Latest topics | » Tìm anh mr.pig8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata » có cách nào là 4r đc lại như xưa....28/12/2015, 3:24 pm by chithien556 » quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em24/12/2015, 10:00 am by keocaosu » Đêm mưa7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!12/9/2015, 10:57 pm by anchoi » [ALL-HotBoy] Asian Boy!18/8/2015, 9:53 pm by song » nóng trong người18/8/2015, 9:41 pm by song » ĐÊM ĐỊNH MỆNH3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong» mem mới làm quen nha mọi người3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong» Slave Thủ Dầu Một16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846 |
|
| Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
shhhh!
Tổng số bài gửi : 4 Points : 6 Được cảm ơn : 0 Join date : 16/10/2011
| Tiêu đề: Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) 16/10/2011, 8:00 pm | |
| 1.
Đạp xe từ từ trên con đường rợp lá vàng, ngày khai trường rồi cũng đến. Nó háo hức cái ngày được đi học lại lắm rồi. Nhớ cái lớp học và những bài toán lẫn bài văn quen thuộc đã học lẫn chưa học, và chuẩn bị sẵn cái tinh thần phấn đấu giành giải toán trong kì thi học sinh giỏi, môn học ưa thích trước nay mà nó ưu tiên hơn hết những môn khác. Đang mơ màng suy nghĩ …
- Ènggggggggggggggg ……. – Giật cả mình nó dừng xe lại.
- Ê, học lớp nào mày. – Giọng của đứa ngồi sau hỏi vọng lên từ chiếc xe máy đang qua mặt với tốc độ kinh hoàng.
- 11A2 … – Giọng kia đáp lại rồi xa dần.
Nó nhìn theo chiếc xe chạy mất hút mà lòng thầm bực bội, nó ghét những đứa chạy xe như thế lắm, lỡ chúng có gì chăng nữa cũng chả sao, chỉ tội cho những ai xui xẻo bị chúng đụng vào, xã hội mà bớt những đứa như vậy thì càng tốt. Tốt cho xã hội, tốt cho gia đình chúng nữa.
Chợt nó nhớ lại đứa ngồi trước vừa mới nói là 11A2, ngay lớp nó học, chẳng lẽ là học sinh mới sao? Nghe giọng lạ lắm không phải là của những đứa học chung lớp. Thôi đạp nhanh kẻo muộn, ngày đầu đi trễ thì không tốt vì chú bảo vệ gác cổng trường khó cực kì, ai đi trễ dù chỉ chốc lát thôi thì:
- Em cố nén nỗi đau mà đi về nhé (lời chú bảo vệ qua nhiều nhân chứng sống kể lại).
Vừa tới cổng trường nó để ý thấy – Ngọc đứa bạn thân chí cốt đang đứng chờ sẵn ngay bậc thềm vào sân trường.
- Ê, Khương bên này này. – Giọng Ngọc í ới, con bé này lúc nào cũng thế ăn to nói lớn nhưng được cái tốt với bạn bè, có gì cũng tâm sự chia sẻ với nó hết. Cũng là một đối thủ trong học tập của nó.
- Ừ biết rồi, đợi tao gởi xe cái đã mày cứ vào lớp trước đi. – Nó vừa nói vừa dẫn xe quẹo trái rẽ vào bãi gởi.
- Tao thấy con Phương nó cũng được lắm mà sao mày bỏ nó nhanh thế, hôm trước nó gặp tao mà cứ nói về mày miết, nào là anh ấy chuyển lớp để tránh em hay chỉ vui chơi rồi bỏ em v.v… tao nghe mà thấy cũng tội, mà mày có làm gì con người ta chưa mà bỏ nó thế hả. – Giọng của đứa ngồi sau xe lúc nãy nó gặp trên đường làm nó phải ngẩng mặt và nhìn xem mặt tròn mặt dẹt của hai đứa hung thần xa lộ này thế nào.
Đáp lại câu hỏi của tên này, tên kia chỉ dẫn xe vào rồi im lặng.
Chà, mặt mũi cũng … có tệ đâu mà đi xe như thế cho chúng ghét, vừa nghĩ nó vừa nhận tấm thẻ của cô giữ xe. Cô cười với nó, nó cũng cười tươi đáp lại, chả là cô giữ xe này rất thân với nó vì cũng trong những ngày đầu của năm lớp mười nó đi lao động cho lớp và giúp cô tìm lại những thùng rác bị lạc ở các lớp học, từ ấy cô có cảm tình với nó lắm.
- Thôi được rồi, gần vào lớp rồi, vào lẹ đi để tiền đó chiều ra đưa cô cũng được mà. – Cô vừa nói vừa cười khi nó đang móc túi để lấy tiền .
- Dạ thôi em gởi cô luôn, gì chứ thiếu tiền người khác em hay quên lắm.
- Ừ, thôi vào học đi em, học cho tốt nha, năm nay giật cái giải toán cho trường đấy.
- Vâng, em sẽ cố ạ, thôi chào cô em vô lớp đây.
2.
Nói nghe sang chứ hôm nay chỉ mới nhận thời khóa biểu lẫn sắp xếp chỗ ngồi và bầu chọn cán sự lớp chứ thực ra ngày mai mới chính thức học. Vừa ra khỏi bãi xe thì nó gặp Ngọc đứng chờ .
- Mấy ngày cuối hè mày có đi đâu không? Tao có đi Vũng tàu với gia đình, mày xem đen như mọi rồi này. – Ngọc vừa nói vừa chỉ vào làn da rám nắng của nó với giọng đau khổ.
- Ủa , trước giờ mày chưa phải là mọi sao? Tao thấy mày cũng đen có kém gì lúc này đâu.
- Á cái thằng, mới đầu năm học mà muốn nghe chửi rồi, gì thì gì tao cũng không thích bị đen thế này đâu, xấu lắm.
- Ừ thì vài bữa chắc cũng nhả nắng thôi mà, với lại mày có định đăng kí tiếp lớp bồi dưỡng ko hả?
- Chắc rồi, nhưng mà tao thích thầy Khánh dạy hơn thầy Tùng, mà tao cũng định học bồi dưỡng thêm môn Hóa nữa, lên năm nay chắc tao không cạnh tranh nổi với mày môn Toán đâu.
- Thôi , khiêm tốn quá cô nương ơi, thế ai thi đậu vào đây với số điểm toán đứng đầu toàn trường vậy, mày nói cứ như muốn đẩy tao lên dây điện mà đu ấy.
- Dù gì năm rồi qua mấy đợt thi vòng trường và vòng thành phố thì tao cũng thấy giới hạn của tao rồi, nhưng tao cũng sẽ theo lớp Toán này để học với mày.
- Ừ thì tùy mày, tao thì vẫn thích Toán hơn.
Nghe Ngọc nói mà nó cũng suy nghĩ lại năm trước tuy Ngọc cũng là thành viên xuất sắc trong đội Toán nhưng có lẽ do suy nghĩ cầu toàn và không chịu yếu môn nào nên nhỏ cũng không đạt điểm cao lắm trong những kì thi cấp trường và Thành Phố tuy cũng đủ điểm để vượt qua.
- Mà này cô Nhiên chủ nhiệm đấy, hôm qua tao nghe con Tâm nói rồi. Chậc, khổ dài dài. – Ngọc vừa nói mà vừa ra vẻ suy nghĩ .
- À, chút có học sinh mới vào lớp mình đấy.
- Ai? Mà sao mày biết – Ngọc hỏi.
- Ừ thì sáng tao có gặp , mà chút mày biết thôi.
Vào tới lớp thì nó cũng thấy các bàn cũng gần đủ chỗ ngồi rồi, xí ngay cái bàn thứ hai bên dãy thứ ba, nó ngồi xuống, quay qua gặp Loan – lớp trưởng năm ngoái.
- Hey you, bỏ tớ một phiếu lớp trưởng nhé. – Loan vừa nói vừa nhe răng cười toe toét.
- Ầy, chẳng cần nói thì tui thấy lớp này cũng bầu Loan rồi cần chi mà thế. – Nó đáp.
- Cái thằng chẳng khiêm tốn tí nào hết trơn làm người ta ngại muốn chết. – Loan vừa nói vừa vỗ vào vai nó cái chát đau điếng .
Loan năm trước đã làm lớp trưởng rất trách nhiệm và chí công vô tư, cả lớp xem nó như chị cả, chút này cũng Loan ơi, chút kia cũng Loan à, ngoài mặt thì cứng rắn nhưng nó biết Loan rất tình cảm và vui vẻ.
- Bà đánh nó thế nó bỏ phiếu cho bà rớt chức ấy chứ, con gái mà bao lực quá, bà làm tui nhớ nữ đô vật nào hôm ấy coi trên tivi này, mạnh lắm à nha. – Tiến chồm lên nói vọng qua vai nó.
- Ê, mới sáng đã ngán cơm thèm cháo rồi hả Tiến. – Loan đứng dậy đi về phía Tiến.
- Loan, cô vào kìa. – Giọng Ngọc ngồi bàn hai kế dãy nó ngồi lên tiếng.
Mà nãy giờ sao không thấy hung thần xa lộ ta, cũng cầu mong nó nghe lầm hắn không phải lớp này.
- Lớp đứng. – Giọng Loan hô to.
- Các em ngồi xuống đi. – Cô Nhiên vừa tươi cười vừa nói.
Rồi cô đặt xấp giấy lên bàn.
- Loan phát thời khóa biểu cho các bạn đi. – Cô nói.
Cầm thời khóa biểu theo dõi nó suy tính sẽ dành thêm thời gian để xin làm thêm nhằm có thêm chi phí trang trải cho việc học.
Nó lúc sáu tuổi đã mất mẹ vì bị căn bệnh ung thư quái ác, ba thì bỏ đi theo người khác lúc lên tám, nó không có anh chị gì hết, hiện đang ở với dì năm tức chị của mẹ nó, dì thương nó lắm, nhưng cuộc sống của dì cũng không được thoải mái vì buôn bán tạp hóa tại nhà, dượng cũng dễ và thương nó như con mình, dì dượng có một người con Trai tên Tuấn hơn nó ba tuổi hiện đang học đại học Kinh tế năm hai. Dì lo cho nó ăn học đầy đủ nhưng nó vẫn ngại và muốn kiếm việc gì làm để đỡ gánh nặng cho dì. Nhiều lúc nghe dì nói.
- Mày cứ lo học cho dì, đừng bận tâm gì hết mà chểnh mảng việc học, dì lo nổi, mày học tốt là dì vui rồi. – Dì nói khi nghe nó định kiếm việc làm thêm.
3.
Đang đánh dấu số tiết học của từng môn thì nó thấy có người bước vào. À gã hung thần xa lộ đây mà, mấy đứa con gái nhìn tên mới vào mà mắt tròn mắt dẹt chắc vì cái vẻ điển trai nam tính và hơi ngạo mạn toát ra từ nét mặt ưa nhìn của hắn. Dáng cao ráo với thân hình cân đối càng làm cho nhóm con gái thêm chết mê chết mệt, Nhìn qua Ngọc, nó thấy con mắt của con này cũng đang là hình trái tim rồi, ừ thì nhỏ này cũng hám trai số một mà.
- Ê, tỉnh lại mày, tỉnh. – Tát vào vai con Ngọc một cái đau điếng làm cho con bé xuýt xoa.
Loan hỏi nhỏ.
– Đẹp trai hả mày, mà sao có vẻ hơi quậy.
- Ừ chẳng biết thế nào, hơi quậy thì hiền cho nó quá. – Ngọc đáp rồi nhìn qua nó với cái vẻ như muốn hỏi có phải cái đứa mà lúc nãy mày muốn nói không?
- Em tên Quân hả? – Cô chủ nhiệm cắt ngang dòng suy nghĩ của chúng nó.
- Dạ. – Giọng hắn đáp nghe có vẻ nói cho xong.
- Để cô xem… Hà Chí Quân. Học lớp 10B6, rồi. – Cô nhìn sơ qua học bạ của hắn rồi đảo mắt khắp lớp.
Mắt cô dừng ngay chỗ nó, ý sao nhìn nó vậy cô, đừng nói là………
- Em ngồi kế Khương đi, cán sự Toán lớp mình đấy, cô nhìn học bạ em yếu Toán lắm ngồi gần bạn để kèm cặp thêm cho dễ.
Ôi trời ơi, sao quả tạ chiếu ngay nó rồi, sao cô cho hắn ngồi kế nó vậy, trong lớp còn nhiều đứa học giỏi Toán lắm mà, ấm ức nhưng ko dám phản đối, vì nó biết lời cô Nhiên là mệnh lệnh mà mệnh lệnh mà không chấp hành thì … ko nói cũng biết.
Giọng của Trâm, lớp phó văn nghệ rù rì .
- Nãy cô nhìn qua chỗ này làm tao mừng gớm.
Nó nghe mà bực, thích thì nó cho luôn đấy, chưa thấy hắn chạy xe nên chưa sợ mà.
Hắn vất cái cặp xuống bàn, ngồi xuống liếc quá nó, nó biết hắn nhìn chắc luôn bởi nó cũng đang liếc xem cử động tiếp theo của thằng này định làm gì đây.
- Ê, tên gì?
Hỏi ai vậy? Nó suy nghĩ trong đầu. Hỏi kiểu ấy thì chờ tới tết để nghe nó trả lời.
- Này ?
- ……………….
Cô Nhiên đứng dậy và phổ biến nội quy của lớp trong đó có một số nội quy cô bê từ năm lớp mười trong môn học của cô qua cộng với “n” điều cô mới tạo, trong đó cô đang nói tới đoạn: – Tui sẽ nghiêm khắc và thẳng tay với những hành động làm trừ điểm thi đua của lớp như: nói chuyện trong lớp bị giáo viên ghi sổ đầu bài, điểm kém khi trả bài … Thì hắn quay sang nhỏ Ngọc hỏi vừa đủ nó nghe và cũng vừa đủ cô Nhiên không nghe.
- Bạn này trước có bệnh về tai không? – Hắn nói và ngón cái chỉ qua nó.
- Nói cái gì? – Nó nạt lại, lời nói đủ hắn nghe và dư cho Cô Nhiên nghe.
- Có gì không Khương? – Cô quay xuống hỏi.
- Dạ … – Nó đứng dậy hơi cuối mặt xuống bàn không dám nhìn cô.
Đủ nhìn thấy hắn đang mím môi cười … tức quá mà.
- Thôi, ngồi xuống, tui không thích học trò cắt lời thầy cô lúc đang nói đâu em nghe không?
- Dạ em xin lỗi. – Nó lí nhí đáp và ngồi xuống mà cái đầu muốn bốc cháy khi thấy hắn cuối gầm xuống bàn để chặn cơn cười.
Nhỏ Ngọc ngồi bên kia cũng nhìn nó ngụ ý – mày gan nhỉ?
Nó chưa kịp nhìn lại Ngọc để có ý giải thích thì hắn ngước lên nhìn nó với cặp mắt to và với cái miệng mím lại như đang cố chận tràng cười chỉ chực chờ tuôn ra.
4.
Cô Nhiên vừa phổ biến xong nội qui, tiếp theo cô chọn thành phần cán sự của lớp. Nhỏ Ngọc vẫn là lớp phó học tập (chuyện, học giỏi đều các môn mà), Loan tiếp tục là lớp trưởng, Trâm là lớp phó văn nghệ, và nó là cán sự Toán kiêm lớp phó lao động, còn hắn – nó nhìn mà bực tức với cục lửa trong đầu – đồ thường dân.
- Sao hỏi mà không trả lời? – Hắn nói.
Nó im lặng không nói, tốt nhất nên cách xa tên này cho chắc.
- Này bạn ơi, bạn này trước có… – Hắn quay qua hỏi Ngọc lần nữa.
- Muốn hỏi gì? – Nó không thế làm lơ được và đành xuống giọng cho xong chuyện.
- Tên?
- Nãy không nghe cô nói à? – Nó hỏi lại.
- Không. – Hắn trả lời với vẻ mặt mà nó dư sức biết hắn đã biết rồi.
- Khương. – Nó đáp cụt ngủn.
- Họ? – Hắn hỏi tiếp.
- Trần Đình Khương. – Nó nói cộc lốc.
- Ờ ờ, dù gì cũng giúp đỡ trong suốt năm học nên tui cũng phải biết tên. – Hắn trả lời rồi nằm dài xuống bàn quay mặt qua chỗ khác.
- Giúp? Cậu là gì mà tui phải giúp ? Cậu không tự học mà muốn dựa vào người khác à?
- Nãy không nghe cô nói à, tui học không được điểm tốt thì cô mắng, mà không chỉ riêng tui, tui thì bị mắng quen rồi nên ko sao, ko sao. – Hắn nói mà quay qua cười với nụ cười đủ làm đám con gái chết mệt.
Nó nhìn hắn với ánh mắt tức giận, có kim ở đây nó sẽ may cái miệng cười đểu của hắn lại cho khỏi nói giọng điệu đáng ghét này. Mà cũng mặc kệ, dù gì nó cũng không có dư thời gian mà đôi co với hắn, giờ nó đang suy nghĩ nên kiếm việc gì làm thêm trong những buổi chiều trống đây.
- Thôi các em vệ sinh lớp đi rồi chúng ta về. – Cô Nhiên nói rồi bước ra cửa lớp.
5.
- Nãy mày sao vậy?
- Ôi, chẳng có gì, sao quả tạ chiếu ấy mà. – Nó nói mà giọng vẫn còn bực tức.
- Mà mày cũng biết thằng Quân lớp B6 à?
- Không, việc gì tao phải biết nó. Ngồi kế là thấy xui rồi.
- Ừ thằng ấy cũng quậy lắm, nhưng được cái đá bóng giỏi, lại đẹp trai, gái đổ ầm ầm mới chết chứ.
- Mặc kệ nó đi, nãy tao có hỏi thầy Khánh rồi, ngày 07 tháng 11 bắt đầu học bồi dưỡng đấy.
- Ừ , hôm ấy mày qua đón tao đi cho vui. – Ngọc đáp.
- Ok, chuyện nhỏ mà. Thôi tao về à.
- Bye.
- Bye.
Cũng gần 10h, nó nhìn đồng hồ rồi quẹo qua góc trái đường. Bỗng nghe tiếng xe vồ vập phía sau.
Quay lại nó cũng nhìn thấy hắn đang chở thằng bạn lúc sáng về chung. Nó nghĩ thầm, lạy chúa, thầy cô nào thấy bắt hắn, xử hắn, cho hắn đứng chào cờ khai trương năm học mới cho biết cái cảnh.
Bỗng bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ lướt qua thôi, nhưng nó thấy miệng của hắn nhoẻn cười nhẹ nhàng rồi chạy vút mất.
………………………………………….. …………….
- Khương ơi, con có trên gác không? – Giọng Dì nó nói vọng lên.
- Dạ, có gì ko Dì? – Nó đáp.
- Con chạy ra chợ mua cho Dì mấy trái cà đi.
- Vâng, con xuống liền. – Tháo tay nghe bài English nó đang nghe dở, mặc vào cái áo nó đi xuống nhà.
- Bận quá dì không ra chợ được, con mua nhanh cho dì.
- Dạ. – Nó dắt chiếc xe đạp của nó ngồi lên chạy về hướng chợ.
Chạy ngang nhà nhỏ Hằng trong lớp nó thấy cái dáng quen quen, là hắn. Hắn đang đậu xe trước nhà nhỏ Hằng, chà chẳng lẽ là …
- Đợi em lâu không vậy. – Hằng chạy ra nói với giọng dịu dàng khác hẳn nhỏ Hằng nó từng quen.
- Không. – Hắn đáp.
- Thôi, đi. – Hắn tiếp rồi rồ ga chạy mất.
Nó nhìn thấy mà cũng hơi ngạc nhiên, mới học có 1 tuần chứ nhiêu mà hắn cưa đổ nhỏ Hằng rồi, cũng hay thiệt, nhỏ Hằng trong lớp cũng thuộc đẹp nhất nhì, lại hơi chảnh chảnh, đòi hỏi cao nên ít có đứa trai nào trong lớp quen được với nhỏ.
Tối đó, Dì dượng nó đi đám cưới của người quen, ở nhà một mình thấy buồn, mặc cái áo vào đi bộ xuống đường và đi dọc hết phố, vừa đi vừa suy nghĩ không biết kiếm thêm việc gì làm, nếu xin làm ở quán cà phê thì phải từ sáu giờ chiều làm tới mười hai giờ đêm, trễ quá nó không làm được vì sợ dì biết, còn xin làm trong shop quần áo thì phải làm theo ca ngày, mà ngày nó mắc bận học không thế đi được.
Đói bụng rồi, có xe hủ tiếu gõ bên kia, lâu quá không ăn, nó băng qua đường và ngồi xuống bàn.
- Cho con một hủ tiếu nha chú. – Nó nói
- Rồi, con chờ xíu.
Tạch tạch, lại tiếng xe này sao ám ảnh cuộc đời nó ghê vậy, mong là không phải hắn. Quay lại nó thấy hắn đang dựng xe và bước vào, có lẽ không thấy nó nên hắn ngồi bàn khác. Nó cũng mong hắn không thấy nó mắc công nói chuyện rồi cục tức trỗi dậy ăn không ngon.
Người tính không bằng trời tính, Hắn thấy nó, nhướn mày lên có vẻ ngạc nhiên, hắn đứng dậy qua ngồi cùng bàn với nó. Nó biết nhưng cũng không để ý và quay mặt qua hướng kia.
- Ê … – Hắn gọi.
- ………………………
- Này …
- …………………
- Khương này.
- Sao có gì không bạn Hà Chí Quân. – Nó quay qua cười nụ cười kiểu như tránh đi chỗ khác.
- Ăn hả? – Hắn cười
- Ừ không thấy hả? – Nó cũng cười nhưng hai nụ cười của nó và hắn trái ngược hoàn toàn.
- Ờ ờ, tình cờ nhỉ?
- Ừ nhờ trời. – Nó nói mà miệng cười như bảo: ông qua kia ngồi dùm đi.
- Sao Khương có vẻ thích móc tui ha? – Hắn cười hiền.
- Không biết nữa có vẻ do tui khó ưa quá nên mới hay móc. – Nó nói mà cũng không quên nụ cười giả ấy.
- Ừm vậy à. – Hắn gãi đầu.
Thấy có vẻ quá đáng nên nó cũng thôi, tập trung tâm trí vào giải quyết tô hủ tiếu cho lẹ rồi về, lâu lâu nó có cảm giác hắn nhìn nó, nhưng khi nó ngước lên nhìn thì thấy hắn chỉ chăm chú ăn.
- Này? – Nó bắt chuyện
- Sao Khương? – Hắn nhìn nó với đôi mắt đen láy hút hồn, lũ con gái chết mê chết mệt là đúng rồi.
- Sáng thấy ông đi với nhỏ Hằng .
- Ờ … ừ Khương thấy à. Khương ở gần đây sao?
- Ông ghê thiệt mới đó mà quen hoa khôi lớp rồi. Lo học đi cha ơi. – Nó nói.
- Hì, chỉ là bạn bè thường thôi mà, còn Khương có bạn gái chưa?
- Chưa.
- Hoc giỏi như Khương mà không có bạn gái sao?
- Không tui ko chú ý tới chuyện đó. Học là chính. – Nó đáp.
- Ừm …
- Thôi tui về đây, chú ơi tính tiền cho con.
- Khương để đó đi, tui tính cho.
- Tui không quen để người khác trả.
Hắn lần ngần nhìn nó trả tiền rồi nói.
- Nhà Khương chỗ nào tui chở về.
- Gần đây thôi đi bộ tới rồi, cám ơn.
Hắn trả tiền rồi dắt xe chạy theo.
- Lên đi tui chở về sẵn cho biết nhà sau này có mượn vở cho dễ.
Trời đất hắn tính trong đầu luôn rồi.
- Thôi, tui đi bộ được rồi.
- Thôi mà nể tui chút, lên xe đi. – Hắn nói mà cười với nụ cười nhẹ nhàng.
Không muốn dây dưa nó đành ngồi lên xe cho xong. Tới nhà, bước xuống xe nó cám ơn rồi quay vào nhà thì nghe hắn nói:
- Ngủ ngon.
- Ừ. – Nó đáp lại rồi đi vào nhà. Với suy nghĩ, còn lại vài bài English chưa nghe xong.
Tiếng xe máy chạy đi, lòng nó cảm thấy thế nào ấy.
6.
- Ê, Khương – Thằng Nam gọi nó.
- Sao?
- Mượn cuốn bài tập toán đi, chưa làm xong.
- Sao cả tuần nay mượn hoài vậy, bài nào ko hiểu tui chỉ cho, chép không hiểu không được đâu.
- Ừ , mày đợi tao lấy tập lên.
Nó vừa vắt cặp ngang bàn thì nhỏ Ngọc cũng vào tới. La inh ỏi.
- Bớ thằng Khương, cô Nhiên tìm mày trên phòng giáo viên đấy.
- Ủa, việc gì ta? – Nó gắng nhớ.
- Thì lên đi, đừng để cô đợi.
- Mày chỉ cho thằng Nam bài tập đi, tao lên rồi về.
- Đâu, em Nam hả, khao chị gì đây? – Nhỏ Ngọc cười khoái trá.
- Trời, sợ bà này, thằng Khương nó chỉ tui có cần gì đâu.
- Ý thằng Khương đâu rồi ta, nó lên văn phòng rồi, chà cô Nhiên gặp gấp chắc có chuyện quan trọng, mà có chuyện quan trọng thì nói lâu, chậc mà nói lâu thì không kịp chỉ toán cho Nam rồi. – Ngọc tự biên tự diễn.
- Ghê quá đi, chầu chè bà sáu trước trường, không trả giá.
- Ý sướng quá, chịu liền hà. Đâu bài nào.
Ở văn phòng……
- Quân nó kiểm tra chất lượng đầu năm điểm thấp lắm, em có kèm bạn học ko Khương? – Cô Nhiên hỏi.
- Dạ, thật ra bạn ấy vô lớp trễ lắm, với lại cũng không có hỏi em gì hết nên em đâu biết bạn không hiểu chỗ nào mà chỉ.
- Thật ra học bạ cấp hai của Quân rất khá, năm lớp sáu tới tám em ấy học rất tốt, nhưng không hiểu sau sang lớp chín và mười lại bê bết thế ko biết … chắc do mê chơi. – Cô vừa nói vừa lắc đầu.
- Dạ em cũng không biết nữa.
- Nhà Quân khá giả đâu thiếu điều kiên học hành chẳng hiểu sao lại học thế này, chắc có gì nên em ấy mới sa sút thế.
- ……………………………….
- Thôi cô tính thế này, em với Ngọc phụ trách kèm Quân sau bữa học khoảng nửa tiếng đến một tiếng nhé, những hôm bốn tiết ấy.
- Dạ, thưa cô … – Nó định từ chối.
- Cô không muốn em ấy kéo thành tích của lớp đi xuống, lớp ta là lớp chọn. – Mắt cô lóe sáng.
- Dạ … – Nó thấy nếu từ chối thì cũng bằng thừa vì nó biết tính cô Nhiên đã quyết định thì cứ như đinh đóng cột rồi.
Thất thểu đi về lớp, vừa định vào chỗ ngồi thì nó thấy hắn, vẫn cái vẻ uể oải nằm trên bàn làm nó phát tức. Tại ai mà giờ nó gánh thêm cục nợ thế này không biết. Con Ngọc mà nghe chắc cũng la oai oái .
- Ấy, tao chịu liền, rảnh mà có gì đâu, hehe. – Mắt Ngọc ánh lên vẻ mê trai mồn một khi nghe nó nói về chuyện ấy. Nó đánh giá sai con nhỏ này rồi.
- Hay nhỉ? Vậy tao chuyển nhượng bản quyền cho mày luôn được không? – Nó hỏi.
- Trùi ui, vậy kì chết à, tạo ngồi với người ta tao ngại chết, dạy học sao vô, mày là đồ khỉ. – Nhỏ nói mà có vẻ e lệ làm nó muốn rợn người.
- Chán thiệt, tao định kiếm thêm việc làm, thế này thì … | |
| | | shhhh!
Tổng số bài gửi : 4 Points : 6 Được cảm ơn : 0 Join date : 16/10/2011
| Tiêu đề: Re: Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) 16/10/2011, 8:01 pm | |
| - Việc làm hả, ừm tao cũng hiểu hoàn cảnh mày. Vậy thì, thôi … để tao kèm cho nó cũng được mà.
- Thiệt không đó? – Nó hỏi.
- Thiệt, yên tâm đi, tao hok có xạo đâu, hí hí … – Giọng cười của Ngọc làm nó liên tưởng đến một loài ăn cỏ.
- Giao cho mày đó.
- Ok.
- Mà hôm nay mày dạy nó một ngày đi, tao phải đi mua đồ với chị tao rồi. – Ngọc nói.
- Cũng được, về sau thì mày hết nha.
- Rồi rồi mà, mày có giành tao cũng ko cho đâu, hí hí … – Bó tay con nhỏ.
Vừa hết tiết học hắn đứng dậy.
- Đi đâu đó? – Nó hỏi.
- Đi về.
- Về đâu? ngồi xuống, cô nhờ tui kèm môn Toán cho mấy người nè, thiệt là … Kiểm tra chất lượng kém quá, cô bực đấy.
- Quan tâm làm gì? Cứ lơ đi. – Hắn nói mà thái độ khó chịu khác hẳn hôm hắn chở nó về nhà.
- Lơ hả? Cô nhờ tui sao lơ đc.
- Lo chuyện bao đồng quá. Quân ko cần đâu. – Hắn nói rồi đi ra cửa lớp thì cô Nhiên đã đứng ngay cửa chận lại.
- Sao, Quân? – Cô hỏi.
- Dạ, em thấy làm phiền bạn nên em ngại …
Hắn nói với giọng có vẻ e dè cô, đó về đi, sao không giỏi mà về.
- Không phiền gì hết, ngồi xuống học cho tui, bài kiểm tra tới em ko đạt điểm tui gởi thư tới tận nhà mời ba mẹ em.
Hắn ngồi ạch xuống bàn vè tức giận nhưng vẫn lật tập ra. Cô Nhiên quay gót ra cửa lớp đi về hướng văn phòng. Hắn bắt đầu …
- Khương dạy gì dạy đi.
- Ông không hiểu chỗ nào? Từ đầu năm tới giờ.
- ………………………….
- Hả, chỗ nào?
- Không hiểu hết.
- Trời đất. Ông ko hiểu hết thiệt hả. – Nó nói giọng khổ sở.
- Ừ.
- Thôi, lật ra làm bài lượng giác này cho tui. – Nó cho hắn bài lượng giác áp dụng công thức đơn giản nhất trong hàm sin cos.
- ………………………….
Mười lăm phút trôi qua.
- Này. – Hắn gọi.
- Gì? Xong chưa đưa tui xem.
- Chưa, nhưng Khương chờ Quân chạy ra nói với nhỏ bạn Quân về trước được không? – Hắn hỏi.
Trời ơi tên này không lo làm bài chỉ lo nhớ bạn gái hắn, nãy giờ chẳng động đậy chữ nào trong bài cả.
- Đi nhanh rồi về làm cho tui. – Nó gắt.
- Rồi rồi. Năm phút thôi. – Hắn cầm cặp lên.
- Quẩy, cầm cặp chi vậy? Tính phánh luôn hả?
- Đâu … đâu có, quên, thói quen, Quân ra rồi vô liền.
- Thiệt là.
Hắn đi rồi, Nó nhìn theo bóng hắn. Ủa? đâu phải nhỏ Hằng, con bé nào nữa đây trời. Bó tay cái thằng, kiểu này sao để Ngọc dạy cho hắn đc, lỡ hắn tán tỉnh con người ta rồi bỏ thì chết. Ôi trời chán thiệt, phải nghĩ cách khác rồi.
7.
- Trật tự, trật tự … – Giọng Loan la lên trấn áp cái lớp như vỡ chợ khi vừa hết tiết.
- Thầy Thuấn dạy Anh Ngữ bị tai nạn xe, mọi người ai đi thăm thầy được giơ tay lên nào?
Thầy Thuấn dạy tụi nó năm lớp mười, thầy là người vui tính, hay kể chuyện cho tụi nó nghe, có một câu nói của thầy mà nó nhớ mãi : “học ngoại ngữ không chỉ học từ (từ vựng) hay học ngữ(ngữ pháp) mà còn phải học cả văn hóa của nước đó. Như thế các em mới có thể tiến bộ được”.
Chỉ tiếc năm nay thầy không dạy tụi nó nữa, nghĩ thế nó giơ tay lên để được đi thăm thầy.
- Hằng ghi tên ai đi lại nhé.
- Chiều nay hết tiết ba chúng ta sẽ tập trung trước cổng trường rồi đi thăm thầy luôn, trái cây với sữa để tui với Hằng mua. – Loan nói tiếp.
- Không đi hả? – Nó hỏi hắn.
- Đi đâu?
- Nãy giờ không nghe gì à? Đi thăm thầy Thuấn bị tai nạn xe, thầy năm trước có dạy ông ko?
- Có, nhưng không đi. – Nói rồi hắn lại tiếp tục nằm dài xuống bàn như con sâu lười.
- Rảnh thì ở nhà ôn lại mấy công thức Toán đi, mai tui kiểm lại đấy.
Hắn nằm dài mà con mắt cứ liếc nhìn nó một cách ngao ngán, kiểu như thằng này sao rảnh thế, rồi lại cười mỉm. Nó thấy hắn cười mà phát bực, ko phải cô Nhiên giao cho nó thì nó cũng chẳng hơi đâu lo. Mà nghĩ cũng lạ, nếu hắn học tệ thế sao lại thi vào trường này nổi nhỉ, dù gì trường này cũng là một trong những trường điểm của thành phố mà. Cắt đứt mạch suy nghĩ của nó bằng cái khều của con Ngọc lôi nó về hiện tại.
- Hôm qua học sao mày, nó có tiến bộ không?
- Tiến bộ gì đâu, học có bốn mươi phút thì nó đi hết phân nửa giờ gặp con bé nào rồi. Ngồi chờ mà phát quạo.
- Mà nó có yếu lắm không? – Ngọc hỏi dò xét.
- Không có yếu lắm, chỉ là chẳng biết làm gì hết, giống như trường đặc cách cho học sinh mẫu giáo học cấp 3 vậy. – Nó nói mà nhìn về phía hắn ngao ngán.
- Chà, để tao, chắc tao dạy hiệu quả hơn mày, hehe.
- Thôi, khoan, mày để đấy, tạm thời tao dạy, giờ tao cũng chưa có việc gì làm.
Nó chặn ngay lời của nhỏ Ngọc lại, cần ngăn ngừa cái kết quả tồi tệ mà nó suy nghĩ viễn vông ngày hôm qua.
- Hôm qua sao mày đẩy cho tao mà, bộ có gì sao? – Nhỏ Ngọc thắc mắc.
- Không, tao khó thế dạy nó không chịu nghe thì mày nói sao nó nghe, để khi nào tao bó tay thì cho mày dạy nó.
- Tùy mày, tao phải đi WC đây, hehe. – Nhỏ Ngọc quay đi
- Tới ngày hả? – Nó chọc nhỏ .
- Cái thằng quỷ, coi chừng tao đấy.
8.
- Thầy không sao, các em quà cáp chi cho tốn tiền vậy?
- Không có gì thầy ơi, tiền quĩ mà thầy. – Nhỏ Loan nói mà mắt long lanh vô số tội.
- Tiền quỹ cũng là tiền của các em bỏ ra, em lấy dao trong ngăn bàn gọt trái cây cho các bạn ăn đi, nhiều người vào thăm biếu thầy ăn không hết.
Thầy nói rồi chỉ lên đống trái cây vĩ đại trên bàn đối diện.
- Mà thầy té thế nào vậy ạ? – Trâm hỏi.
- Ừ quẹt vào chiếc xe máy chạy ngược chiều, xe ngã đè lên chân thầy chứ không có gì hết.
- Sao năm nay Thầy không dạy tụi em. – Nhỏ Hằng hỏi, vì dù sao nhỏ cũng là một mem học anh văn cực tốt trong lớp, được thầy cưng lắm.
- Cũng do nhà trường phân bố, thầy đâu biết làm sao được.
Cuộc trò chuyện kéo dài đc một lúc thì có bạn thầy vào thăm nên tụi nó về. Trên đường về bỗng nhỏ Hằng giựt tay nó kéo lùi về phía sau .
- Khương, ông ngồi với Quân, có nghe Quân nói gì về tui không? – Hằng hỏi.
- Nói gì đâu?
Nó thừa biết Hằng quen với hắn nhưng nó vờ như không biết gì.
– Mà có chuyện gì sao?
- Không, không có gì, tại thấy tự dưng … – Nhỏ Hằng nói lí nhí rồi đi nhanh lên phía trước.
Ôi trời, thêm một con nhạn thực sự dính chưởng của hắn rồi, cũng tội nghiệp nhỏ Hằng, thằng này cũng quá đáng thiệt nó mà kể cho Hằng nghe hôm trước hắn gặp đứa khác chắc Hằng còn buồn nữa. Thôi cũng chả hơi đâu mà lo.
9.
- Chút nữa hết tiết tư ở lại học tiếp, tui kiểm lại mấy công thức hôm trước với bài tập hôm bữa tui giao cho ông, nghe không? – Nó hỏi mà tâm trí của hắn cứ nằm đâu đâu ngoài sân trường.
- Nghe rồi. – Giọng hắn đáp cụt ngủn, mà cũng chả thèm nhìn nó.
Thầy Khánh vào, thầy còn trẻ mà lại đẹp trai, giảng cũng dễ hiểu, nó thích nhất học tiết Toán của thầy. Từng lời thầy giảng nó đều nuốt hết, những lưu ý, ghi chú nó đều ghi vào sổ tay, nhầm giúp nó dễ học hơn trong những ngày học bồi dưỡng.
Mà lạ, sao hắn không lo học mà cứ nhìn nó hoài thế, học đã yếu mà lại con lo ra, đúng là hết thuốc chữa.
- Nhìn lên bảng ấy, nhìn tui làm chi? – Nó gắt.
- Ủa? Sao Khương biết Quân nhìn, Khương cũng để ý nhìn Quân? – Hắn nói giọng khoái trá.
Cứng họng chẳng nói thêm được gì. Đúng là nó có để ý thấy, vì nếu có ai tự dưng nhìn bạn chăm chú thì tất nhiên bạn cũng sẽ có cảm giác chứ đâu cần phải nhìn lại mới thấy, với lại hắn ngồi kế bên nhìn nó thì nó ắt phải thấy chứ.
- Đồ …
Nó nuốt cục tức xuống, bực với thằng này chẳng được cái quái gì, hắn chọc cho mình tức thêm thôi. Nghĩ vậy nó chẳng thèm nói gì thêm mà quay mặt lên bảng để nghe giảng tiếp.
Hắn lại cười nhẹ nhàng, sao mà thích cười thế. Lòng nó thót nhẹ … chắc đói bụng.
10.
- Quân, lớp A6 rủ đá giao hữu kìa mày, chuẩn bị cho ngày tranh cúp trường đấy. – Giọng thằng Linh nói lên từ góc lớp.
- Ok, mấy giờ? – Hắn hỏi
- Giờ đi luôn.
- Rồi đợi tao lấy xe đã. – Hắn nói mà không để ý nó đang nhìn hắn.
- Tui nhớ ông đâu có rảnh.
Mắt hắn mở tròn ra như sực nhớ, rồi ngồi xuống bàn đưa tay gãi đầu. Quay qua phía sau nói với thằng Linh.
- Hôm nay tao bận rồi, mày kiếm người thế tao, hôm khác tao đi. – Hắn nói khó khăn.
- Vậy à? Thôi cũng giao hữu không sao, tới hôm đá chính thức thì nhớ đi đó mày.
- Biết rồi. – Hắn nói mà nhìn nó với ánh mặt buồn rầu năn nỉ.
- Tui cũng có khỏe gì đâu khi bắt ông ở lại học, nãy thầy Khánh nói sắp có bài kiếm tra một tiết đấy, lần này ông không được điểm tốt thì liệu mà nhận thư của cô Nhiên đi.
- Học gì đây? – Hắn hỏi mà làm nó tức chết.
- Bài hôm trước đâu đưa tui xem. – Nó quát, hết kiên nhẫn với thằng này
Đưa quyển tập cho nó mà hắn cứ lo nhìn ra sân trường, hôm nay có em nào chờ cũng khỏi đi nha bạn, bực bạn lắm rồi đấy, nó thầm nghĩ.
- Trời ơi cái gì đây. Xem lại coi, tui đã ghi ra bước này dùng công thức nào để ông có thể hình dung ra rồi thế mà sai bét hết là sao? – Nó hết giữ được bình tĩnh.
- Ủa, sai à? – Hắn đứng dậy kề sát mặt vào nó ngó vào quyển sổ, mùi mồ hôi từ người hắn làm nó thấy lạ trong người.
Nó đứng cách xa ra rồi nói:
- Sai, sai hết rồi. Ông có học mấy công thức tui đưa không? – Nó hỏi.
Nhỏ Ngọc bước vào lớp.
- À quên còn học hả? Thôi, vậy tao về trước, chút về sau nha Khương.
- Ừ. – Nó đáp cộc lốc, vẫn còn tức cái con sâu lười này.
- Ngọc về nha Quân, học cho tốt nha, thầy Khương khó lắm đây. – Nhỏ Ngọc hí hửng nói.
Hắn cười nụ cười làm nhỏ Ngọc tròn mặt nhìn đắm đuối, chậc bó tay con này rồi. Phải thức tỉnh nó.
- Về đi, còn ở đây chi. – Nó quát Ngọc
- Ý làm giật mình, về thì về. Đồ ông già. – Nhỏ Ngọc chạy đi mà không quên thòng thêm câu nói phía sau.
- Tui hỏi nè. Ông có thực sự muốn học không vậy? Ông điểm kém, cô chủ nhiệm mắng ông rồi trách tui, tiếp theo mời phụ huynh, ông thích chuyện đó lắm sau. Nếu thấy tui kềm kẹp vậy thì gắng học để thoát cái gông cùm rồi về đúng giờ như mấy học sinh khác đi, để còn chở người yêu về nữa chứ. – Nó nói thêm.
- Người yêu? – Hắn nhìn nó ngạc nhiên, cái vẻ mắt của hắn lúc này sao ngây thơ thế không biết.
- Thì nhỏ Hằng nè, rồi còn con bé nào hôm bữa đứng ngoài trường ông ra gặp nó đó, chẳng lẽ nó là em gái ông.
- Sao Khương biết. Theo dõi à? – Hắn nhếch mép cười làm nó muốn điên lên.
- Việc gì theo dõi ông, tự dưng nó đập vào mắt thì phải nhìn, chứ tui muốn lắm sao?
- Khương đưa bài tập mới đây, tui làm cho xong rồi về. – Hắn nói thoáng buồn.
- Nè, làm dùm chú ý áp dụng công thức đi, không khó đâu. Biến đổi vài hàng là ra thôi.
Ngồi chờ hắn làm bài mà nó nhớ tới việc đi làm thêm, cứ vậy là nó kèm hắn dài dài, rồi sao kiếm việc được đây. Nó thở dài ngao ngán, giao lại cho nhỏ Ngọc cũng không được, tính con nhỏ dể yêu dễ ghét nhưng lại dễ tổn thương, nó không muốn con nhỏ phải dính vào cái thằng này.
Ngoài trời cơn gió thổi nhẹ qua sân trường tung những chiếc lá khô bay phấp phới, cô giữ xe vẫn ngồi ngay cổng trường với dáng vẻ suy nghĩ, nó ngồi trong lớp cũng tâm trạng phân vân không kém, và kẻ làm bài tập thì cũng suy nghĩ, không phải về bài tập mà về những lời lúc nãy nó nói.
11.
- Dì ơi, mấy cái áo này giặt được chưa, con đem giặt luôn nha. – Nó nói vọng ra nhà trước.
- ………………………
- Dì ơi …
- ……………………….
- Dì …. ?
Nó đi ra nhà trước thì thấy dì ngồi đó tay ôm bụng nhăn nhó một cách đau đớn, nó hoảng cả hồn chạy đến.
- Dì, dì sao vậy, ….
- Bụng, bụng đau quá, con gọi Dượng … – Dì ngất đi.
Nó thấy hoa cả mắt khi thấy dì ngã ngang, không được nó phải bình tĩnh, giờ nhà chỉ có nó với dì thôi.
- Cô Tư ơi, cô Tư. – Nó chạy sang nhà bên cạnh gõ cửa mạnh.
- Gì đó Khương? Sao con?
- Dì con xỉu rồi, cô tư qua xem dì con để con chạy ra bãi xe nói Dượng về nhanh.
- Sao, sao mà xỉu hả bây? – Cô Tư vừa nói vừa chạy nhanh qua nhà nó.
- Con … con không rõ …
- Sáng giờ dì mày có ăn gì chưa hả? – Cô tư hỏi nó.
- Dạ dạ, có ăn rồi. – Nó nói mà mặt thì xanh mét như tàu lá.
- Thôi để tao kêu xe đưa nó vô viện, con ở nhà gọi Dượng về nhanh, nói Dượng con chạy thẳng vô bệnh viện luôn nghe chưa.
- Dạ dạ.
Nó giờ chẳng biết nên làm gì trước làm gì sau, cứ luýnh quýnh.
Cô Tư nhờ chú xe ôm đưa đi, nó dắt xe ra khóa cửa lại.
- Này, đi đâu mà gấp vậy Khương? – Hắn ngồi trên xe máy sau lưng là một cô gái xấp xỉ tuổi nó, đẹp hơn cả Hằng, đôi mắt nhìn nó như muốn hỏi.
Nó quay lại nhìn ngao ngán rồi đạp chiếc xe nhanh không thèm trả lời.
Hắn chạy theo tà tà nhưng nét mặt cũng có vẻ căng thẳng khi thấy nó như thế.
- Này, sao thế? Nói nghe xem.
- ……………………
- Khương, sao vậy? – Hắn hỏi lớn.
Nó giật mình quay qua. Như mới chợt thấy hắn.
- Dì tui bị bệnh mới đưa đi, tui phải chạy báo cho Dượng vào viện nhanh. – Nó trả lời máy móc.
- Dượng Khương ở đâu?
- Qua 4 ngã tư nữa. – Mấy ngã tư đây, nó suy nghĩ, chẳng nhớ nữa cứ chạy cho nhanh.
- Lên xe Quân đưa đi cho nhanh. – Hắn nói mà xem cô bạn gái ngồi phía sau như vô hình.
- Cái gì, anh nói gì vậy? Còn em nữa thì sao? – Nhỏ kia quát lên.
- Em … em đứng đây đón xe về đi anh gọi xe cho, tối anh qua em. – Hắn nói làm nó cũng bất ngờ.
Nói là làm hắn dừng xe lại, thả cô bạn xuống, gọi một chiếc xe ôm bên đường qua, mắt cô bạn kia nhìn hắn cứ như trên trời rớt xuống, sự việc diễn ra quá nhanh.
- Khương dừng xe lại gởi nhà Hằng đi, Quân đưa đi cho nhanh. – Hắn chạy theo năn nỉ.
- …………………………………….
Nó vẫn không dừng lại mà chạy tiếp, việc gì nó phải ngồi xe của hắn chứ, nó có xe đạp không tới được sao.
- Khương không báo cho Dượng kịp lỡ mổ bác sĩ cần người nhà kí tên mà không có người kí bệnh Dì nặng thêm thì sao?
Nó chực tỉnh, sao giống trong mấy phim nó hay xem quá vậy, bác sĩ cần gặp người nhà, cô Tư là hàng xóm thì làm gì được. Không suy nghĩ thêm nó tấp nhanh vào lề đường gọi Hằng cho nó gởi xe rồi lên xe của hắn chạy thẳng mà chưa giải thích cho Hằng.
Lúc này có hai cô gái đẹp được hắn và nó dành cho cái ngạc nhiên đứng trời trồng giữa đường phố lẫn sân nhà.
Chạy được một lúc thì nó tới bãi đỗ xe, Dượng đang ngồi đọc báo, nghe nó nói Dượng cũng hoảng hồn và hỏi Dì nhập viện ở đâu. Nó chỉ nói là nằm viện X còn phòng nào thì nó chẳng biết, vì chỉ nghe cô Tư nói thế.
Dượng nghe xong chạy đi, để lại nó đứng cùng hắn với bao suy nghĩ trong đầu. Phải rồi, giờ mình phải báo cho anh Tuấn rồi mới vào viện được. Nghĩ thế nó chạy lại quầy điện thoại nhắc máy lên bấm số mà quên rằng mình không đem tiền.
- Alo, anh Tuấn,Dì nhập viện rồi anh về mau lên nha, ở bệnh viện X.
- ………………………….
- Em không rõ thấy Dì ngã ngang ôm bụng đau lắm.
- ………………………….
- Dạ dạ, anh qua nhanh em cũng vào đó liền đây. – Nó cúp máy, đưa tay xuống túi quần, chết rồi quên không đem tiền.
- Đây, nhiêu vậy chú? – Hắn móc tờ năm mươi nghìn đưa chú trực điện thoại.
- Ba nghìn thôi con, chà chú không đủ tiền lẻ rồi, để chú chạy qua đường đổi con chờ xíu đi.
- Thôi, chú để đó đi, lên xe nhanh Khương. – Hắn giục.
- Nhưng còn tiền thối lại. – Nó lắp bắp.
- Tiền hay Dì quan trọng hơn?
Nó cũng đành lên xe mà không quên ngoái lại nhìn quầy điện thoại. Trời, hơn bốn mươi nghìn mà hắn bỏ luôn, nó định bụng mai sẽ trả lại cho hắn. Nó không muốn nợ tiền ai hết.
12.
Vào tới viện, nó ngó ngang ngó dọc chẳng biết Dì ở đâu, làm sao mà gặp được đây, chẳng liên lạc với cô Tư hay Dượng được.
- Cho em hỏi nãy có một bệnh nhân nữ tuổi trung niên, vào đây không biết nằm ở đâu hả chị? – Hắn tiến tới quầy trực và hỏi.
- Ờ để chị xem.
Chị y tá nói mà không quên buôn nụ cười dịu dàng mà mắt cứ chốc liếc nhìn hắn chăm chú. Kế bên hai chị y tá khác cứ nhìn hắn thì thào to nhỏ nhau với nụ cười thường trực trên miệng.
Ừ hôm nay hắn mặc quần Jean, áo Kaki trông rất đẹp, ra dáng chững chạc so với tuổi hắn lắm, nhìn lại nó thì thấy kì cục, do gấp quá nó chẳng thay áo quần gì cho đàng hoàng. Với áo thun và cái quần short dài khỏi đầu gối cũng làm nó đủ ngượng nghịu rồi.
- Này, tới phòng mổ đi, Dì Khương do viêm ruột thừa nghiêm trọng lắm nên phải cắt rồi.
Nó quay đi để chạy tới phòng mổ, ủa mà phòng mổ ở đâu đây? Quay qua định hỏi chị y tá thì hắn chỉ lên sơ đồ bệnh viện rồi hắn vỗ vai nó đi về trước.
- Dượng, dì có sao không? – Nó thấy Dượng với Cô Tư đang ngồi trên ghế trước phòng mổ.
- Chưa con, mới vô thôi. – Dượng nó đáp.
- Dạ con chào Dượng, con chào Cô. – Hắn gật đầu lễ phép thưa.
- Ờ, con là …
- Dạ bạn học cùng lớp với con đó Dượng. – Nó trả lời.
- Ừ, Dượng cám ơn con nhiều, thôi ở đây có Dượng với thằng Khương trông được rồi con cứ về nhà đi kẻo tối rồi ba mẹ trông.
- Dạ không sao. Con chờ với Khương cũng được, Dượng đừng bận tâm cho con.
Lúc này sao hắn nói chuyện có đầu có đũa thế, chẳng cộc lốc như mọi khi nói với nó, tên này cũng có điểm tốt đấy chứ.
Có một thanh niên dáng cao ráo, nước da ngăm, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn chạy về phía mọi người đang đứng.
- Mẹ sao rồi ba? – Tuấn hỏi.
- Dì mổ rồi anh. Vẫn mới vào thôi.
- Vậy à, mẹ thế nào hả Khương?
Nó thuật lại cho mọi người nghe chuyện nó với dì lúc chiều, rồi dì xỉu, nó chạy qua nhà Cô Tư ra sao, rồi nhờ hắn đưa nó vào v.v… tất nhiên chuyện hắn dám bỏ cô bạn gái lại giữa đường thì nó chẳng điên gì mà nói ra.
- Giờ mấy đứa về lấy đồ vô đây tối nay ngủ lại với mẹ, mới mổ chưa xuất viện được đâu. – Cô Tư nói.
- Thôi Tuấn, con với Khương về nhà lấy thêm bộ đồ cho ba rồi đem vô, con chở Cô Tư về nhà đi, em cám ơn chị Tư nhiều lắm, thiệt tình lúc đó không có chị em chẳng biết thế nào.
- Chú năm khách sáo quá, hàng xóm lâu nay mà nói thế tui giận đấy, chỗ chị em với nhau tui thương nó như em mình vậy. Thôi, có chú năm lo thì tui cũng về đây, sớm mai tui vô thăm.
- Tuấn, con chở Cô Tư về đi, lấy cho ba bộ đồ rồi đem vô, còn Khương cũng về ngủ sớm để sáng mai đi học, ở đây có Dượng lo rồi.
- Dượng, con muốn ở lại xem Dì thế nào. Mai con xin nghĩ một hôm cũng được mà.
- Không được, con với Tuấn phải đi học, có Dượng trông rồi, với lại nếu mổ ruột thừa thì cũng không đáng ngại lắm đâu. Hai đứa nghe không?
- Dạ. – Nó đáp yểu xìu.
- Con chở cô về, phiền cô Tư quá. – Tuấn nói.
- Cha bây, hết ba mày rồi tới mày xem tao cứ như người ngoài, thôi chở Cô về lấy dồ đem vô cho ba con đi.
Cô tư với Tuấn đi nhanh ra khỏi viện, còn nó vẫn ngần ngừ muốn ở lại để chờ kết quá mổ của Dì, thì Dượng bảo nó về.
- Vậy khi nào Dì mổ xong nhớ gọi cho con hay nha Dượng.
- Ừ về đi, ngủ sớm sáng đi học cho đàng hoàng đấy. – Dượng nói
- Dạ, thôi con cũng về, con chào Dượng. – Hắn gật đầu lễ phép.
- Dượng cám ơn con, hôm nào rảnh con ghé nhà chơi cho biết.
- Dạ. – Nói rồi hắn đi với nó ra bãi giữ xe.
13.
- Thấy Khương lo cho Dì quá hả? – Hắn hỏi
- Sao không lo? Dì Dượng lo cho tui từ nhỏ tới giờ mà.
- Ủa ? Thế Mẹ Khương đâu? Sao lại ở với dì.
- Mẹ mất năm tui sáu tuổi, ba thì …
Nó thấy ruột thắt lại, không biết gọi người ấy là ba có đáng không nữa.
Thấy có vẻ chạm vào nỗi đau của nó nên hắn cũng thôi hỏi, chỉ im lặng mà chạy xe, mùi mồ hôi từ người hắn bay về phía sau làm nó thấy bớt đi những căng thẳng từ chiều đến giờ.
- Này, chút nữa nhớ giải thích cho nhỏ bạn ông hiểu nhé, bỏ nó ở đấy là kì lắm đấy, tui cũng ngại nữa, tự dưng bỏ người ta giữa đường thì … quê lắm.
Hắn im lặng không nói gì, nó cũng không nói thêm, chỉ thấy đôi vai của hắn sao rắn chắc quá, thảo nào mấy đứa con gái không mê sao được. Nó tự cảm thấy nó cũng đẹp trai, nhưng là nét đẹp của chàng thư sinh yếu ớt, còn hắn lại có nét đẹp nam tính ra dáng đàn ông hơn nó nhiều. Mà phụ nữ thì dễ đổ vì hắn hơn là chắc rồi.
- Sao ông quen với nhiều người quá vậy, trước là nhỏ Phương, sau lại nhỏ Hằng, giờ tới nhỏ khác, làm thế không thấy tội lỗi lắm sao? Tình yêu đâu phải như thế.
- Sao Khương biết Phương? – Hắn ngoái lại hỏi giọng ngạc nhiên.
Chết … nó hố rồi, trả lời sao bây giờ, chẳng lẽ nói là nghe lén.
- Ờ … thì tui nghe có người nói mà. Mà ông chưa trả lời câu hỏi của tui.
- Thì con trai là thế mà, phải quen nhiều chứ, chẳng lẽ Khương không thế sao?
- Không, tui không có tính trăng hoa. – Nó đáp quả quyết
Hắn lại cười, nó cảm giác thế, cái tên này lúc nào cũng cười.
- Thế thực sự Khương muốn biết vì sao Quân quen nhiều thế không?
- Muốn, nhưng không tò mò, có muốn nói thì nghe, chứ không cần thiết lắm. – Nó khẳng định.
Hắn nói thế nhưng lại im lặng.
Tới nhà nó, hắn dừng trước cửa, đèn sáng, chắc anh Tuấn đang soạn đồ cho Dượng, nó quay sang định cám ơn hắn thì:
- Khương có nói gì với Quân không? – Hắn nói mà đôi mắt nhìn nó thấu đáo, nó ngán ánh mắt này, dễ xiêu lắm.
- Ờ, nói gì hả … mấy công thức toán với bài tập lo mà làm cho kĩ, ngày mốt có học mà làm sai thì chết với tui.
Hắn bật cười làm nó cũng ngỡ ngàng, có gì mà cười chứ.
- Vậy thôi Quân về đây, bye bye. – Hắn nói rồi chạy xe đi thẳng.
Nó đứng đó nhìn hắn mà dằn vặt với ba câu trả lời cho câu hỏi của hắn: câu đầu là cám ơn, câu thứ hai nó đã nói rồi, và câu thứ ba là câu nó cảm thấy khó chịu nhất vì không biết vì sao nó lại muốn nói câu này: “ Quân đừng quen nhiều người như vậy nữa, Khương không thích”, chắc do chuyện xảy ra với dì làm nó không còn giữ đầu óc tỉnh táo chăng? Nó bước vào nhà định bụng gọi cho nhỏ Hằng về chuyện lúc chiều và giải thích cho Hằng rõ.
Ngoài trời đầy sao, báo hiệu một buổi tối đẹp.
14.
Tối đó nó ngủ không được, trằn trọc lăn qua lăn lại nhiều lần, đã hai giờ rồi, nó nhìn đồng hồ.
Hôm nay nó mới nhận ra Dì ốm quá, ốm hơn trước nhiều, gánh nặng lo cho hai đứa ăn học đè trên đôi vai, nhưng dì không than một lời, nó đâu phải con ruột, thế mà dì vẫn thương nó không kém anh Tuấn, dượng cũng thế.
Nó muốn đi làm … hay là nó nghĩ học. Suy nghĩ ấy nảy ra trong đầu, nhưng dì sẽ không cho đâu. Nó nghĩ học lúc này chẳng khác nào bỏ hết công lao nuôi dưỡng gần mười năm trời của dì dượng. Vậy còn có cách nào khác chăng …
Bỗng nó nhớ tới mẹ, sao nó không hình dung khuôn mặt mẹ nó được nữa, nó nghĩ ra khuôn mặt dì nhiều hơn, nó không còn thương mẹ nó sao, mà cũng biết trách thế nào đây, mẹ nó mất lúc nó sáu tuổi lúc ấy nó còn nhỏ có biết nhiều gì mẹ đâu, chỉ nhớ là mẹ nằm trên giường bệnh nhiều, Dì chăm sóc.
Ba nó đâu? Nó chẳng có kí ức sâu đậm nào về ba cả, chỉ nhớ là ba đi đâu lâu lắm rồi không về, lúc nhỏ nó hỏi thì dì nó nói ba đi làm xa, nhưng lớn chút thì nó mới biết ba nó theo người đàn bà khác. Nó có hận ba nó không? Không đâu, nếu có yêu thì mới có hận, còn nó có yêu ba nó đâu mà hận chứ, vậy là thà hận mà tốt hơn nhỉ, hận nhưng có tình yêu.
Nước mắt nó chảy dài trên trên khuôn mặt rớt xuống gối, không yêu ba thế sao lại khóc, nó khóc vì ai. Nó muốn có ai để nó chia sẻ nỗi buồn này, nó chợt nhớ tới hắn, sao lúc này nó nhớ tới hắn làm gì, hắn là con trai mà, có quen gì lâu đâu mà nó nhớ chứ, chỉ là ngồi gần bàn, hay chọc nó tức lên, giúp nó một vài lần, thế thôi. Nó đòi hỏi gì thêm nữa đây,nó thực sự cô độc, nó muốn ai đó chia sẻ, phải chi mẹ nó còn sống thì nó có thể nói hết cho mẹ nó nghe cảm giác kì lạ này là gì rồi.
Nó nhớ mẹ lắm …
Cộc, cộc…..
- Em ngủ chưa Khương?
- Sao anh Tuấn?
Nó lau sạch nước mắt rồi bước ra mở cửa phòng.
- Em còn thức phải không? Anh nghe tiếng em đấy.
Có lẽ tiếng nó khóc đã làm Tuấn nghe.
- Có gì hả anh?
- Xuống dưới nhà anh em mình nói chuyện xíu nha.
- Dạ.
Nó bước theo Tuấn xuống nhà dưới.
- Có gì hả anh?
- Anh biết em buồn chuyện của dì. – Tuấn nói rồi cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi bật lửa châm thuốc
- Anh hút thuốc khi nào vậy? Dì thấy sẽ buồn đấy.
- Con trai mà em. Rồi cũng trải qua nhiều chuyện chứ, chỉ một điếu thuốc mà không hút được thì đâu làm được chuyện gì. – Giọng Tuấn cứng rắn.
- …………………………….
- Em đừng lo nhìu về bệnh của dì mà bận tâm đến việc học.
Nó ngẩng lên nhìn Tuấn với vẻ ngạc nhiên. Không ngờ chuyện nó bận tâm anh cũng biết, ấn tượng của nó về anh Tuấn là thế này. Lúc mới về nhà, anh Tuấn hơn nó ba tuổi nhưng nhìn không lớn hơn nó nhiều, thế nhưng anh có vẻ không thích nó, có một lần do bất đồng về việc đồ chơi hay sao mà nó và anh đánh nhau, anh thua nó nên khóc rất to, dì ôm anh Tuấn vào lòng mà dỗ dành, nói những lời đại khái là con lớn phải nhường cho em đồ chơi, em không có mẹ em bất hạnh hơn con nhiều lắm, còn con thì có mẹ với ba đây con hạnh phúc hơn em nhiều con có biết không.
Những lời đó có lẽ không đủ để những đứa trẻ như nó và Tuấn hiểu, nhưng từ lần đó Tuấn không còn ghét nó nữa, thương nó cho đến tận bây giờ, lúc trước khi nghe nó nói việc đi làm thêm, chính dì và anh đã phản đối, nó còn nhớ anh nói là: “nếu người cần làm thêm thì phải là anh, anh lớn hơn em”, tất nhiên dì không cho cả nó và anh làm vì việc của hai đứa vẫn là học, nhưng nó có cảm giác sau câu nói đó thì cái khoảng cách ba tuổi của anh và nó đã lớn hơn nhiều chứ không phải chỉ ba tuổi đơn thuần. Hôm nay khi nghe anh nói nó mới thấy anh suy nghĩ về gia đình rất sâu sắc chứ không chỉ cắm cúi lo học như nó thấy những năm qua.
- Dạ em biết. – Nó nói mà cảm động .
- Em cũng đừng nghĩ dì bệnh là do em. – Tuấn nói tiếp.
- Không, em không có nghĩ thế.
Nó nói dối, nếu không lo thêm cho nó thì chắc gì bây giờ dì bị bệnh.
- Anh cũng không muốn thấy em buồn. – Tuấn nói
Anh nhìn nó với ánh mắt lạ lẫm, nó luống cuống vì việc ấy, không rõ vì sao anh lại nhìn nó như thế.
- Việc của anh và em giờ chỉ cố học thôi em hiểu không?
- Em hiểu.
Anh đứng dậy dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nó vẫn ngồi đó nhìn xuống bàn, cảm động vì thấy Tuấn lo cho nó, không muốn nó nghỉ vẩn vơ. Nó đứng dậy ánh mắt nó quét trúng ánh mắt của anh, nhưng anh vội tránh đi.
- Em ngủ đi. – Tuấn nói rồi bước về phòng.
Nó tắt đèn đi lên phòng nhưng lòng đã khác nãy rất nhiều, anh Tuấn đã an ủi đúng tâm trạng của nó, khiến nó cảm thấy vững tâm hơn. Thầm cảm ơn anh, lên giường nó nhanh vào giấc ngủ mà ở đó nó gặp mẹ đang mỉm cười thân thương.
15.
- Sao, Dì mày nhập viện mổ ruột thừa hả? – Nhỏ Ngọc hỏi giọng lo lắng.
- Mổ xong rồi, nhưng nằm viện vài ngày.
- Chiều học về tao đi thăm nha, mày kì quá không cho tao hay liền, bạn gì mà thế.
- Cho hay thì cũng có làm gì được đâu. Thôi mày khỏi đi cũng được, chiều nay mày kèm cho Quân học, khi nào dì tao về nhà mày hãy qua, tao về sớm để vào viện thay cho Dượng.
- Mày nói thế cũng được. Mà nè, chị hai tao mở cái shop quần áo, tao có kể cho bả nghe mày muốn kiếm việc làm, bả nói mày cứ sắp xếp thời gian tuần làm ba buổi cũng được, buổi bốn tiếng thôi.
- Vậy hả, thật à? – Nó đứng dậy, nhưng chợt nhớ lời anh Tuấn nói với nó hôm trước, làm thêm là trái với ý dì.
- Sao? Tự dưng im vậy, được không tao nói với chị tao à.
- Mày để vài ngày nữa tao trả lời cho, tao sắp xếp đã.
- Ừ được mà, cứ suy nghĩ đi, tao không ép đâu.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, nó ngồi vào chỗ, hắn lại nhìn nó.
- Ông bỏ cái tật nhìn người khác đi, bất lịch sự lắm. – Nó gắt.
- Dì khỏe không? – Hắn hỏi.
- Khỏe, hết ngày mai là được xuất viện rồi.
- Ừ.
- Chiều nay Ngọc dạy ông học, cố tập trung nghe lời nó dùm tui, còn vài bữa nữa kiểm tra toán rồi cố gắng lấy điểm khá khá chút cho cô Nhiên vui, rồi cho ông khỏe, mà tui cũng khỏe.
- ……………………………………
- Nghe không vậy?
- Dạy Quân, Khương thấy phiền lắm à?
- Phiền chứ sao ko.
Nó nói một cách vô tâm mà không để ý rằng nét mặt hắn thoáng buồn.
Giờ ra chơi …
- Anh Quân.
Con bé hôm trước đi với hắn đây mà, ra cũng học trường này sao. Mới lớp mười thôi mà đẹp phết, làm nhóm thằng Nam cứ rộ lên rồi huýt sáo inh ỏi, nhỏ Hằng từ bàn dưới chăm chú nhìn.
Nó huých cùi chỏ vào hắn khi hắn đang cúi mặt xuống bàn, hắn nhìn lên, nó chỉ ra ngoài chỗ nhỏ đứng. Hắn gãi đầu rồi bước ra có vẻ mệt mỏi lắm. Lo mà giải thích cho người ta hiểu đi ông tướng, chuyện hôm trước tui cũng ngại lắm đấy.
- Con nhà ai mà đẹp quá, đi với thằng Quân cứ như Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy. – Giọng nhỏ Loan chí chóe.
- Ừ, con ai mà đẹp thiệt, làm cho Loan phải ganh tỵ đây, đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. – Thằng Tiến thêm vào.
- Muốn gì đây, đóng tiền quỹ mau lên, không đóng tui ghi lên bảng nhá. – Nhỏ Loan nổi quạo.
- Ui xin lỗi mà, tui giỡn chút … có cần lôi việc công vào việc tư không vậy. – Giọng Tiến nài nỉ, nó nghe mà cũng bật cười, chọc phải Loan thì xui rồi.
Ờ mà nói tới tiền thì nó nhớ hôm trước nó còn nợ hắn tiền điện thoại, nhưng đưa thế nào đây, ba nghìn hay năm mươi nghìn, phải đưa năm mươi nghìn | |
| | | shhhh!
Tổng số bài gửi : 4 Points : 6 Được cảm ơn : 0 Join date : 16/10/2011
| Tiêu đề: Re: Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) 16/10/2011, 8:03 pm | |
| chứ sao giờ, nó móc tiền ra mà đau khổ, năm mươi nghìn nó xài một tuần chứ ít gì.
Hắn bước vào lớp mà mặt có vẻ buồn so, má phải hơi đỏ, vụ gì vậy ta chẳng lẽ bị nhỏ kia đánh.
Ngọc nhìn hắn xong đưa mắt qua nó ngụ ý : “chắc bị đánh rồi”.
16.
- Quân này … Quân. – Nó gọi hắn khi đang dẫn xe ra khỏi trường.
- …………………….
Hắn quay lại không nói gì chỉ nhìn nó.
- Chiều nay học xong tiết bốn thì ở lại nhỏ Ngọc dạy nha. Tui phải vào ở với dì.
- Ừ. – Hắn trả lời rồi tiếp tục dẫn xe đi.
- Mà nè, nãy nhỏ kia nói gì với ông vậy, ông có giải thích việc hôm bữa không, chuyện ông để nhỏ giữa đường đấy.
- ………………………………………
- Có xin lỗi nó không? Dù gì cũng tại tui hôm trước tui quyết không lên thì ông đâu có bỏ nhỏ lại đâu.
- ……………………………………
- Với lại nhỏ với ông xứng lắm đấy, thôi lo tu dưỡng đi ông tướng, đùa giỡn tình cảm hoài tội nghiệp con người ta lắm. – Nó thêm thắt.
Hắn quay lại nhìn nó vẻ khó chịu vô cùng. Thôi, không nói nhiều, hắn đang bực nói chút nữa hắn cáu thì mệt. Nó im bặt.
- Khương không cần quan tâm chuyện của tui . Tui không muốn làm phiền Khương.
Không xưng Quân mà xưng tui rồi giọng nghe giận lắm, chắc hắn trách nó, cũng phải thôi vì nó mà hắn cãi nhau với bạn gái mà.
Nghĩ là vậy, nó móc túi cầm tiền dúi vào tay hắn, việc nào ra việc đó cứ trả tiền cho hắn cái đã.
- Cho tui gởi lại tiền điện thoại hôm trước này, cám ơn Quân nhiều nha. Bao bạn gái uống nước thì nó hết giận liền hà.
Trán hắn nhăn lại ánh mắt nhìn nó chỉ trong giây lát. Bỗng, hắn hất tay mạnh ra tờ tiền bay xuống đất, nó mất trớn, chân vướn vào bàn đạp xe ngã sang bên phải, tay nó chống xuống đất.
- Ui da …
Nó cầm bàn tay trầy một đường dài, rướm máu, hình như bị sao rồi, nó xoay nhẹ thấy thốn một cái rõ đau. Nó nhìn lên, thấy hắn có vẻ hối hận, nhưng rồi hắn cũng lên xe rồ máy và phóng nhanh về cuối đường mất hút. Bỏ nó ngồi đó với bàn tay đau cùng cái nhìn khó hiểu về hắn.
17.
Không viết bài được, tay đau quá, nó nhăn nhó một cách khổ sở, chiều nay không thấy hắn đi học, chẳng lẽ hắn giận nó, mà nó nhớ lại có nói gì cho hắn giận đâu chứ, chỉ trêu chút thôi mà.
- Viết được không hay để tao viết dùm? – Ngọc hỏi.
- Để tao nghe giảng cũng được, nay mai tay lành hẳn rồi mượn bài mày viết cũng kịp mà.
- Mà đi đứng sao bất cẩn thế hả? Dẫn có chiếc xe cũng té là sao? – Nhỏ Loan nói qua.
Cô Nhiên nhìn về phía tụi nó:
- Sao nghe có giọng rì rầm vậy tụi em. Chú ý bài đi.
Hết tiết nó thử cầm viết nhưng vẫn còn đau, không xoay trở tay được. Nếu trật khớp là gay to, cả tuần mới hết chứ ít gì.
- Nó không đi học hả mày? – Nhỏ Ngọc hỏi.
- Tao không biết. – Nó đang bực thằng đó đây, tự dưng làm té giờ hết cầm gì được luôn rồi.
- Chiều mày vô viện sẵn ghé qua xem cái tay đi, lỡ trật khớp để lâu không tốt đó.
Nó cũng nghĩ thế. Phải xem lại cái tay chứ cuối tháng này thi học sinh giỏi vòng trường rồi còn gì. Hôm ấy mà không cầm viết được chắc chết quá.
Ra về nó đạp xe cầm tay lái cũng thấy khó khăn, khổ thiệt tự dưng gì đâu không hà.
- Ủa anh Tuấn ở với dì hả? Dượng đâu?
- Dượng mới về, anh vào thay cho Dượng nghỉ chút. – Anh cười với nó.
- Dì ăn gì chưa? Được ăn cơm chưa ạ?
- Chưa, còn đang ăn cháo. Chưa ăn đồ cứng được con à. – Dì nói.
- Tay em sao vậy. – Anh Tuấn cầm tay nó hỏi khi thấy vết trầy.
- Ui đau anh, chắc bị gì hay sao ấy, em lỡ ngã xe rồi chống tay xuống đất giờ xoay nhẹ cũng thấy đau lắm.
- Để anh dẫn em qua phòng chỉnh hình nhờ họ xem.
- Thôi em đi được rồi, anh ngồi đây với dì đi.
- Anh dẫn em đi, em biết chỗ nào mà đi.
- Anh coi thường em quá, em biết nhìn bản chỉ đường trong bệnh viện mà. – Nó cười nói.
Thực ra trước đó nó có biết đâu, hôm bữa nhờ hắn chỉ nó mới biết, đó giờ có vào viện để làm gì.
- Thôi con để anh Tuấn dẫn đi đi, tới đó mà xem đúng trật khớp thì bác sĩ nắn đau lắm.
Nó cũng không biết nói gì chỉ còn biết đi theo Tuấn. Đến phòng chấn thương chỉnh hình thì bác sĩ nói chỉ bị bong gân, nó thấy nhẹ cả người. Ông dặn nó ít cử động và thoa dầu vào chỗ đau chừng vài hôm là khỏi. Nó cũng mừng thầm, đâu biết rằng cũng có người ngồi gần đó thở phào nhẹ nhõm cho nó.
18.
Đang nghe mấy đoạn anh văn trong sách. Nó nghe như có tiếng xe ai đang ở trước nhà.
Ai vậy ta? Anh Tuấn đi học chưa về mà, mới hơn bảy giờ chứ nhiêu, Dượng thì ở với dì trong viện, chẳng lẽ là … nó xuống nhà dưới nhìn qua khe cửa, hắn đang đứng dựa vào yên xe quay lưng vào phía cửa nhà nó. Gì đây, tới mà không gọi lại đứng thế này. Rồi, ra giải quyết cái tay bị bong gân luôn.
- Ê, này. – Nó mở cửa ra và gọi hắn.
Hắn quay lại nhìn, nó thấy thót trong ruột, sao đẹp trai thế này. Á, nó mới suy nghĩ cái gì thế, hắn là con trai đấy Khương.
Giơ cái tay lên chưa kịp nói thì hắn đã nói:
- Xin lỗi Khương, cho Quân xin lỗi về việc hôm qua. – Hắn cúi rạp đầu xuống.
Chuyện gì đây, sao lúc này lại hiền thế chứ, hắn hiền thế sao nó mắng vốn vụ cái tay được. Bể ý định nó lấp liếm.
- Mà … mà qua đây làm chi?
- Xin lỗi Khương. – Hắn ngẩng lên nhìn nó với ánh mắt ái ngại.
- Xin lỗi xong thì cần chi cảnh sát nữa? Tại ông mà không viết bài được này, may mà chỉ bị bong gân thôi.
- Sao … bong gân hả? – Hắn chụp lấy cánh tay giơ ra của nó.
- Ấy đau, trùi ui … – Nó suýt xoa rồi rụt tay về, tự dưng lại cầm tay của nó, hắn với anh Tuấn lạ thật.
- Xin lỗi, xin lỗ … Quân mạnh tay quá.
- Nói vậy chứ không có gì, về đi. – Nhìn hắn cũng hối hận rồi thì nó cũng biết nói gì thêm giờ.
- Vậy Khương bỏ qua cho Quân hả? – Hắn hỏi
- Ừ chứ chẳng lẽ kiếm súng bắn chết, tui đâu có giận dai ai bao giờ đâu. – Nó cười.
Hắn cười, sao tự dưng nó thấy tim đập mạnh thế này, hôm qua tới nay không thấy hắn nó lại nhớ, giờ thấy hắn cười thì lại hồi hộp, cảm giác gì vậy?
- Mà sao chiều qua với hôm nay không đi học hả? Biết sắp kiểm tra không? Cô Nhiên nói ông không xin phép mà nghỉ hai ngày lớp bị trừ hết mười điểm thi đua đấy.
- Tại … – Hắn gãi đầu rồi im lặng.
Thấy hắn cứ nhìn hoài nó cũng bối rối, làm gì mà nhìn mãi vậy chứ ?
- Thôi về đi, nhớ mai đi học đó, lên gặp cô Nhiên là ông bị mắng te tua rồi.
- Mà Khương rảnh hông?
- Rảnh, rồi chi?
- Đi ăn hủ tiếu với Quân. – Hắn nhe răng cười tít cả mắt.
Ừ nó cũng thấy đói bụng rồi, chiều ăn cơm sớm quá.
- Ừm … chờ xíu.
Sao giờ nó lại dễ nhận lời tên này thế nhỉ, trước nó đâu có thích hắn, từ bao giờ đã chấp nhận hắn thế không biết. Nó vừa lên phòng vừa suy nghĩ.
Đi xuống nhà nó dẫn xe đạp ra.
- Thôi để xe ở nhà đi, Quân chở cho nhanh, có hai đứa mà chạy hai chiếc xe làm gì.
Nghĩ thấy cũng đúng, nên nó dẫn xe vào nhà, khóa cửa lại rồi lên xe ngồi cho hắn chở đến chỗ hủ tiếu hôm trước. Ngồi sau hắn, nó thấy lòng vui vui, chắc do làm lành với hắn rồi nên có cảm giác này chứ gì, thầm nghĩ mình cũng thay đổi nhiều, chứ trước kia thì chắc gì như thế này được.
- Hôm trước tui trả tiền sao ko lấy? Chê tiền hả.
- Thôi có nhiêu mà Khương đưa tới năm mươi nghìn, Quân không lấy là đúng rồi. – Hắn vừa nói vừa cười.
- Nhưng bữa trước ông đưa chú kia thế mà, tui gởi lại cũng đúng rồi.
- …………………………
- Phải không? Tui đưa lại nè, phải lấy nha.
- Khương không biết thôi, chứ hôm ấy về nhà Quân có ghé ngang lấy rồi, Khương khỏi lo. – Hắn nói dối.
- Thật không đấy ông tướng, năm mươi nghìn đấy nhé, không ít đâu.
- Thật mà. – Hắn khẳng định chắc chắn, rồi rẽ vào xe hủ tiếu đang nghi ngút khói với một đám đông người đang ngồi ăn.
Phố nhộn nhịp đông xe qua lại, nhưng vẫn đủ cho một người thấy nó đang cười vui vẻ nói chuyện với hắn trong quán ăn, anh tiếp tục cho xe chạy về phía nhà mà lòng còn nhiều nỗi buồn sâu thẳm.
19.
- Nhớ chưa, thầy cho chỉ những dạng này thôi.
Nó nói khi phổ biến sáu dạng bài tập mà thầy Khánh sẽ cho kiểm tra ở trước lớp. Mà nó cũng không mong ai nhớ nhiều hơn là hắn, bởi thật ra trước khi có hắn thì lớp nó học Toán không phải tệ lắm, ừm có thể nói là tốt nhất khối chứ.
Nhìn xuống thấy hắn không chú ý nó nói mà đang hì hục ghi ghi chép chép cái gì ấy trong cuốn vở, không phải Toán.
- “Chỉ những dạng này thôi đấy” cũng đủ chết rồi Khương ơi, mày hé lộ chút nữa đi. – Thằng An lên tiếng.
- Tao có phải người ra đề đâu mà biết, nhiêu đây là ít rồi đấy, muốn thì tao hé thêm bốn dạng nữa nhé. – Nó vừa cười vừa đáp.
- Thôi, cho em xin. – Thằng An lắc đầu đau khổ.
Vẫn ghi ghi chép chép cái gì đây chẳng biết.
- Này. – Nó gõ tay lên bàn khi về chỗ ngồi cạnh hắn, hắn giật mình lật quyển tập lại.
- Sao?
- Có nghe tui nói gì nãy giờ không ông tướng, chép gì mà say mê thế, công thức hả?
- Không, đâu có. – Hắn nói rồi cất quyển tập vô cặp sau đó ngó lên bảng.
- Đầu giờ chiều kiểm tra rồi đấy, làm cho tốt dùm nhe, công sức học cả tháng trời nay đấy.
- ……………………………….
Tên này lạ thật, tối qua thì líu lo như vẹt giờ thì lại im ru cạy miệng không nói nửa lời, sáng và tối con người hắn khác nhau trời vực.
- Nhớ làm bài cẩn thận đấy, đừng ẩu tả nha.
- Ừ.
- Nói ừ thì phải được đấy.
- Quân được nhiêu điểm thì Khương vui.
Tên này lạ, hắn được điểm tốt cho hắn chứ có liên quan gì mình, nghĩ thế nhưng nó vẫn nói.
- Sáu hay bảy điểm là phước đức rồi.
- Ừm.
- Ừm là sao? Nổi không?
- Quân hứa. – Hắn nói.
Nó thót nhẹ tim khi nghe lời nói dịu dàng của hắn, sao dạo này mình kì thế không biết, bị bệnh tim rồi.
Giờ kiểm Tra …
Thầy Khánh cho các bài làm y chang trong những dạng nó đã nói, chỉ khó hơn khi biến đổi công thức và thêm một vài bước suy luận nhỏ, nhưng nói chung nó và Ngọc đã ôn cho hắn hầu như hết những dạng này rồi, nếu không có gì thay đổi có thể hắn sẽ được trên trung bình, nhưng đó chỉ là không có gì thay đổi thôi, còn … ai mà biết hắn làm thế nào.
Nó xong rồi, ngó qua hắn, nhìn lén hắn làm. Đúng rồi đấy, ừ được đấy, cũng biết áp dụng công thức đấy chứ. Nó thấy vui vì công sức của nó và Ngọc bỏ ra không phải vô ích.
Hắn ngẩng lên thấy nó đang lén nhìn, nó quay đi giả bộ dò lại bài làm của mình. Hắn cười. Cười cái gì mà cười, lo làm cho xong đi còn hơn mười phút thôi đấy, ý sai rồi ông ơi, mới tự hào được chút, biến đổi theo công thức đó thì bế tắc rồi, nhân thêm vào thì chỉ có ra một đống thôi. Có vẻ nhận ra không thể biến đổi tiếp sau một hồi xoay sở hắn gãi gãi đầu và … nghỉ làm.
Gì thế, còn thời gian mà, làm đi. Xem lại kĩ chút là thấy mà, có khó đâu, dạng này nó bắt hắn làm khá nhiều mà.
Hắn vẫn ngồi và chờ … hết giờ. Tức thiệt.
- Sao nãy không làm tiếp mà bỏ vậy còn thời gian mà. – Nó nói với qua khi đưa bài làm cho nhỏ Ngọc gom lại nộp cho thầy.
- … bí. – Hắn đáp gỏn lọn.
Nó thở dài, bài này không được điểm tốt nữa thì nó còn dính với hắn dài dài. Nản thiệt. Vừa suy nghĩ nó vừa lấy tập ra cho môn học tiếp theo.
20.
Nó về nhà, hôm nay dì xuất viện, nhưng vẫn chưa cử động nhiều vì vết mổ, Dượng đang đứng bên trong nhà, nó bước vào thưa Dượng rồi chạy vào phòng.
- Dì mới về hả? – Nó hỏi khi thấy Cô tư và chị Liễu ở nhà gần nó ngồi với Dì. Nó chào hai người.
- Ừ, về lúc nãy. Con thay đồ rồi trông quầy tiếp cho Dượng đi.
- Dạ.
Nó quay vào thì gặp anh Tuấn vừa tắm xong bước ra, chà dạo này anh Tuấn có vẻ rắn chắc nhỉ, chắc cũng do tập thể hình liên tục gần cả năm trời đây mà.
- Đô dữ nha, kiểu này mà gái không theo mệt nghỉ, em thua anh gì cũng được hết ấy. – Nó lấy cùi chỏ thúc vào lưng Tuấn khi đi ngang qua anh.
- Thôi, chọc anh không. – Anh Tuấn cười buồn khi nghe nó nói. Hôm qua nay thấy anh có vẻ buồn nhưng nó không biết chuyện gì, chắc cũng vì lo cho dì nên nó cũng không hỏi thêm.
Nó lên phòng thay đồ rồi chạy xuống nhà dưới. Nghe giọng nhỏ Ngọc.
- Dạ con Chào Dượng, Khương về nhà chưa ạ.
- Ờ nó mới về đó, con vào nhà đi.
- Mới tới hả? – Nó hỏi.
- Ừ … ý em chào anh Tuấn. – Giọng nhỏ cười nghe rợn người.
- Chào em. – Tuấn mang balo vào chuẩn bị đi học.
- Anh Tuấn … đi đâu vậy?
- Anh đi học anh văn, em vào chơi với Khương đi. – Vừa nói Tuấn vừa dắt xe ra khỏi nhà.
- Buồn vậy em mới tới mà anh Tuấn đi rồi, tiếc ghê.
- Này, mày tới thăm Dì tao hay thăm anh Tuấn, anh tao hiền lắm đấy, định thả mồi hả? – Nó hỏi mà nhìn con nhỏ đang dịu dàng thấy phớt ớn.
- Thì thăm … dì mày, sẵn thăm anh Tuấn luôn. – Nhỏ giơ tay bye bye anh mà nói.
Nó thì nghĩ chắc ngược lại thì đúng hơn.
- Mà anh Tuấn dễ thương quá hén, mày đã thiệt ngồi kế thằng đẹp trai nhất lớp, ở chung nhà với anh đẹp trai nhất xóm, đời gì mà đẹp như mơ ấy, người muốn không có, người thừa tới nỗi quăng đi. – Nhỏ nói mà chắc lưỡi.
Nó nghe mà thấy chạnh lòng, không ba không mẹ mà đời đẹp như mơ sao? Nó chợt thấy có lỗi với dì khi có ý nghĩ ấy trong đầu, nó nhìn lên thì thấy mặt nhỏ Ngọc có vẻ hối hận khi nói những lời ấy.
- Tao xin lỗi nha, tao không có ý gì hết. – Nhỏ nói
- Thôi đi chị hai. Con trai không thì có gì mà sướng, vô nhà đi. – Nó cũng giả lơ không để ý tới lời nhỏ, nó không muốn nhỏ ngại vì chuyện này.
Nhỏ vào nhà thì bắt đầu líu lo quên hẳn đi chuyện vừa rồi, đúng là Ngọc – dễ nói dễ quên, khiến dì đang bệnh mà nghe nó nói cũng cười miết, nó thấy nhỏ này đúng là có cái duyên nói chuyện với người khác, hay hơn nó nhiều.
Nó đứng suy nghĩ về lời nhỏ Ngọc nói, thực sự đời mình đẹp như mơ đúng không? Mình có một người dì thương mình như một người mẹ, một người Dượng dành tình cảm cho nó như người ba, một anh trai thương em như là anh ruột của nó, nhưng tận sâu thẳm trong lòng một suy nghĩ ác độc vang lên : “nhưng họ không phải ba mẹ ruột của mày, mày biết không?”, nó ghê tởm cái điều vừa nghĩ ra.
21.
- Ôi trời, tạm được rồi.- Nó mừng rơn khi nhìn thấy điểm sáu phẩy năm trên bài kiểm tra Toán của hắn.
- ……………………………..
Hắn vẫn nhìn bài kiểm tra mà không đáp lại nó.
- Vậy thì xin cô Nhiên cho ông thoải mái được rồi đấy.
Nó hăng hái nói mặc kệ cái bản mặt không vui không buồn chẳng có tí ti cảm giác của hắn.
- Chỉ cần nắm vững căn bản hôm trước giờ tui dạy ông, rồi chú ý nghe giảng về sau thì ông có thể tự học được rồi.
- Vậy chiều này Quân đi đá bóng được rồi chứ? – Hắn hỏi nó.
- Ừ thì lên xin cô Nhiên đi, tui nghĩ chắc cô đồng ý thôi, nhưng phải hứa là chăm chỉ học đấy.
Hắn bước ra khỏi lớp cầm theo bài kiểm tra .
- Ê, cũng khỏe cho mày rồi, mày đi làm cho shop chị tao được chưa? – Ngọc hỏi.
- Ừ, tối qua tao có nói chuyện với dì nhưng không cho anh Tuấn hay, mắc công anh Tuấn cũng phân bì, dì đồng ý cho tao đi làm, nhưng không được để thành tích học tập sụt giảm với lại dì cũng nói tao đi làm cho va chạm với cuộc sống cho biết xã hội với người ta.
- Sao tự dưng dì mày dễ thế, mọi khi đâu có như vậy?
- Tao cũng không biết.
- Rồi tạm thời ngày mốt thi vòng trường xong qua tháng mới thì bắt đầu làm, shop bả đông khách lắm, gái lại đẹp không hà, chọn đại một con lấy kỉ niệm học trò đi.
- Mày có bạn trai chưa mà đòi tao có bạn gái hả. – Nó hỏi lại.
- Ơ cái thằng này hay, mày hỏi làm tao … bí quá, ấy chết vô học rồi. – Nhỏ đánh trống lảng chạy về chỗ ngồi. Nó chỉ biết nhìn theo lắc đầu rồi cười.
…………………………………………� �…………………………………
- Khương, em ra đây cô nói chuyện xíu.
- Dạ ? – Nó chạy lại chỗ cô Nhiên đang đứng, hôm nay cô mặc áo dài màu hồng đẹp lắm, phải chi bớt cô nghiêm khắc chút nhỉ. Nghỉ là thế nhưng đố nó dám nói.
- Mới chỉ một bài kiểm tra mà em tin tưởng không kèm Quân học nữa thì sao được.
Ôi trời, cô nói thẳng vô chủ đề luôn, nó biết ý của cô rồi, nhưng trách nhiệm của nó đâu phải là kèm hắn học chứ, nó cũng là học sinh mà. Nhưng biết thế nào đây … sao dám nói ý nghĩ của nó ra, cô bắt nó kèm hắn thế này không sợ ảnh hưởng đến việc học của nó sao? Mà hắn cũng có hiền lành ngồi ngoan ngoãn học hành gì cho cam đâu.
- Nhưng mà … thưa cô, em cũng còn việc học của em nữa, vả lại cuối tháng này em và Ngọc phải thi rồi, đâu rảnh mà kèm Quân học hoài được.
- Ừ cô biết thiệt cho em lắm, thôi thì … để cô suy nghĩ lại rồi tìm xem ai đó kèm thêm cho Quân.
Cô nói mà hơi buồn. Rồi đi về phía phòng hội đồng của trường. Vẫn lẩm nhẩm trong miệng : “trước nó thi vào trường điểm khá thế mà giờ học hành thế này không biết”.
Sao cô ưu ái lo cho hắn thế chứ, còn nhiều học sinh khác nữa có riêng gì hắn đâu, mà cũng phải lớp nó cũng khá đều đều nhau hết, nói về kém thì chắc Quân kém nhất lớp nó rồi. Thở dài, nó bước về phía nhà giữ xe để lấy xe về.
22.
- Tám giờ … nghỉ xíu đã. – Nó vươn vai ngã ra sau.
Một lô bài tập trong cuốn sách tuyển chọn những bài toán hay về Hàm Số đã được nó làm gần hết, mong là hôm ra bài thi cũng sẽ trong những dạng này, tùy cơ ứng biến vậy. Nó tự tin về lần thi này, vì theo nó thấy phong độ hiện đang rất khá, gần giống các cầu thủ đá bóng vậy.
Ờ mà nói tới đá bóng hôm kia nó với tụi bạn đi cổ vũ lớp tranh cúp trường, lớp nó toàn thắng và được chọn đi đá với các trường khác, cô Nhiên thì vui ra mặt vì được cộng kha khá điểm thi đua, mà công lớn lại thuộc về hắn chứ, nhìn hắn chơi tuy nó không thích bóng đá lắm cũng thấy hắn đá rất hay, mặc dù mấy đứa khác đá không tệ nhưng có lẽ hắn nổi bật hơn hết, nó dán mắt vào hắn khá nhiều. Lại được cái đẹp trai nên nhóm con gái cứ rộ lên khi thấy hắn lấy được bóng hoặc ghi bàn. Phải chi học mà hắn được một xíu của chơi thì giờ chẳng ai phải bận tâm về hắn hết. Mồ hôi hắn ướt áo cộng với khuôn mặt ánh lên bởi nụ cười lúc đó nó thấy hắn cũng đẹp trai ghê nhỉ, chẳng phải như con sâu lười cứ vô lớp là nằm dài ra. Mà nó vừa nghĩ gì vậy, sao dạo này nó kì lạ thế không biết, tự đánh nhẹ vào đầu nó thôi nghĩ vẩn vơ và bước xuống nhà.
Dì đã khỏe ăn uống và đi lại bình thường hiện đang ngồi tại quầy bán đồ nói chuyện với khách, thấy nó dì nói:
- Con lấy bánh ăn đi, Cô Tư mới cho Dì để trên bàn ăn đấy, chừa cho anh Tuấn ít thôi, nó không ăn nhiều đâu.
- Dì ăn chưa? Không để dành cho Dượng sao ạ?
- Dượng mày đâu ghiền đồ ngọt, cứ ăn đi, để đó sáng mai ăn không được bỏ uổng. – Nói rồi dì quay qua tiếp chuyện với khách.
Ừ dượng không thích ăn đồ ngọt lắm … chưa kịp mở bánh ra ăn thì nó thấy có ai đậu xe trước nhà.
- Khương ơi, bạn con tới này. – Giọng Dì nó nói ra sau nhà.
Nó ngó ra thì thấy hắn đang đứng đó chào và hỏi thăm sức khỏe của Dì. Nó chạy ra hắn nhìn nó cười tươi, rồi nó nói với Dì hôm trước hắn chở nó lên chỗ Dượng và đưa nó vào bệnh viện lúc Dì mổ.
- Dì cám ơn con nhiều nha, hôm ấy dì cũng không nghe Khương nói lại nên không biết nhờ con như vậy. – Dì cười nói với hắn.
- Không có gì đâu ạ. Con chỉ làm tài xế một xíu thôi mà, đâu có gì đáng để kể đâu. – Hắn đáp lễ phép.
- Có gì không?
- Thằng này hỏi bạn kì thế. Mời bạn vào nhà đi con.
- Dạ thôi, con định xin Dì chở Khương đi đây xíu rồi về, con biết mai Khương thi nên định rủ Khương đi xả stress .
- Thôi tôi không đi đâu. Chút ngủ sớm mai còn đi thi nữa mà.
- ………………………………….
- Bạn quan tâm vậy thì đi đi con, học nhiều mà không thư giãn cũng không tốt đâu. – Dì nói tiếp hắn.
- Nhưng mà … – Nó định từ chối
- Lên thay đồ đi con, đi sớm về sớm, mà con chạy xe cẩn thận nha, dạo này xe cộ chạy ẩu lắm. – Dì quay qua hắn mà nói.
- Dạ con biết rồi. Nhanh đi Khương. – Hắn giục nó.
Nó cũng đành quay lên phòng thay đồ, dì nói thế rồi thì từ chối cũng không được. Thay xong bộ đồ nó xuống thì thấy hắn đã ngồi trên xe chờ. Nó bước ra chào dì và ngồi lên xe chưa kịp đi thì Tuấn về tới.
- Đi đâu vậy Khương?
- Dạ, em định đi dạo với bạn em vài vòng cho mát, chút em về. Dì chừa anh mấy cái bánh trên bàn đấy.
Hắn gật đầu chào Tuấn rồi rồ xe lên chạy về trước, để lại Tuấn với ánh mắt nhìn theo nó cho tới lúc khuất bóng trên con đường tấp nập người qua lại, trời không có sao. Chắc sắp mưa. 23.
- Hôm trước ông đá bóng cũng hay đấy. – Nó mở lời.
- Vậy à. Khương có cổ vũ cho Quân không?
- Tui cổ vũ cho lớp. – Nó thẳng thắng.
- Ừ, vậy à.
- Mà tui có vài chuyện muốn hỏi ông đây.
- Chuyện gì?
- Tui không có ý chê ông đâu, nhưng trước sao ông thi vô trường này nổi vậy, điểm chuẩn cao lắm mà. – Nó biết câu hỏi không tế nhị nhưng vẫn hỏi.
- … thì Quân muốn vào thì nó sẽ vào.
- Mà nhiu điểm? – Nó hỏi tiếp.
- Nhiêu ta? Hình như là 56 điểm hay sao ấy. – Hắn đáp.
- Cái gì? 56/60 hả, thiệt hông đó? Tui cũng chưa được số điểm đó nữa.
- Haha, chọc Khương thôi, vừa đủ điểm đậu à. – Giọng hắn cười khoái trá.
- Giỡn không, tui hỏi thiệt chứ đâu có giỡn.
- Mà Khương chỉ hỏi vậy thôi hả?
- Ừ còn chuyện này nữa hôm trước lên gặp cô Nhiên nói gì với ông? Có giải phóng chưa?
- Cô im ru rồi nói để cô xem lại thôi. Mà …
- Mà sao? Nó hỏi.
- Mà … thôi. Cô không nói gì hết chắc qua rồi.
Cô nói với tui chứ nói gì với ông đâu, nó thầm nghĩ, chắc hắn không hay.
- Rồi cho hỏi thêm câu nữa, hôm nay tui hỏi toàn câu tế nhị không đấy.
- Thì Khương hỏi đi. – Hắn vừa chạy vừa nói.
- Ông còn quen với con bé hôm trước không? Sao tui thấy ông vô mà mặt đỏ ửng hà? Bộ bị đánh hả?
- Không còn quen nữa, lúc Đào (chắc tên nhỏ đó) đề nghị chia tay … Quân kéo lại thì Đào tát vào mặt nên thế thôi. – Hắn nói xong rồi im lặng.
À thì ra là thế nên hôm trước hắn giận dữ với nó thế, chậc vậy thì mình có lỗi quá vì mình mà hắn mới bị bạn gái bỏ.
- Xin lỗi nhe. – Nó nói lí nhí từ phía sau.
- Gì mà xin lỗi ?
- Vì tui mà ông bị bạn gái bỏ, mà sao ông không giải thích, giải thích hết ra thêm thắt vô một chút cho bi đát hơn.
- ……………………………
- Khờ quá. – Nó nói giọng tiếc rẻ.
- Khương mới khờ đấy. – Giọng hắn nói nhỏ xíu nhưng nó vẫn nghe được.
- Làm gì mà tui khờ, người khờ là ông đấy, sát gái có tiếng mà bị bỏ thì xấu hổ lắm.
- ……………………………..
Có lẽ lỡ lời nên nó cũng không nói gì thêm, hắn vẫn im lặng chạy xe.
- Ủa, mà đi đâu đây? Chạy hoài vậy.
- Khương có muốn đi quán bar cho vui không?
- Cái gì quán bar hả, không. Học sinh mà vào đó sao được. – Nó phản đối thẳng thừng.
- Có gì đâu Quân vào hoài mà người ta quen mặt rồi, vào ấy có nhiều thức uống ngon lắm.
Vào hoài mà còn khoe, hư hỏng quá.
- Không là không.
Nó nói như đinh đóng cột, xem phim nhiều rồi, vô đó sẽ có cảnh thanh niên lắc thuốc, rồi tùm lum tà la chuyện, rồi cảnh sát ập vào, ôi ghê quá, Dì nó mà biết chắc nó ra khỏi nhà.
- Chắc Khương tưởng tượng như phim chứ gì, yên tâm đi nói là quán bar chứ Quân đi rồi nên biết, nó cũng yên tĩnh lắm khác hẳn những quán bar kia, cho nên không có chuyện bậy bạ đâu.
- Không, tui không đi đâu, ông thích thì đi một mình đi.
- Vậy à, thấy Khương ở lớp la hét Quân thế mà giờ cũng nhát gan nhỉ. – Hắn khích nó thấy rõ.
- Gì chứ, tui không có nhát nhưng tui không có thích tới đó thôi. – Nó chống chế.
- Vậy Khương cứ thử vào đi, nếu nó mà như mấy cái phim tầm xàm Khương xem thì quay ra không muộn mà, chứ sống mà không biết gì hết thì chán lắm. – Hắn nói mà nó biết hẳn đang cười nó.
Mà sao hắn biết nó nghĩ thế vậy.
- Nhé, sắp tới rồi đấy, Quân tấp vô nha.
- Ừ, nếu nó mà không như ông nói tui đi ra liền đấy.
- Ok, Sir. – Hắn dừng xe ngoảnh mặt lại nhìn nó mà cười làm nó choáng ngợp, tim nó lại thót thêm lần nữa rồi.
24.
Quán bar tên Lang Thang, thấy cái tên là nó dị ứng rồi. Vào đấy mà nó thấy không hợp thì nó ra liền cho xem.
- Chú Tư ơi … – Giọng hắn gọi chú bảo vệ.
- Ủa cậu Quân, lâu nay không thấy ghé. Cô Liên cũng qua tìm cậu hoài đấy.
- Vậy à? Có hỏi thì nói con không có ghé nha chú Tư. – Hắn nói nhỏ mà mắt liếc sang thăm chừng nhằm tránh cho nó nghe.
- Rồi, chú biết rồi. – Miệng nói nhưng mắt ông ấy nhìn sang nó dò xét.
- ……………………………….
Tui nghe rồi nha, làm như hiền lắm vậy.
- Bạn cậu hả? – Chú Tư hỏi hắn.
- Ờ bạn con, vào đi Khương. – Hắn quay qua nói với nó.
- Cô Liên nào vậy? – Nó hỏi hắn.
- Ừ, thì bạn cũ lâu ngày không gặp nên hỏi thôi. – Hắn gãi đầu rồi đi vào.
Nãy giờ nó thấy lời đối thoại giữa hắn và ông bảo vệ cứ lạ lạ, sao ông ấy lớn tuổi vậy mà kêu hắn bằng cậu, còn bạn cũ lâu không gặp mà hắn lại dặn chú ấy đừng nói hắn ghé, chắc là ẻm của hắn nữa rồi. Nó thở dài rồi bước theo hắn.
Vào trong nó thấy quán này trang trí rất xinh, không ồn ào tới mức như những quán bar mà nó thấy trong phim, quán mở đèn hơi mờ nhưng nhạc nghe cũng khá dịu dàng, không phải những bài rock ầm ầm như những cái nó tưởng tượng. Khách hầu hết là những người tầm tuổi 30+ cũng có một số lớn hơn nó và một vài người cỡ tuổi nó nhưng chiếm số ít.
- Tới đây nè Khương. – Hắn ngoắc nó về góc cuối phòng chỗ có mấy bồn kiểng.
Nó ngồi xuống thì nghe hắn hỏi:
- Sao, có phải như phim không? Có tới mức muốn về không? – Hắn vừa cười vừa hỏi nó.
- Ờ thì không, tại … – Nó cũng chẳng biết tại sao, chẳng lẽ phim phóng đại lên dữ vậy.
- Mà thôi, uống gì đây. – Hắn hỏi nó rồi ngoắc chị tiếp viên lại.
- Trà … đá đi. – Nó nói làm những bàn xung quanh có vài người quay lại nhìn rồi cười.
- Trời đất. – Hắn nhìn nó mà mắt mở tròn ra, miệng thì cố nín cười.
- Sao? – Nó trừng mắt hỏi lại, hơi bực.
- Vô đây uống trà đá thì … vô chi trời. – Hắn nói mà khuôn mặt hắn khổ sở vì muốn bật cười.
- Thì ông dắt tui vô chứ tui có muốn vô đâu.
- Thôi mà uống cái khác, nhìn vô thực đơn đi, cái này nè.
Hắn chồm qua chỉ vào menu. Hơi thở của hắn lướt qua làm mặt nó đỏ lên, nó vội né nhẹ ra rồi nhìn vào chỗ hắn chỉ.
Ôi trời ơi, nó học anh văn đâu có tệ mà sao nhìn vô chẳng dịch ra được cái gì hết vậy, toàn từ gì không hà. Cô tiếp viên thì cứ đứng say đắm mà ngắm hắn chẳng để ý vẻ mặt của nó đang thộn ra một cách khó hiểu. Thôi cứ trung thành với trà đá là tốt nhất chứ mất công đưa những món này ra mà có lẫn thuốc trong đó hay gì gì làm mình thành con nghiện thì chết.
Có vẻ thấy mặt nó khổ sở khó hiểu nên hắn cũng mỉm cười mà nói:
- Vậy Quân kêu cho Khương nước cam nhé? Có lẽ Khương cũng chưa quen nên không ép được với những món uống này, để từ từ rồi thử cái khác.
- Ừ, vậy cũng được. – Nó nói cho xong chuyện.
- Chị cho em một cam vắt với một café.
Chị tiếp viên nghe hắn nói mới giật mình và ghi chép sau đó đi thẳng về phía quầy rượu. Có một chị tiến về phía nó và hắn, không phải chị tiếp viên vì chị này này xinh đẹp y như người mẫu, trông lớn tuổi hơn tụi nó.
- Lâu nay không thấy em vậy Quân?
- Ờ chị Tiên, em ….. bận học.
- Học giỏi vậy mà còn bận học nữa hả? Nói dóc chị đánh đòn.
Vâng giỏi lắm chị ơi, em khổ với hắn trăm bề đây. Nó suy nghĩ.
- Giờ học tệ lắm chị nên phải gắng học. – Giọng hắn nói nghe không có chút thành thật nào.
Chị tên Tiên cứ nhìn hắn với ánh mắt không tin lắm, rồi cũng quay qua nó.
- Bạn em hả, dễ thương vậy, mới tới đây lần đầu hả em? – Chị hỏi nó.
- Dạ … – Nó đáp lí nhí.
- Sao con trai mà nói chuyện nhỏ quá, nói lớn lên em, chứ không chơi với thằng này (chị chỉ vào hắn) bị ăn hiếp đấy.
- Chị làm như em ghê lắm ấy. – Hắn nhìn chị mà cười .
- Mà sao hôm nay lại ghé quán chị đây, mọi khi toàn qua quán anh Luân không mà.
- Thì … em qua đây thăm chị. – Hắn nói mà có vẻ ngại.
Chị nhìn hắn chăm chăm … rồi như chực nhớ chị nói với nó.
- Thôi, mà sao em không đi với Đào, bữa nó ghé đây, khóc cũng nhiều lắm, nó nói …
- Chị, anh Luân gọi kìa. – Hắn chỉ lên trên quầy rượu.
- Đâu.
Chị quay lên, nhưng như chợt nhớ gì rồi quay qua hắn.
- Anh Luân hôm nay không có tới đây, lừa chị hả, cái thằng nhóc này. – Tay chị dứ nắm đấm.
- Haha, nhớ chồng quá nên nghe tên là quay lại chẳng cần biết có hay không. Mà chị đem nước ra mau đi, em khát lắm.
- Chờ xíu đi ông Tướng, đang làm. Em thoải mái đi nha, chị lên tiếp bạn chị. – Chị nói với nó.
- Dạ. – Nó gật đầu một cách máy móc nhìn chị quay đi. Không để ý hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chị đi nhưng ngoái nhìn về phía nó và hắn, mà phải nói nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu thì chính xác hơn.
25.
Chị vừa đi lên thì chị tiếp viên đặt xuống bàn nó thức uống, sau khi đưa ánh mắt tình tứ nhìn hắn một phát rồi quay người đi về phía quầy.
- Chị ấy là gì của ông?
- À, chị bà con thôi. – Hắn nói mà vẫn đưa mắt vào ly café.
- Chị ấy làm gì ở đây?
- Chủ quán này. Chị với anh Luân là chồng chị mỗi người trông một quán, quán kia anh Luân trông thì quậy hơn bên này.
- Vậy à.
Không ngờ còn trẻ thế mà giàu nhỉ, hai quán bar, mà lại nằm trên đường chính thế này thì đâu ít tiền.
- …………………………..
- Nãy chị ấy có nói Đào ghé đây, ông với Đào hay ghé hở?
- Không, trước Quân với Đào hay ghé quán bên kia, nhưng vì sao Đào qua đây thì không biết. – Hắn nói nghe giọng chán nản tay vẫn quậy ly café sắp đổ ra.
- Uống đi, làm gì quậy hoài vậy.
- Ừ. – Hắn đưa ly café lên miệng uống.
Cửa mở ra, nó nhìn thấy Đào với vài đứa con trai nữa bước vào, vì hắn ngồi xoay lưng lại nên không thấy.
- Không qua kia, qua đây có gì mà vui. – Giọng một đứa đi chung nói.
- Thôi, tao muốn yên tĩnh. – Đào đáp, đưa mắt về cuối phòng thì bắt gặp hai đứa, nó cũng biết Đào đã thấy.
Đào tiến về phía nó và hắn, nó ngại lắm phải cuối mặt xuống bàn mong Đào sẽ đổi hướng đi, mà việc gì nó phải lấm lét thế, nó có phải tội phạm đâu. Nó chỉ uống nước thôi mà. Hắn nhận ra nó có vẻ kì lạ.
- Sao mà Khương …
Chát …
Má phải nó rát lên vì cái tát, đang ngỡ ngàng vì không hiểu gì thì hắn nói.
- Cô … Em làm gì thế. – Hắn đứng dậy gầm lên nhìn Đào một cách giận dữ, từ lúc quen nhau nó chưa thấy hắn giận thế bao giờ.
- Anh vì nó … anh bỏ tui. Anh có bình thường không hả? Không, tao phải hỏi mày chứ. Mày có bình thường không? – Đào la lên.
Nó vẫn chưa hiểu việc, chỉ nghe được loáng thoáng nhưng với cái đầu nhanh nhẹn nó hiểu chuyện tức khắc.
- Đào nói … tui làm gì mà … mà tui với Quân là bạn thường thôi có gì đâu mà Đào làm thế. – Nó bình tĩnh đáp lại nhưng máu nóng sôi lên.
- Thế hôm trước vì sao anh ấy bỏ tao giữa đường, hôm nay lại ngồi đây với mày, hai thằng con trai mà vào quán bar có bình thường không? Đồ biến thái. – Đào hét lên rồi giơ tay lên định tát nó nữa.
- Em thôi đi, chúng ta chia tay vì không hợp, em đừng lôi Khương vào chuyện này. Tui với Khương chẳng có gì cả. – Hắn chụp cổ tay Đào lại, làm nhỏ phải nhăn mặt vì đau.
Lúc này nhiều người đang nhìn tụi nó chăm chăm, có người đứng hẳn dậy để xem.
- Này Quân, buông tay nó ra đi nó đau rồi, mày nắm chặt quá … – Giọng của đứa đi cùng Đào nói.
- Tụi mày tránh ra. – Hắn nhìn qua tên kia rồi quát.
Có vẻ hai đứa kia cũng ngán hắn nên lắc đầu rồi im lặng.
- Xin lỗi Khương ngay. – Hắn quát Đào mà tay vẫn không buông ra.
- Không cần đâu, việc gì phải xin lỗi, tui về đây. – Nói rồi nó đi thẳng lên gặp chị Tiên đang xuống nó gật đầu chào chị rồi bước ra cửa.
- Buông tay ra đi Quân, Đào nó đau kìa. – chị Tiên nói khi thấy mặt Đào khổ sở lần mấy ngón tay hòng gỡ ra.
Hắn buông tay ra, bỏ Đào lại nhìn với ánh mắt căm giận, hắn chạy thẳng lên cửa đuổi theo nó. Ngoài trời đang rớt những giọt mưa nặng nề xuống đường như tâm trạng lúc này của hai đứa.
26.
Trời mưa, giờ gọi xe về hay sao … đường vắng quá.
Nó nhìn vào đồng hồ, mới hơn chín giờ, chẳng thấy chiếc xe nào cả. Mà sao nó bình tĩnh thế, sờ lên má cảm giác rát vẫn còn, nó đáng bị cái tát ấy, nhưng không đáng bị những lời Đào nói, nó bình thường không phải bất thường.
Nó có lỗi vì nó mà hắn bỏ nhỏ giữa đường, giờ thắc mắc sao lúc đó hắn phải làm vậy chứ? Nhưng nãy chính hắn nói là nhỏ bỏ hắn mà. Hắn nói dối để làm gì? Mà nó cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, quan hệ nhiều với hắn mệt mỏi quá, nãy ở nhà có phải tốt hơn không.
Nhìn mưa rơi, nhưng trong lòng thấy thiếu hụt cái gì đó mà chính nó cũng không rõ, rồi nó thấy hắn đi tới trước mặt cả người ướt hết. Nó quay đi, xem như không thấy gì, hắn tiến lại ngồi xuống bên cạnh, nó đứng đấy, đầu óc trống rỗng.
Mưa vẫn không tạnh, không thấy chiếc xe nào cả, không những vậy giọt mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, xóa đi cái nóng âm ỉ của những ngày oi bức, nhưng lại làm cõi lòng nó lẫn hắn thêm lạnh lẽo hơn. Nó liếc trộm, hắn vẫn ngồi đó mắt nhìn ra đường một cách vô cảm, tóc tai lẫn mặt mũi vẫn còn ướt nước mưa.
Lỡ bị cảm thì sao, nó bỗng thấy xót xa trong lòng, thôi đi mày nhân đạo quá đấy Khương, một con người khác trong nó nói lên, mày không thấy do hắn mà mày bị tát rồi nghe chửi là bất bình thường đó sao?
…
Nhưng tao xứng đáng bị tát mà.
- Quân xin lỗi Khương, Quân chẳng biết nói gì cho Khương hiểu nữa. – Hắn nói nhưng vẫn đăm đăm nhìn cái rãnh nước đang chảy trước mắt hắn.
- … Vì sao xin lỗi? – Nó hỏi cũng không nhìn hắn.
- Vì mọi chuyện.
- Sao ông nói với tui là Đào bỏ ông, ông không thấy tội nghiệp nhỏ sao? Nó thương ông như thế, mà ông đùa giỡn với nó. Tui thấy ông tầm thường quá.
- ………………………………….
- Ông cũng đem tui ra làm trò cười, nói dối tui xong chắc ông thấy hả hê lắm vì có thêm một đứa mới lọt bẫy của ông. – Nó tiếp.
Hắn nhìn nó với đôi mắt như van xin. Nó muốn hắn nói không phải và đưa ra lý do, nhưng không có một lời bào chữa nào thốt ra.
- Ngày tới tôi xin cô Nhiên cho được đổi chỗ ngồi, tui không muốn ngồi gần ông, đừng qua nhà tìm tui nữa. Tui không xứng để làm bạn với ông.
- Quân phải làm gì để Khương tha lỗi cho Quân.
- Ông không cần tui tha lỗi, người ông cần được tha lỗi là nhỏ Đào ấy, ông làm lành với nó thì tui càng bớt ái ngại hơn.
Miệng hắn mím lại, nhìn nó rồi quay mặt ra đường.
- Được rồi, Quân hứa.
Lần thứ hai hắn hứa với nó, cũng dịu dàng như lần trước nhưng sao lần này tim nó bỗng trống mất một khoảng vô định, nỗi buồn chiếm lấy toàn thân, như cơn mưa bao trùm cả phố đêm đang về khuya.
27.
Nó về tới nhà, trong lòng nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Để hắn lại nó ngoắc chiếc xe rồi ngồi lên. Khi xe chạy nó ngoái lại, hắn vẫn ngồi đó nhìn đăm đăm ra đường mặt vô cảm, nó muốn … nhưng nó không thể làm thế được, chận cái suy nghĩ bộc phát trong đầu, nhưng đâu đó nó cảm thấy xót xa lắm. Như tim đang chảy máu.
Mở cửa ra, nó thấy anh Tuấn đang ngồi trên ghế tay cầm quyển Charlie Bone.
- Mới về hả? Đi chơi vui không em. – Anh mỉm cười hỏi nó.
- Dạ, vui lắm.
Nó nhe răng cười đáp lại, không muốn anh Tuấn thấy nó buồn.
- Nhưng xui là tự dưng mưa. Hihi.
- Ừ … – Anh vẫn nhìn nó.
- Dì đâu rồi anh? Ngủ rồi hả? – Nó tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn nó lúc này.
- Ờ, Dì vào ngủ sớm rồi. – Anh vẫn nhìn nó với ánh mắt dò xét.
- Dạ thôi em lên ngủ đây, mai em phải đi thi nữa. – Nó bước lên bậc thang.
- Có gì buồn hả Khương? – Anh quay lại hỏi nó.
- Không … không có buồn, đâu có gì đâu anh. Em bình thường mà. – Giọng nó lạc đi bất ngờ khi bị anh bắt trúng mạch.
Anh đứng dậy tiến về phía nó, anh Tuấn cao thật, nó cũng cao xấp xỉ 1m7 mà cũng thấp hơn anh gần nửa cái đầu, cao như hắn. Anh xoa đầu nó rồi nói.
- Ngủ sớm mai dậy sớm, tập trung vào ngày mai nhớ không.
- Dạ.
- Ừ, anh đọc chút nữa rồi anh nghỉ.
Nói rồi nó bước lên phòng, anh Tuấn tinh ý quá, nhìn thấu nó hết. Khó mà dấu được anh ấy chuyện gì.
Thay đồ xong nó nằm phịch lên giường, xem lại vài bài toán. Nhưng nó biết có xem cũng chẳng nhớ được gì, lật từng trang sách, lật lật … sao nó không xem, mà cứ lật hoài thế, bộp bộp … cái gì đây, sao nước mắt nó rớt … vì sao nó khóc. Lần đầu tiên nó khóc mà không biết lý do. Vì chuyện gì? Vì nó hay vì hắn.
………………………………………….. ………………………………………
Người nó mệt mỏi, có lẽ do ngủ không đủ giấc, sáu giờ sáng chủ nhật , nó chuẩn bị thi. Vệ sinh cá nhân xong nó mặc vào bộ đồng phục, rồi kiểm tra bút viết đầy đủ. Nó dẫn xe ra thì thấy anh Tuấn đang bước xuống.
- Để anh chở em đi .
- Dạ thôi còn sớm mà, anh ngủ nữa đi, thức sớm chi vậy? – Nó hỏi.
- Chờ anh chút anh làm vệ sinh nhanh lắm. – Anh quay vào nhà trong, không chờ cho nó nói.
Một lúc sau …
- Em lên xe đi, anh đưa ai đi thi cũng may mắn hết đấy. – Anh cười với nó.
- Thiệt hông, vậy sau này thi em bắt anh đưa đi thì mệt lắm đấy. – Nó cũng cười.
Xe chạy đi, không khí trong lành của buổi sáng làm nó bớt đi những lo âu suy nghĩ ngày hôm qua. Mong là nó sẽ làm bài tốt.
Nhỏ Ngọc đứng ngay cổng, mắt ngó quanh quẩn chắc đang đợi nó.
- Nè đây nè, nhìn đâu thế. – Nó gọi nhỏ khi anh Tuấn dừng xe lại.
- Ủa, Anh Tuấn tới gặp em hả, chết rồi chút em thi mà anh làm em phân tâm rồi. – Nhỏ nói giọng cà rỡn vừa nói vừa vặn vẹo bẻ mấy ngón tay làm nó nhìn mà thấy phát chán.
- Em chọc anh hoài. – Anh cười với nhỏ.
- Em nói thiệt đó hông có chọc đâu. Anh Không tin sao?
- Này này, tao nhớ mày đâu có hiền tới mức vậy. Mới đổi tính hả? – Nó xen vào.
Nhỏ liếc nó như ngậm miệng lại dùm tao, để tao thả mồi.
- Hai đứa thi tốt nha, mười giờ anh tới rước em. – Tuấn quay qua nói với nó.
- Dạ, anh chạy cẩn thận.
Nó chẳng cần mất công để ý nhỏ Ngọc đang ngó ngó xem anh có nhìn gì tới nó không. Vì nó đứng che nhỏ với anh lại.
Bước vào trường, nhỏ sổ nho liền.
- Mày kì cục, lâu lâu tao gặp anh Tuấn một lần cũng phá, mà thiệt chọc ảnh đỏ mặt dễ thương ghê, người đâu đẹp trai thấy sợ luôn ấy, hí hí.
- Ờ, ờ xin lỗi.
Nó ngó con nhỏ mơ mộng mà thấy muốn oải, gặp trai đẹp là cứ như có nước sôi đổ vào quần.
- Sao? Quyết tâm nhá, chỉ có ba đứa trong tổng số bốn mươi đứa được chọn đi vòng thi cấp thành phố thôi đấy. – Nhỏ nói với nó.
- Ừ phải cố thôi, năm nay khác trước rồi, không phải cứ trên trung bình là được dự.
Còn gần mười phút nữa mới phát đề, run quá. Nó nhìn qua nhỏ mà hồi hộp, lớp nó chỉ có nó với nhỏ thi, còn lại toàn những đứa của lớp khác. Cũng đều chung lớp bồi dưỡng nhưng nó nghĩ vào đây thì phải đạp lên hết mà tiến.
- Các em chú ý, giờ cô phát đề đây. – Cô gác thi lên tiếng.
Nó nhìn đề bài, cảm thấy không khó những cũng chả dễ quan trọng là phải biết cách tích lũy điểm cao nhất. Ok, chọn câu dễ nhất làm trước. Nó cắm cúi, và bắt đầu viết.
28.
Vậy là xong, nó nhận thấy làm bài cũng khá tốt, có lẽ cũng khả quan lắm. Quay qua hỏi nhỏ Ngọc khi nó với nhỏ bước ra khỏi lớp.
- Sao, được không?
- Cũng được, mày thì khỏe rồi, tao thì hai hôm nữa phải thi môn hóa nữa. – Nhỏ nói.
- Mày ôm nhiều quá làm chi, trước tao có nói rồi mà.
- Nhưng tao cũng thích Hóa lắm, thi vào Dược là ước mơ của tao mà.
- Ừ, thì tao lo mày phân tâm mà không môn nào đạt kết quá thì uổng công thôi | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) | |
| |
| | | | Lời Hứa( mình là mem mới mong dc làm wen với mọi người) | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |