Nếu nước mắt coá thể xoá nhoà tất cả ...
...xoá nhoà cả nỗi đau đớn âm ĩ trong con tim của tôi
Thì xin một lần cho tôi được khóc thật nhìu
Để vị mặn đắng của nước mắt làm vơi đi sự xót xa
Để từ nay vết thương không rỉ máu một lần nữa !
Sao…..
Tôi chỉ biết mang niềm vui đè nén nỗi bùn ….. lấy nụ cười giả tạo che giấu làn nước mắt …..
Tôi chỉ coá một mình ….. đơn độc ......
Và cố diễn trong vở kịch do chính mình viết ra:
Đeo một gương mặt giả tạo …... sống với thứ cảm xúc không thật...Và không được là chính mình
Đó là những thứ mà hằng ngày tôi vẫn phải làm, phải cố gắng chấp nhận.Bởi cuộc sống há chẳng phải cũng chỉ là một vở kịch….Với tôi tình iu là một thứ ji đó vô cùng xa xỉ...ko bao giờ đạt được..
Và tôi chỉ mún
Cần coá ai đoá để dựa vào lúc này ….. để cảm nhận sự ấm áp toả ra từ chính con tim.Cần đôi bàn tay ấm áp ôm tôi vào lòng….
Để tôi mặc sức khóc cho thỏa ….
Để thôi không còn cảm thấy lạnh lẽo….
Và quên đi nỗi đau mà bấy lâu nay phải chịu đựng ….. quên đi cảm giác bị người
khác hắt hủi, xa lánh …. tôi chỉ biết khóc ……..và khóc………..
….. để hiểu bình yên là như thế nào ….. để biết mình vẫn còn được yêu thương
Tất cả chỉ còn là nỗi ám ảnh …..
Bởi tôi không hạnh phúc, yêu đời hay vui vẻ như tôi luôn cố tỏ ra …..
Mọi thứ quay cuồng như cơn bão, vội đến rồi vội đi …... cuốn phăng tất cả…..
Những thứ còn xót lại là sự điêu tàn, hoang vu, lạnh lẽo…..
Tôi chỉ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ hay cứng cỏi ….
Để che đậy sự hèn nhát của bản thân. Tôi chỉ muốn khóc trong im lặng…..
Để cơn đau này xin một mình gánh chịu ….
Để con tim không phải thắt lại ….không phải rỉ máu một lần nữa..
Ông trời thật là bất công...
Tại sao tôi lại rơi vào nghịch cảnh này...
Trái tim thì lun lun khao khát đươc iu mà lí trí thì lai không cho phép mình iu...