe món khoái khẩu của nó đó em ! Mà ăn một lần 2 trứng 3 viên phô mai mới chịu ! Người nhỏ con mà ăn khoẻ gớm !
_ Trời anh chìu chó còn hơn em ! Thôi Đẹp trai ngoan ở nhà canh nhà ngoan đi chiều về anh mua trứng vịt lộn với phô mai cho cưng hen ! Ngoan ngoan nào ! - Con chó cứ dụi dụi đầu vào chân nó
_ Con này thấy em là nhõng nhẽo thấy sợ ! Đi vào nhà không thôi chiều tao khỏi mua trứng vịt lộn cho bây giờ ! - Anh la con Đẹp trai nghe mắc cười dễ sợ
_ Hihi Đẹp trai ngoan vô nhà canh nhà đi ha ! Ngoan ngoan chiều về mua cho 3 cái trứng vịt lộn cho cưng luôn ! - Nó dỗ mãi con chó mới chịu đi vô nhà
_ Con này hư quá ! Mốt phải dạy dỗ lại mới được ! Không khéo mốt nó bỏ nhà theo trai đi thì chết !
_ Hehe tại nó y như chủ của nó ! Chủ nào tớ nấy mà !
_ Ghét em quá !
_ Hihi em giỡn thui mà ! Đừng ghét mà !
_ Giận rồi !
Nó không nói gì lẳng lặng leo lên xe rồi vòng hai tay ôm anh
_ Em xin lỗi mà ! Đừng có giận nha !
_ Ai thèm giận em ! Ngồi ôm anh cho chắc không thôi rớt xuống đường ah !
_ Em biết rồi !
Vừa dứt lời anh rồ máy phóng xe làm nó hết hồn không kịp phản ứng. Nó chỉ còn biết ôm anh thật chặt để không bị rớt khỏi xe. Cảm giác phóng nhanh cũng thích lắm chứ, vừa sợ vừa vui, đi ngoài đường ai cũng nhìn hai đứa. Nó có cảm giác được che chở và an toàn khi ngồi sau xe của anh. Chẳng mấy chốc hai đứa đã đến quận 7... | |
| | | Hey.Baby_PitPull Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 1164 Points : 1299 Được cảm ơn : 41 Join date : 12/02/2012 Age : 27 Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 12/10/2012, 7:14 pm | |
| Tem nhé | |
| | | truongson Thành viên VIP
Zodiac : Tổng số bài gửi : 2026 Points : 2469 Được cảm ơn : 22 Join date : 04/09/2010 Age : 38 Đến từ : phố núi
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] 13/10/2012, 9:07 am | |
| hay thiet la hay co gang len ban | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: ANH Và NÓ [TX] | |
| |
| | | | ANH Và NÓ [TX] | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |