::vtn324:: Nguyên ngồi trong quán cà phê Highland, nhìn ra con phố qua ô cửa kính màu nâu nhạt. Quán hôm nay vắng tanh, một không khí thật ảm đạm. Nguyên nhìn từng giọt cà phê nhỏ tí tách mà lòng bồi hồi nhớ lại khoảnh khắc dĩ vãng khi Nguyên bắt đầu bước vào tình yêu.
- Ây ! Học lớp 11A7 phải không ?
Khang im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
- À ... mà tên gì vậy ?
Khang vẫn im lặng, chỉ nhìn Nguyên với ánh mắt hơi ngại ngùng rồi cũng nói ra được một câu nhưng đầy vẻ lạnh lùng hiện lên khuôn mặt
- Khang.....Thế Khang
- Mình tên Nguyên. Um ... Học kỳ I được học sinh tiên tiến không ?
- Chỉ được học sinh trung bình thôi, bị liệt môn Lý với môn Hoá.
- Giống mình rồi, nhưng không sao đâu, học kỳ II cố gắng hơn là được mà.
Khang chỉ khẽ gật đầu rồi lại cắn bút nhìn chăm chăm lên bảng. Nguyên chẳng biết làm gì hơn nữa vì Nguyên không đoán trước được tình tiết này mà áp dụng theo kịch bản. Nhưng chỉ cần vài câu đó thôi mà áo Nguyên đã lấm tấm mồ hôi, tim đập nhanh không kìm chế được, mặt đỏ bừng, đó là những biểu hiện của Nguyên khi đối diện với người mà Nguyên thích.
Nguyên thật sự không biết Khang nghĩ gì về mình. Chỉ biết là mỗi lần vào lớp học thêm, Khang đều nhìn Nguyên, dù chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng làm Nguyên xôn xao cõi lòng. Khang là người đầu tiên làm Nguyên cảm thấy chuỗi ngày học sinh không tẻ nhạt và buồn chán. Buồn chán vì Nguyên rất ít khi tiếp xúc với bạn bè, cũng chỉ là một chàng trai sống nội tâm. Nguyên đi học mà chẳng để ý đến ai, chỉ biết đi là học. Nhưng mọi người lại khác, ai cũng chú ý đến Nguyên. Họ chú ý bởi cái khiếu ăn mặc rất hợp thời trang của Nguyên, và một khuôn mặt rất dễ thương. Cao 1m73, thân hình vừa phải đã làm cho Nguyên nổi bật khi khoác lên cho mình bất cứ bộ đồ nào. Không những thế, đôi mắt đen ẩn dưới hàng mi cong cong, chiếc mũi vừa phải, đôi chân mày đậm đen cùng với làn môi mỏng luôn ửng đỏ đã thật sự được tôn thêm trên nền da trắng của Nguyên. Còn mái tóc nữa, không thể thiếu nó, chính nhờ mái tóc nâu đen được cắt tỉa gọn gẽ đã làm cho khuôn mặt Nguyên càng thêm rạng rỡ. Nguyên thật sự nổi bật trong khối 11. Chiếc áo sơ mi trắng tay dài, may ôm sát vào body kết hợp với chiếc quần đen thẳng đứng làm cho Nguyên trông giống như một thư sinh. Cặp kiến cận rất hợp mode đã xuất hiện trên khuôn mặt như che bớt đi một nỗi buồn không tên luôn ẩn hiện trong đôi mắt Nguyên.
Bề ngoài Nguyên là thế, là sự lạnh lùng, là một con người luôn cô đơn nhưng không muốn ai biết nỗi cô đơn của mình, một người muốn được yêu nhưng luôn chạy trốn tình yêu. Nhưng ai cũng phải công nhận rằng, Nguyên là một người rất dễ gần, tế nhị và rất lịch sự. Chỉ có điều, không ai có thể hiểu được Nguyên nghĩ gì, Nguyên muốn gì, ngay cả cha mẹ Nguyên...
Nguyên đã sắp đặt ra kịch bản của cuộc đối thoại trên là để làm quen với Khang. Một người con trai với dáng vẻ cân đối, cũng đẹp không kém gì Nguyên, cũng nước da trắng, cũng đôi môi đỏ, nhưng đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt khiến Nguyên mỗi lần nhìn vào như bị đắm chìm trong đại dương bao la, đôi mắt chứa đựng một sự vô vọng, một cái gì đó xa xôi mà Nguyên không thể định nghĩa được. Nguyên như bị hớp hồn cũng vì đôi mắt ấy.
Vì học chung trường nhưng khác lớp nên Nguyên và Khang ít khi gặp được nhau. Chỉ có khi nào đi học thêm thì cả hai mới gặp mặt. Nhưng Khang quá lạnh lùng và luôn tỏ ra xa lạ nên Nguyên khó mà làm quen. Vả lại, Nguyên thật sự không muốn mình là người chủ động. Nhưng sau mỗi lần đi học thêm, Nguyên luôn thấy ánh mắt của Khang dõi theo mình. Nguyên cảm thấy có một cái gì đó khác lạ ở con người này. Đúng ! Đúng rồi ! Chính là ánh mắt. Ánh mắt nhìn Nguyên không bình thường chút nào. Ánh mắt đó làm Nguyên cứ hoài nghi, và rồi Nguyên đã quyết định đi tìm câu trả lời cho ánh mắt đó bằng cách dựng lên kịch bản để tiến tới làm quen...
Thật sự, Nguên không thể nào hiểu được con người Khang. Qúa lạnh lùng và xa lạ, nhưng tại sao cứ mỗi lần đi học về thì Khang lại nhìn vào lớp Nguyên thật lâu. Hay mỗi khi Nguyên ngồi dưới ngế đá trong sân trường, Khang đi ngang qua lại nhìn Nguyên. Không hiểu ánh mắt ấy muốn nói lên điều gì. Nguyên mong ước có thể đọc được những gì ánh mắt ấy thể hiện. Con tim Nguyên khi đối diện trước Khang đều trở nên không bình thường, nó đập nhanh hơn, vội vã hơn nhưng Nguyên vẫn kịp kìm chế mình lại, vì Nguyên rất sợ mọi cử chỉ khác lạ của mình sẽ bị bạn bè chú ý. Thật sự, Nguyên rất sợ mọi người biết mình là một Bisexual.
Nguyên có cảm nhận dường như Khang hiểu được những gì mà Nguyên muốn nói qua ánh mắt. Nhưng tại sao Khang vẫn lạnh lùng và xa lạ như thế. Có lúc, Nguyên muốn quên Khang đi, buông xuôi tất cả, vì thật sự Khang chưa là gì của Nguyên cả, có chăng là những rung cảm đầu đời. Khao khát tình yêu mà chỉ được bù đắp bằng ánh mắt thôi thử hỏi Nguyên có đủ kiên nhẫn chờ đợi ? Nguyên chán nản, nghỉ cả học thêm, cũng đồng nghĩa không gặp lại mặt Khang. Nguyên không còn ra ghế đá ngồi nữa, chỉ ở trong lớp suốt buổi học. Một tuần.....Hai tuần.....Ba tuần......Rồi thời gian cũng làm cho tình cảm của Nguyên nguôi ngoa, Nguyên chỉ biết học, học, và học. Rảnh rỗi thì Nguyên lên mạng viết thư hỏi thăm mấy đứa bạn cũ. Ngày qua ngày cứ trôi, đối với Nguyên, thời gian thật vô nghĩa. Tối nay, Nguyên lại ngồi một mình ở quán Highland , Nguyên tự hỏi : Không biết mình làm thế đúng hay sai ? Tại sao mình luôn khao khát có được một tình yêu mà lại không dám đối diện với chính nó ?... Tách cà phê đã nguội hẳn nhưng Nguyên vẫn không hề ngó tới. Nguyên chỉ nhìn qua ô cửa, khuôn mặt thoáng hiện một nỗi buồn man mác... Nguyên khồng hiểu tại sao mình lại ra nông nỗi này. Tại sao ? ...Tại sao ?...Một người như Nguyên có biết bao người con gái theo đuổi, muốn được làm bạn gái nhưng Nguyên đều dửng dưng. Vậy mà, chỉ một đứa con trai thôi lại khiến Nguyên phải bi lụy đến thế này sao ! Nguyên cầm tách cà phê, nhấp lấy một tý.
- Quái thiệt ! Sao hôm nay cà phê đắng thế nhỉ ? Mình đã cho cả gói đường vào rồi mà ? ...
- Không ổn chút nào, cứ kéo dài tình trạng này chắc mình không chịu nổi. Mình phải thay đổi, mình phải tìm lại thằng Nguyên ngày nào, phải rồi, thằng Nguyên với trái tim lạnh giá. Nguyên tự nhủ.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Nguyên mặc bộ đồ đi học, rồi khoác thêm một chiếc áo ghilê màu đen có điểm thêm vài dòng chữ trắng bên ngoài. Tóc được chải với loại gel mềm trông thật trẻ trung. Chiếc đồng hồ da hiệu Omega được đeo lên tay làm cho Nguyên thêm phần sang trọng. Một chút nước hoa CK đã thật sự góp thêm phần lãng mạn. Hôm nay trông Nguyên thật đẹp. Nhờ chiếc áo ghilê đó mà Nguyên trông giống như một học sinh nước ngoài. Chiếc cổ áo trắng bản bự trên nền áo khoác đen khiến Nguyên thật sự nổi bật. Mà hình như trên người Nguyên chỉ có hai màu trắng đen, hai màu đối lập như phân chia rạch ròi giữa yêu và sự chạy trốn tình yêu trong con người Nguyên....
Nguyên bước vào lớp, mọi người ai cũng đổ dồn ánh mắt vào Nguyên. Họ nhìn vì Nguyên đã khác hẳn, không còn ủ rũ như trước, không còn buồn như trước mà giờ đây là một chàng trai tràn đầy sức sống, một cậu thư sinh mang dáng dấp của sự lịch lãm ... nhưng Nguyên vẫn trầm lặng. Gìơ ra chơi, mặc cho đám bạn reo hò vui vẻ, Nguyên vẫn đứng dựa vào vách tường trước cửa lớp mà nhìn ra sân trường không chớp mắt. Nguyên cứ nhìn, nhìn mãi, nhưng thật sự Nguyên đang nghĩ về một chuyện khác. Chợt Nguyên quay người lại thì bắt gặp một bạn gái đang nhìn mình từ xa. Nguyên hơi bối rối nhưng cũng kịp nhận ra người đó là ai. Gia Hân - một cô gái có cá tính. Hân rất đẹp, khuôn mặt Hân là kết tinh của sự hoàn hảo. Cũng vì có được vẻ đẹp trời phú, cộng với sự giàu có của gia đình mà Hân được cả khối 11 biết đến như một người nổi tiếng. Bởi vậy mà có hàng tá đứa con trai đứng xếp hàng mong được cùng Hân sánh vai dạo phố, Nguyên cũng không ngoại lệ. Từ khi bước vào lớp 10, Nguyên đã chú ý đến Hân, chú ý ở đây chỉ là sự thích thú muốn được làm quen, nhưng Nguyên biết mình mãi mãi không hợp với Hân. Vì gia đình Hân quá đỗi giàu sang còn gia đình Nguyên thì chỉ bình thường. Trong khi đó, những đứa con trai theo đuổi Hân thì toàn là con của các đại gia có tiền, có quyền. Và Nguyên dám chắc một điều rằng, dù có một đứa đẹp trai cỡ nào đi chăng nữa mà nghèo nàn thì đừng mơ được Hân để ý. Đó là sự thật. Con gái của người giàu có ai chẳng muốn có một người bạn trai vừa đẹp trai mà vừa giàu có, như vậy mới hãnh diện với bạn bè. Nghĩ đến đó, Nguyên chợt trở về hiện tại và thầm nhủ :" Mày phải biết mày là ai chứ Nguyên. "... Nguyên lặng thinh bước vào lớp nhưng cũng kịp nhận ra Hân đang tiến đến gần mình và vẫn nhìn mình bằng ánh mắt đó. Nguyên càng bối rối hơn, cảm thấy có cái gì đó sắp diễn ra với mình nên Nguyên bước nhanh vào lớp. Rồi Nguyên nghe có tiếng nói chuyện ngoài cửa, có nhắc đến tên Nguyên nữa. Thì ra Hân đến lớp Nguyên để hỏi đứa bạn về tên của Nguyên. Hân còn khen Nguyên đẹp trai nữa. Mấy đứa trong lớp đều sững sờ vì chúng nó không ngờ rằng.... Hân - người con gái đẹp nhất nhì của khối 11, có biết bao anh chàng đẹp trai theo đuổi, lại chủ động đến làm quen với thằng Nguyên. Chuyện không thể ngờ. Rồi chúng nó la lớn làm cả lớp càng thêm náo nhiệt.
- Nguyên ! Hân nó khen mày đẹp trai kìa. Tiếng của cái thằng quậy nhất lớp
- Thôi đi ! Đừng đùa tao nữa .
- Ơ .... Tao nói thiệt mà, nó còn hỏi tên mày nữa đó.
Nguyên càng thêm bối rối, mặt đỏ như gấc, ngồi im lìm trong góc lớp. Nguyên thật sự không muốn mình là người nổi tiếng, vì Nguyên không phải là đứa thích khoe khoang, thích chơi nổi. Nhưng Nguyên cảm thấy rất vui vì những lời nói của Hân. Không phải vui vì được khen đẹp trai, mà vui vì Nguyên biết được cuộc sống của mình sắp có gì đó mới lạ xảy ra.
Rồi thời gian cứ trôi, Nguyên và Hân đã thân nhau hơn, Nguyên không còn mặc cảm về sự phân biệt giàu nghèo nữa. Nguyên muốn được ở bên cạnh Hân vì Nguyên muốn được che chở cho Hân, bảo vệ Hân. Nhìn Hân bề ngoài luôn tỏ ra là một cô gái cứng rắn, liều lĩnh nhưng Nguyên vẫn nhận thấy trong con người đó là một trái tim yếu mềm đang thổn thức .....
Buổi chiều ở thành phố cao nguyên này thật êm đềm, ánh nắng vàng hắt vào quán Highland làm không khí trở nên ấm áp hơn khi đang vào mùa đông, Nguyên vẫn ngồi một mình, nhớ lại quá khứ Hân qua lời kể của đứa bạn thân nhất mà Hân thường chơi. Nguyên cảm thấy trái tim mình cành thêm buốt giá khi nghĩ về nó.
"Nguyên biết không, trước khi quen Nguyên, Hân đã có quen một anh chàng cũng đẹp trai, con của một đại gia có tiếng của vùng đất này. Hân yêu anh đó lắm, vì quá yêu mà Hân trở nên mù quáng. Hân sao mãn việc học hành, lúc nào cũng nhắc đến anh ta. Nhưng trớ trêu thay, anh ta là con của một đại gia, là người có máu ăn chơi, chỉ đùa giỡn với tình cảm của Hân mà thôi. Bọn mình có đôi lần nói cho Hân biết về thói trăng gió của anh ta nhưng Hân nào có nghe. Cho đến khi, Hân chứng kiến tận mắt anh ta và cô bồ đang âu yếm bên nhau ngay tại khu biệt thự anh ta ở thì Hân trở nên điên dại. Hân không còn tin bất cứ ai ngay cả chính bản thân mình. Mọi thứ đều giả dối ! Hân tìm đến những quán Bar, những tụ điểm ăn chơi, nhảy nhót cho quên đi sự đời. Đêm nào cũng vậy, người Hân nồng nặc mùi rượu, mặt mũi bơ phờ vì cơn lắc thâu đêm. Đó là khoảng thời gian đen tối của Hân. Bây giờ, nó đã tìm lại được chính mình rồi, khồng còn bi lụy về tình yêu nữa. Nguyên thấy đó, lúc nào nó cũng cố tỏ ra mình là người không yếu đuối, nhưng có ai biết được con tim nó đã bị tổn thương đến thế nào. Vậy nên trách nhiệm đặt lên vai Nguyên nặng lắm đó. Nguyên phải ở bên cạnh Hân mà tiếp thêm sức sống cho nó. Đừng làm Hân buồn nha. Nó nói nó muốn bắt đầu lại cuộc đời vơi Nguyên"
"trách nhiệm", "tiếp thêm sức sống", "bắt đầu lại cuộc đời"... những câu nói đó làm Nguyên run hết cả người , cổ Nguyên nghẹn đắng lại, Nguyên như người mất hồn. Liệu Nguyên có thể làm tròn được những trách nhiệm đó khi trong con người Nguyên còn in mãi bóng hình Khang. Nguyên bắt đầu lo sợ, sợ một ngày nào đó Nguyên sẽ làm Hân tổn thương. Nguyên sợ khi thấy Hân phải khóc, phải đau khổ vì tình yêu. Nguyên đã đi quá xa vào tình yêu với Hân rồi. Bây giờ Nguyên muốn quay trở lại, quay về thời thằng Nguyên tự do, tự tại, chỉ biết mình thôi thì đã quá muộn rồi. Thôi thì : " Chuyện gì đến sẽ đến. " .Nguyên tự nhủ .....
Hân vẫn cười nói hồn nhiên bên Nguyên. Hai người họ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Những quán chè, quán kem, quán cà phê đều là điểm dừng chân của hai bạn trẻ này sau mỗi buổi học. Họ thật xứng đôi ! Mọi người ai cũng phải ganh tỵ cho đôi bạn trẻ. Đối với Nguyên, những ngày tháng này thật đáng nhớ, nhưng Nguyên vẫn cảm thấy trong lòng mình thiếu thiếu một cái gì đó, một thứ mà Nguyên đã cố quên nhưng nó vẫn len lỏi trong từng suy nghĩ.
.........
Mới đó mà đã 28 tết rồi, không khí chuẩn bị cho năm mới thật náo nhiệt.
- Nguyên à ! Chắc năm nay Hân không được đón tết cùng Nguyên rồi
- Hân đi đâu ?
- Hân phải đi về quê cùng cha mẹ. Đã lâu lăm rồi, từ khi cha mẹ Hân chuyển lên đây làm ăn, không có năm nào đón tết ở quê cả. Nên năm nay gia đình quyết định về quê ăn tết. Thật sự, Hân không thích về chút nào. Ở đây ăn tết còn có bạn có bè, có Nguyên nữa.
- Thôi ! Lâu lâu mới về một lần mà. Chắc ông bà nội cũng nhớ Hân lắm đó. Xa nhau mấy ngày rồi lại gặp nhau mà.
- Um... Hân sẽ thu xếp về sớm hơn ha ! À ! Nhớ chuẩn bị tiền lì xì cho Hân nữa đó.
- Trời ! Lớn rồi mà cũng đòi tiền lì xì sao ?
- Không phải Nguyên thường nói : " Với Nguyên, Hân vẫn là cô bé mà ". Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Hân sau câu nói đùa đó.
- Nguyên chịu thua Hân mất thôi .
Nguyên cũng bật cười vì sự nhí nhảnh của Hân.
- Thôi Hân về nha. Hẹn ngày gặp lại.
- Um ... Hân đi vui vẻ nha.
- ..................Bye ............
Bóng Hân từ từ khuất hẳn sau vạt nắng của buổi chiều hoàng hôn. "Chắc tết này buồn lắm đây" , Nguyên tự nhủ rồi cũng phóng xe mất hút ...
Nhà cửa dã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người chỉ còn ngồi chờ đón giao thừa thôi. Bài hát Happy New Year vang lên làm không khí trong nhà rộn rịp hẳn lên.
- Con đi ra quảng trường xem họ bắn pháo hoa nha má ?
- Uh ... Đi xe cẩn thận nha con, đêm nay xe cộ nhiều lắm đó.
- Dạ ! Con biết rồi má .
Nguyên lật đật xỏ chiếc giày vào rồi phóng xe ra khỏi cửa.
- Nhớ về sớm nha con.
Đoạn bà nói xong thì bóng Nguyên đã mất hút.
- Cái thằng ! Lớn rồi mà cứ như con nít.
..........
Nguyên chẳng chơi thân với đứa bạn nào hết, vì những đứa bạn học của Nguyên đều là những đứa quậy phá, chơi bời. Nhưng từ khi gặp Toàn, một đứa rất bộp chộp nhưng lại rất hiểu bạn bè. Nguyên cảm thấy đó mới là người bạn mà Nguyên cần, để chia sẻ những suy tư, suy nghĩ mà Nguyên rất mệt mỏi khi phải đối diện với nó một mình. Quả là Nguyên không chọn lầm người. Toàn thật sự hiểu Nguyên, hiểu cả con người Nguyên. Chỉ cần nhìn qua ánh mắt thôi là Toàn có thể biết được Nguyên đang nghĩ gì. Ở người bạn này, Nguyên không thấy sự ganh tỵ, cái bon chen của những đứa con trai thành phố, mà thay vào đó là sự thông cảm, sự sẻ chia. Đó mới là cái mà Nguyên nhận được từ tình bạn này.
- Toàn ơi !
- Có gì không con ? Tiếng của má Toàn vọng ra.
- Dạ thưa bác. Cho cháu hỏi có Toàn ở nhà không ạ ?
- Toàn nó đi đâu từ tối với mấy đứa bạn rồi con. Con kiếm Toàn có chuyện gì không ?
- Dạ không. Con tưởng có nó ở nhà thì rủ nó cùng đi xem bắn pháo hoa cho vui. Thôi ! Con chào bác con đi
Chiếc xe Mio của Nguyên lại lao vút trên con phố.
- Thằng Toàn này thiệt là, đã bảo chờ mình cùng đi mà giờ mất hút đâu không biết. Đón năm mới một mình buồn thiệt. Biết sao đây, Nguyên cô đơn mà. Nguyên tự nhủ lòng mình.
..........
"Trời ! Đúng là ngày tết. Quảng trường đông thiệt". Nguyên không thích những chỗ náo nhiệt cho lắm. Cậu ta tìm được cho mình một chỗ khuất, nơi đó cũng có thể thấy rõ được pháo hoa. Nguyên ngồi xuống thảm cỏ.
- Mới 11 giờ rưỡi thôi. Còn nửa tiếng nữa, biết làm gì bây giờ đây ta.
Nguyên lại hí hoáy quay qua quay lại chờ đợi. Bỗng Nguyên nhìn thấy có một bóng hình người in hằn lên thảm cỏ. Nguyên quay đầu lại .........Cả người Nguyên sững lại, hai mắt mở to không chớp, tim Nguyên đập nhanh hơn làm hơi thở cũng trở nên gấp gáp.... Ai đây ?.Người nào đây ?..?..?..?..?
Không ai khác, người mà làm Nguyên cảm thấy con tim mình chưa tan hết băng giá, người mà có đôi mắt làm Nguyên mỗi lần nhìn vào như bị đắm chìm trong biển khơi mênh mông, người mà luôn dõi theo Nguyên từng ngày, dõi theo sự hạnh phúc của Nguyên. Đó là Khang !..!..!..!
- Khang .... Phải Khang đó không ? Nguyên thốt lên.
Vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước, Khang nở nụ cười làm ấm cả lòng Nguyên. Đây là lần đầu tiên Nguyên thấy Khang cười. Nụ cười như ngọn lửa thiêu đốt mọi giá băng trong con người Nguyên.
- Ra đây đón giao thừa cùng Nguyên nè.
Nguyên không còn kịp đặt ra những câu hỏi đại loại như :Khang xuất hiện từ đâu, tại sao Khang biết mình ở đây, vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của Khang đâu mất rồi ... mà giờ đây, Nguyên đã rơi vào tâm trạng bối rối và hoang mang. Trong trái tim Nguyên, mọi cảm xúc ngày nào lại dâng trào lên mãnh liệt, nó luồn lách qua từng giây thần kinh, qua từng mạch máu trong cơ thể Nguyên. Khang ngồi xuống cạnh Nguyên. Cả hai đều .... im lặng, im lặng và chỉ im lặng. Người Nguyên nóng ran, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
- Sao im lặng vậy ? Khang khẽ hỏi.
- Ờ ... ờ ... mình thấy người ... người nóng quá.
- Vì mình ?
Một câu hỏi quá thẳng thừng, đi sâu vào vấn đề làm Nguyên chết lặng người, cổ họng Nguyên cứng ngắt, không nói nên lời, hai mắt trợn tròn nhìn Khang. Nguyên vẵn im lặng. Sự im lặng đó đồng nghĩa với câu trả lời mà Khang muốn nghe. Khang nhoẻn miệng cười, một nụ cười tinh quái. Nguyên không hề để ý. Trong đầu Nguyên, hạnh phúc và lo sợ đang đấu tranh. Khoảng thời gian Nguyên tránh mặt Khang giờ đây trở thành vô nghĩa. Nguyên rất muốn ôm lấy Khang mà tận tưởng cái hạnh phúc mà Nguyên chỉ có được trong trí tưởng tượng, nhưng không thể, không thể vì còn Hân. Hình ảnh Hân lúc này lại hiện ra với ly rượu trong cơn tuyệt vọng của mối tình đầu tiên đã làm Nguyên kịp nhận thức được những hành động của mình." Làm sao đây ? Làm sao đây Nguyên ? Chưa bao giờ mày rơi vào tình trạng bế tắc như thế này."
Tâm trí hoảng loạn, đầu óc rối bời, con tim thúc giục nhưng lý trí yếu mềm. Nguyên vẫn im lặng.
Và thật bất ngờ, ngay giờ phút thiêng liêng chuyển sang năm mới, ngay lúc tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Khang đã đặt lên môi Nguyên một nụ hôn đầu đời, một nụ hôn cháy bỏng, một nụ hôn của sự đam mê. Nguyên trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng nụ hôn đó đã xua tan đi mọi ý nghĩ trong đầu Nguyên. Nguyên chỉ còn biết buông xuôi tất cả mà tận hưởng giây phút ngọt ngào, đê mê ....
Chợt Khang dừng lại, áp sát mặt vào gần mặt Nguyên, bàn tay Khang vuốt nhẹ lên vài lọn tóc rủ xuống vầng trán của Nguyên. Nguyên vẫn trong tư thế bị động, hai cánh tay rắn chắc của Khang đã đè hẳn người Nguyên nằm xuống thảm cỏ. Khang từ từ hôn lên mái tóc, lên vầng trán mịn màng của Nguyên. Nguyên nhắm nghiền mắt lại mà tận hưởng cái cảm giác như được bay bổng, bay tới chốn thiên đường xa xôi, nơi đó chỉ có Nguyên và Khang.
Rồi Khang ghé sát vào tai Nguyên, khẽ thì thào : I LOVE YOU ...Nguyên chưa hết bàng hoàng thì môi Nguyên đã gắn chặt với môi Khang. Bây giờ, con tim Nguyên mới thật sự tan hết băng giá, nó chỉ còn là sự rung động, nhịp đập của con tim .
Hai chàng trai đó trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, những nụ hôn đã chờ đợi từ lâu lắm rồi mà đâu nhận thấy pháo hoa đang được bắn lên, sáng rực cả bầu trời với muôn vàn màu sắc như cùng sẻ chia hạnh phúc của đôi bạn trẻ này ....