Latest topics | » Tìm anh mr.pig8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata » có cách nào là 4r đc lại như xưa....28/12/2015, 3:24 pm by chithien556 » quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em24/12/2015, 10:00 am by keocaosu » Đêm mưa7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!12/9/2015, 10:57 pm by anchoi » [ALL-HotBoy] Asian Boy!18/8/2015, 9:53 pm by song » nóng trong người18/8/2015, 9:41 pm by song » ĐÊM ĐỊNH MỆNH3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong» mem mới làm quen nha mọi người3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong» Slave Thủ Dầu Một16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846 |
|
| tiếp truyện giấc mơ có thật( sr ăn cắp chủ đề...nhưng tui chờ hết đc ùi) | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
fatbaby
Tổng số bài gửi : 13 Points : 17 Được cảm ơn : 0 Join date : 04/10/2011
| Tiêu đề: tiếp truyện giấc mơ có thật( sr ăn cắp chủ đề...nhưng tui chờ hết đc ùi) 9/10/2011, 9:43 pm | |
| Mặc cho tôi gào thét , chửi bới , đánh đập , van xin và khóc hắn hán vẫn mặc kệ .... Vậy là coi như song suốt 17 năm gìn giữ vậy mà bị hủy hoại bởi tay hắn , mọi ngày tôi được mọi người cưng chiều như một vị hoàng từ vậy mà hôm nay lạ bị hắn đối sử thô bạo như vậy ... Tôi đã quá mệt và kiệt sức không thể gào thét kêu cứu được nưa nên đành buông xuông .... SOẠT ... hắn xé rách chiếc áo tôi đang mặc và cười như điên dại , tiếng cười đó làm tôi ghê tởm .... Rầm ... chiếc cửa phòng tôi bị bật tung và có người bước vào , và nhanh như cắt người đó vội đẩy Tiến ra khỏi người tôi và 2 người đó đánh lộn với nhau . Do quá sợ hãi nên khi thoát khỏi Tiến tôi ngồi co lại một chỗ và khóc . Một lúc sau tôi thấy có tiếng người hét lên : - Anh .... Anh ... điêm rồi .... Tại sao anh có thể làm như vậy chứ ... Thật bỉ ổi , đê tiện ..... Em thất vọng về anh . - Hùng .... sao em lại nói anh như thế .... chẳng lẽ vì một thằng người dưng mà em lại có thể như vậy với người anh của mình sao .... - Cậu ấy không phải người dưng mà là em của em ... em của em anh hiểu không ..... anh cút đi em không muốn nhìn thấy anh nữa ... anh đi ngay đi .... Đi ngay đi . Tiếng của Hùng càng ngày càng lớn và lộ rõ vẻ tức giận . Sau câu nói đó Tiến có vẻ hơi shock nhưng sau đó Tiến cũng bước ra khỏi phòng tôi và vô cùng tức giận . Hùng tiến đến gần tôi : - Nhóc !... nhóc không sao chứ . Tiếng của Hùng như nghẹn lên và khẽ chạm vào người tôi . Còn tôi như bị điện giật và hốt hoảng co người lại . - Đừng ... đừng .... làm ơn đừng chạm vào người tôi .... làm ơn .... tha cho tôi ... tha cho tôi ...Giọng của tôi nghẹn lạ trong tiếng khóc do quá sợ hãi mà tôi không còn nhận ra đó là Hùng nữa . - Anh đây ! anh Hùng đây mà . Hùng hốt hoảng và gào lên nghẹn ngào , do quá sợ haic mặ Hùng tái nhợt và vội ôm tôi vào lòng . Nhưng Hùng không biết hành động đó lại càng làm cho tôi hốt hoàng hơn và vội đẩy Hùng ra khi Hùng mói chỉ chạm nhẹ vào người tôi . - Đừng .... đừng ... làm ơn mà .... Tôi gào lên van xin . - Anh đây mà .... anh đây .... Hùng đây mà .... Hùng hoảng hốt gào lên . - Không ... không .... đừng chạm vào người tôi .... bỏ ra . Rồi tôi đảy Hùng ra khỏi người tôi và chạy ả khỏi phòng bỏ mặc tiếng goi " Nhóc ... nhóc ... Đứng lại ... chờ anh " của Hùng gọi theo . Tôi mặc kệ mọi thứ mà chỉ biết chạy ... chạy đẻ quên mọi thứ .... và tất cả không còn nghĩa lý gì với tôi nữa tôi chỉ muốn chạy ... chạy đi thật xa.... Á ... tôi vấp ngã đau điếng xuống nền đầy sỏi và đá , đau ,sợ hãi ... tôi khóc bây giờ tôi chỉ biết khóc . Bỗng có một vòng tay ôm tôi vào lòng . - Bỏ ra .... bỏ tôi ra ... bỏ ra . Tôi dồn hết sức lực của mình vừa hét vừa đánh vào người kia chỉ mong thóat thân . - Không anh đây mà ... anh Hùng đây mà .... đừng sợ anh ở đây rồi ... không ai hại em nữa đâu ... Vòng tay đó ôm tôi thật chặ vào lòng như muốn che chở cho tôi như muốn che chở cho một cái gì đó mà chỉ cần không cẩn thận nó sẹ bị tan biến mất . - Không ... bỏ tôi ra ... đừng mà .... Tôi vẫn gào thét và đánh đập người kia . - Không anh không buông ! Hùng gào nên . Một lúc sau tôi mới bình tĩnh lại và nhận ra đó là hùng và theo phản xạ tự nhiên tôi ôm chặt lấy Hùng . - Anh Hùng ... em sợ ... sợ lắm đừng bỏ em ... em sợ ... em sợ . - Không sao . Hùng nhẹ nhàng nói nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi . Mọi chuyện qua rồi .... anh sẽ ở bên em, bảo vệ em không ai dám làm hại em nữa đâu . - Em sợ ... sợ lăm . Giọng nói tôi nhở dần và đầy run rẩy . - Đừng sợ có anh đây rồi . Hùng ôm chặt tôi vào lòng hơn nữa. Anh sẽ che chở , bảo vệ cho em . - Đừng bỏ em ... em sợ lắm .... ...... Và tôi thiếp đi từ lúc nào không hay . --------------------------o0o--------------------------o0o---------------------- Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Hùng , đảo mắt nhìn xung quanh tôi thấy chung tôi đang ở gần một con sông , bầu trời hơi u ám do nhưng đám mây đen kéo đến báo hiệu trời sắp đổ mưa . - Nhóc dậy rồi hả . Hùng vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay . Anh xin lỗi tại anh về trễ nếu không thì ... Câu nói của Hùng vội làm cho tôi nhớ lại những gì sảy ra với tôi , tôi sợ hãi và ôm lấy Hùng . - Nhóc không sao chứ ? Hùng lo lắng hỏi - Em thấy hơi sợ . Tôi trả lời - Không sao , đừng sợ có anh ở đây rồi , anh sẽ không để ai làm hại em nữa đây . Hùng nhẹ nhàng trả lời tôi . Nhưng tôi chợt nhận ra mình đang làm cái gì thế này , tôi đang ở trong vòng tay Hùng . Không thể được ... không được ... Tôi vội đẩy Hùng ra . - Nhóc ... nhóc sao thê ... là anh đây mà ... Đùng sợ nữa . Hùng hốt hoảng - Em không sao mà . Tôi trả lời Hùng . - Có thật không sao . Hùng vẫn hốt hoảng và nét mặt hơi nghiêm trọng . - Vậy sao em lại.... Hùng đang nói thì bị tôi cắt ngang . - Tại anh ôm em chặt quá nên khó thở đấy thôi . Tôi cố làm ả vẻ tự nhiên để cho Hùng đợ lo lắng - Anh xin lỗi ... chỉ tại .... - Không sao mà , em phải cảm ơn anh mới đúng nếu không có anh thì em đã .... Tôi không thể giả bộ được nữa . - Đừng bi quan thế dù sao anh cũng về kịp mà có trách thì trách anh đã đẻ em về một mình . Hùng nhận lỗi về mình . Nhưng em đừng lo từ nay anh sẽ làm vệ sĩ cho em , anh sẽ mãi bảo về em cả đời này . Hùng vừa nói sẽ bảo vệ tôi cả đời , câu nói ấy sao àm lại dịu dàng đến vậy câu nói ấy làm tôi quên hết mọi thứ . Nhưng không thể sao Hùng có thể bảo vệ tôi cả đời được còn Hằng thì sao , Hùng yêu cô ấy cơ mà . Chắc Hùng chỉ nói vậy để tôi yên lòng mà thôi , nhưng dù đó chỉ là câu nói thoảng qua đối vói mình như vậy là cũng đủ rồi - Nhóc em nghĩ ghì mà thần ra vậy . Hùng hỏi tôi với nét mặt hơi lo lắng . - Dạ .. Không chí gì chỉ là em thấy hơi lạnh thôi . Tôi trả lời . - Tý anh quên mất , em mặc cái áo này vào đi . Hùng nhìn xuống chiếc áo đã bị Tiến xé tan nát của tôi và cởi chiếc áo của mình cho tôi mặc . - Cám ơn anh nhiều nha . - Mình là anh em mà làm sao àm em khách sáo thế . Hai tiếng "anh em " làm lòng tôi đau nhói giá như , chỉ là giá như thôi tôi không phjair là anh em với Hùng thì đã khác rồi . Mình về thôi .... có vẻ trời sắp mưa to đó . "Về nhà" hai tiếng đó làm tôi giật mình bấu chặt vào vai Hùng . Tôi sợ về nơi đó vì lúc này vì ở đó có tiếng và những hình vừa rồi lại hiện lên trong đầu tôi lại càng làm tôi thấy sợ hơn . Có lẽ Hùng hiểu tâm trạng của tôi lúc này nên nhẹ nhàng nói . - Đừng sợ không sao đâu có anh ở đây rồi mà . Ánh mắt Hùng nhìn tôi chìu mến làm tôi cảm thấy Hùng đanh truyền sức mạnh làm tôi trở nên mạnh mẽ hơn . Đúng rồi chỉ cần có Hùng ở bên thì sẽ không có ghì cản trở được tôi , tôi sẽ không còn sợ gì cả vì tôi đã có hùng ở bên che chở và bảo vệ rồi mà . Rồi Hùng đỡ tôi dậy và chúng tôii cùng nhau về nhà . Đi được một đoạn trời bắt đầu đổ mưa . - Mình vào kia trú đi . Hùng nhìn quanh rồi nói vùa káo tôi vào . một ngôi nhà Hoang ở gần ngay đó. - Cơn mưa to quá , có lẽ mưa trời mưa tới tối luôn đó . - Cõ lẽ vậy . Mưa to vậy làm sao mà về nhà được đây . Hùng vừa nói vừa nhìn trời . Bỗng có ánh sted ở đàng xa làm sáng cả một vùng trời đang bị mây đen u ám bao phủ tiếp sau đó là tiếng sấm vang lên làm tôi gật mình mà ôm chặt vào Hùng . - Nhóc sao vậy ... - Em sợ ... Tôi vừa nói vừa run rẩy. - Trời lớn thế này mà vẫn còn sợ sấm hả , không sao có anh ở đây rồi đừng sợ . - Em sợ lắm , hồi nhỏ có lần em tí bị sét đánh trúng nên từ đó tới giờ mỗi khi nghge thấy tiếng sấm , hay nhìn thấy sét là em lại cảm thấy sợ . Tôi kể cho Hùng nghe nguyên nhân vì sao tôi sợ sấm không hiểu sao tôi lại kể chuyện đó cho Hùng nghe vậy , đó là bí mật riêng của tôi chỉ có ba và má tôi biết . - Không sao có anh ở bên rồi em đừng sợ nữa. Hùng ôm chặt tôi vào lòng và nói làm tôi cảm thấy bây giờ trời có sập xuống tôi cũng không còn sợ nữa vì tôi đã có Hùng ở bên . - Có thật anh sẽ ở bên bảo vệ em không . Tôi hỏi lại Hùng - Thật mà ,anh sẽ mãi ở bên em và bảo vệ em . Câu trả lời của Hùng làm tôi vui như mở cờ trong bụng . Cho dù chỉ là vì tình cảm anh em mà Hùng sẽ bảo vệ cho tôi cũng được chỉ cần biết trong Hung vân có 1 phần dành cho tôi cũng làm chop tôi cảm thấy vui rồi . Không có gì có thể kìm hãm niềm vui này trong tôi nếu có thể tôi sẽ nói tôi yêu Hùng ngay lúc này nhưng tôi không thể vì như vậy sẽ làm mất phần tình cảm, nhỏ nhoi mà Hùng đã dành cho tôi mất . Tôi đẩy vòng tay Hùng ra khỏi người tôi và chạy ra mưa. - Nhóc ! nhóc .... Làm cái gì vậy . Hùng gọi theo tôi. - Về nhà . Câu trả lời của tôi vô cùng ngắn ngọn làm Hùng khó hiểu và lo lắng . - Trời còn mưa lớn lắm em không sợ sấm nữa sao , đi mưa như thế này dễ ốm lắm đấy. Hùng lo lắng. - Em không sợ ! Có anh ở bên bảo vệ em rồi em sẽ không còn sợ ghì nữa . Sấm,chớp em còn không sợ thì sao mà em có thể sợ ốm được . Tôi vui vẻ trả lơig . Anh còn đứng đó làm gì nữa không mau đi về cùng em đi . - Được rồi anh sẽ đội mưa về cùng em có ốm thì chúng ta ốm chung . Rồi Hùng đuổi theo tôi . Rồi chúng tôi cùng nhau về nhà , mặc kệ trời mưa to đến đâu chúng tôi vẫn đùa vui trong cơn mưa như nhũng đứa trẻ con đã lâu ngày không được nhìn thấy mưa đẻ trốn ba ,má đẻ đi tắm mưa . Tôi mong sao đường về dài mãi , dài mãi để chúng tôi có thể ở bên nhau mãi như lúc này . ------------------------------o0o----------------------o0o--------------------------------- Vậy là ngôi nhà đã hiện ra trước mặt chúng tôi , không ngờ đường về nhà ngắn đến vậy . Trời đã dần dần tạnh mưa nhưng cả hai chúng tôi đều ướt sũng như 2 con chuột lột . Tiến đang đứng trước của nhà , nhìn thấy anh làm tôi cảm thấy hơi sợ vội nép vào đằng sau Hùng . - Đừng sợ có anh ở bên rồi mà . Câu nói của Hùng như đã truyền sức mạnh cho tôi làm và tôi đã mạnh dạn cùng Hùng tiến đến về phía Tiến đang Đứng . - Hai đứa về rồi hả . Tiến vui vẻ nói , sau những chuỵen như vậy mà anh ta co thể coi như không có gì mà vui vẻ như vậy được ư đồ bỉ ổi tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh miệt . - Nhóc em không sao chứ . Anmh ta lao đến bên cạnh tôi làm tôi giật mình mà nép sau Hùng . Hùng cũng vậy vội vàng ôm tôi vào lòng sợ anh ta lại làm tồn thương thôi một lần nữa . - Anh hãy tránh xa cậu ấy ra , anh làm tổn thương cậu ấy như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn làm vậy . Anh có nhìn thấy là cậu ấy đanh sợ lắm hay không . Hùng la lên. - Kìa Hùng ....2 đứa cho anh xin lỗi ... thực ra anh không muốn làm vậy đâu chỉ tại ... - Chuyện như vậy mà anh chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao . Tốt nhất là anh hãy biến khỏi nơi đây đi nếu không muốn em nói chuyện này với ông bà . Hùng nhìn Hùng với ánh mặt vô cùng tức giận và thất vọng . Vì nhìn hành động của Hùng vui vẻ khi biết tin Tiến đến tôi đã biết ngay họ rất thân thiết với nhau . - Anh sẽ đi . Tiến la lên . Nhừnng trước khi đi hãi cho anh một cơ hội đẻ giải thích được không . Nhìn xuống đất tôi thấy dưới chân anh ta là 1 chiếc ba lô có lẽ anh ta cũng định chờ chúng tôi về đẻ giải thích rồi đi . - Không cần phải giải thích gì hết anh đi đi ! Hùng vẫn gào lên . Thấy vậy tôi vội giất mạnh vào áo Hùng . - Nhóc không nhớ những gì anh ấy đã làm với nhóc sao . Đừing mềm lòng như vậy . Nghe câu nói này tôi có thể biết Hùng thất vọng như thế nào về Tiến . Nhưng tôi vẫn muốn biết nguyên nhân vì sao mà Tiến làm như vậy vì nhìn anh ta cũng không có vẻ gì là sấu cả hơn nữa nhìn gương mặt của anh ta đã làm tôi muốn nghe anh giải thích . Tôi nhìn Hùng bằng ánh mát năn nỉ và muốn nói với anh ấy rằng hãy nghe thử Tiến giải thích . Có lẽ Hùng đã hiểu tôi muốn gì nên đành đồng ý nhung trong lòng vẫn không vui . - Được rồi muốn nói gì anh cứ nói đi . - Cảm ơn nhóc! Tiến quay sang nhìn tôi tôi vội trốn anh mắt của anh ta . Lý do anh vầ đây không phải là vì anh được nghỉ mà do anh mới bị.....thất tình . Người anh yêu nhất mới bỏ anh để yêu thằng .... bạn thân nhất của anh .... Nghe đến đây tôi thấy giọng của Tiến nghẹ ngào . - Hai chuyện đó không có gì liên quan đến nhau đâu . Hùng nóng ruột . - Vì bị anh quá đau lòn nên anh muốn về đây để anh lấy lại bình tĩnh mà sống tiếp và đã gặp nhóc ... vì nhóc quá giống cô ấy lúc đầu nhìn thấy nhóc anh cứ tưởng là cô ấy đến tìm anh nhưng không phải ... Nhìn thấy nhóc anh cứ ngỡ là mình đang nhìn thấy cô ấy và trong phút yếu lòng anh không ... không thể kìm nén được bản thân mình mà đã ... đã làm tổn thương đến nhóc . Giọng Tiến vô cùng nghẹ ngào và nước mắt đã tràn ra bên hai khóe mắt của anh ta . Nhóc cho anh xin lỗi chỉ vì anh đã quá yếu đuối mà đã làm tổn thương đến em . - Anh đã nói xong chào hai đứa anh đi ... cho anh gừi lòi chào đến ông , bà nha . Tôi và Hùng không nói được một lời nào mà chỉ biết nhìn theo dáng Tiến đang khuất dần Chap 6 : Kí ức bị lãng quên - Đi vào nhà thôi nhóc ! Hùng nhắc nhở tôi khi tôi mải nhìn theo cái dáng người đã khuất ở đằng xa kia . Và đang phân vân cho anh ta không .... - Nhóc lên phòng nhanh đi kẻo ốm đấy ! Có nghe anh nói gì không đấy mà còn đứng đấy . - Dạ ! Tôi khẽ trả lời rồi bước lên phòng . Hình ảnh của Tiến vẫn còn trong đầu tôi và không sao tôi có thể vứt bỏ nó ra ngoài được . Thực ra Tiến cũng rất tốt mà nhưng chỉ tại vì bị cô gái kia phản bội mà ra thôi . Nêu sau này Hùng lấy Hằng thì tôi sẽ như thế nào nhỉ , chỉ cần nghĩ đến đấy tôi đã thấy lòng mình quạn đau . Chắc đến lúc đó Hùng sẽ không còn nhớ những gì đã nói với mình đâu . Tôi bước ra ngoài mà trong nặng trĩu, đầu thì đau nhức chỉ muốn nằm ngủ một lát và tôi thiếp đi lúc nào không hay . - Nhóc .... nhóc ! Dậy ăn cơm . Có tiếng người gọi tôi nhưng tôi không sao nhấc mình dậy được cổ họng thì khô khốc . - Dậy mau đừng làm biếng vậy chứ ! Người đó vẫn gọi tôi và lay nhẹ tôi nhưng tôi không sao cử động được . Làm biếng qua sanh không bế nhóc xuống nhà đâu .... Tôi cảm thấy ai đó sờ trán mình ... trời ơi trán nhóc nóng quá nhóc sốt rồi .Tiếng nói hốt hoảng vang lên . Một lúc sau tôi cảm thấy ai đó đang lau trán và đắp khăn ướt cho mình cảm giác đó thật dễ chịu rồi tôi lại thiếp đi . - Nhóc dậy ăn cháo nào . Hùng đánh thức tôi dậy - Không em không muốn anh đâu . Tôi thều thào . - Không ăn sao được ăn đi rồi còn uống thuốc nữa chứ . Để anh đỡ em dậy nha . Rồi Hùng đỡ tôi dậy và bắt đầu bón cháo cho tôi , mùi cháo hành thơm phức cộng thêm mùi tía tô bình thường sẽ đánh thức vị giác của tôi ngay tức thì nhưng hôm nay sao nó chả có tý kích thích nào cả . Hùng đưa thìa cháo đến gần miệng tôi nhưng tôi không muốn ăn nên tôi lác đầu không muốn ăn. - Anh nói rùi đó ăn mơi uống thuốc được chứ , nhóc mà không ăn sao khỏi bệnh đẻ đi chơi đây ... Nào ăn vài miếng đi ... Tôi vẫn lắc đầu không ăn ....Sao nhóc cứng đầu thế nhỉ nhóc làm như vậy làm anh lo lắm đó ..... Tôi vừa nghe thấy Hùng nói là Hùng lo lắng cho tôi tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy vui hơn và sắc nặt của Hùng đỏ lên ... Nhóc không ăn ốm thế này Dượng và mẹ anh mà biết được đi đâu anh cũng bị mắng lag không lo cho nhóc được là anh không chịu đâu đó .... đi àm anh năn nỉ mà ăn đi chỉ một thìa thôi cũng được .Nhìn cảnh Hùng lúc này làm cho tôi không nhịn được cười và ăn một thìa cháo do Hùng bón . - Đúng rồi như thế mới ngoan chứ ! Tôi bắt đâuf cảm thấy vị cháo tan dần trong miệng có vẻ nó hơi mặn . Có ngon không tự tay anh nấu đó do ông bà vân chưa nên anh ... Thế nào ngon không em là người đầu tiên được anh nấu cho ăn đó . Tuy hơi khó ăn nhung do đây là món ăn đầu tay của Hùng nên như vậy là cũng được nên tôi gật đầu . - Ngon thì ăn tiếp đi . Rồi Hùng tiếp tục bón cho tôi ăn . Do đây là món ăn do chính tay Hùng nấu lại là lần đầu nữa chứ nên tôi mới tiếp tục ăn . Tôi cảm thấy từng thìa cháo là tình cảm của Hùng dành cho tôi vậy nên tôi cảm thấy vui lắm . .... - Như vậy mới ngoan chứ , ăn xong rồi thì uống thuốc nào . Hùng đưa cho tôi vài viên thuốc và một cốc nước . - Không ... em không uống đâu ... đắng lắm . Tôi nhõng nhẽo vì mấy khi được dịp thế này kẻ ra ốm cũng hay đấy chứ . - Thuốc đáng giã tật mà ... đừng nhõng nhẽo nữa mà uống thuốc đi ... nêu nhóc không uống anh không chơi với nhóc nữa đâu . Nói đến đây tôi thấy nét mặt Hùng hoi nghiêm lại nên đành ngoan ngoãn uống thuốc . - Được rồi bây giờ em nằm nghỉ cho khỏe đi , anh xuống dọn nhà . Ông bà có việc mai mới về nên nhà bừa bộn lắm . Rồi Hùng đi xuống nhà đẻ lại tôi một mình , đây là lần đầu tiên tôi được người ta chăm sóc cho như vậy ngoại trừ ba và má . Nhưng mà anh Hùng ơi anh mà cứ tốt với em như vậy em sẽ không kìm nén đựoc tình cảm dành cho anh đâu mà còn thích anh nhiều hơn nữa đấy. .... Không bỏ tôi ra .... bỏ ra . Tôi đang ngồi trong phòng thì có một bóng đen lao tới ôm lấy tôi hôn lên mặt , môi tôi . Bỏ ra ... đừng mà .... bỏ tôi ra ... làm ơn mà ..... Soạt người đó sé rách hết tất cả những gì tôi mặc trên người tôi ra bây giờ cơ trể tôi trần trụ hiện ra ....ha ha ha ha ... tiếng cười của người đó thật lạnh lùng và đê tiên . Người đó hôn lên cổ tôi và đần đần xuống bụng ... Không bỏ tôi ra ... cứu với ... có ai không cứu tôi với ... Bỏ tôi ra .... - Nhóc sao vậy nhóc... tỉnh lại đi .... Nhóc ..... - Không ... bỏ tôi ra .... buông ra . Tôi giật mình tỉnh dậy Thì ra đó chỉ là một giấc mơ không một cơn ác mộng mới đúng chư mồ hôi ra làm người tôi ướt đầm như tắm . Bây giờ tôi đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hùng nhưng người tôi vẫn run lên sợ hại . - Không sao ... mọi chuyện qua rồi ... có anh ở đây nhóc không phải sợ nữa .... anh sẽ bảo vệ em . Hùng biết tôi gặp phải nên an ủi tôi . - Anh ơi ! em sợ .... em sợ . Người tôi vẫn run lên . - Đừng sợ mà ... có anh rồi .... em đừng sợ nữa . - Anh ơi em lạnh ... lạnh lắm . Giọng nói của tôi cũng run lên . - Để anh lấy thêm chăn chop em nha .... không sao nữa rồi bây giờ em ngủ đi không soa mà . Tôi nắm chặt tay Hùng và nói . - Anh không đi đâu , anh sẽ ở bên em mà đừng lo . Hùng lấy tay soa nhẹ lên trán tôi . Được rồi hãy ngủ đi ... ngoan nào ... Và tôi thiếp đi nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hùng Tôi mở mắt ra thấy mình đang ở ở cổng trường mầm non nhưng đây không phải là ngôi trường mà tôi đẫ học .Tôi không thể nhớ mình đã đến đây bao giờ nhưng sao tôi thấy nó quen quá . - Đi thôi con mình về nào . Mẹ nói với tôi Chẳng phải mẹ đã .... sao giờ mẹ lại ở đây nhưng trông mẹ trẻ và đẹp quá cứ như là một thiên thần vậy . Bàn tay mẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi .... sao bàn tay tôi lại nhỏ vậy . Rồi tôi nhìn lại thân hình mình bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ chỉ mới 5 hoặc 6 tuổi gì đó chuyện gì đang sảy ra ở đây vậy . Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn khác nắm lấy bàn tay còn lại của tôi . Thì ra đó là một thằng bé khác nhìn nó rất dễ thương và nhìn nó rất quen nhưng toi không thể nhớ nổi nó là ai . Đầu óc tôi làm sao thế không biêt - Mai bạn lại đến nha . Mình sẽ chờ bạn . Tôi ngơ người ra không hiểu thăng bé đó đang nói cái gì thì thằng bé đó liền nói tiếp . Mình sẽ chờ bạn vì bạn là công chúa của riêng mình .... sau này mình sẽ lấy bạn ..... Rồi tôi bị mẹ kéo đi nhưng lời nói của thằng bé vẫn vọng mãi trong đầu tôi . Bỗng nhiên không gian chợt tối đen bàn tay mẹ cũng từ từ tuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi và tan biến . - Mẹ ... Mẹ ơi ! Đừng bỏ con ... con sợ lắm . Tôi gọi mẹ trong sự sợ hãi nước mắt tôi lại trảy ra . Người tôi rung lên vì lạnh . - Lạnh ... lạnh ... quá . Đó là câu nói cuối cùng và cũng là cảm giác cuối cùng tôi cảm nhận được rồi ở đằng xa có ánh sáng lóe lên và thứ ánh sáng tiến lại gần tôi bao trùm cả không gian xung quanh làm tôi chói cả mắt . Khi mở mắt gia thì tôi thấy mình đang căn phòng rất rộng lớn và được trang tri theo kiểu cung điện ngày xưa ... hay mình đang ở trong cung điện vậy nhỉ . Xung quanh tôi có rất nhiều người và ai cũng mạc lễ phục dạ hội và đeo mặt lạ hóa trang trừ tôi . Mà mọi bắt đầu tiến dần ra hai bên nhường đường cho một người đang từ trên cầu thang đi xuống nhìn cử chỉ và điệu bộ thì chắc anh ta là hòng từ hoặc doại loại là một nhân vật nào đó như vậy . Anh ta tiến gần đến tôi và trông anh ta cực kì sang trọng trong bộ lễ phục blockedblocked trắng và được trang trí những họa tiết bằng vải mài vàng , chiếc mặt nạ của anh ta cũng là màu vàng và có những họa tiết cực kì đẹp mắt . Chiếc mặt nạ của anh ta còn được gắn thêm 2 chiếc lông chim màu trắng ở hai bên làm tăng thêm vẻ sang trọng của anh ta .Anh nắm lấy tay tôi và thơm nhẹ lên nó một cái và từ từ nâng tôi lên còn tôi thì bị hành động của anh ta làm tê cứng hết mọi cảm giác nên chỉ biết làm theo . Vô tình tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta , anh ta cóa một đôi mắt thật tuyệt và hút hồn người khác và ngay khi nhìn vào đó tôi dường như đã bị anh ta thôi miên có thể tôi đã bị anh hút hồn mất rồi . Nhạc nổi lên và chúng tôi bắt đàu khiêu vũ , tôi không biết nhảy nhưng không hiểu tại sao hôm nay tôi lại nhảy được có thể là do sự dẫn nhịp của anh ta chăng . Sự uyển chuyển của từng bước chân và ánh mắt đầy mê hoặc của anh ta làm tôi có cảm giác mình đang lướt nhẹ nhàng trêm từng đám mây đang trôi bồng bềng . Nhạc chấm dứt tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả căn phòng nhưng tôi vẫn bị đôi mắt của anh ta lôi cuốn và tôi có cẳm giác có cái gì đó chạm nhẹ vào môi mình . Khi tôi nhận ra đó là môi của anh ta thì đầu lưỡi của anh ta đã chạm vào đầu lưỡi của tôi . Có một cảm giác thật kì lạ chạy trong con người tôi và nó ngày càng lớn dần và tôi không thể nào mà cưỡng lại được cảm giác đó và .... Khi tôi mở mắt ra thì có một sự tò mò cực kì lớn đang trỗi dậy trong tô :" anh ta là ai ?" đó là một câu hỏi tôi muốn có đáp án từ lâu , trong tất cả những giấc mơ của tôi anh ta đều biến mất trước khi tôi kịp nhìn thấy mặt anh ta . Và tôi nhẹ nhàng đưa tay tháo chiếc mặt nà kia ra .... Tim tôi đập nhanh chưa từng thấy và nỗi sợ hãi anh ta biến mất làm tôi càng lo lắng .... Không .... không tôi đã nhìn thấy gương mặt đấy ..... - Không ! Giật mình hét lên và tôi đã thức giấc nhưng khuôn mặt của người đó vẫn như đang trước mặt tôi người đó là Hùng . Người mà tôi luôn luôn gặp trong những giấc mơ từ nhỏ đến giờ lại là Hùng sao , tai sao lại là Hùng hay đó là duyên số của chúng tôi . Nhưng tôi vẫn thấy lạ một điều đó là vì sao lần này lại có sự suất hiện của một thằng bé vậy thằng bé đó có liên quan gì tới tôi ... Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định đi tắm cho tỉnh táo . Nhưng vừa bước xuống giường tôi có một giác khang khác tôi thây người mình hơi lạnh tôi vội cho tay sờ lên cỏ thì phát hiện ra một điều tôi không mặc áo . Tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới thì tôi cảm thấy cực kì shock vì tôi bây giờ tôi đang ở trong tình trang không mảnh vải che thân . Sao lại vậy quần áo của tôi đâu mất rồi rõ ràng hôm qua tôi có mặc quần áo mà , tôi vội vàng nhảy lên giường và lấy chăn quấn vào mình che thân . Nhưng khi vừa kéo chiếc chăn về phía mình thì trên giường lại xuất hiện một người cũng không có một mảng vài nào che thây cả thấy vấy tôi liền hét lớn . - A' a'a'a'..... Tiếng hét của tôi làm cho người kia thức giấc tình dậy và tôi nhận ra đó là Hùng Tôi lại hét lớn hơn . Hùng thấy tôi nhìn thấy mình trong tình trạng này lên cũng hốt hoảng hốt lên theo Tôi vội vàng quay mặt đi để tránh nhìn thấy hình ảnh Hùng đang khỏa thân trước mắt tôi còn Hùng thì vội vàng kéo trăn để che phần ... của mình . Lấy hết bình tĩnh tôi quay sang hỏi Hùng . - Chuyện ... này là ... như thế nào . Nhưng khi quay sang Hùng thì mọi sự bình tĩnh đã trở về "O" . Không lẽ .... chúng ta đã .... Cổ họng tôi nghẹn lại không dám nói từ tiếp theo . - Không .... Không ..... không phải như ngóc nghĩ đâu để anh giải thích .... Hùng bối dối trả lời tôi . - Còn không như tôi nghĩ ? Tối hôm qua trước khi ngủ tôi nhớ rõ ràng là mình còn mặc quần áo vậ mà khi ngủ dậy tôi đã chúng ta đã ngủ cùng 1 giường lại còn không mặc quần áo nữa vậy mà không sảy ra chuyện đó sao . Có là thằng ngốc mới nghĩ như vậy thôi anh .... đúng là đồ bỉ ổi . Tôi nhìn Hùng bằng ánh mắt khinh miệt . Tôi cứ nghĩ là anh ta là người tốt , thật cao thượng và còn thích anh ta nữa vậy mà không ngờ anh ta là người như vậy . Lợi dụng lúc tôi ốm không còn tý sức lực nào để làm chuyện đó tôi thật đã lầm khi đã nghĩ tốt về anh ta . - Không phải ! Nhóc nghe anh giải thích đã. - Còn giải thích gì nữa sự việc đã dành dành như vậy rồi . Không biết anh ta định giải thích gì nữa - Chuyện đó là ... - Hai đứa chưa dậy hả sáng rồi đó . Tiếng bà đang đi lên cầu thang . - Dạ .... ứ ứ . Tôi đang nói cho bà vào cứu thì bị Hùng lấy tay bịt miệng lại không nói được gì nữa cả . - Dạ bọn cháu dạ dồi , bọn cháu xuống nhà ngay đâu ạ . Hùng trả lời bà - Ùh xuống nhà ngay nha . Rồi tiếng bước chân bà nhỏ dần chắc bà xuống nhà rồi . Tôi quay ra nhìn Hùng thì mới biết Hùng đang nằm đè lên người tôi và Hùng đang nhìn tôi chăm chằm . Tôi vội đẩy Hùng ra vì tim bỗng dưng đập mạnh mặt tôi đang nóng bừng lên . - Anh ... anh làm cái gì vậy. Đừng tưởng làm như vậy là xiong nah tôi sẽ nói với ông , bà về chuyện này . Tôi quay đi và nói . - Tùy nhóc thôi , anh làm vậy tất cả là vì nhóc mà thôi . Hùng ngồi dậy mặc quần áo vào . Nhóc mặc quần áo rồi đi xuống nhà đi không ông bà lo đấy , còn vì sao anh làm vậy anh sẽ nói sau . Rồi Hùng đẩy cửa bước xuống nhà . - Này ... này đừng có àm bỏ đi như vậy chứ , định trốn tránh trác nhiệm hả . Tôi chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã biến mất sau cánh cửa rồi . Thật tức chết đi mất thôi sao anh ta có thể làm vậy với mình được chứ , được anh không muốn cho ông bà biết để dễ xử lý và trốn tránh trách nhiệm sao đừng có mơ tôi sẽ không cho anh biết tay . thì ra dạo này anh ta tốt với mình để lấy lòng , dể mình tin anh , thân thiết với anh ta và khi mình không đề phòng thì ... sao mình lại có thể mắc lừa anh ta như vậy cơ chứ . - Ngốc quá mà . Nhưng nếu mình nói chuyện này ra thì sao nhỉ ông bà sẽ nói cho ba và dì biết . Không được nếu nói ra mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào mà mình lại không có bằng trứng gì nữa chứ lỡ mọi người không tin mình thì sao . - Trời ơi ! Làm sao đây . Thôi tốt nhất là nghe theo anh ta vậy chờ đến khi nào có bằng chứng thì lật lại anh ta cũng không sao . Quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn mà . Rồi tôi cầm quần áo của mình bước vào nhà tắm . - Ông bà về khi nào vậy . Tôi nói khi vừa bước vào bếp - Ông bà mới về tầm sáng . Đãng nhẽ chiều ông bà mới vè nhưng không hiểu sao thấy nóng ruột nên về sớm may mà ở nhà không có chuyện dì . - Bà cứ lo xa bọn lớn rồi mà , không co gì sảy ra đau . phải không nhóc? Rồi Hùng quay sang tôi với một ánh mắt làm tôi cực kì khó hiểu nhưng tôi biết anh ta đang có ý gì . - Dạ , anh Hùng nói đúng đó bà . - Thế Tiến nó đi khi nào vậy ? Ông hỏi Làm tôi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua và khẽ dùng mình . - Anh ấy đi ngày hôm qua nghe anh nói thì hôm nay anh ấy phải đi học rồi . Hùng trả lời . A`h ông ơi .... Rồi Hùng bắt đầu chuyển chủ để vì chắc là lúc này tôi không muốn nhắc đến Tiến . Không hiểu sao cho dù Hùng đã lấy đi mất lần đầu của tôi vậy mà sa tôi vẫn thích anh ấy đến vậy . Không hiểu sao mỗi ánh mắt và nụ cười của anh đều ám ảnh tôi " Nhóc anh muốn giải thích rõ với em .Hãy đến chỗ X Y Z " Tôi đọc mảnh giấy được để trên bàn mà lòng đầy lo lắng không biết anh ta sẽ giở trò gì nữa đây nhưng cãi chỗ đó là cái nơi khỉ khỉ nào không biết mình có biết gì về đường với chả lối của nơi này mấy đâu . - Ông ơi cãi chô X Y Z nằm ở đâu vậy . Không biết làm thế nào nên tôi đành hỏi ông vậy . - Bây giờ cháy đi như thế này nhé .... Phải cố gắng lắm tôi mới nhớ được đường đến nơi đó và cũng phải mất gần 1 tiếng đồng hồ tôi mới đến được nơi đó . Nhưng trước mặt tôi là một trường mầm non " Sao Mai " co vẻ như nó đã bị bỏ hoang vai năm nay rồi nhưng tôi cảm thấy nó rất quen . Tôi đảy cửa bước vào thì thấy có một tấm biển có gi dòng chữ . " Hãy tìm đến vườn trường nơi có 2 cái xích đu đó . Anh ở đó !" - Anh ta định chơi trò trốn tìm sao ? Rồi tôi dựng xe xuống và tìm ra cái vườn trường nó nằm ở đâu giữa cãi nơi bỏ hoang này . Tôi đi ngang qua nhưng phòng học bỏ hoang nhưng bên trong tường vẫn còn nhìn thấy những hình vẽ vui nhộn của những con vật đày ngộ nghĩnh , hay là những bức tranh vẽ nguệch ngoạc của những đứa bé đã từng học ở đây . Bông tôi dừng lại trước một phòng học mà trên bức tường có có vẽ một bức tranh rất đẹp vẽ 2 đứa bé nhìn rất dễ thương. Nhưng tôi nhận ra đó không phải nét vẽ của bọn trẻ mà của một người lớn bên dưới có gui dòng chữ " Công chúa của anh anh nhớ em nhiều lắm ! Anh sẽ tìm em cho dù có mất bao lâu đi chăng nữa anh cũng sẽ phải tìm ra em công chúa của anh ." Không hiểu ai đã viết những cái này nhỉ nhưng thấy nét chữ đã mờ đi thì có thể nó đã được vẽ cách đây khá lâu . Tôi đi hết dãy phòng học và đi lòng vòng một lúc giữa cái trừong bỏ hoang và cỏ dại đã làm chop nó trở nên tồi tàn nay mới tìm thấy vườn trường . Gọi là vườn trường thôi nhưng tôi chả thấy nó giống vườn trường ở điểm nào cả chỉ còn có mỗi cái bẫy cát và ở giữa có 2 cái xích đu thôi còn xung quanh cỏ đã đã mọc um tùm làm nó giống chõ bỏ hoang hơn mà thật ra nó là chỗ bỏ hoang mà . Nhưng Hùng đang ở đâu tôi có thấy ai đâu tôi tiến đến chỗ hai cái xích đu và ngồi vào đó đợi . Không hiểu sao tôi thấy nơi này thật thân quen với mình nhưng không sao nhớ được mình đã đến đay bao giờ và khi nào nữa . - Đến rồi đó hả ? Có tiếng người ở đằng sau tôi quay ra thì thấy Hùng đứng đàng sau tôi tư bao giờ. - Anh muốn nói truyện gì . Anh đang nợ tôi một lời giải thích về chuyện đêm qua đấy . - Anh biết nhưng anh có chuyện khác quan trong hơn muốn nói với em . - Chuyện gì . Tôi lạnh lùng . - Về em , về quá khứ bị đánh mất của em . Mặt Hùng có vẻ hình sự . - Quá khứ bị đánh mất của tôi thật nực cười . Tôi cười khẩy Hùng rồi nói tiếp . Hôm nay trời nắng nên anh bị ấm đầu hả . - Không anh không bị ấm đầu đâu . rồi Hùng ngồi xuống cái xích đu bên cạnh tôi rồi nói tiếp . Cái tai nạn chết tiết đó đã lấy mất trí nhớ của em sao . - Tai nạn ! Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ bị tai nạn cả nghe chưa có thể anh nhầm tôi với ai khác rồi . Tôi bực mình rồi định bỏ về thì Hùng kéo tai tôi lại . - Không anh không nhầm , người đó chính là em mà anh không nhầm tại sao em có thể quên anh được chứ . Em không nhớ gì hết sao về nơi này , về anh và cả lời hứa của chúng ta sao ? - Anh bị làm sao vậy , bỏ tay tôi ra anh làm tôi đau đo . Tôi bắt đầu to tiếng nhưng Hung không những không bỏ tay tôi ra mà còn kéo tôi lại và ôm tôi vào lòng nữa . - Không anh không bỏ . Em là của anh , anh không thể bỏ em ra được , anh sợ bỏ ra mình sẽ không thể tìm lại em được . - Anh làm cái gì thế . Tôi đẩy Hùng ra và Hùng ngã lăn trên cát - Em không nhớ gì hết sao ? Ngay cả anh mà em cũng không nhớ sao ? Anh mà biết thằng nào mà lái chiếc xe máy đó anh sẽ giết chết hắn vì hắn mà em quên mất anh và lời hứa giữa chúng ta . Hùng la lên và bát đầu gào khóc nước mắt Hùng băt đầu trào ra như đứa trẻ . - Hùng àh ! Em nghĩ anh đã nhầm anh với ai khác rồi . Em không phải là người mà anh đang tìm đâu. - Không đúng là em mà , anh không nhầm . Hùng mất bình tĩnh và ôm trặt lấy tôi . - Đã nói không phải em mà . Rồi tôi bỏ chạy . - Vậy em nói sao về cái vết sẹo trên đùi của em . Cái thẹo sao anh ta lại có thẻ biết về cái thẹo đó của mình được chứ , chắc tại anh ta nhìn thấy trong lúc hôm qua cởi quần áo mình chăng . Nhưng biết đâu mình là người anh ta tìm vì mình thấy nơi này cũng khá quen .... Rầm Mải suy nghĩ tôi không để ý đường và đâm luôn vào cái cây gần ngay đó mài mọi thứ quanh tôi mờ dần đi và tôi không còn biết gì nữa ....
- Mẹ hôm nay chúng ta đi đâu vậy ? Không phải đi học hả mẹ ? Tôi hỏi mẹ khi thấy mẹ không đi theo đường mọi hôm đến trường . - Con quên hôm nay mẹ nên thành phố tìm nhà sao , nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi . Mẹ trả lời tôi . - Vậy con được lên thành phố cùng với mẹ hả ? Thích quá ! - Không mẹ đi một mình thôi còn con sẽ đến trường Sao Mai chơi với dì Hảo . Dì Hảo là bạn của mẹ và dì cô giáo mầm non đó , con chơi với dì đến chiều rồi mẹ đến đón . - Mẹ nhớ đến đớn con sớm đó nha . Tôi trả lời mà giọng buồn thiu . - Tất nhiên rồi . Trong lòn tôi lại lo láng không biết ở đó có ai chơi với tôi không và dì Hảo như thế nhỉ ? Chỉ vài phút sau tôi đã đến trước cổng trường Sao Mai nhìn chả khác gì mấy với trường Kim Đồng mà tôi vẫn học gì cả . - Hảo ! Hảo ơi mình nè . Mẹ vẫy tai gọi một người phụ nữ mặc một cái áo mà Hồng tóc bện so 2 bên nhìn trông rất trẻ . Thấy mẹ tôi gọi người đó liền tiến gần tới 2 mẹ con tôi . -Hai mẹ con đến lâu chưa . Dì Hảo vui vẻ nói . Đây là Trang con trai bạn hả nhìn thằng bé xính quá , nếu bạn không nói trước mình tưởng nó là con gái cơ. - Mẹ con mình mới đên thôi , chào dì chưa con . Mẹ nhắc tôi . - Con ... chào dì . Tôi lí nhí . - Dì chào con . - Hảo này hôm nay cho mình gửi cháu nha , hôm nay mình phải lên thành phố xem nhà với anh Phan . Nghe anh nói anh mới tìm được một ngôi nhà ưng ý lắm và nói mình nên xem nếu đồng ý anh sẽ mua luôn . - Vậy hả , nhất cậu đấu nha cưới được người vừa đẹp trai lại chịu khó bây giờ thì tiền đồ lại đang rộng mở nữa . Mẹ tôi không nói giò chỉ mỉm cười . Thôi đi đi mình trông cháu cho . Rồi dì Hào bế tôi ra khỏi yên se và nói . - Hôm nay cởn đây chơi với mẹ Hảo nha . Dì thơm nhẹ vào mà tôi . - Mẹ ơi ! Me ơi ! Tôi bị dì làm sợ hãi và gọi mẹ . - Con ở đây chơi với dì ngoan nhé , chiều mẹ về mẹ mua quà cho . Rồi mẹ quay xe và đi mất . Tôi rất muốn khóc nhưng không thể khóc được vì mẹ nói nếu tôi khóc mắt sẽ sưng lên và tai dài thêm và trở thành một con thỏ xấu xí nên tôi không khóc . Rồi dì Dảo bế tôi và lớp Chào các con . Dì hảo vui vẻ nói với lũ trẻ ở trong lớp . - Chúng con chào cô . Lũ trẻ đồng thanh đáp lại . - Các con ngoan lắm , hôm nay lớp có thêm một bạn mới . Đó là bạn Trang , con xuóng kia ngồi đi . Hì Hảo chỉ vào 2 chỗ còn trống cuối lớp và đẩy tôi đến đó . - Các con chơi với nhau vui vẻ nha . - Con chào cô , xin phép cô con vào lớp ạ . Đó là tiếng nói của một thằng bé cực kì dễ thương ngoài cửa lớp . - Hùng sao hôm nay đến muộn vậy . Dì Hảo ân cần hỏi . - Dạ hôm nay ba con ngủ quên nên đưa con đi hơi trễ ạ . Thằng bé đó ngoan ngoãn trả lời . - Con vào lớp đi . Rồi thằng bé đó cất cặp và tháo giày bước vào lớp dồi về chỗ của mình . Chỗ của thằng bé đó chính là chỗ cạnh tôi , thấy tôi là học sinh mới nên thằng bé đó cứ nhìn tôi chằm chằm . Rồi thằng bé đó quay sang thằng bé nói chuyện . - Ai vậy mày . - Dạ học sinh mới đó dại ca . Nghe thấy câu trả của thằng bé kia mà tôi bất ngờ vì nhìn nó dẽ thương thế kia mà lại làm đại ca của cái lớp này ghê thật . Nghe thấy thằng bé kia trả lời xong thằng bé đó quay sang tôi mỉm cười làm quen . - Bạn là học sinh mới hả . Tôi khẽ gật đầu . Vậy mình làm quen nha , mình tên Hùng còn bạn ? - Mình ... tên Trang . Tôi trả lời . - Bạn tên Trang .... bạn là con gái hả . Thằng bé đó nhìn tôi một lúc rồi phán như vậy . - Không , mình là con trai mà . Tôi trả lời . - Vậy tên bạn kì cục ghê nghe như tên con gái vậy . Thằng bé đó cười vui vẻ còn tôi chả thấy gì buồn cười cả nên ngồi yên . Từ nhỏ tôi đã không như những đứa trả khác , lúc nào tôi cũng có những suy nghĩ và hành động già trước tuổi . Nhìn thấy những đứa trẻ khác vui vẻ , hồn nhiên mà tôi thấy thèm và ước được như chúng nó nhưng sao khó quá . Lúc nào tôi cũng thấy mình lạc lõng giữa thế giới này nhìn những đứa trẻ trong lớp đang vui vẻ chơi đùa tôi thấy tủi thân quá . Bông nhiên tôi nhớ mẹ , nhớmej vô cùng vì chỉ có mẹ là người thân thiết với tôi nhất . - Bạn sao vậy không vui sao , mình chỉ đùa thôi bạn đừng buồn nha . Thằng bé đó hốt hoảng khi thất tôi ngồi yên và đôi mắt long lanh bởi những giọt nước mắt sắp trào ra . Đừng ... đừng khóc mà . - Này cầm lấy . Rồi Hùng móc trong túi ra một chiếc kẹo mút lại là màu hồng vị dâu mà tôi thích nữa chứ với vẻ tiếc nuối . Của ba cho mình đó . Rồi Hùng dúi vào tay tôi với vẻ cũng rất tiếc nuối ,tôi chả thcish kẹo mút chút nào nhưng vì nó màu hồng nên tôi cầm nấy . - Sao bạn không ăn đi . Rồi Hùng giật chiếc kẹo lại bóc vỏ rồi đút và miệng tôi rồi cươi còn tôi thì chỉ theo phản xạ mà mở miệng ra khi chiếc kẹo đến gần ma thôi . Vậy là bạn đã ăn kẹo của mình rồi thì đừng có khóc nữa nha . Mình không thích nhìn thấy bạn khóc đâu , bạn mà khóc là cô lại la mình đó . - Ngoài kia nắng đẹp quá hay mình ra đấy chơi đi . Hùng nói và chỉ ra ngoài chời . - Nhưng còn cô .... - Không sao đi theo mình . Hùng kéo tay tôi chạy ra ngoài trời . Hùng làm tôi khó hiểu vì Hùng đâu có nghịch đâu lại còn rất dễ thương nữa kia mà sao lại được ton làm địa ca vậy . Hùng cũng làm tôi bất ngờ vì suy nghĩ của Hùng cũng rất giống tôi có những suy nghĩ rất người lớn . Tôi chỉ biết chạy theo Hùng nhưng sao tôi thấy rất vui và bỗng nhiên tôi thấy nắng hôm nay đẹp thật không gay gắt , không khó chịu mà rất dịu dàng chiếu xuống sân trường . Những cơn gió thì nhẹ nhàng lướt qua , luồn vào mái tóc của tôi như đang thì thầm một điều gì đó . Đang chạy đột nhiên Hùng dừng lại ở giữa 1 bãi cát lớn cũng quanh là những bồn hoa dang khoc sắc . Do theo quán tính tôi tý ngã may mà hùng đỡ kịp không lag tôi hôn cát mất rồi . Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà tôi đã nhìn chăm chú vào 2 chiếc xích đu ở trong sân . - Bạn cũng thích chơi hả . Tôi gật đầu . Vậy mình thi xem ai đu cao hơn nha . Rồi tôi và Hùng bắt đầu ngồi lên hai cái xính đu và bắt đầu cuộc thi của mình . Cả buổi ngày hôm đó tôi chỉ chơi với Hùng thôi và chúng tôi chơi với nhau rất vui . Ngay cả ăn cơm chúng tôi cũng ăn cùng nhau nhờ vậy mà tôi ăn được nhiều hơn bình thường . Đi ngủ chúng tôi cũng ngủ gần nhau và hôm nay tôi rất vui khi có một người bạn hiểu mình và chơi với mình vui vẻ đến thế - Nè trốn ra đây chơi một mình là không được nha . Tôi đang xây lâu đài cát ở sân trường thì Hùng không biết đứng sau tôi từ bao giờ lên tiếng làm tôi giật cả mình . - Àh .... Tại lúc mình dậy bạn vẫn còn ngủ nên .... Tôi thanh minh , nhìn vẻ mặt Hùng hơi nghiêm trọng làm tôi hơi ấp úng . - Không sao . Vè mặt Hùng lại trở về như bình thường với nụ cười tươi trên môi làm tôi bớt áy anys . Đi theo mình . Bỗng nhiên Hùng nắm nấy tay tôi và kéo đi . - Đi ... đâu vậy . Tôi thắc mắc nhưng vẫn bị Hùng kéo đi . - Rồi bạn sẽ biết , nhanh lên nào . Hùng giục làm tôi bước nhanh hơn nhưng trong lòn vẫn tò mò không biết là mình sẽ đi đâu . Chúng tôi dừng lại ở cửa lớp học , tôi thấy khó hiểu chỉ là về lớp học thôi mà sao Hùng có vẻ bí ẩn vậy . - Đây là lớp học của bạn mà , vậy sao không nói sớm vậy . Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời của Hùng thì tô đã nghe thấy những tiếng lao sao ở trong lớp nên nhìn vào . - Cô ơi tuần này con rất ngoan cô cho con đóng vai công chúa nha . Một cô bé có hai bím tóc 2 bên rất dễ thương năn nỉ dì Hảo . - Ùh bé Loan tuần này rất ngoan nên cô sẽ cho con đóng vai công chúa . Bạn Hùng đâu rồi hôm nay đến lượt Hùng đóng vai hoảng tử mà ? - Dạ con đây . Nhưng con không muốn bạn Loan đóng công chúa với bạn Loan đâu ... con muốn Trang là đóng vai công chúa với con cơ . - Hùng con nói cái gì vậy , Trang là con trai cơ mà sao có thể đóng vai công chúa với con được . Con hãy dóng cùng với Loan nha ! Dì Hảo thuyết phục Hùng . - Không con không muốn . Hùng cương quyết . - Nhưng mà Trang là ... - Nếu Trang không là công cháu của con , con sẽ không đóng vai Hoàng tử nữa . Hùng vẫn cương quyết như cương quyết . - Thôi được Rồi Tảng ra đây với dì nào . Dì Hảo phải nhượng bộ . Tôi thì chả hiểu gì về chuyện này cả , dì Hảo là cô giáo mà lại phải nhượng bộ một đứa bé chuyện này ngoài sức tưởng tượng của tôi . Chắc tại Hùng quá gan lì và bướng bỉnh nhìn thái độ lúc nãy và những lúc Hùng chơi với những người khác làm cho tôi nhận thấy điều này . Nhưng cái chò Hoàn tử công chúa này là như thế nào . - Dì ơi ! Tôi lí nhí gội dì Hảo trong khi gì đang cố trang điểm cho tôi một chút để đóng vai công chúa . Mà dì cũng không phải tốn công mấy vì lúc đó tôi cũng khá giống con gái rồi . - Gì vậy con . Dì Hảo nhẹ nhàng nói . - Cái trò hoàng tử , công chúa này là sao vậy ? Con chả hiểu gì cả . - Không có gì đâu con , chỉ là thỉnh thoảng là sau khi kể xong một câu truyện cổ tích nào đó để khen thưởng những ai ngoan trong tuần dì cho bọn chúng đóng một vở kịch nho nhỏ về câu truyện vừa kể xong đó thôi . Hôm nay con sẽ đóng vai công chúa lọ lem trong hôn lễ của hai người . - Ra vậy nhưng sao lúc nãy dì lại đồng ý để con đóng vai công chúa vậy . Tôi lí nhí . - Không nhượng bộ thằng bé đó mới là lạ , ở lớp bình có gì không đúng ý nó là nó quậy tung lớp lên đó . - Nhưng mà con đâu có thấy như vậy đâu . Tôi thắc mắc . - Tại hôm nay có con mơi tới nên nó vậy còn ngày thương thì khác đó . Mà con là người duy nhất làm nó vui như vậy khi ở lớp đó ... Wua nhìn con như thế này không ai nói con là con trai đâu , nhìn con giống một công chúa lắm đó . Con ở trong đây nha vày tí nữa ..... Dì tiếp tục thì thầm vào tai tôi . ..... Sau khi hoảng tử tìm được lọ lemhoàng tử rất vui mừng và quyết định lấy lọ lem làm vợ . Hôm nay là hôn lễ của hai người . Tiếng dì Hảo kể mới thật cuốn hút và cũng làm cho tôi hồi hộp chờ đến phần mình được ra diễn đóng vai lọ lem . Không để hoàng tử của chúng ta đợi lâu nữa xin mời nàng lọ lem của chúng ta tiến ra đại sảnh để bắt đầu buổi hôn lễ nào . Hồi hộp quá không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào nhỉ đây là lần đầu tiên mình đóng kịch nữa chứ . Lấy hết can đảm tôi bắt đầu tiến ra ngoài sân khấu . Vừa mới bước ra thôi tôi đã thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi làm hai má tôi ửng hồng . Nhưng có một điều lạ là mọi người đều nhìn tôi với một cùng một cách là mắt chữ o mồm chữ a nhưng tôi vẫn cố đi đến bên cạnh Hùng . Tôi để ý thì thấy Hùng nhìn tôi chằm chằm và không chớp mắt phải đến khi dì Hảo nhắc khéo Hùng mới thôi . - Tôi thay mặt vị hoàng tử và nàng lọ lem đây xin được bắt đầu hôn lễ của chúng ta . Dì Hảo bắt chiếc thật giống mấy ông cha sứ trên ti vi . Sau đây tôi xin hỏi hoàng tử của chúng ta . Con có đồng ý lấy nàng lọ lem đây làm vợ cho dù ốm đau , bệnh tật con vẫn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô ấy cho đến suốt đời không ? - Con đồng ý . Hùng trả lời ngay sau câu nói của dì Hảo và quay sang tôi khẽ mỉm cưởi . - Còn con lọ lem .Con có đồng ý lấy hoàng tử đây làm chồng cho dù ốm đau , bệnh tật con vẫn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cậu ấy đến suốt đời không ? - Dạ con ... Tôi ngập ngừng không hiểu sau tôi lại lo lắng hồi hộp đến vậy . Đâu chỉ là tôi đang dóng một vở kich thôi mà nhưng sao tôi có cảm giác mình đang là một cô dâu thật sự và sắp đưa ra một quyết định trọng đại cho cả cuộc đời mình như trên ti vi vậy . Mọi người đều đang nhìn tôi và họ dường như cũng đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của tôi . Đặc biệt là ánh mắt của Hùng nó nói lên là Hùng đang rất nóng lòng chờ đợi câu trả lời điều đó lại làm tăng thêm sự hồi hộp của tôi . - Đừng quá hồi hồi hộp vậy con chỉ là đóng kịch thôi mà . Dì Hảo thì thầm vào tai tôi mà nó dường như đang làm cho tôi chở lên bình tĩnh hơn . - Dạ con đồng ý . Tôi chả lời mà lũ trẻ bên dưới vỗ tay ầm ầm có lẽ chúng nghĩ đây quả là một kết thúc có hậu cho câu chuyện mà thường thì chúng vẫn được nghe mọi người kể . Nhưng nhìn thái độ của bọn chúng tôi đủ hiểu sự lo lắng , hồi hộp của lũ trẻ khi chưa nghe được câu trả lời của tôi cóa thể chúng sợ tôi sẽ thay đổi kết thúc câu chuyện chăng . Nhưng đặc biệt hơn là nhìn thấy sự trở lại của nụ cười trên gương mặt của Hùng không hiểu sau Hùng lại vui khi nghe câu trả lời của tôi đến vậy . Nhưng một diều lạ nữa là trong lòng tôi lúc này có một cảm giác vui sướng và hạnh phúc cực kì khó tả . - Ta tuyên bố từ nay hai con đã trở thành vợ chồng các con có thể ... Dì Hảo không dám nói tiếp những từ tiếp theo vì lúc bấy giờ dì mới nhớ mình đã quá nhập vai vào nhân vật cha sứ mà quên đi chúng tôi chỉ đang đóng kich và độ tuổi của chúng tôi bây giờ chưa nên nghĩ tối điều đó . Nhưng mà dường như Hùng cũng biết là dì Hảo định nói gì và chỉ trong vài giây ngắn ngủi Hùng đã khẽ đặt lên má tôi một nụ hôn như là một minh chứng cho tình cảm của vị hoàng tử và nàng lọ lem .Tách ... nhưng không biết do chuẩn bị trước hay không mà dì Hảo đã kịp chụp được một tấm hình trong giây phút lãng mạn đó của chúng tôi . .......... Hôn lễ đã kết các vị đại khác đã được các vị phụ huynh của họ dón về nhà bây giờ ở lớp chỉ còn có tôi công chúa lọ lem và hoàng tử Hùng đang ngời ngoài cửa lớp chờ các vị phụ huynh đến đón về , dì Hảo thì đang dọn dẹp cái "bãi rác " vửa được tạo ra sau hôn lễ vửa rồi . - Bạn sao vậy . Hùng hỏi khi nhìn thấy thái độ khác thường của tôi . - Mình lo quá sao giờ này má vẫn chưa đến đón mình về mọi lần má đâu có đến đón mình muộn vậy đâu. - Đừng lo mà rồi má bạn sẽ đến đón bạn thôi , hôm nao ba mình cũng đến đón mình muộn như vậy đó , có bữa cô giáo còn phải đưa mình về nữa cơ . Hùng mỉm cười an ủi tôi .Ngồi xuống đây . Rồi Hùng đưa tay kéo tôi ngồi xuống cạnh Hùng . - Nhưng mình sợ bị bỏ rơi lắm , mình chỉ có ba,má là người thân thôi nếu họ mà bỏ mình,mình không biết mình sẽ ra sao . Không hiểu sao từ nhỏ suốt ngày tôi mơ thấy mình bị ba má bỏ rơi và chỉ còn lại một mình nên tôi sợ điều đó sảy ra lắm . - Không sao đừng sợ mà mình sẽ bảo vệ bạn . Rồi Hùng choàng tay kéo tôi ngả vào lòng mình rồi vỗ vệ an ủi . Còn tôi thì đang rất lo sợ nên được sự che chở của Hùng tôi chỉ biết ngồi yên trong vòn tay Hùng mà thôi . - Từ nay bạn không cần phải sợ nữa , nếu họ bỏ rơi bạn mình sẽ ở bên cạnh bạn bảo vệ và che trở cho bạn . Bạn yên tâm mình sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn đâu mình hứa đó công chúa - Mình không phải là công chúa đâu , mình là con trai mà vửa rồi chỉ là đóng kich thôi . Tôi thanh minh - Với mọi người thì như vậy nhưng với mình thì bạn là công chúa và mình sẽ mãi lag công chúa của mình . Không hiểu sao lúc này Hùng lại nói chuyện cứ như người lớn vậy . Từ trước đến nay bạn là người duy nhất thân thiết với mình như vậy đó mình nghĩ mình sẽ cô đơn và sẽ không bao giờ có một người bạn nào nhưng khi gặp bạn mình đã nghĩ khác đi đó . Hùng thật giống mình cũng không có một người bạn nào cả . Hãy hứa bạn sẽ mãi mãi ở bên mình và làm công chúa của mình nha . Lúc này tôi mới quay sang nhìn ánh mắt của Hùng ánh mắt đó ẩn chứa sự cô độc và nó đang nan nỉ tôi hãy hứa ở bên cậu ấy mãi mãi nhưng không hiểu sao mà Hùng lại có suy nghĩ nhưu vậy khi chỉ có 5 tuổi vậy . - Hãy hứa với mình là bạn sẽ mãi mãi ở bên mình nha . Ánh mắt của hùng làm tôi dao đong và tim tôi lúc đó đập nhanh đến mức nó muốn nhay ra khỏi lồng ngực. - Mình ... mình hứa . Tôi trả lời . - Cảm ơn bạn . Rồi Hùng ôm chặt tôi vào long nhưng tôi không cảm thấy khó chịu mà lại cảm thấy ấm áp lạ thường và còn cảm thấy dường như Hùng đang che chở bảo vệ cho tôi... ........ - Dậy nào , về nhà thôi con . Tiếng mẹ đánh thức tôi dậy - Mẹ đến đón con rồi sao ... sao hôm nay đến muộn vậy . Tôi lờ đờ mở mắt và nhìn thấy mẹ liền ôm chầm lấy mẹ. Con tưởng mẹ bỏ rơi con rồi . - Mẹ xin lỗi , lần sau không thế nữa đâu . Làm sao mẹ có thể bỏ rơi con được chứ . Thôi chàodì , chào bạn rồi đi về con . - Con chào dì , mình chào bạn . - Ùh hai má con về nha . Dì hảo chào hai má con tôi Rồi tôi theo má đi về mà bỏ quên đi mất một người và cũng vô tâm không để ý đến ánh mắt người đó đang dõi theo từng bước chân của hai má con chúng tôi . - Trang àh! má xin lỗi nha tai má bận chuyển nhà nên đến đón con hơi muôn . Dể chuộc lỗi với con má bảo ba nghỉ việc đến đón hai má con mình về kìa . Rồi má chỉ ra chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ngoài cổng . Còn một tin nữa má muốn báo cho con là mai con sẽ được chuyển đến trương mới đó con có thích không . - Trường mới ! Câu nói của má làm tôi sững người . Nghĩa là không phải là con được chuyển đến đây học sao . - Đúng rồi vậy con tưởng con được chuyển đến đây học sao . Hôm nay má chỉ gửi tạm con ở đây để đi chuyển nhà thôi . Thôi lên xe đi con . Vậy là mai tôi không phải đến đây nữa sao , tôi sẽ không được ở bên Hùng nữa sao . Vậy mà lúc nãy nãy tôi không đẻ ý đến thái độ của Hùng vậy mà tôi con hứa là ở bên cạnh cậu ấy nữa . Không tôi phải nói cho cậu ấy biết . - Trang ! Trang con chạy đi đâu vậy . Mặc kệ tiếng má gọi sau lưng tâm trí tôi lúc này chỉ biết là hải tìng bằng được Hùng mà Thôi . Nhưng cậu ấy đâu rồi ở trong lớp học không có hay là cậu ấy đên .... đúng rồi . - Hùng ! ... Bạn đây rồi . Tôi vừa nói vừa thở dốc . Hùng dừng đu lại nhìn tôi . - Bạn chưa về sao , bạn sợ mình phả ở một mình hả. Không sao đâu mình quen rồi mà . Hùng mỉm cười nụ cười ấy mới đẹp làm sao . Mai bạn nhớ đến nha . - Mai mình không đến được nữa đâu . Hùng chạy đến bên cạnh tôi đặt hai tay lên vai tôi mà hỏi . - Sao lại vây ? - Mai nhà mình sẽ chuyển lên thàn phố và mình sẽ chuyển lên đó học luôn . Không hiểu sao lúc đó tôi ôm lấy Hùng . Mình không muốn chuyển đi mình muốn ở đây học với bạn cơ . Và cũng đưa tay ôm lấy tôi . - Trang về thôi con . Rồi má kéo tôi ra khỏi Hùng . Đi vè nào . Mẹ dỗ dành tôi và kéo tôi đi . Ánh mắt Hùng nhìn tôi làm nước mắt tôi bắt đàu chảy ra ,thực sự tôi không muốn xa hùng chút nào cả Hùng là người bnaj đầu tiên của tôi , tôi không muốn xa Hùng . - Trang con làm gì vậy . Tôi chạy đến bên Hùng ôm lấy Hùng và thì thầm vào tai Hùng - Bạn hãy nhớ mình đừng quên mình .Mình sẽ quay lai tìm bạn hãy nhớ lấy điều đó nha . Mình sẽ không bao giờ quên bạn đâu hoàng tử của mình . Rồi tôi nhẹ nhàng đặt lên môi Hùng nụ hôn đầu đời của mình . Đừng quên mình nhé . Rồi tôi bỏ Hùng ra và chạy đi , nước mắt tôi lại rơi và ngày càng nhiều và ..... Rầm .... điều cuối cùng tôi còn nhớ là có tiếng ai đó nói " Mình sẽ không bao giờ quên bạn đâu công chúa của mình " rồi có cái gì đó lao thật nhanh tới tôi. Đầu tôi đập mạnh xuống đường và tôi khồng nhớ gì cả và những gì đẫ xảy ra đều biến mất hết như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi . ................ - Nhóc ! Nhóc em có sao không . Tỉnh lại đi mà . Tôi khẽ mở mắt ra ánh sáng mặt trời làm tôi chói mắt nhưng tôi vẫn nhận ra khuôn mặt của Hùng . Khuôn mặt điển trai của anh giờ đã tái nhợt đi bởi lo lắng . Tuy tôi đã tỉnh lại nhưng khuôn mặt đo vẫn còn hiện rõ sự lo lắng . - May quá em tỉnh lại rồi để anh đưa em đi bệnh viện nha . Tôi lắc đầu và đưa tay lên sợ khuôn mặt đang tái nhợt của anh . Cậu bé đúng là anh , đúng là anh rồi tại sao tôi lại không nhận ra mình ngay từ lúc nhìn thấy bức ảnh ở trong phòng anh chứ . Nhưng mà lúc đó mình đã nhớ lại đâu mà nhận ra anh , không ngờ sau bao nhiêu năm anh lại thay đổi nhiều vậy . - Cậu bé đó là anh . Tôi hỏi hùng còn hÙng thì không hiểu chuyện gì cả . Và tôi ôm lấy Hùng khẽ đặt lên đôi môi tái nhợt của Hùng nụ hôn thứ 3 của đời mình . - Em nhớ lại rồi , em nhớ lại tât cả rồi . - Thật không . Khuôn mặt Hùng thay đổi trạng thái rất nhanh tù lo lắng sang ngạc nhiên và Vui mừng . Em nhớ lại rồi hả ... Ơn trời . Rồi Hùng ôm chặt tôi vào lòng . - .... Sau tai nại đó em không còn nhớ gì về tuổi thơ của mình nữa . Nhiều lúc thấy mấy đứa ở lớp kể với | |
| | | fatbaby
Tổng số bài gửi : 13 Points : 17 Được cảm ơn : 0 Join date : 04/10/2011
| Tiêu đề: Re: tiếp truyện giấc mơ có thật( sr ăn cắp chủ đề...nhưng tui chờ hết đc ùi) 9/10/2011, 11:21 pm | |
| Nhiều lúc thấy mấy đứa ở lớp kể với nhau chuyện chúng nó còn bé tý mà em chả thể nhớ được gì cả về hồi đó dù có nhớ thì càng lại thấy đầu óc mình càng trống rỗng . Dồi dần đần lớn lên em cũng chẳng để ý đến chuyện đó và thầm nghĩ chắc tại lúc đó mình bé quá nên không nhớ . Tôi kể lại những gì sảy ra tiếp theo cho Hùng nghe . - Còn anh từ ngày đó trở đi anh không ngày nào anh không thể quên được em , đặc biệt là nụ hôn lúc đó . Và anh quyết định sẽ chờ em quay chở lại nhưng không thấy em , đến năm anh học lớp 6 thì gia đình anh chuyển lên thành phố sống và anh quyết định sẽ tìm em cho bằng được . Giọng Hùng có phần nghẹ ngào . - Anh nhận ra em từ lúc nào vậy ? Không biết lúc đó tôi súc động quá hay sao mà tôi lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đến vậy . - Ngay từ lúc đầu gặp em anh đã có cảm giác rất quen và anh đã có ý nghĩ là em là người anh đang tìm nhưng cho mãi đến tận hôm qua khi cởi quần áo của em anh mơi nhìn thấy cái sẹo ... anh mới chắc chắn đó là em . Vì ngày xưa có nghe dì Hảo nói em không sao sau vụ tai nạn đó em chỉ bị chấn thương ở đàu do đập đầu xuống đường và một cái sẹo ở chân do chiếc xe máy đó gây ra . - Ra là vậy ... Àh em muốn anh một câu . Hùng nói đến tôi mới nhớ cái vụ tối hôm có thật lag Hùng đã ... với tôi không . - Câu gì vậy . Hùng trả lời và nhìn xuống tôi tôi đang nép trong vòng tay hùng - Em muốn hỏi .... hôm qua chúng ta có ... có xảy ra chuyện gì không vậy . Tôi nói xong tôi cảm thấy nhẹ cả người vì cuối cùng mình cũng đã hỏi được câu hỏi đó . Nhưng hỏi xong tôi cũng chả vui được lâu thì tôi lại rơi và trạng thái hồi hộp và lo lắng chờ đợi câu trả lời của Hùng . - Em hỏi chuyện tối qua hả . Tôi khẽ gật đầu và chờ đợi câu trả lời của Hùng . Hôm qua giữa chúng ta có xảy .... chuyện .... Câu trả lời của Hùng làm cho tim tôi như muốn vỡ tung ra ra , cơn giận giữ của tôi đùng đùng nổi dậy . Tôi đẩy Hùng ra xa cho dù Hùng có thể là người tôi yêu nhưng tôi không thể tha thứ cho hành động đó của Hùng được , Hùng dám cương bức tôi trong lúc tôi đang mê man không làm chủ được bản thân đúng là ... đồ đáng ghét . - Anh là đồ đáng ghét ! Đồ xấu xa ! Tôi hét lên khuôm mặt đùng sát khí . - Em làm cái gì vậy anh đã nói hết đâu , giưa chúng ta hôm qua có sảy ra chuyện nhưng đó là chuyện gì thì phải để anh nói hết chứ làm gì mà nổi nóng giữ vậy . Bị đẩy bất ngờ xuống đất Hùng quát lại tôi nhưng không thể bằng tôi được ( tự đắc quá ) . - Vậy anh nói tiếp đi . Cố nén cơn giận tôi để cho Hùng giải thích để khi bị sử thì Hùng không có cơ mà oán trách tôi . - Thì hôm qua em bị sốt mà anh không có cách nào đẻ em hạ sốt cả nên trong khi đó em thì cứ có người lại miệng thì không ngớt kếu rét và thế là anh chỉ còn cách cởi hết quần áo của em ra . Này đừng có mà manh động nha anh chưa nói xong mà . Hùng vội nhảy ra xa khi thấy tôi không kìm chế được cơn tức giận của mình . - Anh còn nói gì nữa chuyện roc như ban ngày còn gì miệng anh vừa nói anh cởi quần áo của em rồi còn gì . Tôi thì đang tức sôi sục trong người . - Thì anh mới nói vậy chứ anh đã nói cởi ra để làm gì đâu sao em nóng tính thế . Hùng thanh minh .Anh chỉ cởi quần áo của em ra và quần áo của mình ra rồi lấy hơi ấm của cơ thể mình ủ ấm em thôi mà . Tôi sững người " ủ ấm" có thật là như vậy không nhỉ ? Chuyện lấy cơ thể mình để ủ ấm cho người khác tôi đã thấy người ta từng làm trên ti vi rồi những ngoài đời thì chưa thấy bao giờ . - Có thật là chỉ có như vậy không vậy ? tôi hỏi lại Hùng . - Thật mà , anh thể đó ! Nhìn vẻ mặt của Hùng lúc àn đáng yêu không chịu được gióng y một đứa trẻ vậy nếu không tức giận có lẽ tôi sẽ phì cười mất . Nhưng trên khuôn mặt đó thay đổi cảm xúc vô cùng nhanh chóng sang một vẻ vô cùng gian sảo . Thế em nghĩ giữa chúng ta còn có thể xảy ra chuyện gì nữa hay là em nghĩ tới chuyện đó ...? - Đâu có...anh... anh đừng có mà nghĩ bậy bạ đó . Tôi không ngờ mình đang thế chủ động lại bị chuyển sang thế bị động nhanh đến vậy , làm tôi không kịp chuẩn bị tinh thần nên vô cùng lúng túng . - Anh nghĩ bậy bạ hay em nghĩ bậy bạ vậy . Hùng đi xung quanh và thì thầm vào tai tôi . Hay lag em thích anh quá nên muốn chuyện đó hả , nếu em thích anh sẽ chiều .... Rồi hùng đưa tai cởi cúc áo . Tôi không thể nào chịu được nữa khi cái cúc đầy tiên của Hùng được cởi ra nên tôi vội lấy tay bịt mắt và quay đi chỗ khác . - Em không đùa với anh đâu đó . Tôi nói mà giọng của tôi gần như sắp khóc . - Anh đâu có đùa đó là điều em muốn mà .... nào quay lại đây nào ..... quay lại đây . Hùng lay vai tôi quay lại nhưng tôi vẫn cố sức kháng cự lại tuy biết sự mình không thể nào trọi lại sức của Hùng .. - Không mà ... em nói không mà ... đừng mà em không muốn . Tôi nói mà hai hàng nứa mắt lăn trên má ... . - Nhóc khóc đây hả ... anh chỉ đùa thôi mà ... Mở mắt ra nhìn nè anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề mà . Thôi thôi nào ... nín đi .... làm gì mà khóc như con nít vậy . Mặc cho hùng thả sức dỗ dành , tôi mặc kệ tôi khóc lúc đó tôi bực mình kinh khủng khi Hùng đùa như vậy . - Không chơi với anh nữa ... em về đây . Rồi rồi tôi chạy biến mất . - Nhóc ! nhóc ! Đừn giận anh mà ... anh chỉ đùa thôi mà . Hùng vừa chạy vừa nói vừa đuổi theo tôi đằng sau chả mấy chốc Hùng đã kịp tôi và ôm chầm lấy tôi từ đằng sau . - Bỏ em ra , em ... em ghet anh lắm . Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Hùng cho dù biết là việc đó là vô vọng . - Thôi mà cho anh xin lỗi .... anh chỉ muốn đùa chút thôi ... Hùng tiếp tục giỗ dành tôi như giỗ một đứa trẻ . - Không ... em chơi với anh nữa anh toàn ăn hiếp em thôi . Tôi cương quyết nhưng trong đó pha chút nũng nịu . Vì khi ôm lấy tôi , dỗ dành tôi không hiểu sao mọi sự tức giận trong tôi tan biến hêt và tôi cảm thấy mình đang rất hạnh phúc . - Cho anh xin lỗi đi mà ... anh hứa không còn lần sau nữa đâu ... em không chơi với anh , anh chơi có một mình tủi thân mà... Tha lỗi cho anh đi ... năn nỉ đó ... anh hứa chỉ có một lần này thôi .... anh thề nếu anh mà còn như vậy một lần nữa anh sẽ ... - Thôi em tin anh mà . Tôi quay lại bịt miệng Hùng lại không dể Hùng kịp nói ra mình sẽ bị làm sao vì tôi sợ mình mất Hùng . - Nhóc anh yêu em . Hùng đã nói điều đó điều mà tôi luôn mong đợi và có nhiều lúc tôi vì tuyệt vộng mà nghĩ là cả đời mình sẽ không bao giờ nghe được điều đó . Vậy mà hôm nay tôi lại được nghe thấy điều đó một cảm giác thật lạ khó tả tràn ngập trong tôi . - Em cũng vậy .... em yêu anh . Tôi đã nói được điều đó không ngờ tôi lại nói ra được điều đó dễ dàng như vậy . Luvs này tôi quên hết mọi thứ tôi chỉ biết lag tôi yêu anh ấy và đánh đổi tất cả chỉ để có anh ấy , tôi quyết định yêu anh ấy cho dù sảy ra bấy cứ chuyện gì tôi cũng chấp nhận . Hùng ôm chặt tôi vào lòng , tôi nhẹ đưa tay ôm lấy anh ấy . Và đôi môi của anh ấy đã nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy và tôi cũng tiếp nhận đó rất tự nhiên như khi anh tặng tôi . Không gian thật yên tình và dường như chỉ dành riêng cho hai chúng tôi ,chỉ còn ánh hoàng hôn đang nhẹ nhàng tắt dần sau đường chân trời để cho chúng tôi được bên nhau ... - Tôi lười biếng ngồi dậy khỏi giường vì những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã làm tôi thức giấc , hôm qua thật là một ngày mệt mỏi với tôi nhưng nó lại là ngày hạnh phúc nhát của tôi . Đạt chân xuống nền nhà mát lạnh tôi giật mình vì không thấy Hùng nằm ngủ ở đó nữa , tôi giật mình nhìn lại giường của mình Hùng cũng không có ở đó . Tôi thở phù .... một cái ít ra hÙng cũng không ngủ ở trên giường của tôi như hôm trước , trấn tĩnh lại một lúc tôi nhớ ra trong khi hôm qua tôi sắp ngủ trong lòng của Hùng thì Hùng có nói là sẽ chyển sang phòng bên để ngủ . Vậy là từ nay không còn gì để lo lăng nữa tôi bước vào nhà tắm với một cái ngáp thật dài dù gì cũng không thể cho Hùng thấy vẻ mặt ngái ngủ của tôi như thế này được . Ông bà lại đi vắng rồi còn Hùng thì biến đi đâu mất tiêu vừa sang phòng gọi mà không thấy đúng là đồ đáng ghét bỏ mình ở nhà một mình . Tôi mở tủ lạnh lấu đồ ăn sáng thì thấy trên khẩu phần ăn của tôi có một mảnh giấy. " Ăn xông đi ra vườn ngay . Nhơ ăn nhìu vào đó ^^." Lại định chơi trò chốn tìm đây mà ,đúng là đồ trẻ con. Thôi kệ ăn sáng trước đi đã cái dạ dày của mình biểu tình rồi . " Hãy đi tới cái cây gần nhất, và có nhiều hoa nhất và lấy báu vậy và chờ chỉ dẫn tiếp theo " Một cái biển chỉ dẫn đập vao mắt tôi ngay khi tôi vừa bước ra , - Cái cây gần nhất và nhiều hoa nhất là cái cây nào nhỉ . Tôi đưa tay lên gãi đàu và bắt đàu tìm kiếm . Àh kia rồi và tôi tiến đên cái cây cách tôii khoảng 20 bước chân . Ỏ dưới đó có một cái hộp tôi liền mở ra xem thì ra bên trong đó có một cái súng nước cỡ lớn . - Vậy mà cũng đòi gọi là báu vật hả .Tôi lầm bẩm . Nhưng để ý kĩ thì thấy bên dưới thấy có một mảnh giáy nữa tôi liền đọc " ĐẠI CHIẾN BẮT ĐẨU " chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó thì không hiểu nước ở đâu bắn liên tiếp vào mặt tôi . Tôi ngẩng lên thì ra đó là Hùng với khẩu súng nước giống của tôi và một nụ vười đắc thắng thật đáng ghet . Nhưng tôi chưa kịp phản công lại thì đã biến đi đâu mất tiêu ... tức thật . Nhưng tôi không chịu thua như thế đâu hãy chờ đó ... Nhưng trả thù không phải là dễ hậu quả là tôi bị ướt hết bộ quần áo vậy mà quần áo của Hùng thì vẫn khô như thường ,bất chợt tôi nghĩ ra một kế .Tôi tháo đôi giày của mình và vất sau một gốc cây và nấp ở một bụi cây gần đó và thay thế khẩu súng bằng một cái vòi nước . Quả đúng như tôi dự đoán chỉ vài giây sau Hùng tưởng tôi ở chỗ cái cây nọ lên lén lút tiến tới và đúng lúc Hùng chuẩn bị ra tay thì tôi đã đứng ở đằng sau và .... ( mọi người tự tưởng tượng nha cia này dễ mà ;&) ) - Nhóc kia đứng lại .... đồ chơi xấu . Tuy quần áo bị ướt hết nhưng Hùng vẫn cố sức duổi theo tôi để trả thù . - Có giổi thì lại dây . Mỗi khi Hùng đuổi gần kịp tôi ,tôi lại mở vòi nước làm Hùng không thể nào mà ra tay được nhìn cảnh đó đến là vui . Phải mãi đến khi hùng đầu hàng xin tha tôi mới chịu bỏ qua . --------------------------------------o0o-------------------------- - Nhóc mình đi chơi di , ở nhà như vậy chán lắm . Chiều mai mình về thành phố rùi . Hùng năn nỉ tôi khi vừa ăn trua xong còn tôi đang xem chương trình tivi yêu thích . - Thôi tý nữa đi ...Đang hay mà . Tôi lười biếng trả lời . - Thôi mà đi đi còn 3 phút nữa thôi xe làm gì . Hùng năn nỉ . - Không đang hay mà . - Thôi mà đi thôi . Hùng kéo tôi dậy mà tắt tivi đi rồi lôi tôi ra khỏi của . - Trang ... cháu có điện thoại này . Bà gọi tôi từ trong nhà . Nhờ vậy mà Hùng mới thả tay tôi ra . Tại máy điện thoại của tôi hết pin mà lại quen mang theo sac pin nên gọi vè nhà toàn bằng máy điện thoại bàn nhà bà -Alô ! Trang nghe đay ạ .... alô .... ai đó . Người bên maix mà không trả lời tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của đầu dây bên kia mà thôi . Tút ... Tút .... tút .và cuối cùng người đó đã tắt máy . Không biết người đó là ai mà lạ vậy , gọi rồi không trả lời . - Đi thôi . Hùng vỗ vai tôi và kéo tôi ra khỏi nhà . Nhưng tôi cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó vì cái cảm giác hạnh phúc được ngồi sau tay lái của Hùng đi chơi vong vòng khắp nơi . Chỉ tiếc là mới đó mà trời đã tối đã đến lúc chúng tôi phải về nhà . Nhưng Hùng đột ngột dừng lại ở vệ đương vắng gần một con sông . - Sao vậy ... muộn rồi đó . Tôi thắc mắc . - Về làm gì sớm , nhóc không thấy trời hôm nay rất đẹp hay sao . Hùng vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm lung linh huyền ảo bởi những ngôi sao đang nhấp nháy tỏa sáng . - Ùh đẹp thật đó . Tôi cũng nhìn lên bầu trời tuyệt vời đó . Chọt có một tia sáng lóe lên nhưng cũng kịp làm cho tôi nhận ra đó là sao băng . Sao băng kìa ... Mau chắp tay vào ước đi . Hùng cũng làm theo hành động đó của tôi . ** Con ước con và người yêu của con là Húng sẽ yêu nhau và bên nhau mãi mãi ** - Nhóc ước gì vậy . Hùng hỏi tôi . - Em ... không thể nói được . Tôi ngập ngừng . - Không cần nói anh cũng biết nhóc ước gì . Hùng ra vẻ mình biết tuốt suy nghĩ của tôi mà phán . Chắc nhóc lại ước là anh sẽ lẫy nhóc chứ gì . - Cái gì đừng có mơ . Còn lâu em mớ lấy anh nghe chua . - Thật không nhóc mừng ra mặt rồi kia kìa . - Đâu có ... làm gì có .... anh đừng có mà tưởng bở ... mặt em làm gì có cái gì mà mừng . Tôii Thanh minh - Đây nè .... ở chỗ này nè .... Rồi bờ môi Hùng nhẹ nhàng chạm nhẹ lên má tôi . Tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác vì lúc này tôi ngượng vô cùng . - Anh xấu lắm không chơi với anh nưa , anh toàn bắt nạt em thôi . - Người yên thơn một cái mà không được sao , sao em khó tính thế . Rồi vòng tay hùng nhẹ nhàng choàng lấy cơ thể tôi và thì thầm vào tay tôi . Anh yêu em lắm , nhóc đừng xa anh nữa nhé . Câu nói của Hùng làm cho tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và tuy tôi không nói nhưng Hùng cũng có thể đoán được là tôi đã nói với Hùng " Em cũng cũng yêu anh và em sẽ không bao giò xa anh nữa đâu ". Tôi sẽ nhớ mãi chuyến đi này………………… | |
| | | | tiếp truyện giấc mơ có thật( sr ăn cắp chủ đề...nhưng tui chờ hết đc ùi) | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |