Đi bên cạnh anh, anh không cho tôi buồn, vì vậy thời gian đi bên anh tôi thực sự mãn nguyện. Ngày anh làm trái tim tôi thức giấc, cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu hiểu được trái đắng của tình yêu. Phải là “giận hờn, ghen tuông, buồn bực, trách móc…” mới thực sự là những cung bậc của tình yêu.
Bạn bè xung quanh tôi và anh trong thế giới ấy vẫn có người thần tượng chúng tôi vì ít ra trong cái thế giới của sự xảo trá, giả dối ấy còn hiện hữu nên chữ “tình yêu”. Đã biết bao lần tình yêu tưởng chừng như đổ vỡ, bởi tôi cảm thấy tôi không xứng đáng. Quá khứ của tôi là một chuỗi ngày dài lầm lỗi…
14 tuổi tôi quen một người trên mạng và nhận người đó là người yêu… rồi một mình lên Sài Gòn gặp gỡ người ta. Chuyện gì đến cũng đến, nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc… Tôi về quê trong nỗi sợ hãi tột cùng. Bất giác cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như thật độc ác và bản thân tự tìm cách tự vệ. Thế mà cái “tự vệ” ấy cũng đeo bám được tôi suốt những năm dài đằng đẵng, cho đến khi tôi bước chân vào Sài Gòn lần 2 để học tập và sinh sống… Tâm sự này tôi đã giấu kín suốt, đến khi gặp anh, anh đã giúp tôi vượt qua được nó… Anh xem quá khứ của tôi không quan trọng, và chỉ lo cho tuơng lai của tôi.
Nhiều lần anh nói với tôi, dù quá khứ của tôi có như thế nào thì anh không quan tâm. Tôi là tôi của hôm nay, và anh chỉ biết như thế thôi. Điều anh trăn trở là đến một lúc nào đó tôi lại khép mình, để trở về lại “căn phòng” kia… Anh đã cố làm mọi thứ chỉ để tôi được hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì cuối cùng ông trời cũng vẫn còn vị tha mà trao cho tôi hạnh phúc…
Tôi 22 tuổi, và sống trong một gia đình gia giáo, ấy thế nên tôi không thể vượt qua được mọi thứ để hứa chung sống với anh cho đến suốt đời… Tôi sợ cuộc sống này, sợ dư luận xã hội, sợ gia đình tôi… Ấy vậy mà anh đã từng có ý định sẽ xây đắp một tổ ấm riêng cho chúng tôi về sau, nếu như tôi không ngăn cấm… Tôi nói rõ mọi quan điểm của tôi cho anh biết, tôi sẽ vẫn phải lấy vợ và sinh con. Anh đã rất buồn, nhưng cuối cùng sau mọi chuyện, anh nói rằng chỉ cần tôi được hạnh phúc thì chỉ cần anh đứng sau quan sát thấy điều ấy cũng mãn nguyện… Tôi yêu anh quá, nhưng lại là đứa hèn nhát, đáng chết… Tôi chẳng có gì đặc biệt, giỏi giang hay đẹp đẽ lại càng không… nhiều khi tôi tự hỏi anh cần gì ở tôi - một đứa bất tài vô dụng?
Ngày tôi nói lời chia tay anh lần đầu tiên, anh đã năn nỉ tôi rất nhiều, và chấp nhận mọi yêu cầu tôi đưa ra, chỉ là để được ở bên tôi… Anh xin tôi 6 tháng còn lại trước khi tôi ra trường về quê làm việc thì sẽ tập quên tôi. Tôi chấp nhận và sau lần ấy lại có nhiều hơn những lần khác nữa tôi muốn chia tay… vì tôi quá ích kỉ, quá độc ác, quá ngu ngốc hay tôi quá điên vì đầu óc không được bình thường tôi không biết nữa.
Hôm nay cũng lại là một ngày như thế, tôi đã thực sự nói với anh tiếng “chia tay” để bước trở về lại cuộc sống tăm tối khi thời gian 6 tháng vẫn còn dang dở. Vẫn còn đó những dự định chúng tôi chưa thực hiện được… Sinh nhật của tôi trong tháng 2, sinh nhật anh trong tháng 4 và…
Tôi viết vội những dòng ký ức cuối cùng này trước khi ánh mặt trời báo hiệu bắt đầu một ngày mới. Bởi vì ngày mai chính là ngày tôi trở lại góc tối tăm của căn phòng ấy… một chốn mà gắn bó với tôi như cuộc sống, nơi không có những giận hờn, ghen ghét, hiểu lầm… cái góc tâm hồn!
Em đã không làm được anh yêu ạ, em yêu anh, và yêu anh nhiều lắm... Ấy thế mà em vẫn không hiểu vì cớ tại sao em lại làm như thế?! Tha lỗi cho em và hãy ngừng yêu em anh nhé!