Love Is The Way!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Love Is The Way!

Hội quán HotBoy!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tìm anh mr.pig
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata

» có cách nào là 4r đc lại như xưa....
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty28/12/2015, 3:24 pm by chithien556

» quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty24/12/2015, 10:00 am by keocaosu

» Đêm mưa
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong

» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty12/9/2015, 10:57 pm by anchoi

» [ALL-HotBoy] Asian Boy!
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty18/8/2015, 9:53 pm by song

» nóng trong người
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty18/8/2015, 9:41 pm by song

» ĐÊM ĐỊNH MỆNH
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong

» mem mới làm quen nha mọi người
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong

» Slave Thủ Dầu Một
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846

Top posters
truongson
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
chithien556
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
Mr.tong
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
Hey.Baby_PitPull
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
TuiTênTrâu
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
cleo_cleo
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
Gray Fairytail
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
hakuna.matata
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
hanggolds
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
Thần Nông
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_lcap1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Voting_bar1Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Vote_rcap 
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

 

 Lời Hứa 4 : Lựa Chọn

Go down 
+3
phucbinhduong
¿NhOk.k0n^^shock.ng0k¿
chithien556
7 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty13/1/2012, 11:33 pm

Đứng gần đó bà nghe rõ cuộc nói chuyện của ông và hắn, dựa đầu vào tường, bà thấy mệt mỏi trong người, thằng Vĩnh lại đau khổ đến thế kia sao. Hồi tưởng lại cuộc tình ngày xưa của bà, rồi liên hệ đến con trai mình lúc này, ba không khỏi nhức nhối. Giờ đây bà nên làm gì trong hoàn cảnh này, ngăn cản sao? Nhưng nhìn con mình thế kia, liệu đó có phải là giải pháp đúng không?

Lẽ nào những câu chuyện ngày đó là để cho ngày hôm nay? Ngày mà bà mất đi đứa con của mình.



66.

Bước vào khu phố lụp xụp, bà đưa tay tháo chiếc kính mát rồi nheo mắt vì cái nắng gắt đến cháy da, đã khá lâu rồi bà mới lại đến đây, dù cảnh vật có thay đổi nhiều nhưng nét nghèo khổ vẫn còn đó.

Căn nhà rách nát năm xưa mà bà đã tới giờ đây không còn nữa mà chỉ là bãi đất trống, cạnh bên là căn biệt thự rộng lớn nổi bật trong khu phố cũ.

Sau tiếng chuông, một người phụ nữ theo bà đoán là người giúp việc ra mở cửa. Với ánh nhìn dò xét cô ta hỏi.

- Dì tìm ai?

- Khi trước đây … có một người tên Phượng từng ở, nhưng lúc đó là ngôi nhà cũ lắm, không rõ chị có biết người đó … – Bà nói.

- Dì có nhầm nhà ai không? Tui giúp việc ở đây cũng gần sáu năm rồi nhưng đâu biết ai tên Phượng.

- Ưmm, chắc không đâu, vì cũng gần hai mươi năm rồi tui mới tới đây, không rõ … chị có thể cho tui gặp chủ nhà được không ạ?

- Vậy Dì chờ tui chút.

Nói rồi chị giúp việc vào trong nhà, một lúc sau chị ta bước ra cùng với một người đàn ông cũng chạc tuổi bà, khẽ gật đầu chào, bà liền hỏi như lúc nãy, người đàn ông im lặng suy nghĩ rồi đáp.

- Chị vào nhà đi, thật ra nhà này trước kia là do mẹ của tui mua lại nên tui không rõ lắm, tui và vợ mới ở gần đây thôi.

- Vậy anh có thể cho tui hỏi thăm mẹ anh vài việc được không?

- Được, nhưng dạo gần đây bà lại hơi đãng trí và lãng tai nên … có thể bà không nhớ được, hay quên đầu quên đuôi lắm.

Nói rồi người chủ nhà dẫn bà đến phòng có một người nằm trên chiếc ghế hướng ánh nhìn ra bên ngoài, người ấy khẽ hát mấy câu hò mà theo như bà biết thì nó đã xưa lắm.

- Mẹ này, có người muốn gặp mẹ. – Người đàn ông gọi.

- …………………….

- Mẹ, có cô này muốn hỏi thăm mẹ vài việc. – Thoáng thấy mẹ mình không trả lời, ông liền đến lay bà.

- Sao? Ai … ai muốn gặp mẹ? – Bà mẹ quay lại.

- Dạ thưa … con có vài chuyện muốn hỏi thăm.

- Chị cứ ngồi chơi đi, tui ra ngoài.

Bà đi đến cạnh chiếc ghế rồi ngồi xuống, vừa định hỏi thì người mẹ của chủ nhà đã nói trước.

- Cô có chuyện gì muốn hỏi già à, đã lâu rồi không có ai đến gặp già này để nói chuyện đấy. – Vừa nói bà ta vừa cười vui vẻ.

- Dạ, con muốn hỏi bác là khi xưa bác dọn đến đây ở có biết người nào tên Phượng không ạ?

- Phượng … phượng nào? Mà già nghe cũng quen lắm, cô phượng đó làm nghề gì? Ở đâu?

- Dạ thưa, cô ta ở cạnh bên nhà mình thôi, do con đi xa nên không liên lạc gần hai mươi năm rồi, hôm nay quay lại thì không thấy nhà cô ấy nữa.

- À, già nhớ rồi, cô Phượng đó … trước ở cạnh bên, nhưng mà … đã mất lâu rồi, tội nghiệp bệnh gì mà ngặt nghèo quá, lại không có ai bên cạnh, tội lắm. – Vừa nói người phụ nữ già vừa lắc đầu thương cảm.

- Sao ạ? Sao mà mất, cô ta bị bệnh gì sao thưa bác?

- Nghe đâu là bệnh nan y gì đó, tội nghiệp, già cũng có giúp đỡ gì được đâu. Chỉ phát bệnh không lâu là mất rồi.

Thoáng thấy bàng hoàng vì chuyện vừa nghe, bà đưa tay lên ngực khẽ xúc động, thật không ngờ xưa kia lần gặp đó là cuối cùng mà bà nói chuyện với cô ấy, nếu như lúc ấy bà còn ở đây không đi nước ngoài cùng ông ấy thì có thể giúp đỡ để kéo dài sự sống cho cô ta và nhất là có thể cho cô ấy gặp lại …

- Mà … cô muốn gặp nó để làm gì, trước già nghe nó nói có còn họ hàng gì đâu, nó ở xa … lên đây sinh sống chứ đâu phải dân tại mảnh đất này. – Người phụ nữ già nói cắt mạch suy nghĩ của bà.

- Dạ, con biết, con chỉ thấy bất ngờ quá, không ngờ … mà chỗ yên nghĩ của cô phượng ở đâu vậy bác?

- À, lúc đó bà con gần đây thương cho hoàn cảnh của nó nên đã đóng góp lại lo đám tang rồi chôn cất.

- Dạ … vậy con cám ơn bác lắm, giờ con phải đi, bác có thể cho con biết nơi chôn cất của phượng được không ạ?

…………………………………………� �…………………………….

- Người quen của mẹ à, sao đó giờ con không thấy cô ta đến đây thăm mẹ?

- Không, đâu có, hỏi thăm chút chuyện về cô phượng cạnh nhà mình khi xưa, có lẽ là bạn của cô ta. – Bà đáp lại.

- Chuyện bao lâu rồi mà mẹ còn nhớ à, vậy mà dạo này mẹ hay quên làm con lo quá.

- Cô Phượng đó đáng thương lắm, làm sao mẹ lại quên được.

- Thôi, mẹ nằm nghỉ đi, chút nữa ăn cơm.

Bà nằm đó suy nghĩ lại câu chuyện lúc nãy, nếu như nhớ không lầm thì … cô phượng đó trước khi mất cũng có nói với bà rằng cô ta có một đứa con, bà nhớ có gặng hỏi tiếp thì cô ta chỉ khóc rồi không nói thêm, mà không rõ có phải không nữa, vì trí nhớ của bà lúc này tệ quá.

67.

Đóng sập cánh cửa xe lại, anh nhìn vào bên trong nhà thì thấy ba nó đang ngồi ở băng ghế đá.

- Thưa bác, Nhân đâu ạ? – Anh hỏi.

- Nó không có ở nhà con à, hôm qua bác còn gọi được nhưng sáng này thì không có tín hiệu gì, chắc máy nó hết pin rồi.

- Con mới hay tin, con cũng không ngờ rằng …

- Thôi, chuyện đó là sai lầm của tuổi già rồi, con không cần phải nhắc lại đâu, chỉ tội cho thằng Nhân với thằng Vĩnh. – Ông cắt lời anh.

- Mấy hôm nay thằng Vĩnh nhốt mình trong phòng, chẳng ăn uống gì, ba con thì cứ ở công ty suốt không về nhà, con định gặp Nhân để nói chuyện và cho hai đứa đối mặt với nhau làm rõ vấn đề, trốn tránh chỉ làm đau khổ thêm thôi.

- Bác cũng nghĩ vậy, cho chúng nó rõ ràng với nhau, rồi thì bác cũng cùng thằng Nhân dọn đi nơi khác ở, có lẽ thời gian cũng làm nó quên.

- Vậy … khi nào có liên lạc với em ấy, bác cho con hay nhé bác, giờ con cũng phải vào công ty đây.

- Ừ, bác biết rồi.

…………………………………………� �……………………………

- Này, em ơi, sao ngồi đó vậy? Có đi không?

Ngước nhìn lên giọng nói phát ra, nó thấy một người đàn ông già chạc tuổi ba nó, đành buộc miệng hỏi.

- Đi đâu?

- Đi … khách sạn với anh, em ngồi đó chờ khách mà.

Nó nhăn trán lại rồi đứng bật dậy bỏ đi khỏi cái nhìn tiếc nuối của người kia, hai hôm nay nó mướn tạm một phòng tại khách sạn gần đó để nghỉ ngơi về đêm, còn ban ngày thì cứ lang thang hết hang cùng ngỏ hẻm của thành phố, hôm nay lỡ chân lạc đến đây thì lại bị hỏi thăm cứ như rằng nó giống lắm vậy.

Nhưng cho dù là như thế cũng không làm nó muốn quay về nhà, lúc này nó không hề muốn đối mặt với ai cả, cứ lang thang được ngày nào hay ngày đó dù rằng nó cũng không hiểu sẽ mất bao lâu để làm cho mình ổn định lại.

Nói thì nói là vậy, nó nhìn lại chiếc điện thoại đã hết pin trên tay mình, có lẽ nó phải về nhà chứ lỡ như ba muốn gọi mà nó không nghe thì ba lại lo lắng, nhưng một khi về đến nhà thì có thể nó sẽ phải cùng ba dọn nhà đi nơi khác và có thể sẽ xa cách hắn mãi mãi, hai hôm nay nó trông chờ số của hắn sẽ hiện lên nhưng rồi chẳng có gì, lẽ nào hai ngày suy nghĩ đã cho thấy hắn quyết định sẽ chia tay nó.

Yêu anh trai mà không thấy chút tội lỗi nào có lẽ chỉ có mỗi mình nó. Ngồi xuống băng ghế đá ven đường, mắt đăm chiêu nhìn trời, không hiểu hắn có đang nghĩ về nó không, và hắn thực sự muốn buông tay nó sao.

- Này, cậu là Nhân phải không?

Tiếng một người thanh niên gọi làm nó bất giác gật đầu, chưa kịp hỏi lại thì người kia nói tiếp.

- Cậu có quen với người nào tên Vĩnh không?

- Có … có, có chuyện gì sao? – Tự dưng tim nó đập dồn dập trong lồng ngực, lắp bắp đáp lại.

- Lên xe đi, thằng Vĩnh nó say quá nên bị té xe giờ mê man không còn biết gì cả, chỉ gọi mỗi tên cậu thôi.

Người nó nhẹ hẫng đi như rớt xuống vực thẳm không đáy, hắn bị tai nạn.

- Anh ấy … anh ấy … ở đâu?

- Cậu lên xe tui đưa cậu đi, nói nhiều làm gì, mau lên. – Người thanh niên hối thúc.

Đầu óc nó không suy nghĩ được gì và càng thêm choáng váng khi nghĩ đến việc hắn đang thế nào, nó hành động y như được lập trình, ngồi lên chiếc xe rồi cùng người thanh niên phóng vút đi.

…………………………………………� �………………………

- Được rồi, tui sẽ xem lại, hiện chủ tịch đang ở tại công ty, anh lên gặp để trình bày đi.

Cúp máy anh ngã đầu ra sau ghế thở dài, tình hình của công ty giờ đã tốt hơn một chút nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm quá, ba thì đã già rồi không rõ có thể gánh vác được bao lâu nữa, thằng Vĩnh thì có năng lực và ngoại giao tốt nhưng thời điểm này không thể làm được gì, nhân viên lại không đủ, càng suy nghĩ càng thấy đau đầu.

- Ủa? Hôm nay sao chú Phúc đi về đường này?

- Đường lớn kẹt xe lắm, đi về đường này tuy xa nhưng vắng xe hơn. – Chú Phúc đáp.

- Vậy cũng được, con chợp mắt chút, khi nào tới gọi con.

Nhắm mắt lại anh nhớ về ngày đầu nó vào công ty phỏng vấn xin việc, sao lúc đó anh lại khó khăn đến thế không biết, có phải do anh tự dưng thấy khớp không nữa, mà nó cũng có tỏ vẻ sợ sệt gì đâu, càng làm anh muốn thi gan thêm thôi.

Khi nó quen với thằng Vĩnh anh thấy mình như lạc lõng cô độc, cảm giác đau nhói cứ âm ỉ không dứt mỗi khi thấy hai đứa, nhưng rồi anh cũng phải chấp nhận vì thằng Vĩnh là em anh, còn nó là người anh yêu nhất, anh tìm đến công việc nhằm để mình quên đi, nhưng càng muốn quên thì anh lại càng nhớ thêm, nó cứ hiển hiện trong đầu và chi phối hành động của anh. Thế mà, giờ đây nó và thằng Vĩnh không thể đến với nhau được, liệu rằng anh có một cơ hội nào để trở lại … nhưng anh biết rằng việc đó không thể vội vã được vì lúc này là lúc nó đang muốn yên tĩnh, nếu anh cứ thế mà tiến đến chỉ càng làm nó thêm cảm giác tội lỗi.

Mở mắt nhìn ra bên ngoài, chiếc xe máy chạy ngược chiều và người ngồi sau là nó không qua được mắt anh, vội bật dậy, anh nói.

- Chú Phúc, quay lại, quay lại nhanh.



68.

Trước mắt nó chỉ là một màn đêm đen tối, đầu thì nhức ong ong sau cú đánh khá mạnh, dường như nó đã bị bịt mắt, chân tay thì bị trói chặt không cử động được, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra thì nó nghe tiếng nói khá lớn gần đó.

- Sao bà chị? Tui đã làm xong rồi, giờ bà chị định xử lý thế nào đây?

Nó nhận ra giọng nói này, chính là tên lúc nãy đưa nó đến chỗ hắn bị tai nạn, nhưng càng đi thì nó càng nghi ngờ vì tên này cứ chạy mãi và đường càng lúc càng vắng, chỉ đến khi nó buộc miệng hỏi thì hắn dừng xe lại và đánh vào đầu nó khá mạnh làm nó choáng và bất tỉnh. Nó thấy bên má mình hơi ươn ướt, có lẽ là máu của nó đang chảy từ đầu xuống.

- Thế à, chỉ giữ lại thôi sao? Tiếp theo làm gì? Bà chị nói đi.

Lẽ nào tên này có người thuê để bắt nó, nhưng nó nhớ mình có làm gì hay gây hại cho một ai, người thuê hắn có lẽ là phụ nữ thì phải, nghĩ đến đó nó nhớ đến một người, nhưng không phải bây giờ nó đã chẳng còn xen gì vào chuyện của cô ta nữa sao, nó và anh Vĩnh … đâu thể đến được với nhau.
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty13/1/2012, 11:49 pm

- Bà chị đừng có đùa, chỉ giam rồi thả à? Nó đã thấy mặt tui rồi đấy, thả nó

ra để tui bị thộp cổ hay sao?

Tự dưng nó cảm thấy hơi sợ, vậy tên này muốn gì, lẽ nào muốn giết nó hay sao?

- Bà chị cứ giao phần tiền còn lại cho tui đi, về sau cứ mặc tui xử lý, ok chứ?

Nó cựa quậy hòng nới lỏng đôi tay, nhưng sợi dây thít chặt làm nó cũng bất lực, lẽ nào lần cuối cùng gặp hắn lại là lúc đó sao, thật tình nó không muốn.

- Được rồi, tui làm gì mặc tui, bà chị cứ đến chỗ giao tiền đi.

Cuộc nói chuyện kết thúc, nó nghe tiếng chân đi đến gần nó, màn đêm tối đen làm nỗi sợ trong nó tăng lên gấp bội, không rõ chuyện gì sẽ đến với nó tiếp theo.

- Hứ, cái thứ tiểu thư nhát như thỏ đế mà bày đặt múa lửa, tưởng thằng này là dân chợ trời thôi chắc, làm là phải sạch sẽ mới là nguyên tắc của tao.

- Sao … sao anh trói tui lại, tui đã làm gì anh?

- Mày không làm gì, nhưng có người muốn xử mày nên thuê tao, tạm thời mày cứ ở đây, tao đi lấy tiền đã, phòng con tiểu thư đó giở trò nên tao phải giữ mày lại, vậy đi.

Nói rồi hắn bỏ đi khỏi, nó nghe tiếng xe hắn rồ đi trong không gian tĩnh mịch lạnh lẽo.

Ngã lưng dựa vào tường, tay chạm phải vật gì đó mềm mềm ẩm ướt làm nó giật bắn lên, hình như là con gì đó mới chạy ngang thì phải, nó không sợ chuột mà chỉ sợ mỗi rắn, nghĩ thế nó gắng sức kéo lê thân mình ra khỏi góc tường.

- Có ai ở đây không?

Nó la hết cỡ nhưng chẳng có tiếng gì đáp lại, phải rồi … lúc chiều nó nhớ chỗ tên kia đưa đến là một nơi vắng lắm, chính thế nên nó mới hỏi và sau câu hỏi thì bất tỉnh cho đến giờ.

Co chân lên để cảm nhận chiếc điện thoại trong túi quần còn đó, rồi nó cũng thấy thất vọng vì nhớ rằng điện thoại đã hết pin, giờ đây chẳng có ai biết nó đang ở đây cả, có chăng ba sẽ biết nó đang lang thang nhưng làm sao ông nghĩ được rằng con trai ông đang bị bắt cóc tại nơi này, còn hắn … hắn có nhớ đến nó không, nghĩ đến đó lòng nó quặn đau, lúc này nó nhớ hắn nhiều lắm, muốn được hắn dịu dàng ôm trong lòng nhưng … không thể nào vì đó là anh của nó, chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

Nó vẫn chưa được gặp mẹ, người mẹ xa cách mười mấy năm, nó còn có được cơ hội nào để gặp lại bà không.

Cảm giác cồm cộm ở túi quần sau làm nó đưa tay vào và lấy ra viên đá, nó nắm trọn viên đá trong tay để cho mình bớt sợ hãi. Nó nghiêng đầu hát khẽ vài câu, giờ nó thấy mệt và muốn ngủ nhưng đầu thì cứ nhói lên vì vết thương còn rỉ máu.

Chừng lâu sau, nó nghe có tiếng chân người gần đó, có phải ai đang ở gần đây không? Chắc chắn không phải tên kia, vì hắn đi bằng xe nên không thể im lặng thế được, nghĩ đến đó nó hít lấy một hơi dài và hét lớn.

- Có ai ngoài đó không? Tui đang ở đây này.

Rồi nó không nghe tiếng bước chân nữa mà thay vào đó là bước chạy vội vã vào, nó biết người này đã nghe được giọng của nó.

- Nhân, phải em không?

Giọng nói quen thuộc làm tim nó đập vội vã hơn bao giờ hết, ra người đó là anh.

- Em … em ở đây, anh Phong, anh thấy em không?

- Anh đây, anh đây, em sao thế … sao em bị trói vậy, đầu em chảy máu rồi. – Anh tháo chiếc băng bịt mắt ra rồi ngắm nhìn nó, bất chợt anh ôm nó vào lòng.

- Được rồi … được rồi, anh Phong … em không sao, anh cởi trói cho em rồi mình đi đi, tên kia sắp về rồi, nhanh đi anh.

- Tên kia nào? Có phải người lúc nãy chở em không?

- Dạ phải, hắn đi cũng khá lâu rồi, em sợ hắn sắp về đến, nhanh đi anh.

Anh im lặng nhìn nó, tay thì cởi trói, nó thì ngóng ra bên ngoài sợ rằng tên kia sẽ xuất hiện bất ngờ.

- Được rồi, xong rồi, em đứng dậy nổi không? Hay anh bế em? Chú Phúc cũng ở gần đây thôi, anh với chú ấy chia nhau ra tìm em.

Một khúc cây đập thẳng vào lưng làm anh té xuống, nó la lên hoảng hốt nhưng đôi tay vẫn còn chưa được cởi trói nên không thể làm gì ngoài việc chịu thêm một cái tát mạnh của tên kia.

- Im, tao bảo mày im, khốn nạn, thằng này ở đâu ra đây? Mày làm thế nào mà báo được với nó, còn thằng nào nữa. – Vừa nói hắn vừa kéo hai tay của anh ra sau hòng trói lại, mắt thì nhìn quanh.

- Đừng mà, anh bắt tui được rồi, đừng làm gì anh ấy, đừng mà … – Nó van xin giọng khản thiết.

- Im, tao bảo mày im mà. – Hắn tiếp tục tát vào mặt nó.

Bỗng anh bật dậy, hai tay nắm chặt áo quật ngược hắn xuống đất, liên tục là những cú đấm vào mặt làm hắn không có cơ hội đỡ, thấy hắn nhắm tịt mắt anh lồm cồm đứng dậy.

- Anh Phong có sao không? Có đau không? – Nó hỏi dồn dập khi thấy anh đi về phía nó.

- Không sao, không sao, chỉ là hơi đau thôi, giờ anh em mình ra khỏi đây đã rồi tính sau.

Anh chồm ra sau cởi trói tay nó rồi nhấc bỗng nó lên đi ra trước, nó nhìn về phía tên kia thì thấy hắn đang ngồi dậy đôi mắt như muốn giết người, móc trong túi ra một vật sáng loáng, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng.

- Anh Phong … anh Phong … coi chừngggg …

69.

Chỉ nghe tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, anh không kịp phản ứng chỉ khuỵa xuống rồi nhăn nhó, nó hét lên đau đớn, bất chấp tất cả nó cầm lấy chiếc ghế gãy gần đó đập tới tấp vào người tên kia, do bị bất ngờ nên con dao thấm đầy máu bị văng khỏi tay, cùng lúc đó chú Phúc chạy vào, nhìn sơ qua sự việc chú Phúc liền chạy tới đỡ anh dậy, thấy có người tên kia liền phóng vọt đi mất.

- Phong … phong … con có sao không? Hả Phong?

- Anh ấy … anh ấy … đưa … đưa … đi nhanh đi … chú Phúc … anh ấy … mất máu nhiều lắm. – Nó lắp bắp che lại vết thương ở lưng anh đang chảy máu liên tục.

Không nói thêm nhiều, chú Phúc cùng nó dìu anh đi, phải đi một đoạn dài mới đến chỗ xe đỗ, mặc dù nó cũng đang bị vết thương ở đầu nhưng có lẽ chẳng thấm vào đâu so với những gì anh đang chịu, không cầm được lòng nước mắt nó rơi ra, nhìn anh nhắm mắt trán lấm tấm mồ hôi là nó xót xa đến mức cào xé ruột gan. Tự dằn lòng không được khóc nhưng nó vẫn bật ra từng tiếng nức nở, đưa anh vào xe chú Phúc lái xe nhanh hết mức có thể.

Một tay nó che lưng anh ngăn cho máu không chảy mặc dù nó hiểu rằng như thế là vô dụng nhưng nó vẫn muốn làm, tay kia thì đặt lên ngực anh chốc chốc lại lau nước mắt, nghe tiếng nó nức nở vì ngăn cơn sợ hãi anh mở mắt ra nhìn nó.

- Gì vậy em … anh có sao đâu mà em phải khóc, chỉ chảy có tí xíu máu mà. – Anh cười đôi mắt đờ đẫn.

- Em … em … em xin anh … anh … đừng có gì … nếu không … nếu không … em không … sống nỗi …

- Anh … không có gì đâu … ngốc quá.

Nghe anh an ủi nó càng khóc lớn hơn, cảm giác bất an cứ làm nó rơi nước mắt như mưa.

- Thôi mà … nhìn người đẹp trai mà lại khóc … là bất lịch sự lắm, em có nhớ … nhớ trước kia nói thế với anh không hả?

- Em nhớ … em nhớ … em nhớ hết, anh Phong đừng nói … sắp đến rồi, anh sẽ không sao hết …

- Tất nhiên rồi … anh sẽ không sao cả … ừm, anh còn muốn được … ở bên em mà …

- Em hiểu … em hiểu mà … anh đừng nói nữa … em hiểu mà … – Nó nắm chặt lấy tay anh.

- Trước kia … khi anh rời xa em … em … có giận … anh không?

- Có … em có giận anh … nhiều lắm, em giận vì anh … không yêu em … vì anh bỏ em.

- Không có … anh yêu em nhiều lắm … chỉ là … nhưng mà … anh sẽ không buông tay em lần nào nữa đâu, anh hứa.

- Anh đừng nói nữa … anh nghĩ đi mà … sắp đến chưa chú Phúc. – Nó đưa ánh mắt bất lực lên phía trước nhìn đoạn đường xa thăm thẳm.

- Đừng … nắm tay anh … đừng buông ra …anh … không buông tay em lần nào … nữa đâu … anh hứa đấy.

Kỉ niệm khi anh và nó quen nhau lại quay về, nhưng khi tan sở anh đưa nó về nhà, lần anh ra mắt ba nó, rồi ngày sinh nhật anh … lần đầu của anh với nó, anh nhoẻn miệng cười, hạnh phúc của đời anh có lẽ là quãng thời gian anh được ở bên nó, được ôm nó trong vòng tay mình, được nói tiếng yêu và trao nhau nụ hôn, mà có lẽ … giờ đây anh không còn làm được việc đó nữa rồi.

- Anh … yêu em, yêu nhiều lắm … Nhân à.

Anh nhắm mắt lại, miệng vẫn nhoẻn cười, trái tim anh đã một lần ngừng đập vì chia tay nó nhưng có lẽ sẽ không bao giờ như thế nữa, chắc chắn.



70.

Vừa vào đến viện, các y tá nhanh chóng đưa anh vào phòng cấp cứu, nó đứng bên ngoài cùng chú Phúc, lúc nãy nó không còn nghe anh thở, tim anh không đập, có phải là như thế không? Nếu như anh mất … nếu anh mất thì nó phải làm thế nào, chú Phúc đứng cạnh bên trấn an nhưng đôi tay của ông cũng run rẩy không kém gì nó.

- Gọi … gọi cho bác, gọi cho anh Vĩnh. – Nó lắp bắp nói.

- Phải, phải rồi, chú quên mất … để chú gọi.

Cửa phòng mở ra, vị bác sĩ nhìn hai người rồi hỏi.

- Thủ tục cứ làm sau, trong hai người ai là người nhà của bệnh nhân?

- Người nhà, không … không có … – Nó lắc đầu.

- Có tui, có tui … có chuyện gì không? – Chú Phúc hỏi không giấu được vẻ lo lắng.

- Cần phải tiếp máu, nhóm máu của bệnh nhân đặc biệt quá, bệnh viện cũng có nhóm máu này, nhưng tui nghĩ sẽ không tương thích với người bệnh, anh theo tui vào trong nhanh. – Vị bác sĩ giục.

- Con ở đây liên lạc cho thằng Vĩnh, chú phải vào trong, vậy đi.

Nói rồi chú Phúc đi vào phòng cùng vị bác sĩ, nó đứng đó ngớ ngẩn không hiểu gì cuộc đối thoại vừa rồi.

…………………………………………� �…………………………..

Tuy rằng vết dao không trúng chỗ hiểm nhưng do mất máu nhiều lại đưa đi cứu chữa trễ nên tim bệnh nhân có trạng thái ngừng đập, nhưng cũng có thể nói do ý chí sống khá tốt hay thậm chí là may mắn nên tạm thời đã qua cơn nguy, có thể sẽ ngủ mất vài ngày. Lời nói của vị bác sĩ nhấc bổng hòn đá trong lòng nó đi một cách nhanh chóng, ba anh bắt chặt tay chú Phúc rồi ông đi ra bên ngoài để gọi điện cho ai đó, chỉ còn lại nó ở trong phòng cùng với hắn và chú Phúc.

Ngồi bên cạnh giường anh, nhưng ánh mắt của hắn cứ hướng về nó không chớp, nó không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn chỉ vì tai nạn của anh lúc này là do nó mà ra.

- Đầu em bị thương rồi. – Hắn nói ngắn gọn.

- Ờ, sao thế con, bị trúng ở đâu à? – Chú Phúc hỏi nó.

- Lúc đó tên kia đánh vào đầu nên con bị thế … nhưng con không sao. – Nó đáp.

- Anh đưa em đi xem có gì nghiêm trọng không rồi băng lại luôn. – Hắn toan đứng dậy.

- Thôi, được rồi, con ở lại với anh đi, để chú đưa nó đi cũng được, chú cũng có vết thương cần nhờ bác sĩ xem lại. – Chú Phúc đưa tay ngăn hắn lại.

Hắn không ừ hử cũng chẳng phản đối chỉ ngồi xuống rồi nhìn anh mình chăm chú, nó đi ra khỏi phòng cùng chú Phúc nhưng không quên ngoáy lại nhìn hắn và anh.

- Chú cũng bị thương chỗ nào sao? Sao con không biết?

- À, không, thực ra chú có việc muốn nói với con, về chuyện truyền máu lúc nãy …

- Đúng rồi, con cũng muốn hỏi chú, sao chú lại …

Chú Phúc thở dài rồi ngồi xuống ghế ven đường đi, thấy vẻ mặt chú Phúc buồn bã nó cũng biết đây là chuyện khó nói và đâu đó cũng hiểu đôi chút, nhưng không dám suy đoán bậy bạ.

- Thực ra … thằng Phong là con của chú. – Chú Phúc ngần ngừ rồi nói ra từng lời khó khăn.

- Anh Phong là con của chú. Vậy … vậy còn bác ấy … sao anh ấy gọi bác ấy là ba mà lại gọi chú là chú?

- Chuyện dài lắm con à, lúc xưa chú còn là người giúp việc của gia đình này thì đã thương mẹ của thằng Phong là cô con gái duy nhất của ông chủ chú. Cô ấy là tiểu thư nhưng không hề kiêu kì mà lại hiền lành và dễ mến, do sức khỏe yếu nên không đi học, chỉ ở nhà không tiếp xúc với cuộc sống bên
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty14/1/2012, 12:44 am

ngoài, ngày đầu tiên chú vào làm thì trái tim của chú đã bị cô ấy lấy mất rồi, thế nhưng …

- Thế nào ạ?

- … chú biết mình chỉ là người giúp việc, vai vế phân chia rõ ràng như thế thì sao dám đua đòi, cho nên chú chỉ dám giữ tình yêu đơn phương đó cho riêng mình. Chú tìm cách trách né và giữ khoảng cách để cho trái tim mình không xao động khi tiếp xúc với cô ấy, vậy mà có ngờ được đâu … cô ấy cũng có tình cảm với chú.

- Rồi hai người cưới nhau và có anh Phong?

- Không phải, nếu vậy thì ngày hôm nay chú nói chuyện với con làm gì, tình yêu cứ thế nảy nở, rồi … tuổi trẻ bồng bột … đến lúc cô ấy có thai, khi hay tin này bà chủ đã đuổi chú ra khỏi nhà và quyết tâm phá cái thai của cô ấy, vì bà ấy cho rằng chú không xứng đáng.

- Sao lại có người nhẫn tâm đến thế? Dù gì đó cũng là cháu của bà ta mà.

- Chú bỏ đi một thời gian dài, sau này gặp lại chủ tịch thì ông ta muốn chú quay về phụ giúp công ty … và một mặt ông ta cũng muốn … chú được gần gũi thằng Phong, ông ấy cũng đề nghị cho chú và thằng Phong nhận nhau nhưng chú không đồng ý, vì không muốn con mình có người cha hèn yếu lại không ra gì.

- Sao chú lại nói thế? Không phải chú đã sống tốt và có ích sao? Chú cũng thương anh Phong hết lòng, vậy thì …

- Không, con không hiểu đâu, chú không muốn người ngoài nói chú vì của cải gia đình này mà nhận lại con, bao năm ở bên thằng Phong, thấy nó giỏi giang như thế thì chú mong ước gì hơn nữa.

- Thế … thế sao anh Phong gọi bác ấy là ba?

- Lúc sinh thằng Phong ra thì cô ấy qua đời vì sức khỏe kém, thương cho cháu mình nên chủ tịch bảo nó gọi là ba … nhằm tránh cho nó cô đơn và thiếu vắng tình thương ba mẹ, cho nên … chú biết ơn ông ấy lắm, có thể với chúng con ông ta khó khăn và tàn nhẫn, nhưng về mặt nào đó thì ông ta là một người đáng thương.

- Chú … chú có giận con không? Vì con mà anh Phong bị thương suýt mất mạng.

- Không, có gì mà giận con chứ, nó đã an toàn rồi, với lại con là người nó yêu thì chú giận thế nào được, nhưng chú chỉ mong con giúp một chuyện, ngày hôm nay chú kể những chuyện này cho con nghe cũng là mong con giữ bí mật với thằng Phong, đừng cho nó biết nó có người cha như thế này, con hiểu không?

- Mặc dù con không tán thành suy nghĩ của chú, nhưng con … sẽ làm như chú bảo.



71.

- Lúc đó anh không biết gì cả, cứ ngỡ rằng mình mất rồi, dường như anh gặp mẹ mình, mẹ bảo anh còn nhiều việc phải làm ở đây lắm, chưa thể đi được. – Anh vừa bảo vừa cười.

- Là việc gì? – Nó tròn mắt hỏi.

- À … là … là … nuôi em ấy. – Nói rồi anh cười lớn.

- Thiệt là, đã suýt mất mạng mà còn đùa giỡn nữa, em phục anh lắm. – Nó nói.

- Ui da, đau quá … – Anh nhăn nhó đau đớn.

- Anh nằm xuống đi, mất máu nhiều lắm phải nghỉ ngơi mới lấy sức được.

- Thật ra … lúc anh không còn ý thức gì thì anh đã thấy mẹ anh thật, và có người còn nắm tay anh chặt lắm, chắc thế nên anh không đi được. – Anh cười nhẹ.

- Em biết người nắm tay anh đấy. – Nó cười.

- Em à?

- Không, người khác … nhưng em không nói đâu.

Cửa phòng mở ra, ba hắn bước vào cùng mẹ, nó lẳng lặng cúi đầu không nói gì, mẹ đến ngồi bên cạnh nắm tay nó.

- Con khỏe chưa Phong? – Bà hỏi anh.

- Dạ cũng ổn rồi, chắc vài hôm cũng đi làm được. – Anh nói.

- Thôi, có gì mà phải đi gấp, cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, ba lo mọi chuyện được. – Ông nói.

- Còn thằng Vĩnh đâu? Nó không đi làm sao?

- Mẹ cũng không thấy nó đâu cả, không rõ hai hôm nay …

Cánh cửa mở mạnh ra, hắn bước vào, vẫn vẻ mặt vô cảm, tay hắn đang kéo theo Huyền, hất mạnh tay, nhỏ Huyền té vật xuống.

- Em xin lỗi mà, em xin lỗi, em không muốn thế đâu. – Huyền nói giọng hoảng sợ.

- Chuyện gì vậy Vĩnh? – Ông hỏi.

- Cô nói đi. – Hắn hất mặt về phía Huyền ra lệnh.

- Em … đúng là em … thuê người để bắt cóc Nhân, nhưng mà … em chỉ định làm cho cậu ta sợ để rời anh ra thôi, em cũng sợ khi nghe tên kia nói muốn xử lý Nhân, em không nghĩ hắn ta làm thế, em cũng không biết anh Phong bị thế này. – Nhỏ nói trong hoảng loạn.

- Nói lại xem … cô muốn làm gì? – Hắn trừng mắt nhìn Huyền đầy vẻ tức giận.

- Sao con lại làm thế? – Ông hỏi.

- Tại con yêu anh Vĩnh, con không muốn nhường cho cậu ta, chứ .. chứ con không có muốn hại ai. – Nước mắt nhỏ rơi xuống.

- Làm đi. – Hắn quăng con dao xuống cạnh Huyền.

- Làm … làm gì? – Huyền nhìn con dao rồi rút tay lại.

- Anh hai bị thương chỗ nào thì cô tự đâm mình chỗ ấy, LÀM ĐI.

- Đừng mà … em biết lỗi rồi, em xin lỗi mà. – Nhỏ van xin.

- Ở ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN, CÔ ĐƯỢC CỨU KHÔNG CHẾT ĐÂU, LÀM ĐI. – Hắn gầm lên.

- Thôi, Vĩnh. Bỏ qua đi, anh đã không sao rồi. – Anh nói.

Hắn nhìn sang anh rồi nhìn qua nhỏ, nén cơn giận hắn nhỏ giọng.

- Cô cút về Mỹ cho tui, đừng để tui gặp lại.

Nhỏ Huyền gật đầu, lấy tay lau nước mắt rồi quay sang xin lỗi anh lẫn ba hắn, xong nhỏ bỏ ra khỏi phòng mà không dám nhìn lại hắn lần nào. Gian phòng yên lặng đôi chút rồi hắn cũng bỏ đi.

- Anh Phong cũng khỏe rồi, chắc … ngày mai em cũng sẽ đi với ba. – Nó bắt chuyện nói phá vỡ không gian yên lặng.

- Em định đi thật à? – Anh hỏi lại, mắt hơi buồn.

- Sao con không ở lại, công việc của con vẫn còn ở đây mà, với lại … – Mẹ nó nói.

- Con quyết định rồi mẹ à, mong mọi người hiểu, con cũng muốn mình được yên tĩnh một thời gian. – Nó cắt lời bà.

Ông đứng dậy ra khỏi phòng để hút thuốc, anh nằm xuống suy nghĩ, có lẽ anh không nên ngăn cản, bởi vì với nó bây giờ đối mặt với những thành viên trong gia đình anh là khó khăn rất nhiều, cho nên cần để thời gian cho nó được yên tĩnh và bình tâm lại sau mọi chuyện.

72.

Đang mơ màng ngủ thì hắn chợt tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa phòng, uể oải đứng dậy hắn nói.

- Vào đi.

Chị giúp việc đi vào rụt rè thưa chuyện.

- Dạ, có một người muốn gặp bà.

- Vậy thì nói với bà, gọi tui làm gì. – Hắn nói tỏ vẻ khó chịu.

- Nhưng mà bà không có ở nhà, người ấy muốn gặp người trong nhà mình ạ.

- Bảo người ta về đi, khi khác đến. – Hắn đứng dậy mặc áo vào.

- Nhưng mà … ông ta nói là … việc quan trọng … – Chị giúp việc nói lí nhí không dám nhìn thẳng mặt hắn.

Hắn thở dài mệt mỏi rồi nói.

- Thôi, được rồi, chị đi làm việc đi.

Hắn bước ra phòng khách nhìn thấy người đàn ông chạc tuổi ba mình đang ngồi chờ, hắn gật đầu chào, chưa kịp mở lời thì người đàn ông đã nói.

- Chào cậu. Tui tìm nhà khó quá, chẳng hay cậu là gì của chị Nhung?

- Tui là con, chẳng hay chú tìm mẹ tui có việc gì? – Hắn vừa nói tay vừa rót trà mời khách.

Không đáp lại lời hắn, người đàn ông móc trong túi mình ra một phong thư đã cũ và ngả màu, đưa cho hắn, người đó nói.

- Hôm trước mẹ cháu có đến hỏi thăm gia đình chú vài việc, nhưng do mẹ chú hơi đãng trí nên không đưa cho cô ấy phòng thư này, hôm nay mẹ chú nhớ ra nên một hai hối thúc chú đến trao tận tay mẹ cháu, mà cháu là con cô ấy thì chú giao lại cũng được rồi.

Hắn nhìn chiếc phong thư với tiêu đề là :”gởi chị Nhung”, bên ngoài nó vẫn còn nguyên vẹn chưa có dấu hiệu bị bóc ra, hắn đặt chiếc phong thư xuống bàn rồi nói.

- Vậy chú thông cảm đợi cháu gọi mẹ cháu về.

- Nãy tui có gọi cho bà rồi thưa cậu. – Chị giúp việc đứng gần đó trả lời.

Người đàn ông đứng dậy nhìn đồng hồ rồi nói.

- Thôi, giờ chú cũng có việc phải đi rồi, mẹ chú bảo vật này quan trọng nên phải giao tận tay mẹ cháu nhưng cháu nhận thì chú cũng yên tâm.

- Vậy phiền chú quá, khi mẹ cháu về cháu sẽ thưa lại. – Hắn đứng dậy bắt tay người khách.

Tiễn khách về, hắn nhìn chiếc phong thư trên bàn mà tò mò, không hiểu mẹ tìm gặp ai, chiếc phong thư này cũng đã viết khá lâu rồi thì phải, vì nhìn mẫu thư đã lỗi thời.

Hắn đưa tay xé góc trên chiếc bao thư rồi kéo bức thư ra đọc.

“Gởi chị Nhung.

Gần sáu năm rồi không thấy chị dẫn bé Nhân đến gặp em, em nhớ cháu nó lắm chị à.

Một thân một mình em mưu sinh nơi đất khách quê người, gặp gỡ và kết hôn với một người, vậy mà chỉ sau hai năm chung sống, anh ấy lại bị tai nạn và ra đi bỏ lại em cùng với đứa con chưa ra đời … chưa gặp mặt cha nó, nhiều khi em nghĩ muốn ra đi để bớt đau khổ nhưng nhìn đứa con lớn trong người mình từng ngày … em không nỡ.

Mấy hôm trong phòng sinh, nhìn những người chồng lo lắng cho vợ mình, em tuổi thân rơi nước mắt, thấy chị cũng không có ai chăm nom và chị em đồng cảm nên em bắt chuyện với chị, nhưng chị hạnh phúc hơn em vì chồng chị chỉ đi công tác xa và sẽ nhìn mặt đứa con sắp ra đời chứ không như em.

Vậy mà sự đời trớ trêu, đứa con của chị lại mất khi mới ra đời được vài giờ, nhìn chị đau đớn tột cùng em không biết chia sẻ thế nào khi nhìn lại đứa con của mình kháu khỉnh, mạnh khỏe. Chị nói trong nước mắt rằng không muốn chồng chị thất vọng, anh ấy muốn có con, muốn yêu thương và vui đùa cùng con mình, chị đã làm anh ấy khổ nhiều, chị muốn bù đắp cho anh ấy một sinh linh bé nhỏ, vậy mà …

Em không hiểu em có điên không khi nói rằng sẽ cho chị con mình, có lẽ lúc đó em đã suy nghĩ rằng em không đủ khả năng lo cho cuộc sống thì sao lo được thêm cho con, và lúc đó em cũng có ý nghĩ muốn từ giã cuộc đời để về bên chồng mình.

Nhưng rồi em không đủ can đảm để kết thúc cuộc đời, và em vẫn phải tiếp tục sống, những lần gặp nhau hiếm hoi nhìn con mình được lớn lên no đủ em vui lắm, hạnh phúc nhưng hối hận … vì em là một người mẹ không ra gì.


Em không định viết những dòng này, nhưng em cảm thấy sức khỏe mình dạo này không được tốt nữa nên em muốn gởi tất cả nỗi niềm vào bức thư này, một mai nếu cháu nó có biết được mong chị hãy cho cháu nó hay rằng mẹ nó thương nó nhiều lắm.”

Nghe tiếng xe hơi về tới, tay cầm bức thư hắn vụt chạy ra ngoài, khi vừa thấy bà bước xuống, hắn hỏi với vẻ mặt kinh ngạc không gì ngăn được.

- Nhân đâu, cậu ấy đã đi chưa?

- Nó đi rồi, nó có gởi lời hỏi thăm con … – Bà đáp lại vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

- Bức thư này có thật không? – Hắn đưa bức thư ra trước mặt bà.

Cầm bức thư đọc với thoáng sợ hãi, bà nhìn hắn rồi lại đọc tiếp. Nhìn thái độ của bà hắn đã xác định được chắc chắn đây không phải là chuyện giả dối.

- Nhân đi đâu, cậu ta đi về hướng nào? – Hắn đi ra hỏi chú Phúc.

- Chú cũng không rõ, có lẽ mẹ con biết. – Chú Phúc đáp.

Hắn móc điện thoại ra gọi ngay cho nhỏ Ly rồi nhanh chóng rồ xe đi mất. Để lại bà ở phía sau gọi theo tuyệt vọng.

- Đừng, Vĩnh ơi, mẹ xin con … đừng cho thằng Nhân biết …
…………………………………………� �……………………..

- Con không gọi cho nó để chào tạm biệt à?

- Dạ không. Con gởi lời chào lại là được rồi.

- Vậy sao con cứ nhìn về sau hoài vậy, nếu không yên thì nên gặp nó một lần rồi hãy đi.

- Thôi, cứ dây dưa mãi cũng chẳng có kết quả gì cả ba à. – Nó đáp giọng buồn thiu.

Chiếc xe dừng lại, chú tài xế quay ra sau nói.

- Bác chờ con tí nha, con mua gói thuốc đã.

- Được mà, anh cứ tự nhiên đi. – Ba nó đáp.

Cầm chiếc điện thoại, nó mở danh bạ đi tới số của hắn, chỉ là nhấn nút gọi thôi sao lại khó khăn đến thế, bỗng nhạc chuông dành riêng cho hắn vang lên, nó bất ngờ khi thấy trên màn hình đang hiện tên hắn.

- Nghe kìa con. – Tiếng ba nó giục khi thấy nó vẫn nhìn màn hình.

- …………………………

- Là nó gọi à? Sao con không nghe đi, nếu khó nói thì để ba nói giúp.

- Tắt rồi. – Nó nói ngắn gọn khi thấy cuộc gọi đã nhỡ.

Ông lắc đầu rồi nhìn ra ngoài, nói là thế nhưng không trách con ông được, đâu thể dễ dàng mà chấp nhận thằng Vĩnh là anh mình chứ. Chợt suy nghĩ của ông khựng lại khi nhìn thấy gì đó.

- Thằng Vĩnh kìa.

Nó quay lại phía sau, hắn đang chạy xe máy nhìn về hướng nó, đôi mắt thì nhìn vào những chiếc taxi xuôi chiều, bất giác tay nó giơ ra và hắn nhìn thấy.

Hắn dừng xe lại, rồi đứng gần đó nhưng không tiến đến, những suy nghĩ cứ liên tục đấu tranh, rào cản mà hắn nghĩ rằng sẽ ngăn cách hai đứa giờ đây đã được gỡ bỏ, nhưng mà có thực sự tốt hơn không nếu như nó biết rằng ba mẹ mình không còn ai nữa, thực sự lựa chọn nào mới là đúng cho hắn vào lúc này.

Nó trông về phía hắn, vẫn đứng yên đó nhưng ánh mắt phân vân ngại ngần nhưng không thiếu yêu thương của hắn làm nó thấy yếu lòng, nó muốn mở cửa xe ra và chạy đến ôm chặt lấy hắn và giữ mãi không buông, nhưng nó không làm được.

Bác tài xế ngồi vào, xe được khởi động và lăn bánh dần.

Hắn muốn gọi một tiếng, muốn giữ nó lại, nhưng cứ bất động.

Nó chờ đợi, buốt cả lòng khi chiếc xe dần lăn bánh, nhưng vô vọng.

Chiếc xe chạy xa dần, nó sờ lên mặt kiếng nhìn lại dáng vẻ quen thuộc mà nó hằng yêu, nỗi đau như cào xé mạnh mẽ, chỉ có ánh mắt cả hai là mãi dõi theo bóng hình yêu thương đang dần dần nhỏ bé.

***

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, hắn bỏ sấp văn kiện đang xem dang dở xuống rồi nói.

- Vào đi.

Cậu nhân viên đi vào, tay cầm một sấp hình cùng với gói quà, miệng tươi cười hồ hởi với hắn.

- Thưa sếp, em trình diện.

- Hết phép rồi à. Thế nào? Tuần trăng mật vui chứ? – Hắn cười đáp lại.

- Dạ vui lắm, em có tí quà biếu sếp, với lại có vài tấm hình sếp xem cho vui.

Hắn liếc nhìn đống hình để trên bàn, trông đâu có vẻ gì là vài tấm. Anh nhân viên này nhiều khi thực tình quá mức.

- Được rồi, tui cám ơn nhiều về món quà, thế đã đi những đâu? – Hắn hỏi.

- Dạ, chỉ là đi về quê của vợ em, rồi sau đó mới đi du lịch, những địa danh đi em có ghi phía sau cho sếp xem hết rồi đó ạ.

- Ừm, được rồi, khi rảnh tui sẽ xem. – Hắn gật gù rồi cười.

- Mà sếp cho em hỏi nhỏ chuyện này.

- Chuyện gì?

- Khi nào sếp có gia đình ạ, tụi em ngóng chờ đám của sếp lắm. – Anh nhân viên nói.

- Khi nào tới sẽ biết, các cậu tò mò chuyện này làm gì, ai nhờ cậu hỏi vậy? – Hắn cười tươi.

- Dạ … thì nhân viên nữ của công ty, ai lại không muốn biết.

- Thôi, cậu làm việc đi. – Hắn cầm sấp giấy tờ lên kết thúc câu chuyện.

Anh nhân viên đành im lặng bỏ ra ngoài mặc dù vẫn muốn biết câu trả lời, nhưng với câu nói của hắn thì nghĩa là mọi chuyện dừng ở đó.

Điện thoại reo, hắn cầm lên rồi cười tươi khi thấy mã số từ nước ngoài gọi về.

- Hôm nay em thế nào rồi? – Hắn hỏi vẻ quan tâm.

- “Tốt hơn hôm qua, mấy tuần này em bận rộn quá nên không gọi cho anh được nữa”

- Em lo trị bệnh đi, khi nào rảnh gọi cho anh cũng được mà. – Hắn nói giọng hiền hòa.

- “Còn anh, mấy tuần qua anh thế nào? Vui, buồn … phần nào nhiều hơn?”

- Em nghe giọng anh không đoán được sao? – Hắn cười rồi nói.

- “Em đoán được … anh vẫn chưa khá lên chút nào cả”

- Anh vẫn ổn mà, giờ anh có công việc để làm, có con nhỏ để lo, vui vẻ có thừa mà, đúng không?

- “Thôi, em không muốn nói nữa, em không còn ở bên cạnh để lo cho anh được thì anh nên tự lo cho mình, khuyên thì em cũng đã hết lời rồi, còn lại do suy nghĩ của anh thôi”

- Anh biết, anh biết, em lo cho anh. – Hắn ngã người ra sau ghế.

- “Chậc … mệt anh quá, cho anh chết vì cô đơn đi”

Nói rồi đầu dây kia cúp máy, hắn nhìn chiếc điện thoại mất tín hiệu trên tay mà nhoẻn miệng cười, đúng là không có ai hiểu hắn như Nga, cô ấy có thể biết được hắn như thế nào và ra sau chỉ qua vài tiếng nói chuyện, nhưng nói chung cô ấy đã chịu đi nước ngoài để trị bệnh thì hắn cũng đã an tâm phần nào. Dù rằng sự ra đi của cô ấy cũng mang đến cho hắn nỗi cô đơn và thiếu vắng rất nhiều.

Cầm sấp hình để trên bàn, hắn xem qua vài tấm, bỗng dưng có một người bị chụp dính trong hình làm hắn phải chú ý, dù rằng người này chỉ đi ngang qua ở phía sau lưng nhưng dáng vẻ quen thuộc làm hắn không cần phải suy đoán mà chắc mẩm rằng chính là cậu ấy.

Tim hắn lại nhói lên đau đớn, cảm giác nhớ nhung lại cồn cào hơn khi nào hết, càng cố để quên thì hắn lại càng thêm nhớ, đã gần ba năm rồi nhưng tình cảm bên trong hắn chẳng suy giảm đi chút nào, hắn đã cố gắng đến thế … vậy sẽ còn cố được bao lâu nữa.

Tiếng động gần đó làm hắn phải nhìn lên, anh đang đứng nhìn hắn với vẻ mặt cảm thông nhưng không thiếu phần thấu đáo, hắn không thích cái nhìn này.

- Lại nhớ Nhân nữa à, chỉ khi nào em bần thần ra như thế anh mới vào phòng mà không cần gõ cửa.

- …………………………..

- Em có định kí hợp đồng lấy gói thầu …

- Có. – Hắn nói ngắn gọn cắt lời anh.

- Ừ, anh cũng thấy nên gấp rút, để lâu sẽ không tốt.

- Vậy ngày mai em sẽ liên lạc rồi làm. – Hắn nói.

- Không, anh muốn nói về chuyện của Nhân, anh với em, cả hai đều suy nghĩ nhiều quá rồi, trong khi người chờ đợi lại là cậu ấy.

- Cậu ấy không phải chờ em đâu. – Hắn lắc đầu từ chối.

- … cả hai anh em mình đều biết cậu ta chờ ai mà, em cũng biết và đừng dối lòng nữa, không cần thiết phải làm khổ mình đâu. – Anh nói mắt nhìn hắn không rời.

………………………………………….. ………………………..

Gần hai giờ, hắn nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi cho thư ký.

- Cô Thư, có ai đến thì bảo rằng tui đi vắng.

Hắn đi ra khỏi công ty, tự lái xe đi đến nơi mà ba năm trước hắn có lời hứa sẽ đến.

Nắm chiếc túi đồ đi lững thững khỏi trại giam, nhìn một số người được thả ra cùng có người thân đưa đón, Dung cảm thấy tủi thân và cô đơn, giờ đây cô phải làm gì cho những ngày sau này, có lẽ chỉ có những công việc chân tay không xét đến lý lịch mới phù hợp với cô hơn là những việc đòi hỏi trí óc.

Băng qua khỏi đồng ruộng, cô đưa tay vào túi quần của mình, chỉ còn một số tiền nhỏ này chắc không đủ để thuê nhà trọ, tạm thời cô phải tìm chỗ nào nhận cô vào làm và bao ăn ở thì mới có thể tính tiếp được.

Chiếc xe hơi đi ngược chiều rồi bỗng dưng quay lại chạy sau lưng làm cô né qua một bên nhường đường, nhưng chiếc xe không chạy qua mà trái lại còn bấm còi inh ỏi làm cô bắt đầu khó chịu.

- Tui đã nhường đường … – Cô nói giọng bực tức.

- Sao không chờ tui đến mà lại bỏ đi thế. – Hắn dừng xe lại và bước xuống.

- Anh …

- Chắc cô không nghĩ tui nhớ ngày hôm nay để đến chứ gì, nhưng do cô nợ tui một việc, mà ai đã nợ thì tui nhớ dai lắm. – Hắn thao thao nói, mặc kệ cho Dung tròn mắt nhìn.

- Tui …

- Lên xe đi. – Hắn nhìn về phía chiếc xe.

- Thực ra anh muốn gì? Sao lại tốt với tui như thế, anh không cần phải làm những việc đã nói ba năm trước đâu, tui cũng không dựa vào đó để …

- Thiệt là, cô cẩn thận quá, hợp đồng làm việc của cô với công ty tui vẫn còn giữ đấy. – Hắn tỏ vẻ chán nản vì tính ương bướng của Dung.

- Nhưng mà … – Dung lắp bắp.

- Lẹ nào, ngày mai cô phải làm việc rồi đấy, gì chứ lấy cớ trốn tránh vì lười tui không chấp nhận đâu.

Hắn mở cửa xe ra, Dung nhìn hắn rồi lặng lẽ cúi đầu bước vào để giấu những giọt nước mắt đang từ từ rơi ra.

Chiếc xe lăn bánh, hắn cảm thấy vui vui trong lòng vì có thể giúp được một người, trả được nợ nần mà khi xưa ba hắn đã gây ra.

- Còn Nhân đâu? – Dung hỏi nhưng không ngẩng mặt lên.

- Cậu ấy à … ở nhà … của cậu ấy, sao mà tui biết được. – Hắn cười lúng túng.

- Hai người không ở với nhau sao?

- …………………………….

- Có phải do tui không?

- Không, không phải do cô. Chỉ do tui yếu lòng, không đủ can đảm giữ hạnh phúc của mình. – Hắn nói giọng nghiêm túc.

- Vậy thì … cám ơn … tui … tui … không muốn gây khó khăn thêm cho ai nữa. Đã quá đủ rồi.

Hắn nheo mắt lại rồi thoáng nhìn ra sau, quyết định khi xưa của hắn đúng là không sai. Cảm hóa một người đâu phải khó khăn gì lắm.

………………………………………….. ………………

Về đến nhà thì trời đã chập tối, hắn nhanh chân vào phòng.

- Ba về rồi đây, hôm nay do nhiều việc nên ba về trễ quá, con có chờ ba không? – Hắn ẵm đứa bé từ tay người vú lên rồi cười tươi.

- Hôm nay cháu nó bướng lắm đấy Vĩnh, cứ gần chiều là chỉ ra cửa rồi nói ba, ba, chắc là vòi con hay sao ấy. – Vú nói.

- Con nhớ ba hả? Giờ ba về rồi nè. – Hắn bế đứa bé lên cao rồi cười hạnh phúc.

- Thôi, con tắm rửa rồi thay đồ, cơm nước xong rồi đấy, chiều nay mẹ con có ghé ngang tìm.

- Vậy à, có việc gì không Vú? – Hắn trao bé lại cho Vú rồi hỏi.

- Chắc muốn nói chuyện với con thôi, bà bảo thấy con sống thế này khổ tâm quá.

Hắn cười buồn rồi bỏ ra ngoài, những năm qua thấy hắn sống độc thân không lập gia đình nên một thời gian dài với biết bao nhiêu cuộc gặp mặt với các cô gái con của bạn bà, nhưng hắn chỉ gặp gỡ cho có để bà vui chứ hắn chẳng để mắt đến một ai, biết không thể xóa được hình ảnh nó trong hắn, bà đã bóng gió nói để hắn tự lựa chọn.

Không chỉ riêng bà, mà cả anh hai và Nga cũng đều mong muốn hắn sẽ đi tìm lại nó. Nhớ lại bức hình lúc sáng, cảm giác yêu thương trong lòng làm hắn không khỏi nguôi ngoai, nhưng đã ba năm rồi, liệu nó có còn nhớ và thương hắn nữa hay không?

Đêm ấy hắn trằn trọc không yên.

Trong giấc mơ hắn gặp lại nó, nỗi nhớ nhung làm hắn ôm siết lấy nó không buông, nước mắt hắn rơi ra.

Chợt tỉnh giấc hắn ngồi dậy nhìn sang đứa con của mình đang ngủ yên, chiếc đồng hồ mới chỉ sang bốn giờ, rồi hắn quyết định làm cái việc mà ba năm trước đáng lẽ phải làm.

…………………………………………� �………………

- Coi chừng có mưa đó Nhân à, ba thấy trời chuyển lắm.

- Dạ, con biết rồi. Con đi làm nha ba.

Nó đáp lại lời ba mình rồi bước ra khỏi cửa nhà, đúng là trời có hơi âm u, nhưng chắc không có mưa đâu. Kể từ ngày dọn về nơi này sống, nó hoàn toàn biệt tăm tin tức với hắn với anh và với tất cả mọi người kể cả nhỏ Ly.

Nó chào những người hàng xóm thân quen, dù chuyển đến chưa được lâu nhưng nó đã hòa nhập với cuộc sống của những người xung quanh rất tốt, tuy vậy nỗi nhớ trong lòng vẫn không nguôi ngoai đi được, nhất là khi nhớ về hắn.

Chiếc xe hơi đi ngược chiều với nó vội dừng lại, thoáng thấy hình bóng thân quen vừa lướt qua, như không muốn tin vào mắt mình nó vẫn không dám quay lại chỉ vì sợ mình đang mơ.

Hắn bước xuống xe, cất tiếng gọi.

- Này.

Nghe tiếng nói quen thuộc nó chầm chậm quay lại, nhìn thấy hắn đang tươi cười nó vẫn bỡ ngỡ không nói nên lời. Chỉ có nỗi xúc động đang dâng trào trong lòng.

- Em có còn yêu anh không? – Hắn nói tiếp khi thấy nó vẫn im lặng nhìn hắn không rời.

Khẽ lê chân bước về phía hắn, đôi môi nó mấp máy gọi tên hắn nhưng không nên lời, hắn nhìn sâu vào mắt nó rồi cũng bước đến.

- Lúc nào … lúc nào … em cũng yêu anh.

Nó choàng tay ôm cổ hắn, từng lời nói hạnh phúc được phát ra trong tiếng nức nở.

Hắn ôm chặt lấy nó, đôi mắt nhắm lại để trái tim cảm nhận được hơi ấm mà nó đem đến, có ai đó đã nói, nước mắt là dành cho ngày ly biệt, nhưng với hắn cũng để cho buổi tương phùng, bởi vì ngoài vị mặn thì nước mắt cũng có vị ngọt. Có lẽ, những chời đợi về thời gian, khoảng cách của không gian … chỉ làm cho tình yêu của hắn dành cho nó thêm ngọt ngào, ngọt ngào như vị của nước mắt lúc này.

Trên bầu trời, những đám mây đen đã tan biến thay vào đó là ánh bình minh đang ló dạng chào đón một ngày mới bình yên, ngày của sự gặp lại, và ngày của hạnh phúc – vĩnh viễn và mãi mãi. Forever.

End
Về Đầu Trang Go down
¿NhOk.k0n^^shock.ng0k¿

¿NhOk.k0n^^shock.ng0k¿


Tổng số bài gửi : 275
Points : 325
Được cảm ơn : 2
Join date : 07/01/2012

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty14/1/2012, 5:59 am

Hay thiệt!!! Bầu cho truyện này 1 phiếu,
* nếu có truyện khác hay như thế thì post nữa nha bạn
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty14/1/2012, 10:01 am

cảm ơn bạn vì đã đọc truyện này nha...
Về Đầu Trang Go down
phucbinhduong

phucbinhduong


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 72
Points : 76
Được cảm ơn : 0
Join date : 05/09/2010
Age : 39

Character sheet
Cấp:
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Left_bar_bleue0/0Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty_bar_bleue  (0/0)
Tình Trạng:
Health points:
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Left_bar_bleue0/0Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty_bar_bleue  (0/0)

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty29/1/2012, 8:07 pm

Câu chuyện hay tuyệt vời cảm ơn em nhé xuyên suốt câu chuyện thì những gút mắc đã được gở bỏ từ từ nhưng quan trọng nhất cái mà anh đợi la kết thúc có hậu từ câu chuyện, cảm ơn em nhiều lắm, chúc em vui khỏe và có nhiều sáng tác mới hay cho mọi người nha. Anh ủng hộ em hết mình
Về Đầu Trang Go down
The Won Hy

The Won Hy


Zodiac : Pisces Tổng số bài gửi : 347
Points : 380
Được cảm ơn : 2
Join date : 08/02/2012
Age : 31
Đến từ : TP.HCM

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 10:44 am

lời hứa 4 nàk
Về Đầu Trang Go down
Hey.Baby_PitPull
Thành viên VIP
Thành viên VIP
Hey.Baby_PitPull


Zodiac : Scorpio Tổng số bài gửi : 1164
Points : 1299
Được cảm ơn : 41
Join date : 12/02/2012
Age : 27
Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 12:12 pm

Hj.tks
kthúc k0á hậu nữa nè. P chj tr nào kủng vầy hé!
Uả mà cho tui hỏi sao nhận ra sự thật rùi mà p đợi mấy 5 sau mới tìm lại ngừ xưa? Hk hỉu
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 2:09 pm

vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra giữa tình yêu của nó và hắn, hắn muốn được có time để cho nó và hắn nhìn lại chính bản thân và tình yêu của mình. Đến khi cả nó và hắn đã biết được sự thật con tim mình làm gì và cần những gì thì họ tự nhiên sẽ đối mặt với nó. Những chuyện tình đẹp như vậy chắc khó kiếm lắm ah nha....!
Về Đầu Trang Go down
The Won Hy

The Won Hy


Zodiac : Pisces Tổng số bài gửi : 347
Points : 380
Được cảm ơn : 2
Join date : 08/02/2012
Age : 31
Đến từ : TP.HCM

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 2:12 pm

chủ yếu là nhận ra đc đâu là 1/2 của mình để nắm bắt thôi còn thời gian chỉ là thứ yếu thôi
Về Đầu Trang Go down
Hey.Baby_PitPull
Thành viên VIP
Thành viên VIP
Hey.Baby_PitPull


Zodiac : Scorpio Tổng số bài gửi : 1164
Points : 1299
Được cảm ơn : 41
Join date : 12/02/2012
Age : 27
Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 4:20 pm

Ới ơi. Ừkm. Mà iu chưa mà rành v kà 2 ôg tưốg Very Happy
Về Đầu Trang Go down
The Won Hy

The Won Hy


Zodiac : Pisces Tổng số bài gửi : 347
Points : 380
Được cảm ơn : 2
Join date : 08/02/2012
Age : 31
Đến từ : TP.HCM

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 9:10 pm

chưa yêu nhưng mà a ngĩ thời gian có thể làm fai nhìu thứ nhưng k làm ai đc 2 chữ chân tình
Về Đầu Trang Go down
Hey.Baby_PitPull
Thành viên VIP
Thành viên VIP
Hey.Baby_PitPull


Zodiac : Scorpio Tổng số bài gửi : 1164
Points : 1299
Được cảm ơn : 41
Join date : 12/02/2012
Age : 27
Đến từ : Thế Giới Vô Cảm... !!!

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 9:16 pm

Ai pík. Ttừ để iu r mới pík. Hajz...z
Về Đầu Trang Go down
The Won Hy

The Won Hy


Zodiac : Pisces Tổng số bài gửi : 347
Points : 380
Được cảm ơn : 2
Join date : 08/02/2012
Age : 31
Đến từ : TP.HCM

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 9:18 pm

ukm. trải nghiệm yk
Về Đầu Trang Go down
The Won Hy

The Won Hy


Zodiac : Pisces Tổng số bài gửi : 347
Points : 380
Được cảm ơn : 2
Join date : 08/02/2012
Age : 31
Đến từ : TP.HCM

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty2/5/2012, 9:20 pm

nhóc còn nhỏ còn nhìu thời gian, a lớn rồi, tới bây giờ vẫn chưa có ai iu nên chắc ế rồi
Về Đầu Trang Go down
Pani
Thành viên VIP
Thành viên VIP
Pani


Tổng số bài gửi : 549
Points : 658
Được cảm ơn : 0
Join date : 29/05/2012
Đến từ : Việt Nam

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty20/10/2012, 11:16 pm

up Smile
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty29/1/2013, 10:38 pm

The Won Hy đã viết:
nhóc còn nhỏ còn nhìu thời gian, a lớn rồi, tới bây giờ vẫn chưa có ai iu nên chắc ế rồi

Chắc ế hok đó ông....
Nếu có ế... Thì phone cho Th... Để Th rước vé chót....
Về Đầu Trang Go down
tanghoangminh123




Tổng số bài gửi : 31
Points : 39
Được cảm ơn : 0
Join date : 09/03/2013

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty9/3/2013, 7:44 pm

E thik truyen cua a thiện lam đa số e đã đọc hết rồi chỉ có thể nói là quá tuyệt vời!
Về Đầu Trang Go down
chithien556
Thành viên VIP
Thành viên VIP
chithien556


Zodiac : Capricorn Tổng số bài gửi : 1374
Points : 1591
Được cảm ơn : 31
Join date : 29/05/2011
Age : 31
Đến từ : Nơi sâu thẩm nhất của Trái Tim

Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty25/1/2015, 1:17 pm

lâu post lại cho nóng]
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lời Hứa 4 : Lựa Chọn   Lời Hứa 4 : Lựa Chọn - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Lời Hứa 4 : Lựa Chọn
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
 Similar topics
-
» Chôn Vùi Tâm Sự
» Khi cà chua gặp cà chớn =))
» Khi Cà Chớn gặp cà Chua
»  chọn Trai Đẹp này >.<
» Chốn bình yên

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Love Is The Way! :: .::SHOP NGƯỜI LỚN::. :: .::TRUYỆN GAY::.-
Chuyển đến