Love Is The Way!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Love Is The Way!

Hội quán HotBoy!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Tìm anh mr.pig
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty8/12/2017, 12:25 am by hakuna.matata

» có cách nào là 4r đc lại như xưa....
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty28/12/2015, 3:24 pm by chithien556

» quần lót,quần ngủ,quần tập gym super hot superr sexy dành cho anh em
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty24/12/2015, 10:00 am by keocaosu

» Đêm mưa
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty7/11/2015, 8:02 pm by Mr.tong

» CẮT TÓC GỘI ĐẦU MASSAGE THƯ GIÃN!
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty12/9/2015, 10:57 pm by anchoi

» [ALL-HotBoy] Asian Boy!
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty18/8/2015, 9:53 pm by song

» nóng trong người
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty18/8/2015, 9:41 pm by song

» ĐÊM ĐỊNH MỆNH
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty3/8/2015, 12:15 am by Mr.tong

» mem mới làm quen nha mọi người
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty3/8/2015, 12:13 am by Mr.tong

» Slave Thủ Dầu Một
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty16/7/2015, 10:43 pm by gaybinhduong190846

Top posters
truongson
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
chithien556
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
Mr.tong
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
Hey.Baby_PitPull
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
TuiTênTrâu
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
cleo_cleo
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
Gray Fairytail
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
hakuna.matata
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
hanggolds
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
Thần Nông
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_lcap1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Voting_bar1giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Vote_rcap 
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

 

 giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)

Go down 
+2
fatbaby
1___tinhyeu
6 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
1___tinhyeu

1___tinhyeu


Zodiac : Libra Tổng số bài gửi : 45
Points : 55
Được cảm ơn : 0
Join date : 04/09/2011
Age : 27

giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)   giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty16/10/2011, 7:33 pm

- Vậy hả? Tôi nhìn dõ niềm vui hiện trên gương mặt anh. Vậy em cố gắng
chữa cho khỏi bệnh đi nha, khi nòa em khỏi bệnh anh sẽ giới thiệu em
chụo ảnh cho máy nhà nhiếp ảnh chụp ảnh bìa cho tạp chí chắc chắn họ sẽ
đồng ý chụp ảnh em cho mà xem .
- Thôi anh đừng trêu em nữa, em đâu có được như anh mà chụp ảnh cho tạp chí chứ.
- Anh không nói đùa đâu. Hôm nọ anh Ngọc người chụp ảnh bìa cho tạp chí
Style có nhìn qua ảnh của em rồi anh ấy rất thích chụp ảnh em đó em đừng
tự ti như vậy chú.
- Nhưng mà ...
- Đùng lo đến lúc đó anh sẽ giúp em mọi chuyện mà nhưng bây giờ em phải
cố gắng chữa bệnh đi đã. Mà sao không thấy Hùng đến với em vậy? Anh nhìn
quanh rồi hỏi tôi.
- Anh ấy vừa mới đi gặp bác sĩ thôi chắc anh ấy sắp quay lại rồi đấy vì sắp tới giờ em phải đi điều trị rồi.
- Tôi về rồi đây. Hai người nói xấu gì sau lưng tôi vậy. Anh bước vào phòng và liền tiến đến ngồi cạnh tôi.
- Ai dám nói xấu anh chứ.
- Đến khi nào vậy Tuấn. Anh quay sang Tuấn dạo này quan hệ giữa Hùng với
Tuấn không còn căng thẳng như trước nữa nhưng nhiều lúc 2 người vẫn
dành cho nhau nhưng ánh mắt hình viên đạn. Dạo này vẫn khỏe chứ.
- Tất nhiên là tôi vẫn khỏe rồi, vì có khỏe thì mới đến thăm người yêu
cậu được chứ. Chỉ có cậu nhìn là hơi yếu thôi. Có cần tôi đến phụ một
tay không? Câu nói của Tuấn mang đầy đủ cả nghĩa đen lễn nghĩa bóng.
- Tuy có hơi vất và nhưng tôi có thể tự làm được khỏi phiền đến anh.
Phiền anh ngồi chờ một chút tôi phải đưa người yêu của tôi đi chút việc.
Hùng cố nhấn mạnh 2 từ " người yêu".
- Thôi tôi cũng bận lắm không ngồi lâu được chỉ ghé qua thăm một chút
thôi rồi đi liền không làm phiền lâu đâu. Rồi Tuấn quay sang tôi. Anh về
nha khi khác anh qua. Nhớ lời hứa với anh đo. Anh cố tình nháy mắt với
tôi để trêu tức Hùng.
- Anh ngồi chơi em một lát đã em đi một chút rồi về liền mà.
- Thôi khỏi anh ngồi chờ có người tức nổ đom đóm mắt ra thì chết anh. Thôi anh đi đây. Và anh biến mất sau cánh cửa .
- Cái đò vô duyên. Hùng lầm bẩm.
- Nhìn cái mặt anh kìa trông rõ ghét. Tôi quay sang vẹo mũi anh. Thế có định đưa em đi chữa bệnh không hay ngồi đó hậm hực vậy.
- Lần sau cậu ta mà đến thì em nhơ gọi anh về ngay nhé.
- Được rồi lần sau em sẽ bảo anh ấy đến thăm em thì báo trước cho anh
được chưa. Giờ minh đi được chưa ? Tôi khoác tay vào tay anh rồi hôn nhẹ
lên má anh.
Bây giờ Hùng mới nguôi giận mà cùng tôi đi xuống phòng điều trị.


******
- Đây là lần đầu anh điều trị ở đây àh ? Cậu bé bên cạnh tôi tò mò hỏi.
- Không trước đây anh có mấy lần đến đây rồi . Có sao không nhóc.
- Vậy sao em không gặp anh. Cậu bé đó vẫn tiếp tục hỏi. Nhìn vẻ tò mò của cậu bé đó thật đáng yêu.
- Anh dó từng diều trị trước đay rồi nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, nên chắc em không thấy . Tôi trả lời cậu bé.
- Tóc anh đẹp thật. Trước đây tóc em cũng đẹp như thế . Cậu bé đưa tay lên xoa cái đầu đang đội mũ len của mình.
- Vậy tại sao em lại cắt tóc trọc đi vậy.
- .... Cậu bé có vẻ buồn buồn và rơm rớm nước mắt.
- Em đâu có cắt tóc đâu mà do tại thuốc làm tóc em rụng đó chứ. Thủy
Tiên nói bao giờ khỏi bệnh thì tóc sẽ mọc trở lại nhưng nó sẽ không mọc
lại đâu.
- Sao lại vậy ? Mà Thủy tiên là ai vậy ? Tôi thắc mắc hỏi lại cậu bé.
- Thủy Tiên là bạn ở cùng phòng với em. Bạn ấy cũng bị bệnh như em. Khi
em bắt đầu bị rụng tóc bạn ấy cũng nói " khi nào khỏe tóc sẽ moc lại và
bạn ấy nói bạn ấy đang khỏe lại . Chỉ cần vài tháng nữa thôi là tóc bạn
ấy sẽ mọc trở lại " . Nhưng tóc bạn ấy chưa kịp mọc dài lại thì bạn ấy
đã di rồi .
- Bạn ấy đi đâu ? Tôi tiếp tục hỏi.
Cậu bé không nói mà chỉ chỉ tay lên trời và bắt đàu rơm rớm nước mắt .
Vậy không lẽ là bạn cậu bé đã... không không thể như thế được chẳng lẽ.


- Có đau lắm không? Anh hỏi tôi ngay khi tôi bước ra khỏi phòng điều trị.
- Không. Em không sao chỉ hơi mệt thôi. Mình về phòng luôn được không anh?
- Uh. Minh đi thôi em.
Rồi tôi dựa vào người anh và chúng tôi đi về phòng. Đến bây giờ những
câu nói của cậu bé vẫn cứ ám ảnh tôi. Dạo này tôi cũng có cảm thấy tóc
mình có vẻ thưa đi nhiều không lẽ tôi cũng bị rụng tóc. Không! Tôi đang
sắp khỏi bệnh mà tôi khỏe hơn bạn của cậu bé đó mà. Và như thể chứng
minh cho những gì mình nói là đúng tôi liền đưa tay vuốt tóc. Và khi tôi
đưa tay xuống thì thật không thể tượng tượng được trên tay tôi dính đầy
tóc rụng. 1..2...3... 20. Tôi không ngờ tóc tôi lại rụng nhiều như vậy
và để kiểm tra lại một lần nữa tôi lại đưa tay lên vuốt tóc một lần nữa
nhưng kết quả không mấy khả quan mà còn tệ hơn nữa phải có đến 40 sợi
tóc khác trên tay tôi. Tôi vội vàng chạy đến chiếc gương để xem thì thật
không thể tin được tóc tôi đã thưa đi rất nhiều và có một số chỗ đã như
bị hói rồi. Mà tôi chợt nhớ ra một điều cứ sau mỗi lần chải tóc cho tôi
xong anh đều lén lút đi ra ngoài và hôm nay cũng vậy... Không lẽ. Tôi
chạy ra ngoài cửa phòng nơi để thùng rác công cộng của bệnh viện để kiểm
tra điều mình vừa nghĩ. Quả không sai bên trong đó có rất nhiều tóc và
tôi chắc chắn đó là tóc của tôi. Vậy là bệnh của tôi đang nặng nên chứ
không phải là đang dần khỏi như mọi người nói. Mọi người đã nói dối tôi.

- Sao em đứng ngoài này vậy không thấy lạnh sao?
Anh lên tiếng làm tôi giật mình và không biết anh đã đứng bên cạnh tôi từ bao giờ.
-Dạ ...Em không thấy anh đến nên ra ngoài này đợi anh thôi. Nói xong tôi
ôm lấy anh để che đi sự lúng túng của mình va cố gắng lấy lại sự bình
tĩnh như mọi khi.
- Vậy hả. Yêu em quá. Anh hôm lên trán tôi. Mình vào phòng đi ngoài này lạnh lắm.

- Hôm nay má anh chuẩn bị cho chúng ta nhiều món quá. Cứ đà này thì bao
giờ em xuất viện thì em thành heo mất. Vì sợ anh buồn và lo lắng nên tôi
cố gắng thận tự nhiên như mọi khi để mọi người và đặc biệt là anh không
biết là tôi đã biết sự thât. Nếu họ nhìn thấy tôi mãi vui như lúc này
thì có lẽ mọi người sẽ đỡ buồn vì tôi hơn.
- Em mà thành heo cũng được. Lúc đó em sẽ là "bé heo" của anh
- Không em không chịu là bé heo của anh đâu. Tôi la lên.
- Vậy thì làm vợ bé nhỏ của anh nha. Như vậy có chịu không?
- Ai đồng ý lấy anh mà anh gọi em là vợ của anh vậy .... đúng là vô
duyên. Tui nói vậy nhưng tôi thấy trong lòng mình vui vui vì câu nói đó
của anh.
- Lại còn chối ah. Vậy ai đã hứa khi nào vào đại học thì sẽ ở sống cùng
anh và cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc vậy. Anh mỉm cười .
- Đó ... đó ... không phải em .
Thây tôi không còn lý để cãi nữa nên anh cũng chẳng bắt bẻ tôi thêm.
Nhìn anh lúc này thật vui vẻ và hạnh phúc, nụ cười trên môi anh lúc này
sao lại rạng rỡ đến vậy. Có lẽ lúc này anh đang nghĩ đến tương lai tốt
đẹp mà quên mất răng tôi đang dần phải xa anh. Thời gian tôi bên cạnh
anh không còn lâu nữa.

****
Không biết tại sao hôm nay tôi lại khát nước vậy mà bình nước trong
phòng lại hết nên tôi phải đi xuống căng tin mua tạm chai nước để uống.
Chứ chờ Hùng đến để đổi nước cho tôi thì tôi chết khát mât. Nhắc đến anh
tôi mới nhớ sao hôm nay anh đến muộn vậy gần 10h sang đến nơi rồi.
Không có anh ở ben tôi chả biết làm gì cả. Đang không biết phải đi đâu
vì suốt ngày ở trong phòng bệnh cũng đã làm tôi phát ngán rồi. Đúng lúc
đó thì tôi đi qua phòng làm việc của bác si đang điều trị cho tôi. Nhìn
trộm qua cánh của tôi thấy mọi người trong nhà tôi đều có mặt ở đây và
ai cũng đều căng thẳng
- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để thông báo một tin rất có lẽ sẽ
làm mọi người rất buồn. Dó là các tế bào ung thư của cậu ấy đang có tình
trạng kháng thuốc.
- Sao ạ. Tất cả mọi người đều đồng thanh và cùn một tông giọng như nhau.
Bác sĩ nói kháng thuốc là sao. Ba tôi nói tiếp nhưng giọng ông không
được như mọi khi mà dường như ba tôi đang rất hoảng sợ thì phải.
- Theo kết quả mấy ngày hôm nay thì các tế bào ung thư đã không còn bị
thuốc khống chế nữa và đang chiếm dần chỗ và làm giảm sự phát triển của
các tê bào bình thường. Tôi e rằng chỉ vài tuần nữa thì thuốc sẽ hoàn
toàn mất tác dụng. Và khi thuốc mất tác dụng thì ...
Vì bác sĩ đó không nói tiêp nhưng tôi cũng đã biết được diều mà ông ây nói đến
- Như vậy là... Hung lên tiếng nhưng cổ họng anh đã nghẹn lại không thể
nói tiếp nhưng hiểu Hùng sẽ nói gì vị đã đó đã gật đầu để cho Hùng biết
cái điều anh đang nghĩ đến sẽ xảy ra. Không ... không ... không thể như
thế được. Lúc đầu bác nói là sẽ giúp cậu ấy chữa khỏi bệnh rồi cơ mà sao
giờ lại.
- Chúng tôi cũng thể ngờ bệnh của cậu ấy lại tiến triển theo chiều hướng xấu như vậy. Chúng tôi cũng rất tiếc.
- Không thể ngờ. Ông là bác sĩ mà lại nói như vậy à. Ông cầm trong tay
mạng sống của người ta mà giờ lại nói một câu như vậy là sao . Mạnh lên
tiêng, có lẽn do quá xúc động nên anh đã nổi giận đùng đùng như vậy.
- Ngay lúc đầy chúng tôi nói cũng nói trước là chỉ có 70% ....
- Vậy sao các người không nói sớm. Nếu gia đình chúng tôi biết là cái
bệnh viện nghèo nàn này chỉ làm được như vậy thì chúng tôi đã đưa cậu ấy
sang Mĩ rồi. Mạnh ngắt lời vị bác sĩ kia và quay sang ba tôi. Dượng
Phan bây giờ mình đưa Trang sang Mĩ vẫn còn kịp đó . Lúc trước Dượng có
nói với Trang là nếu sang đó thì sẽ khỏi bệnh mà
Ba tôi thở dài và nói.
- Dượng cũng không dám chắc vì lúc đó ta chỉ nói vậy cho Trang có thêm
niềm tin thôi chứ bên đó cung không dám chắc là sẽ chữa được cho Trang
khỏi bệnh.
- Vậy là Trang sẽ ... sẽ chết. Mạnh nấc lên.
- Anh thôi đi. Hùng quát làm mọi người trong phòng ai cũng giật mình và
nhìn về phía anh. Trang sẽ không chết. Rồi anh quay sang vị bác sĩ kia.
Phải có cách chứ bác... bác là bác sĩ mà ... bác phải có cách chứ. Anh
nói trong tiếng nấc vị bác sĩ kia chỉ thở dài. Chác xin bác đó . Anh quỳ
xuống trước mặt vị bác sĩ kia. Trang là cuộc sộng của cháu nếu Trang
chết thì cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì với cháu nữa.... cháu xin bác
hãy cứu lấy cậu đấy.
- Hùng cháu đứng lên đi. Bác đỡ anh dậy . Không phải không có cách nhưng cách này rất khó thực hiện. Đó là thay tủy.
- Thay tủy. Anh nhắc lại .
- Không cháu sẽ không thay tủy đâu. Mọi người đều ngạc nhiên và nhìn về
phía tôi và còn ngạc nhiên hơn khi nghe thấy câu nói đó của tôi.
- Bệnh của con đang yếu dần đi sao mọi người lại dấu mà không cho con
biết sự thật chứ. Tôi đưa mắt nhìn mọi người trong nhà không ai nói một
câu nào.
Nhìn vẻ mặt của mọi người làm tôi càng thêm tức giận. Tôi giận vì mọi
người đã giấu tôi chuyện này và tôi cũng giận mọi người vì mọi người yêu
quý tôi quá. Vì mọi người càng yêu quý tôi nên không ai muốn tôi buồn
về chuyện này. Nhìn mọi người mà tôi không thể cầm lòng được và không
muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc nên tôi đã chạy đi để mọi người không
nhìn thấy tôi khóc.
- Trang ... Trang ... em nghe anh nói đã. Anh chạy đuổi theo tôi. Và với
sức khỏe của tôi thì việc anh đuổi kịp tôi là không khó.
- Em hãy... bình tĩnh đã . Vừa nói anh vừa thở dốc. Tuy đuổi theo tôi có mệt nhưng anh vẫn cố ôm tôi vào lòng.
- Tại sao chứ... tại sao ngay cả anh cũng nói dối em ? Tại sao mọi người
không nói cho em biết rằng tình hình của em đang xấu đi ? Tai sao mọi
người lại biến em thành một thằng ngốc như vậy. Tại sao mọi người cứ cpn
em là con nít vậy. Mọi người làm em vui mừng nhưng thực ra trong khi đó
ngày em xa mọi người
- Anh đi ... đi em không muốn gặp anh nữa . Tôi đẩy anh ra khỏi người tôi. Em không muốn gặp anh nữa. Em ... em ghét anh.
Rồi tôi chạy về phòng mình mà khóa chặt cửa lại .
- Trang em mở cửa cho anh đi. Hãy nghe anh giải thích mà . Anh gào nên.
- Trang con bình tĩnh nào.... ba đây. Hãy nghe ba nói mọi người chỉ muốn
tốt cho con thôi con đừng như vây. Ba tôi vừa đập của vừa nói.
- Ba con nói đúng đó. Con hãy mở của ra rồi từ từ chúng ta sẽ nói cho con hiểu mà. Con đừng như vậy. Dì cũng lên tiếng.
- KHÔNG .... con không muốn gặp ai hết hết .... không muốn nghe ai hết
... mọi người đi đi .... con không cần ai cả .... hãy để cho con được
yên.
- Trang...Anh xin lỗi vì đã không nói cho em biết những em đưng làm như vậy nữa mà. Anh xin em... anh xin em đừng như vậy.
- Không ...anh đi đi . Em ghét anh ... anh đi đi ... mọi người đi đi . Tôi gào lên.
Tôi không biết là tôi đã khóc bao lâu, không biết là mọi người đã đứng
bên ngoài khuyên tôi bao lâu nhưng tôi làm sao mà có thể gặp mọi người
lúc này được chứ. Nhìn vào trong gương tôi mới thấy mình thật là thảm
hại mặt mũi thì trắng bệch như xác chết, môi thì nhợt nhạt và tóc trên
đầu của tôi bây giờ không còn được như trước nữa mà cứ mỗi ngày trôi đi
tôi lại nhìn rõ da đầu mình. Và điều làm tôi không muốn gặp mọi người là
vì tôi là một đứa xấu xa. Tôi làm mọi người phải lo lắng hết lần này
đến lần khác trong lúc mọi người đang lo lắng và tìm cách chăm sóc cho
tôi thì tôi cứ hồn nhiên và vô tư như không có chuyện gì vậy. làm sao mà
tôi có thể có mặt mũi để gặp mọi người được chứ. Tôi thật là một đứa
xấu xa.


- Lại bỏ cơm àh. Cháu cứ như vậy thì càng làm mọi việc trở lên tồi tệ hơn thôi.Bác Khải nhìn tôi đầy lo lắng.
- .....
Tôi không trả lời bác và cũng không quay lại nhìn bác mà chỉ chăm chú
vào bức tường lạnh lẽo cứ như thể trên đó có một điều gì thú vị lắm mà
tôi không thể rời mắt ra được.
- Cháu có biết là mọi người lo lắng cho cháu lắm không? Bác to tiếng.
Bác biết là cháu không muốn làm mọi người lo lắng và buồn về cháu. Nhưng
cháu có biết cháu quan trong với mọi người như thế nào không?
- .... Tôi vẫn im lặng.
- Bác thật hết cách với cháu. Bác bực bội bỏ ra ngoài.
Cháu biết chứ, cháu biết là cháu quan trọng với mọi người như thế nào
chứ. Cháu cung biết là mọi người yêu cháu thế nào chứ. Nhưng cháu không
muốn mọi người vì cháu mà đau buồn như vậy được cháu không xứng đáng
được như vậy. Mọi người hãy bỏ mạc cháu, đừng quan tâm đến cháu như vậy
cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn và khi cháu ra đi mọi người sẽ không phải
đau buồn về cháu nữa.
Khụ ... Khụ ...khụ. Cơn ho dường như làm tôi không thể thở được. Nhưng
may mắn là thần chết vẫn chưa muốn mang tôi đi nên vào phút cuối tôi lấy
lại được nhịp thở như bình thường. Khi đã thở được bình thường tôi mới
bỏ bàn tay dang bịt miệng mình ra. Bàn tay của tôi đang dính đầy máu và
chuyện này bây giờ đã không còn lạ với tôi nữa vì tôi đã phải đối mặt
với nó hàng ngày và mỗi ngày cnagf nhiều hơn.
Cạch.... Có tiếng mở cửa tôi vội giấu bàn tay dính máu chưa kịp lau của mình đi.
Anh bước vào nhưng niềm vui vì được gặp tôi của anh chợt vụt tắt khi anh
nhìn thấy thức ăn của bữa trước anh cầm vào cho tôi vẫn còn nguyên trên
bàn và không có dấu hiệu dì là tôi đã động đến chúng. Nhưng như anh đã
chuẩn bị chuyện này từ trước mà chỉ trong vòng vài giây anh đã lấy sự
vui vẻ và lạc quan như mọi ngày.
- Hôm qua em lại không ăn tối hả? Chắc là thức ăn không hợp khầu vị của
em đúng không. Không sao hôm nay anh chắc chắn em sẽ ăn hết thức ăn của
em cho coi.
- ... Tôi vẫn không nhìn về phía anh mà vẫn nhìn về phía tường.
- Em ngửi thấy gì không. Đây không phải món em thích nhất sao do chính
tay anh nấu cho em đó. Anh ngồi xuống cạnh tôi trên tai thì cầm đĩ thức
ăn và tỏ vẻ như nó hấp dẫn lắm.
- ....
- Em lại làm biếng rồi. Nhưng không sao hôm nay anh sẽ đút cho em ăn. Rồi anh vui vẻ xúc thức ăn và đưa lại gần miệng tôi .
Tôi vẫn làm ngơ và không để ý đến anh.
- Em đừng lười vậy chứ....Mở miệng ra nào..... Đừng nhõng nhẽo như con nít vậy chứ..... Nào mở miệng ra nào.
Xoảng. Tôi hất tung chiếc đĩa trên tay anh xuống sàn. Chiếc đĩa vỡ ra
làm mấy mảnh còn thức ăn thì băn tung tóe khắp nơi. Còn anh thì tròn mắt
lên vì hành động đó của tôi.
- Anh thôi đi. Tôi quát lên.
- Trang ... em làm sao thế... tay em chảy máu kìa. Anh hốt hoảng cầm lấy tay tôi. Em bị thương ahf.
- Không. Tôi vụi rụt tay về phía mình nhưng không được vì tay tôi đã bị anh nắm chặt.
- Tay em không bị thương. Anh nhìn tôi lo lắng. Em ho ra máu đúng không?
- Không liên quan gì đến anh . Tôi cố lấy lại bình tĩnh. Anh về đi tôi cần nghỉ ngơi.
- Em đừng lảng đi như vậy. Có phải em ho ra máu không? Chuyện này sảy ra lâu chưa. Có vẻ như anh đang mất dần bình tĩnh.
- Tôi không sao... anh đi ra ngoài cho tôi. Tôi vẫn cố gắng tỏ ra thật lạnh lùng
- Em thôi ngay cái trò đó đi. Em tưởng em làm như vậy mọi người sẽ bỏ mặc em sao. Em làm như vậy chỉ làm tổn thương mình thôi.
- Anh thôi đi. Hãy mặc kệ tôi... để tôi yên.
- Anh xin em mà Trang. Anh hạ giọng xuống. Em làm như vậy anh đau lắm em
có biết không. Em có biết mỗi lần em bị đau anh cũng đau lắm không.
- Anh thôi đi .... xin anh đừng giay vò em nữa .... em xin anh ..... Tiếng nấc làm tôi không thể nói được nữa
- Không! Không anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình đâu. Anh ôm chặt tôi
vào lòng và nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn mang vị mặn của
nước mắt nhưng đó là hạnh phúc của tôi.
Tôi ngồi lạng yên trong vòng tay của anh nhưng không ai nói với ai câu
nào, không biết chúng tôi đã ngồi như vậy đã bao lâu và có lẽ chúng tôi
sẽ ngồi như vậy mãi nếu như tôi không cảm thấy mệt và bắt dầu ho ra máu.
Tuy anh không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh tôi biết anh
đang rất lo lắng cho tôi.
- Em không sao đâu. Chuyện như vậy đã trở thành chuyện bình thường đối với em rồi.
-...
- Em nói thật mà. Em không sao đâu. Tôi cố mỉm cười để anh thấy ràng tôi đang rất ổn
- Em hãy đồng ý làm phẫu thuật đi.
Câu nói của anh là cái vỡ tan cái mặt lạ tôi cố đeo lên để làm lừa rối
anh. Và tôi nhận thấy trong câu nói của anh có cái gì đó khang khác với
mọi lần.
- Chuyện này để mia nói được không. Hôm nay em thấy mình hơn mệt nên không muốn nói đến chuyện này.
- Em đừng như thế nữa mà không còn thời giãn để trì hoãn việc này nữa đâu. Hãy đông ý với anh là em sẽ làm phẫu thuật nha.
- Em đã nói là không muốn nói đến chuyện đó rồi mà. Tôi giả bộ nổi cáu.
Chuyện này hãy để mai nói đi giờ em thấy mình hơn mệt nên em đi ngủ đây.

Nói xong tôi nàm xuống giường giả vờ như mình chuẩn bị ngủ.
- Thôi được anh sẽ chờ câu trả lời của em vào nguày mai. Anh hy vọng nó sẽ không làm anh thât vọng.
Nói xong anh đi ra ngoài và đóng của lại.
Đến lúc này tôi mới dám ngồi dậy và đi đến bên chiếc của sổ. Từ đây tôi
có thể nhìn thấy anh đang đi ra khỏi bệnh viện từ phía dưới.
- Em xin lỗi. Có lẽ em sẽ phải làm anh thất vọng nhưng em không còn sự
lựa chọn nào khác. Nếu như ca phẫu thuật không thành công thì sẽ không
được nhìn thấy anh lần cuối trước khi ra đi. Như vậy em sẽ rất hối hận
và nhớ anh..... Xin lỗi tình yêu của em.


X



Ánh mắt anh nhìn tôi chứa đầy vẻ thất vọng khi tôi vừa dứt lời. Lần
chúng tôi hiểu lầm nhau trước đây anh cũng không nhìn tôi như vây. Tôi
cảm thấy trong anh mắt đó ngoài sự thất vọng ra còn có sự đau khổ và như
anh đang tự dàn vặt chính mình.
- Em xin lỗi.
- Em đừng có nói xin lỗi mãi như vậy. Anh nổi cáu với tôi

- Có lẽ anh đã làm anh rất giận nhưng em không còn cách nào khác mong
anh hiểu cho. Cho dù có làm phẫu thuật thì thành công của ca phẫu thuật
cũng không cao em không thể liều mạng sống của mình như thế được.

- Sao em lại mất tự tin như vậy. Em của ngày xưa đâu rồi, trước đây em
là một người mơ mộng, lạc quan và luôn luôn tự tin vào mình đâu rồi ...
Sao bây giờ em lại như vậy.

- Nhưng nếu như ca phẫu thuật không thành công thì sao. Như thế em sẽ ra
đi mãi mãi mà không được nhìn thấy anh lần cuối và ở bên cạnh anh một
ngày nào nữa. Cho dù có chết thì em cũng phải nhìn thấy mặt anh lần cuối
thì mới yên lòng được em không thể ra đi mà không được nhìn thấy anh.

- Nhưng ... nhưng anh cũng không thể nhìn thấy em hàng ngày hàng giờ
chết dần chết mòn như thế nay được. Em có biết mỗi lần nhìn thấy em
khuôn mặt tái nhợt sau khi bị người ta đưa hàng tấn chất hóa chất vào
người lòng anh đau như thế nào không. Em có biết lúc đó anh chỉ muốn
mình chết đi còn hơn là trông thấy cảnh đó không .

Nói xong anh liền bỏ ra ngoài nghe tiếng rầm của cánh của tôi cũng đủ
biết anh giận đến mức nào. Em xin lỗi cho dù anh có giận tôi đi chăng
nữa tôi cũng chấp nhận vì tôi không có lựa chọn nào khác.
- Hai đứa cãi nhau sao... Bác nhìn thấy Hùng đi ra ngoài với vẻ mặt rất tức giận vậy. Vừa nói bác vùa chỉ tay về phía ngoài.
- Dạ ... Không có gì đâu bác.
- Đừng có giấu bác nhìn 2 đứa là bác biết. Vẫn chuyện phẫu thuật đúng không?
Tôi không nói mà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của bác.
- Có người chấp nhận cho cháu tủy rồi mà cháu vẫn chưa đồng ý làm phẫu
thuật sao. Có cơ hội như cháu không phải dễ đâu cháu phải nắm lấy chứ.
- Sao ạ. Có người cho cháu tủy rồi sao?

- Đúng. Có người cho cháu tủy rồi nhưng Hùng không nói gì cho cháu biết sao?

- Dạ không. Vậy người cho cháu tủy là ai vậy bác?

- Bác không biết vì người đó yêu cầu giữ kín thông tin người cho tủy. Có ngườ cho tủy rồi cháu sẽ làm phẫu thuật chứ.

- Không ... cháu sẽ không làm đâu. Cháu đã quyết định rồi không ai có thể thay đổi được quyết định đó của cháu đâu.

- Cháu làm sao vậy cháu có biết bao nhiêu người mong được như cháu mà
không được không. Cháu phải biết trân trọng điều đó chứ không lẽ cháu
định phụ lòng người đã cho cháu tủy sao. Bác Khang bắt đầu nổi dận

- Cháu biết những điều đó chứ. Nhưng cháu làm phẫu thuật làm gì khi có
phẫu thuật cũng không thể chắc chắn mang lại cho cháu sự sống chứ.

- Ai nói với cháu như vậy chứ. Hôm trước vô tình cháu nghe được bác và
anh bác sĩ vẫn hay đến đây chữa bệnh cho cháu nói chuyện với nhau và
cháu đã biết được tỉ lệ thành công của cháu chỉ là 10% mà thôi. 10% thì
làm sao có thể mang lại sự sống cho cháu được chứ.

- Nhưng đó chỉ là dự đoán mà thôi. Bị tôi nói trúng nên bác Khang bắt
đầu hạ giọng. Kết quả thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu
tố nữa mà và đạc biệt là ở cháu nữa.

- Không cháu không tin. Mọi người định lừa cháu đến bao giờ nữa vậy cháu không còn là trẻ con nữa rồi.

- Vậy cháu định đập tắt hy vọng của mọi người bằng thân xác chết dần
chết mòn bằng những chất hóa học được đưa vào người cháu sao. Cháu có
nghĩ Hùng sẽ như thế nào khi nhìn thấy cháu như vậy không.

- Cháu ... cháu. Cho dù bác có nói gì cháu cũng không thay đổi quyết định đâu.

- Bác... bác thật hết cách với cháu.



X

Tôi đang ngồi trong phòng bệnh thì Tuấn đột nhiên xuất hiện và kéo tôi ra ngoài.

- Anh kéo em đi đâu vậy.

- Không có thời gian giải thích đâu đi theo anh rồi sẽ biết.
Nói xong chưa kịp để tôi nói gì anh đã biến mất ở phía cuối con đường.
Nhìn thấy thái độ của Tuấn có gì đó khang khác không biết anh ta lại có
âm mưu gì đây. Nhưng đã trót đến đây rồi thì vào thôi. Khi tôi vừa đẩy
của bước vào thì con đường dẫn vào nhà tôi và cả căn nhà đều được thắp
sáng bằng những ánh đèn lấp lánh đày màu sắc. Khi tôi tiên đến gần ngôi
nhà thì thấy đâu đó có tiếng nhạc tôi liền quay lại phía vườn nới theo
tôi đoán là phát ra tiếng nhạc kia. Khi tôi quay sang thì cả khu vường
được thắp sáng . Khu vườn không còn mọc toàn là hoa dại nữa mà bây giờ
nó đã được thay thế bằng một vườn hoa với đụ loại và nhìn nó giống như
khu vườn cũ của mẹ tôi trước kia. Và ờ giữa khu vườn có một chiếc piano
màu đên và anh đang ngồi trên đó với bộ comple màu trắng. Nhìn anh lúc
này như một vị bạch mã hoàng tử vậy còn tôi thì như được lạc vào một thế
giới cổ tích. Tiếng nhạc vẫn được tiếp tục cất lên và anh bắt đầu hát.

Tháng ngày buồn cứ trôi.
Khi mùa đông lạnh lùng bước qua.
Và tim anh nghẹn ngào buốt đau.
Khi ngày mai đã xa nhau rồi.

Dù tình ta không như gió với mây.
Phiêu lãng quấn quýt không buồn lo.
Thì xin vẫn cứ yêu như là.
Nụ hôn đầu tiên trao em.

Lời yêu nguyện xin trao em nồng nàn.
Tình anh dù phong ba vẫn không lìa xa.
Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.
Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.
Những đắm say trong phút giây này.
Tan trong nụ hôn nồng cháy.
Khi ta thuộc về nhau....

Tháng ngày buồn cứ trôi.
Khi mùa đông lạnh lùng bước qua.
Và tim anh nghẹn ngào buốt đau.
Khi ngày mai đã xa nhau rồi.

Dù tình ta không như gió với mây.
Phiêu lãng quấn quýt không buồn lo.
Thì xin vẫn cứ yêu như là.
Nụ hôn đầu tiên trao em.

Lời yêu nguyện xin trao em nồng nàn.
Tình anh dù phong ba vẫn không lìa xa.
Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.
Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.
Những đắm say trong phút giây này.
Tan trong nụ hôn nồng cháy.
Khi ta thuộc về nhau...
Xin cho gió cuốn những trái ngang ưu phiền

Để mình bên nhau xin tia nắng chiếu sáng
Bước đi để anh tìm về bên em vượt qua thời gian minh tay cầm tay và bên nhau mãi.
Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.
Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.
Những đắm say trong phút giây này.
Tan trong nụ hôn nồng cháy.
Khi ta thuộc về nhau....

- Bài hát này không phải do anh viết nhưng nó là những gì anh muốn nói
với em. Anh từ từ đứng dậy và tiến về phía tôi theo con đường nhỏ ở
vườn. Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không và cả lời hứa lúc
đó.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình nhỏ lại và hình ảnh lúc bé của anh cũng
hiện lên trong tôi tiếp theo là những kỉ niệm lúc đó chúng tôi đã có với
nhau.

- Em còn nhớ những chuyện đó chứ. Anh nhắc lại.

- Em còn nhớ. Nhưng kỉ niệm đó luôn luôn ở trong em và không bao giờ em quên được ngày hôm đó.

- Đúng anh cũng vậy. Chính ngày hôm đó định mệnh đã gắn kết chúng ta lại
với nhau cho dù thời gian có cách xa chúng ta nhưng chúng ta cũng vẫn
tìm ra và đến được với nhau.

Rồi anh quỳ xuống dưới chân tôi một tay anh nâng bàn tay trái của tôi
lên còn tay kia anh lấy trong túi một chiếc nhẫn và từ từ đeo vào ngón
áp út của tôi.

- Chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Em hãy đồng ý lấy anh nhé.

- Anh Hùng... nhưng ...

- Anh biết lý do em còn do dự nhưng chuyện đó không là gì cả với tình
yêu của chúng ta. Anh sẽ không bắt em làm phẫu thuật nưa anh sẽ cùng em
sống nốt những tháng ngày còn lại. Chúng ta hãy tận dụng nó để có những
kỉ niệm đẹp và thực hiện những điệu chúng ta ước muốn được không anh.

Lúc lày anh đã đứng dậy và hai bàn tay anh đãng nắm chặt lấy hai bàn tay tôi và chờ đợi câu trả lời ở tôi.

- Hãy đồng ý với anh nhé.

- Em đồng ý... Em đồng ý. Không kìm được cảm xúc của mình nên tôi đã hét to lên câu nói đó.

Tôi cảm nhận được niềm vui hiện lên trong mắt anh và anh ôm lấy tôi bầu
trời xung quanh chúng tôi ráng rực lên bởi ánh sáng của những quả pháo
hoa đang được bắn lên bầu trời như là chứng nhân cho tình cảm của chúng
tôi. Anh hôn tôi thật nhẹ nhàng nhưng tôi cảm nhận được hạnh phúc đang
mở rộng vòng tay đón chúng tôi vào lòng
- Anh đưa em về nhà cũ của em làm gì vậy. Tôi hỏi Tuấn ngay khi anh dừng xe lại ngay trước của ngôi nhà cũ của tôi.

- Em cứ vào trong đi rồi sẽ biết. Thôi bây giờ anh có việc phải đi đây. Chúc 2 người hạnh phúc .
Bình minh hôm nay thật đẹp lâu lắm rồi tôi mới được ngắm bình minh đẹp
như vậy. Mọi thứ bây giờ không khác với lúc trước là mấy chắc anh phải
mất nhiều công sức lắm thì mới đưa mọi thứ trở về được như vậy. Anh vòng
tay ôm lấy tôi từ phía sau hơi thở của anh phả nhẹ vào cổ tôi.

- Sao hôm nay em dậy sớm vậy. Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi.

- Em muốn nhìn thấy cảnh bình minh lên. Tôi trả lời anh nhưng mắt vẫn nhìn về phía những hàng cây.

- Nhưng ở đây đâu có thấy rõ bình minh lên đâu? Anh thắc mắc nhìn tôi.

- Đúng ở đây không nhìn thấy được mặt trời từ từ thức dậy sau một đêm
ngủ say nhưng em nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai.
Nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của sớm mai nhảy múa trên những chiếu
lá hay chiếu xuyên qua những hạt sương lung linh của sớm mai và được
nghe thấy tiếng chim hót buổi sớm mai. Điều đó rất tuyệt phải không anh?
Bây giờ tôi quay sang nhìn anh để nhìn vào đôi mắt tuyệt vời của anh.
Đôi mắt của anh đầy quyến rũ và còn đẹp hơn tất cả những gì đang diễn ra
trước mắt.

- Vậy từ nay sáng nào chúng ta cũng sẽ ra đây để cùng nhau ngắm nhìn
bình minh nha, anh muốn được nhìn thấy cảnh mọi thứ cung thức dậy sau
một đêm say và cùng nhau đón nhận những tia nắng đầu tiên của sớm mai để
cùng bắt đầu một ngày mới được không? Anh ôm chặt tôi hơn và cũng đang
nhìn vào mắt tôi.

Sau đó anh hôn nhẹ lên môi và thì thầm.

- Mặt trời đã dần lên cao rồi chúng mình đi ăn sáng đí. Tiếp theo là anh
hôn nhẹ lên cổ tôi và nói tiếp . Hôm nay chúng ta phải mua sắm rất
nhiều cho tổ ấm mới của chúng ta lắm đây.

Và chúng tôi cùng nhau đi vào bếp, nhưng đi được một đoạn tôi thấy mọi
thứ xung quanh mình như bị nhòe đi và tôi không nhìn rõ được chúng nữa.
Chân và người tôi không còn chút sức lực nào nữa nên tôi phải dựa vào
anh tiếp theo đó như thế nào thì tôi không còn nhớ được nữa mà tôi nghe
thấy có tiếng anh gọi tôi.
Chap 11: Quyết định.



- Em đang ở đâu vậy ... đây không nhà mình? Tôi hỏi anh trong khi mắt
vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh. Tại sao anh lại đưa em vào đây? Tôi lại
hỏi anh khi nhận ra đây là phòng bệnh của bệnh viện.

- ....

Tôi đã dần dần nhớ lại chuyện lúc sáng và cũng nhớ lại chuyện lúc sáng. Và sự im lặng của anh làm tôi mất bình tĩnh.

- Có phải sáng nay em đã ngất không ... có phải là như vậy không? Bệnh
của em càng ngày càng nặng hơn đúng không .... có phải em sẽ sắp phải xa
anh rồi đúng không....? Trả lời em đi chứ sao anh cứ yên lặng mãi thế
...?

- Em bình tĩnh nào không có chuyện gì đâu? Anh ôm tôi vào lòng và nhẹ
vuốt tóc tôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi .. mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Có .... có phải em sắp phải xa anh rồi đúng không? Có ... có phải em
sắp .... chết rồi đúng không. Người tôi run lên khi nói câu đó. Tôi
không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới
đến được với nhau vậy mà ngày đó lại đến nhanh như vậy sao?

- Không ... không mà. Anh đã nói là không có chuyện gì mà. Anh hôn nhẹ
lên tóc tôi và thì thầm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... mọi chuyện rồi sẽ
qua .... em sẽ không sao đâu... chúng ta sẽ mãi được ở bên nhau mà.
Không có gì có thể ngăn cách được chúng ta đúng không.

Cạnh. Cửa phòng bệnh mở ra làm tim tôi nghẹt thở vì tôi biết ngay sau đó
bác Khải sẽ bước vào và nói cho chúng tôi biết được kết quả xét nghiệm
cũng như tình trạng sức khỏe của tôi ra sao và tôi cũng biết đó chắc
chắn là một kết quả rất xấu.

- Kết quả của cháu sao rồi bác. Tuy đã đoán được phần nào cái kết quả mà
bác đang cầm trên tay kia là như thế nào rồi nhưng nó vẫn khiến tôi tò
mò.

- .... Bác thở dài.

- Cháu biết mà. Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến. Tôi ôm chặt lấy anh.
Anh Hùng ơi .... em sợ lắm .... em sợ lắm... Tôi ôm chặt lấy anh mà
người vẫn run lên bần bật. Không hiểu sao lúc này tôi lại sợ phải chết,
sợ phải xa anh đến thế.

- Em bình tĩnh nào. Anh đã nói là không sao mà... rồi mọi chuyện cũng sẽ
qua thôi. Anh gắt lên nhưng giọng anh gần như lạc đi vì dường như anh
cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Đúng giống như cháu nghĩ qua kết quả xét nghiệm cho thấy đã có dấu
hiệu kháng thuốc... Dù không muốn nhưng bác Khải vẫn phải thông báo cho
chúng tôi biết cái kết quả đó.

- Anh nói sao" có dấu hiệu kháng thuốc" là sao. Có phải con tôi sẽ chết
không ? Ba tôi từ bên ngoài xông vào phòng và hỏi bác ngay . Có lẽ câu
nói vừa nãy của bác làm ba tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Anh Phan anh bình tĩnh nghe bác sĩ nói hết nào. Chúng ta phải bình
tĩnh thì mới tìm ra cách chứ. Trong số những người ở đây thì dì là người
bình tĩnh nhất

- Anh từ từ nghe tôi nói hết đã. Qua theo dõi thì các tế bào ung thư đã
không còn bị hóa chất kìm hãm nữa mà đang thoát ra và di chuyển trong cơ
thể ....

- Như vậy mà anh bảo tôi bình tĩnh được sao . Con tôi sắp chết mà anh
bảo tôi bình tĩnh được sao. Hôm nay thai độ của ba thật khác với mọi
ngày dường như ba đã thay đổi thành một con người khác.

-Nhưng như vẫy không phải là hết cách chúng ta vẫn còn một cách nữa đó là phẫu thuật.

- "Phẫu thuật". Cả ba và dì đều nhác lại câu nói đó nhưng chỉ có dì mói
có thể nói tiếp. Nhưng mà lần trước anh nói tỉ lệ thành công rất thấp
sao hơn nữa để tìm được tủy phù hợp là rất khó mà sao mà làm phẫu thuật
được. Hơn nữa .... dì nhìn sang tôi và nói tiếp Trang không muốn làm
phẫu thuật nữa.

- Chuyện tỉ lệ thành công tuy rất thấp nhưng đó mới chỉ là dự đoán còn
chúng ta không thử thì sao biết được. Hôm trước đã có người đồng ý hiến
tủy cho Trang rồi nhưng người đó muốn giấu thông tin về mình. Mọi chuyện
bây giờ chỉ tùy thuộc vào thôi.

- Những gì bác nói là thật chứ ? Chuyện dự đoán chỉ là trên giấy tờ thôi
đúng không còn việc thành công thì còn tùy thuộc vào nhiều yếu tô khác
nữa đúng không.

- Đúng. Bác trả lời tôi ngay. Chuyện thành công thì cũng phài tùy thuộc
vào nhiều yếu tố khác nữa và điều này phụ thuộc rất nhiều vào người làm
phẫu thuật. Câu nói của bác như làm thay đổi tất cả những suy nghĩ của
tôi.

- Vậy ... cháu ... cháu đồng ý làm phẫu thuật.

- Em nói gì vậy ? Em suy nghĩ kĩ chưa vậy ? Vẻ mặt anh thay đổi từ ngạc nhiên sang lo lắng cho tôi.

- Em suy nghĩ kĩ rồi . Em sẽ làm phẫu thuật. Tôi trả lời với tất cả sự quyết tâm của mình.

- Không phải ngày xưa em khăng khăng không muốn làm phẫu thuật sao?

- Nhưng bây giờ em đã nghĩ lại . Cuộc đời còn rất dài em không muốn mất
đi những thứ mình đang có , mất đi ra đình rất hạnh phúc có ba và có ...
mẹ, bạn bè và đặc biệt là anh. Đây là cơ hội cuối cùng của em nên em sẽ
thử. Mọi người ùng hộ con chứ.

Tôi đưa mắt nhìn mọi người từ ba tới dì cả 2 đều ra hiệu đồng ý và ủng
hộ cho tôi và cuối cùng là tôi mới dám nhìn sang anh và chờ đợi câu trả
lời của anh. Sự bối rối đang hiện lên trong mắt anh.

- Anh ... cũng ủng hộ em. Anh sẽ luôn luôn ủng hộ và che trở cho em.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi anh nói câu nói đó và tôi liền ôm anh vào
lòng. Cho dù chưa biết được ca phẫu thuật có thành công hay không nhưng
tôi vẫn rất vui vì tôi biết lúc nào tôi cũng có anh bên cạnh che chở
cho tôi điều đó là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi.





X



Hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời tôi đó là ngày tôi sẽ lên bàn
mổ để giành lại sự sống cho mình. Nhưng ngày qua đối với tôi như địa
ngục vậy lúc nào tôi cũng sống trong sự lo lắng chờ đợi để đến ngày hôm
nay nhưng không hiểu sao bây giờ tôi lại muốn ngày hôm nay trôi qua thật
nhanh, thật nhanh.

- Mọi thứ đã xong. Bây giờ chúng ta sẽ đưa cậu ấy vào phòng mổ. Vị Bác
sĩ ở đó ra lệnh và 2 y tá nữ bên cạnh anh ta bắt đầu đẩy tôi ra ngoài
hành lang.

Vậy là cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với nó đối mặt với cái chết để
giành lại sự sống. Đây là lúc tôi phải tự tin vào mình nhất thì cảm giác
sợ hãi lại bao trùm lấy tôi. Dường như tôi đang nhìn thất tất cả mọi
người đang khóc khi xác tôi được đưa ra từ phòng phẫu thuật. Những giọt
nước mắt của những người thân của tôi và đặc biệt là sự đau khổ tuyệt
vọng của anh... nghĩ đến đó dường như cả cơ thể của tôi như đang run
lên. Đúng lúc đó họ đã đẩy tôi đến trước của phòng phẫu thuật và mọi
người trong gia đình tôi đều ở đó tất cả đều nhìn tôi với những cái nhìn
và cảm xúc khác nhau. Khi cách của đó được mở ra và họ chuẩn bị đẩy tôi
vào trong thì tôi lên tiếng.

- Bác sĩ ... có thể cho cháu xin 5 phút được không ?

- Nhưng sắp đến giò làm phẫu thuật rồi chúng ta muộn mất. Vị bác sĩ đó lên tiếng.

- Chỉ 5 phút thôi mà. Tôi năn nỉ.

- Nhưng ...thôi được 5 phút thôi đấy. Có lẽ sau khi nhận thấy những
người xung quanh tôi đều có mong muốn như vậy nên vị bác sĩ đó đã đồng ý
với ý kiến của tôi.

- Con không sao chứ? Ba hỏi tôi chưa bao giờ tôi thấy ba lo lắng như vậy.

- Dạ con không sao. Chỉ hơi hồi hộp một chút thôi.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con... ba tin là con sẽ làm được. Ba tôi khích lệ tôi lâu lắm rồi tôi mới được ba nói như vậy.

- Ba con nói đúng đó mọi chuyện rồi sẽ qua. Dì cũng góp phần để cho tôi đơ lo lắng và hồi hộp hơn.

- Dạ. Con sẽ cố gắng hết mình. Rồi tôi chuyển mắt sang nhìn anh.

- Đừng lo lắng nha. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Giá như anh ở bên cạnh em trong lúc em làm phẫu thuật thì tốt. Như vậy em sẽ không còn sợ nữa.

- Tuy anh không vào đó với em được nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em mà. Em
còn nhớ cái này không? Anh giơ lên cái móc treo điện thoại hình trái tim
của tôi tặng anh.

- Em còn nhớ chứ cái đó em tặng anh mà. Cái đó với cái của em là một đôi
mà nhưng tiếc là em không thể ma nó theo mình lúc này được.

- Anh đã xin phép bác Khang cho em đươc mang vào tồi và anh khé buộc nó
vào ngón tay cho tôi. Chúng sẽ giúp chúng ta được ở bên nhau mãi mãi.

Nói xong anh mỉm cười với tôi nụ cười của anh như ánh nắng mai đang sưởi ấm trai tim tôi và giúp tôi tự tin vào mình hơn .


- Hết giờ rồi đến lúc chúng ta phải vào trong đó thôi. Vị bác sĩ kia đã
quay lại và họ bắt đầu đẩy chiếc giường này vào phòng phẫu thuật.

Hình ảnh của mọi người càng ngày càng xa và khuất sau cách của nhưng họ
vẫn luôn bên cạnh tôi và che chở cho tôi và giúp tôi có thêm lòng tin
vào chính mình hơn. Nắm chặt cái trái tim trong tay của mình tôi có cảm
giác như anh đang ở bên cạnh tôi và đang tiếp thêm sức mạnh cho tôi để
chống chọi với những gì sắp đến.
Đã 7 năm sau ngày phẫu thuật trôi qua, tuy ca phẫu thuật rất thành công
nhưng do sức khỏe của Trang quá yếu nên cậu vẫn chưa tỉnh lại các bác sĩ
cho dằng có lẽ cậu sẽ ở trong tỉnh trạng này cả đời.
- Anh đến rồi nè … hôm nay mẹ làm cho em nhiều món lắm nhé toàn món em thích thôi …
- Em thích nắng đúng không ? Để anh kéo rèm cửa lên nhé. Hùng kéo tấm
rèm nên . Woa ….oa thời tiết hôm nay thật tốt đúng không. Thời tiết như
này mà được ra ngoài đi chơi thì thật tốt quá.
Anh quay lại nhìn Trang nhưng cậu vẫn cứ nằm yêu trên giường và đôi thì
vẫn nhắm nghiền. Anh tiến đến bên cạnh và cầm lấy tay Trang.
- Em đừng cứ như vậy chứ … hãy tỉnh dậy đi em không thể chịu đựng được
khi thấy em như này nữa đâu…..Em không nhớ những ghì mình đã hứa sao …
Nhà của chúng ta anh đã chuẩn bị xong hết rồi giờ chỉ còn chờ em về nữa
thôi. ……Em có nhớ em đã hứa hằng ngày em sẽ ở nhà chờ anh đi làm về rồi
chúng ta sẽ cùng ăn tối rồi xem ti vi sao….
Bất chợt bàn tay Trang động đậy.
- Em còn nhớ …..
Chợt Hùng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, rất yếu cất lên. Anh vội
ngồi dậy và nhìn Trang. Và anh không tin vào mắt mình nữa Trang mỉm cười
và nhìn anh.
- Trang … em tỉnh rồi sao.
Cậu khẽ gật đầu.
- Anh không mơ đấy chứ … em khỏe lại thật rồi chứ.
- Em khỏe thật rồi. Anh đưa em về nhà được không.
- Được …. Được . Nhưng khi anh vừa chạm vào thì Trang liền biến mắt.
- Trang …. Trang …. Trang em đâu rồi. Anh hốt hoảng gào lên rồi anh chạy
khắp nới nhưng đều không thấy cậu. Đừng bỏ anh như vậy chứ.
Chợt anh nhìn thấy có một người phụ nữ mà cậu thây rất quen hình như là đã gặp ở đâu rùi thì phải.
- Đi thôi con ... đã đến lúc phải rởi khỏi nơi này rồi. Người đó nói với Trang.
- Dạ. Rồi cậu quay lại nói với anh. Tạm biệt anh. Rồi cậu mỉm cười với anh rồi từ từ biến mất.
- Đừng ... đừng mà ... đừng bỏ anh lại ... đừng bỏ anh.
Bỗng nhiên có một bàn tay lắm lấy tay anh.
- Em ở đây mà.
- May quá em đây rồi ... đừng bỏ anh. Anh ôm chầm lấy cậu.
- Đừng sợ nữa...chỉ là giấc mơ thôi mà anh.
Nhưng đến lúc này anh mới nhận ra cậu cũng đang ôm lấy anh. Cậu không biết mất mà đang ở đây bên cạnh mình.
- Em ...em... em. Anh không thể mở lời được
- Em tỉnh lại rồi. Bây giờ chúng ta có thể ở bên cạnh nhau được rồi. Không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa.
Không biết nói gì Hùng chỉ biết ôm lấy Trang vào lòng. Có lẽ ông trời
đã không sai khi cho họ gặp nhau, biết nhau và để họ yêu nhau.

END òi đó
có j` sai sót mong mọi người thông cảm và xin CM cho mình phát nha Very Happy
Về Đầu Trang Go down
kungoc.idol

kungoc.idol


Tổng số bài gửi : 36
Points : 44
Được cảm ơn : 3
Join date : 07/10/2011

giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)   giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty16/10/2011, 7:37 pm

truyen dai ghe.................
Về Đầu Trang Go down
fatbaby




Tổng số bài gửi : 13
Points : 17
Được cảm ơn : 0
Join date : 04/10/2011

giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)   giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty16/10/2011, 10:10 pm

chuyện hay quá...mà kết thúc lãng xẹt như cái đìa...thất zọng quá chừng giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 211196
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)   giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê) - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
 Similar topics
-
» giấc mơ có thật ( có j` dở đừng chê)
» Giấc mơ êm đềm
» giac mo co that
» [18+] Cảm Giác
» tiếp truyện giấc mơ có thật( sr ăn cắp chủ đề...nhưng tui chờ hết đc ùi)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Love Is The Way! :: .::SHOP NGƯỜI LỚN::. :: .::TRUYỆN GAY::.-
Chuyển đến