Rất vui....vì đã ghé thăm topic này của QA...
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Đã chín giờ đêm...
Vinh hãy còn mò mẫm với mấy thanh nhôm trong khu nhà dành cho thợ của Bà Năm...Cậu ráng ráp hoàn thành thêm một sản phẩm nữa rồi về cũng chưa muộn.
Cả tháng nay ngày nào cũng thế...Trong khi cứ năm giờ chiều,mọi người ai nấy đều hối hả ra về thì cậu vẫn ở lại để cặm cụi làm thêm...Số tiền mười triệu mà Bà Năm cho Vinh mượn quả thật không nhỏ ,vì vậy cậu chỉ có cách này mới mau sớm dứt nợ thôi...
Đồng hồ bắt đầu gõ mười tiếng...
Vinh vươn vai...chép miệng :
-Về được rồi...
Vừa sắp xếp mọi thứ lại cho gọn gàng Vinh vừa nhẩm tính :
-Nếu mình cứ duy trì tình trạng như thế này thì để xem...Mỗi tháng gửi về cho má một triệu,tiền nhà trọ với ăn uống tằn tiện của mình khoảng một triệu nữa...Tháng rồi mình trả cho dì Năm được hai triệu...Vậy còn bốn tháng nữa là dứt nợ...À,xong rồi thì mình phải mua một chiếc xe đạp nữa chứ ? Cả tháng nay,đêm nào cũng lội bộ ...về tới nhà muốn rã cặp giò luôn...
Thị xã nhỏ nên mười giờ đêm thì đã vắng hoe...Chỉ còn lác đác vài cặp tình nhân đi chơi xa về muộn và những người công nhân làm ca đêm thôi...
Vinh cứ rảo bước trên đường... rồi không hiểu sao bỗng nhiên cậu lại cảm thấy nhức đầu, hoa mắt...
Vinh ráng gượng...cậu lảo đảo bước thêm được vài bước rồi quỵ xuống...không biết trời trăng gì nữa...
Lúc Vinh mở mắt thì người đầu tiên mà cậu thấy lại là...anh Tấn !
Nhưng sao lạ thế này...Anh ấy nằm ở chiếc giường kế bên nhìn Vinh nở nụ cười hiền lành :
-Đúng là ''oan gia ngõ hẹp'' rồi đó nhóc ! Số của anh và em chắc gặp nhau trong bệnh viện suốt quá...
Vị bác sĩ bước vào,ông ta nhìn Tấn :
-Nếu thấy khỏe thì cậu có thể về được rồi...
Ông ấy quay lại nhìn Vinh :
-Cậu có quới nhân giúp liên tục hai lần rồi đó ...Có nói lời cảm ơn với người ta chưa ?
Vinh lắp bắp :
-Dạ...là sao ạ ?
Tấn đưa tay cản :
-Bác sĩ...
Nhưng ông ta đã lẹ làng :
-Thì truyền máu cho cậu chứ chi ? Lần trước bị xe đụng...Lần này thì cậu làm việc lao lực quá mà ăn uống lại ít chất bổ nên thiếu máu...Mà loại máu của cậu lại hiếm có nữa chứ ? Nếu không nhờ cậu này thì bác sĩ như tôi đây cũng đành chịu...
Nói xong,ông đi ra...
Tấn ngồi dậy,anh nhìn Vinh :
-Em đừng có tin ổng...
Nhưng Vinh khẽ lắc đầu....Cậu nghẹn ngào :
-Em ...em...cảm...ơn...anh !
Rồi cậu úp mặt xuống gối,cố ngăn những dòng lệ sắp sửa tuôn trào...
Tấn đến ngồi bên Vinh...Anh trách móc :
-Em thật cố chấp...còn nhờ người đem tiền đến tận nhà trả cho anh nữa...
Rồi chàng giả bộ gằn giọng để chọc Vinh :
-A ha...nợ tiền thì em trả được...Nhưng bây giờ nợ ân tình thì em tính sao đây nhóc ?Máu của anh đã hòa chung trong người của em rồi đó nhé...
Thấy Vinh im re,Tấn chột dạ...
Chàng vội đưa tay nâng mặt cậu lên...để rồi Tấn sững sờ...
Bởi vì gương mặt của Vinh giờ đây ràn rụa nước mắt...
Vinh than thầm : Má ơi,bây giờ con phải làm sao đây hả má ?
Lời mẹ cậu dặn dò trước lúc đi xa như hãy còn văng vẳng đâu đây :
-Đi ra nơi chốn thị thành,con đừng giao du với những người giàu có...Bởi vì họ sẽ coi thường mình và con sẽ cảm thấy tủi nhục khi nhận ra mình chẳng bằng ai...Thôi thì cứ nhìn xuống mà đi nhé con...
Bà còn nắm tay Vinh,nói qua tiếng nấc :
-Con à,má rất là đau lòng khi phải để cho con ra đời sớm như thế này...Đường học vấn dở dang...Lỗi tại má...Lỗi tại má hết...
Có một câu khiến cậu không sao mà hiểu được là :
-Má nghe nói ở nơi ấy có ông Hai Thái gì đó giàu lắm...Con nhớ tránh xa những gì liên quan tới căn nhà đó dùm má nghe con ? Có được không Vinh ?
Lúc ấy Vinh đã gật đầu vì cậu thầm nghĩ : Mình chỉ đi làm công thì muôn đời muôn kiếp làm gì có chuyện dính dáng đến mấy chỗ cao sang quyền quý thế chứ ? Má mình toàn là nghĩ chuyện gì đâu đâu không à...
Vậy mà giờ đây...máu của Vinh lại đang hòa lẫn với máu của chàng công tử con của nhà đại gia ấy thì thử hỏi làm sao mà cậu không khỏi đau đớn xót xa ?
Nếu mẹ cậu mà biết được việc này thì mọi chuyện sẽ ra sao đây ?...
Càng nghĩ Vinh càng cảm thấy rối bời...
Tiếng của Tấn đưa cậu trở về với thực tại :
-Làm gì mà mơ màng dữ vậy nhóc ?
Vinh giật mình,chàng lắc đầu :
-Dạ ...anh mới tới ...
Tấn bước đến bên Vinh,chàng nắm lấy tay cậu rồi nói :
-Nhìn theo ngón tay anh nghe...Đó ...thấy gì chưa ?
Vinh hờ hững đưa mắt nhìn...Cậu chợt giựt mình khi thấy một chiếc xe đạp mới cáu cạnh đã được dựng tại một góc xưởng nhôm tự bao giờ...
Vinh ngại ngần :
-Như vậy ...là có ý gì ?
Tấn vỗ vai chàng :
-Em thật là khó tính còn hơn ông già nữa...Mấy hôm nay em đóng dùm anh mấy cái tủ nhôm mà không chịu lấy tiền công thì bây giờ anh mua chiếc xe đạp tặng lại em...Chuyện này người ta gọi là ''có qua có lại''thôi mà ? Anh đâu có cho em cái gì đâu chứ ?
Vinh đành thua trước những lời ngọt như đường phèn của anh ấy.Cậu mỉm cười :
-Anh tối ngày cứ kiếm chuyện ăn hiếp em hoài à...Mai mốt em méc chị Lệ Hằng cho coi...
Nhắc tới Lệ Hằng,Tấn bỗng dưng khó chịu :
-Dẹp cô nàng đỏng đảnh ấy qua một bên đi...Bây giờ mình đi ăn nha ? Hôm nay tới phiên em trả tiền đó nghen ?
Vinh thắc mắc :
-Rồi xe anh đâu ?
Tấn cười :
-Anh để ở nhà rồi...Vì phải chạy chiếc xe này tới cho em chứ bộ ? Mà đâu có sao...''nhớ khi xưa,anh chở em trên chiếc xe đạp...mới'' cũng được vậy ? Ngọc Lễ sáng tác bài này nghe hay hay gì đâu...
Vinh nhún vai :
-Bó tay với anh luôn...Cái gì anh cũng nói được hết á...
Ăn vừa xong,anh đề nghị :
-Còn sớm mà...Đi hát karaoke với anh nha...Hôm nay anh buồn quá đi...
Vinh chọc :
-''Thiếu gia công tử'' mà cũng biết buồn ư ? Xạo quá...
Tấn đưa tay cú đầu chàng :
-Ai cho phép em gọi anh là ''thiếu gia'' hả ? Gọi là '' đại ân nhân'' mới đúng ...khakhakha...
Vinh chu mỏ :
-Cái con khỉ mốc...
Trong phòng karaoke...
Khi không rồi anh Tấn lại hát :
'' Nếu mai anh chết
em có buồn không ?
Sao em không đến
khi anh còn sống...
Anh đi âm thầm
giữa chiều lồng lộng
Phố vui có người ta đông
mà anh...một bóng trông mong...
Lỡ mai anh chết
Em...khóc...nhiều...không ?
Sao không âu yếm
khi anh còn sống...
Cho anh không còn
nghĩ đời... tuyệt vọng
Những đêm đứng nhìn qua song
Tình em như...bến ngập lòng..."(*)
Vinh nghe mà buồn hết biết...
Về tới phòng trọ của Vinh thì trời đã khuya...
Tấn nheo mắt :
-Không mời anh vào à ?
Vinh đành miễn cưỡng :
-Dạ...
Nhưng vừa bước vào...Tấn đã vội ghì chặt lấy Vinh...Anh nói dồn dập :
-Anh không thể chịu đựng được nữa...Anh...yêu...em !
Vinh như chết đứng...Từ nơi khóe mắt chàng,hai dòng lệ từ từ tuôn ra...
...
---------- Post added at 10:18 PM ---------- Previous post was at 10:17 PM ----------
Nằm trên cánh tay của Tấn ,Vinh thỏ thẻ :
-Sao anh lại yêu em ? Anh có quá nhiều lựa chọn mà ?
Tấn đưa cánh tay còn lại ve vuốt trên bộ ngực săn chắc của người thương.Chàng thì thầm :
-Anh cũng không biết nữa...Có lẽ lúc nhìn thấy em nằm mê man trong bệnh viện thì không hiểu sao tim anh cứ đau đau như là có ai cứa vậy ...Rồi từ đó,hôm nào mà không đến thăm em thì anh bứt rứt khó chịu trong người lắm...
Vinh trêu :
-Còn chị Lệ Hằng ?
Tấn thở dài :
-Cô ấy chỉ là bức bình phong cho anh che đậy giới tính thật của mình thôi...Em nghĩ xem,anh là con trai một của gia đình danh giá nhất nơi đây thì anh làm sao mà dám giao du với những người cùng hoàn cảnh như mình chứ ? Hai mươi tuổi đời...nhiều lúc anh cứ hoang mang khi nghĩ đến hai tiếng ''tương lai''...Trong lòng anh luôn lo sợ cái ngày cưới vợ mà trước sau gì nó cũng phải đến...Thú thật với em là nhiều lúc anh chỉ muốn gào lên ...trách móc ông trời sao lại tạo ra cảnh trớ trêu như vầy...Sinh ra trong gia đình giàu có mà lại là con một nữa chứ ? Bề ngoài ai cũng nói anh sung sướng hết nhưng chẳng có ai hiểu được nỗi khổ trong tâm hồn anh đâu...Ngay cả việc học hành,anh cũng không tự quyết định được mà ? Khi anh vừa tốt nghiệp lớp 12 xong và ngỏ lời muốn qua Mỹ du học thì ba mẹ anh một mực ngăn cản...Họ cứ bắt anh phải ở nhà lông bông như vậy hoài...Ba anh nói đến lúc anh hai mươi lăm tuổi thì sẽ cho anh cai quản việc làm ăn trong gia đình...Em thấy không ? anh cũng như con chim bị nhốt trong cái lồng son rực rỡ thôi chứ đâu vui vẻ gì...
Vinh cũng để tay qua ngực anh,cậu nói nhỏ :
-Em cũng thương anh ...từ cái ngày đó...nhưng mà anh biết vì sao em phải trốn tránh không ?
Tấn gật :
-Ừ...anh biết...anh hiểu...
Chàng bỗng trầm ngâm :
-Lúc đến bệnh viện ,hay tin em đã bỏ đi...lòng anh đau như cắt...Rồi khi nhận được số tiền mà em gửi trả thì anh cứ nghĩ là mình không còn cơ hội nào nữa...Anh đã đi lang thang tìm em khắp hang cùng ngỏ hẻm của cái thị xã này suốt mấy ngày liền,em có biết không ? Nếu như cái đêm em bị xỉu bên vệ đường mà nếu anh không vì buồn bực trong lòng nên lấy xe đi ra ngoài thì chẳng biết đến khi nào anh mới gặp lại em...
Vinh nghe mà ứa nước mắt ...Chàng vùi đầu vào ngực của Tấn rồi đưa tay mân mê những sợi lông măng mọc nơi ấy...
Tấn vuốt tóc Vinh,thì thào :
-Nhóc ơi...
Bỗng Vinh nhổm dậy,cậu trợn mắt :
-Xí,lớn hơn người ta có một tuổi mà bày đặt kêu nhóc này nhóc nọ...Làm như già hơn em bốn năm tuổi vậy ? Mai mốt đừng có gọi em như thế nghe chưa ?
Tấn đưa hai tay chọt lét Vinh rồi vật cậu ngã xuống giường...Anh đè lên người chàng rồi nói qua thở mạnh :
-Anh thích vậy đấy...Được không ?
Đêm vẫn dần trôi...và Vinh cứ thầm mong sao cho đêm nay cứ kéo dài vô tận mãi...
Tấn bước xuống cầu thang mà miệng cứ huýt sáo theo một điệu nhạc vui...khiến ông bà Hai đều trố mắt nhìn.Thấy hai người ,chàng chựng lại rồi nở nụ cười tươi rói :
-Hôm nay ba mẹ thức sớm vậy ?
Bà Hai lên tiếng :
-Còn con,mọi lần tới chín mười giờ trưa mới thấy mặt con mà sao lúc này con cũng dậy sớm thế ? Định đi đâu đó ? Ăn sáng rồi hãy đi con à...
Tấn lắc đầu :
-Dạ thôi...con ra ngoài có chút việc...Ba mẹ ăn sáng ngon miệng nha ? Con đi đây...
Nói xong,chàng vọt mất...
Ông hai buông tờ báo xuống,nhăn trán :
-Phải thằng Tấn không vậy bà ?
Bà hai cười :
-Chứ ông nghĩ là ai hả ? Tui thấy thời gian sau này nó là lạ lắm nghe ông...Chắc là nó có người yêu rồi đó...
Ông hai gật gù :
-Chắc vậy...Hèn gì...
Bà hai bỗng khều ông :
-Bộ ông kêu nó trang trí nhà cửa lại hả ?
Ông hai nhìn bà đăm đăm :
-Bà nói vậy là sao ?
Bà hai ngớ người :
-Ủa vậy hổng phải ông sao ? Tại vì khoảng tháng nay tui thấy cứ vài ngày nó đem về khi cái tủ,lúc cái bàn rồi thì ôi thôi,tủ nhỏ tủ lớn...bàn nhỏ bàn lớn gì tùm lum...Nó chất đầy trong cái nhà kho đó...Toàn là làm bằng nhôm không à...
Ông hai tỏ vẻ nghĩ ngợi :
-Cái thằng này nó đang làm cái gì vậy cà ?
Bà hai cũng băn khoăn :
-Mà hình như giữa nó với con Lệ Hằng cũng không còn thân thiết như trước à ông !Lâu rồi tui hổng thấy con bé lại tìm thằng Tấn nữa...
Ông hai nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng :
-Bà yên tâm,để tui kêu người thân tín theo dõi nó xem sao
Còn nữa...