Chap 29:
5h45.
Trong căn bếp to đùng đẹp kinh khiếp của nhà họ Vũ, có một thằng nhóc con cao 1m73 ăn gian 1 tẹo,
đang loay hoay chạy ngược chạy xuôi tìm gia vị, xắt thịt, nếm món ăn... Làm cả tấn việc, chỉ để cố gắng
hoàn thành 1 bữa tối ngon lành và tuyệt với nhất dành cho một thằng con trai cao to trắng thơm vừa tắm
xong, mặc mỗi bộ áo khoác ngoài màu trắng dài đườn, đang ngồi gác chân lên bàn ăn, tay cầm lon
Heineken tu ừng ực, vừa uống vừa nhìn cái lưng nhỏ của thằng nhóc kia.
Thật là căng thẳng. Dù chẳng có gì phải căng thẳng cả!!!
Nhưng sao lưng tôi lại thấy rờn rợn thế này ko biết...
Hoàng tắm xong, hương bạc hà thoang thoảng khắp căn bếp, dù mùi thơm của đậu nhồi thịt rán cũng
“nồng nàn” ko kém. Ôi làm ơn biến ra phòng khách đi, cứ ngồi ám thế này ai mà nấu được.
-Súp... súp... - tôi loay hoay ngó xung quanh tìm lọ súp mình vừa để ở đâu đó. Ai da...
-Trên lò vi sóng. - Hoàng lên tiếng. Tôi lật đật chạy ra, lấy lọ súp, nêm một ít vào nồi canh, đậy vung
lại.
Lại băm, lại thái, lại xắt nhỏ, lại cắt.
-Hôm nay tính nghỉ học thêm để nấu ăn cho tôi à?
Tôi giật mình. Hoàng nói tôi mới nhớ. Hôm nay tôi có 2 ca học thêm sau khi học xong ở trường, 1 ca
Toán, 1 ca tiếng Anh. Đến 9h mới về. Ôi thôi thì bỏ cả 2 vậy. Hic...
-Hôm nay... được nghỉ. - tôi nói dối.
-Thật à?
-Ừ.
-Ừm... vậy thì nấu đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gì chứ, ông Hoàng này mà phát hiện ra ai trốn học ở lớp đi chơi, lý do ko
chính đáng, ổng cho áp chảo luôn, nhưng ổng trốn thì được, còn những đứa khác, thì quên cái mùa xuân
tươi đẹp ấy đi. Dù thế, cũng chẳng ai ghét Hoàng, chẳng ai ý kiến gì, đơn giản, Hoàng mà nghỉ là có lý do
chính đáng cả, kể cả trốn học, thì cũng là đi làm từ thiện, đi tham gia tình nguyện, hoặc làm gì đó có ích,
chứ ko phải trốn học đi chơi, đàn đúm, blah blah.
Haha...
11 năm liền tôi là học sinh giỏi, hạnh kiểm tốt, cháu ngoan Bác Hồ. Blah blah. Ngoan ngoãn học giỏi
chăm chỉ!!!
OK. Ít ra thì trong mắt thầy cô và bố mẹ là vậy, điểm này tôi khá giống Mạnh, chứ kì thực, tôi trốn
học gần như hơn 20 buổi hồi kì 1 lớp 9, chỉ vì game. Thề luôn. Hồi đó tôi chơi võ lâm 2, chơi điên cuồng,
xếp top 10 hẳn hỏi, đầu tư hết gần 10 triệu tiền game, đồ đạc, vũ khí, quần áo, kĩ năng, blah blah, đều
khủng, nghĩ lại thấy thật đần độn và ngu dốt. Sang kì 2 chăm chỉ học để thi vào Ams, rồi lên lớp 10, tôi
trốn học được duy nhất 1 buổi vào tuần học thứ 5 ở trường, vì đi chơi với lũ chiến hữu cấp 2, kết quả bị
Hoàng phát hiện, cậu ta lên án, chửi bới, mắng mỏ, và blah blah tôi suốt 1 tiếng đồng hồ. Từ đó tôi tạch, ko
bao giờ dám trốn nửa tiết chứ đừng nói 1 tiết hay trốn cả buổi học, kể cả học thêm. Có lẽ nhờ 1 ông bí thư
lớp nhiệt tình và tuyệt vời như vậy, nên lớp tôi mới luôn xếp top 3 ở trường, và thường là hạng 1.
Đây là lần thứ 2 tôi trốn học thêm, và nếu Hoàng phát hiện ra, thì tôi sẽ bị xẻo thịt vất cho cầm thú
ăn!!!
Mải suy nghĩ, tôi ko để ý đến nồi canh đang sôi sùng sục, chết cha, trào bố nó ra ngoài rồi. Tôi vội
vàng chạy đến chỗ nồi canh, luống cuống mở vung nồi.
-A... A... - tôi xuýt xoa, rụt tay lại, đánh rơi cái vung xuống đất, nóng kinh khủng, hic...
Tiếng loảng xoảng làm Hoàng từ phòng tắm chạy vội ra, cậu ta đang thay quần áo, Hoàng chạy ra khi
trên người chỉ có độc một cái quần underwear. Tôi trợn trừng mắt nhìn Hoàng. Hoàng hoảng hốt hỏi dồn
dập:
-Sao thế? Có bị làm sao ko? Bỏng rồi hả? Đưa tay đây xem nào. - Hoàng cầm lấy tay tôi, rồi thổi lên
hai ngón tay bị bỏng, nhanh chóng lôi tôi ra lavabo, mở vòi nước, để 2 ngón tay dưới vòi nước đang chảy,
làn nước mát lạnh làm tôi dịu đi nhiều, tôi bớt bỏng rát hơn. Tôi khẽ liếc nhìn Hoàng, khuôn mặt Hoàng lo
lắng nhìn tay tôi dưới làn nước, xoa nhẹ, để nước chảy đều, dù có 2 ngón tay bị bỏng thôi, nhưng Hoàng
làm trầm trọng hoá lên, làm tôi ko khỏi cảm thấy buồn cười.
-Tôi... ko sao. - tôi nói khẽ.
Hoàng nhìn tôi chằm chằm, rồi dùng tay trái cốc vào đầu tôi, giọng trách mắng:
-Thật tình... làm ăn kiểu gì má đoảng như thế? Ko để ý gì cả. Cậu mà bị làm sao, tôi biết ăn nói thế
nào với bố mẹ?
-Ờ thì... tại mải nghĩ linh tinh, nên ko để ý nồi canh. - tôi đỏ bừng mặt, cậu ta nói “bố mẹ” tỉnh bơ, tôi
biết ý cậu ta là “biết ăn nói thế nào với bố mẹ của tôi”, nhưng bỏ dở câu nói thế kia, thành ra có thể hiểu
nghĩa là, bố mẹ tôi cũng là bố mẹ Hoàng.
Thật siêu cấp điên!!!
-À mà... cậu... có thể mặc đồ tử tế vào đc ko? - tôi quay mặt đi chỗ khác, càng lúc càng nóng.
Lúc này Hoàng mới để ý đến trang phục của mình, cậu ta tần ngần 1 lúc, rồi im lặng bỏ vào nhà tắm.
TÔI BIẾT THỪA LÀ CẬU TA ĐANG NGƯỢNG CHÍN NGƯỜI
))))))))))))))) THỀ LUÔN. CÁI
KIỂU IM THIN THÍT VÀ LẶN MẤT TĂM KIA, CHẮC CHẮN LÀ LÚC ĐANG XẤU HỔ, HÁ HÁ.
Tôi bật cười sằng sặc như thằng điên, rồi vặn vòi nước lại, tiếp tục rán nốt 2 miếng đậu nhồi thịt.
Hoàng bước ra khỏi phòng tắm, mặc thoảng đỏ, cầm trong tay tuýp kem đánh răng, lấy ra một ít, rồi cầm
tay tôi lên, nhẹ nhàng thoa đều trên đầu ngón tay, tôi lại nhột...
-Còn đau ko? - Hoàng hỏi.
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Hoàng nhìn tôi, mặt tỏ ý ko vui, rồi lại cốc đầu tôi 1 cái, tiện tay nhón 1 miếng đậu nhồi thịt, bỏ tọt
vào mồm, phồng mang trợn mắt nhai, làm tôi bật cười.
-Giúp tôi dọn cơm đi. - tôi nói với Hoàng trong lúc lật mấy miếng đậu. Ờ... tương ớt đâu nhỉ, tôi
muốn ăn thử với đậu xem thế nào.
-Tương ớt đâu? - tôi hỏi tiếp.
-Trên đầu cậu kìa.
Tôi ngước mắt lên, mở tủ ra, nhìn thấy cái lọ đỏ đỏ. Bực mình, sao mà để lọ tương tít trên ấy làm gì,
đã thế còn nhét vào sâu bên trong nữa mới ức chế vãi. Tôi kiễng chân lên, rướn người, căng tay mò mẫm
vào bên trong, đệt... sắp được rồi, cố lên.
Đột nhiên một cánh tay vòng qua eo tôi, ấn tôi đứng thẳng xuống, mùi hương bạc hà thơm mát từ cơ
thể của Hoàng thoảng qua khi cậu ta rướn người lấy lọ tương ớt xuống 1 cách dễ dàng từ trên tủ bếp.
Nhiệt độ đột nhiên tăng vọt một cách chóng mặt. Tôi đỏ bừng mặt, đứng trân trân, đơ như tượng.
-Thấp lè, ko lấy được thì phải bảo với tôi một tiếng chứ. - Hoàng cốc đầu tôi.
Ai mà biết được, làm sao mà cái kệ nhà cậu ta lại cao vống lên như thế chứ. Thật tình... mà có cái
quái gì mà mình lại đỏ mặt chứ. Thật điên rồ. Ăn cơm ăn cơm...
Tôi luống cuống loay hoay tìm bát đũa, đầu óc ko ngừng nghĩ lung tung linh tinh. Aizzzzzz.
Mùi bạc hà thơm thật...
***
-Ngon...
-Siêu ngon...
-Waaaaaa. Cái này học ở đâu thế???
-Bát nữa.
-Xin bát nữa nào.
-Đưa cả cái nồi đây vét xem còn tí đồ ăn nào ko.
-Hết cơm á? Chờ tí tớ chạy sang nhà bác hàng xóm xin cơm.
-Hàng về hàng về. Một bát ô tô đầy ụ nhé.
-Haaaaaaaaaaaa. Ngon!!!
Tôi choáng. Cực kì choáng. Bữa ăn nấu cho 4 người, một mình Hoàng xử lý ngon lành, tôi là một
đứa tham ăn chính hiệu, nhưng cũng ko thể đọ được tốc độ ăn và số lượng ăn của Hoàng. Quá đáng sợ.
Nếu như bữa ăn này chia làm 4 phần, thì tôi ăn được 1 phần, còn 3 phần, Hoàng xử lý tất tần tật. Chưa kể
đến việc đi sang nhà hàng xóm xin cơm để ăn. Tôi nuốt nước bọt. Nhìn Hoàng ngồi xử lý nốt mấy miếng
đậu vụn.
-Sợ quá...
-Huh?
-Cậu... ăn như hàng thế kỉ rồi nhịn đói vậy.
-Hehe. Tại đói.
-Trưa ko ăn gì à?
-Ừ. Trưa ko có tâm trạng ăn uống gì hết. Vào trạm y tế băng bó xong rồi về ngủ luôn.
Câu chuyện bị dồn vào ngõ cụt khi đề cập đến vấn đề “nhạy cảm” trưa nay, tôi im lặng, cúi đầu nhìn
đống bát đũa sạch bong, thở dài.
-Đừng bận tâm. Tôi ko để ý đâu. - Hoàng đột ngột lên tiếng phá tan im lặng.
-...
-Hôm nay. Tôi rất giận. Rất tức. Cực kì ức chế. Tôi nói thẳng luôn ra, là tôi ghen với Vương, gato với
thằng nhóc con ấy. Tôi cực kì bực mình, nghĩ lại thấy quá trẻ con... cũng vô duyên nữa. Quá xen vào
chuyện riêng của cậu... tôi xin lỗi. Đã tát cậu... - Hoàng nói, mắt ko nhìn tôi, tay vẫn xúc nốt mấy thìa cơm
tọng vào mồm.
-Tôi ko sao... tôi cũng có lỗi.
-Ko. Cậu kì thực ko có lỗi gì cả. Tôi và Mạnh, hai thằng đều sai. Cậu... thực ra thì... tôi giận vì ko
phải là người đầu tiên của cậu.
Tôi ngước mắt lên nhìn Hoàng ở bên kia bàn ăn, cậu ta bê cả bát canh to đùng lên, che kín mặt, giả
vờ cắm cúi ăn, trong khi hai cái tai lộ ra, đỏ bừng.
-Cậu lúc nào cũng thế... thẳng thắn trong mọi việc. Tớ thích cậu ở điểm ấy.
Hoàng bỏ bát cơm xuống từ từ, để lộ ra hai con mắt đen láy nhìn tôi.
-Thực ra thì... việc cả 3 người các cậu thích tôi, tôi... cũng ko rõ vì sao. Mình lại chấp nhận một cách
dễ dàng như vậy... Kể cả việc Vương đã làm với tôi, tôi thấy... nó hoàn toàn bình thường, như con người ta
hít vào thở ra vậy. Cậu... nói đúng. Tôi cũng suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đúng là dễ dãi thật... - tôi nói một hơi
dài.
-Không phải đâu. Cậu đừng nói thế.
-Không. Thật sự là như thế mà... nên cậu tát tôi... cũng là điều dễ hiểu, vì cậu thích tôi, nên làm thế...
có sao đâu. Tôi thấy mình xứng đáng bị vậy.
Hoàng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh tôi, ngồi xuống ghế bên cạnh, khoanh chân, nhìn tôi chằm
chằm:
-Linh.
-Ừ?
-Tôi xin lỗi.
Tôi ngạc nhiên.
-Ừ... tớ cũng xin lỗi. Sao cậu làm hình sự thế ?
-Thực ra... tớ ko định làm thế.
Tôi nhún vai.
-Ko sao cả. Bình thường mà.
-Cậu đau ko ? - Hoàng vươn tay sờ má tôi, xoa nhẹ.
-Có. - tôi gật.
-Xin lỗi. - Hoàng thì thào.
-Ko phải đau ở đấy. Mà là đau ở đây. - tôi chỉ vào ngực mình.
Hoàng tròn mắt nhìn.
-Lúc đó, tôi đau ở ngực, rất đau, cảm giác... mình đúng là kẻ tội đồ, đáng chết ngàn lần, đến giờ, tôi
vẫn nghĩ rằng, các cậu thật ngớ ngẩn ngu ngốc và sai lầm, khi thích một đứa như tôi... - tôi nói nhỏ dần.
Hoàng kéo tôi vào lòng cậu ấy, tôi ngỡ ngàng trong chốc lát, đầu vùi vào vai cậu ấy, tay trái bị Hoàng
nắm chặt.
Hoàng xoa đầu tôi, rồi nói :
-Không phải Linh ạ. Cậu đừng suy nghĩ thế. Thực ra tớ thích cậu từ đầu năm lớp 11 cơ. Nhưng tớ ko
hiểu vì sao lại thích cậu. Tớ nghĩ đó chỉ là tình cảm giống như anh em trai, ko giám khẳng định gì. Càng
ngày tớ càng thích cậu. Thích đến mức, tớ ko biết tớ thích cậu vì lý do gì, lúc nào cũng thích, cái gì của cậu
cũng thích, thích đến nỗi bạn gái tớ đang ở nước ngoài đột ngột nói chia tay, tớ cảm thấy vui mừng và sung
sướng khi có thể dứt được với cô ấy, để có thể dành toàn bộ thời gian của mình, tận tâm chăm sóc cậu, dù
ko biết câu trả lời của cậu là thế nào. Tớ vẫn muốn từng bước từng bước một, để có thể hoàn toàn chiếm
giữ cậu, cho đến khi 2 người kia bước vào cuộc sống của cậu, gần như chỉ là vài ngày, cậu đã thay đổi hoàn
toàn, và tớ sợ mất cậu, khi mà cậu ngày càng dành ít thời gian cho tớ hơn. Tớ ko hối hận, mãi mãi ko bao
giờ hối hận vì đã thích cậu. Cậu hiểu ko ? Tớ xin lỗi vì tất cả, vì đã tát cậu, đã làm cậu đau, tớ rất xin lỗi...
Tôi ngỡ ngàng trước những gì Hoàng vừa nói, cậu ấy luôn cứng rắn, luôn vui vẻ, luôn hoà đồng,
mạnh mẽ và quyết liệt, ấn tượng của tôi về một Vũ Quốc Hoàng trước kia, khác xa so với ở thời điểm hiện
tại. Cậu ấy nói, một cách chân thành, đầy tình cảm, có chút gì đó đau lòng trong câu nói, nhưng hơn cả, là
cậu ấy thành thực với tôi, với chính bản thân mình, một cách nhẹ nhàng nhất.
-Tớ đã rất sợ, sợ cậu sẽ hận tớ. Hận tớ... vì lý do gì, thì tớ cũng ko rõ, nhưng tớ sợ. - tôi nói.
-Ko. Tớ làm sao hận cậu được, cậu là người tớ yêu thương nhất, ko thể hận cậu được, tớ lại sợ sẽ ko
bao giờ được nói chuyện với cậu nữa, ko bao giờ được quan tâm cậu, theo dõi cậu nữa. Tớ sợ sẽ thành
người dưng. Rất sợ. Tớ làm tổn thương cậu. Tớ hận bản thân mình ghê gớm. Cho đến khi nhìn thấy cậu đến
chiều nay, cậu vẫn là cậu, vẫn ngố và ngớ ngẩn khi ấn điên cuồng vào cái chuông cổng, tớ lúc đầu thấy khó
chịu vì cậu lại có thể bình thản sau những chuyện như thế, nhưng về sau, tớ cảm thẩy nhẹ nhõm và thoải
mái hơn khi cậu ko buồn phiền và đau lòng quá nhiều, cậu vẫn luôn là cậu, một Bùi Tùng Linh tuyệt vời và
lạc quan, tớ thích cậu, ở điểm đó.
« Tớ thích cậu »
Câu nói tôi nghe nhiều nhất trong ngày hôm nay, cảm thấy thật bình thản, ko chút xúc động, vậy mà
lúc này đây, tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập hơn, tôi vòng hai tay ôm lấy Hoàng.
-Tớ cũng thích cậu. Hoàng ạ... cậu thật sự khiến người ta... ko thể ko yêu.
Hoàng bật cười khanh khách, như một đứa trẻ con, xiết tôi chặt hơn, rồi nói :
-Ừ... cậu nói thế, thì phải làm người yêu tớ nhá. - bàn tay của cậu ta dần dần chạy xuống dưới. Tôi
trừng mắt, đấm lưng Hoàng đùm đụp. Trời ơi hết bố Mạnh lại đến lão Hoàng chết giẫm này.
-Đồ cơ hội. Buông ra. Cấm... AAAAAAAAAAAAA. CẬU SỜ VÀO ĐÂU ĐẤY HẢ ???? - tôi gầm
rú lên.
-Ahaha... rồi mà. Gyaaaaaaaaa. Đừng có cắn. Bỏ ra đây. HAHAHAHA. Cậu mẫn cảm ghê, muốn lột
sạch quá.
-VŨ QUỐC HOÀNG CHẾT TIỆT. ĐI RỬA BÁT MAUUUUUUUUUU. TRÁNH XA 5M.
-DẠ VỢ. ANH NGHE VỢ YÊU.
-MÁU CHÓ. CÂM MỒM CHO TÔI !!!
( Huhu. Tại sao cứ được câu trước tử tế, câu sau đã thành cầm thú hết thế này ???
Pheww... ít ra thì cũng đã giải quyết xong mọi chuyện. Aizzzzzz. Đau lưng quá.
-Ăn nhiều vào, mông lép quá thể đáng này.
Cầm thú vỗ mông tôi, tôi đáp trả lại bằng một cú đấm đầy bọt nước rửa bát vào trúng mặt !!!
***
8h30.
Tôi gập quyển «Tắt đèn kể truyện ma» của Hoàng lại, vươn vai, ưỡn ẹo, lắc lắc hông vào cái cho đỡ
mỏi.
-Thôi tớ về đây. - tôi nhìn quanh sofa xem có quên thứ gì ko.
-Về sớm thể. Mới 7h30 mà. - Hoàng cũng đặt quyển «One Piece» xuống, tròn mắt nhìn tôi.
-Đồ thần kinh mù loà câm điếc. Nhìn cái đồng hồ quả lắc hơn 50 triệu kia đi xem mấy giờ rồi. - tôi
gầm gừ với Hoàng.
-Ầy... thôi được rồi, tớ tiễn cậu.
Hai đứa rồng rắn kéo nhau ra khỏi phòng khách, ra khỏi nhà, xuống garage lấy xe.
-Bụp.
-Bốp.
OK. Tiếng đầu tiên là tiếng bàn tay cầm thú vỗ vào chỗ ko nên vỗ, tiếng thứ hai là nhạc nền bộ
film « Năm đứa con trở về bên má ».
-IFgiusdghuishrg. - Hoàng lầm bầm thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh.
-Xì xồ cái gì ? Tớ ko ngờ cậu lại dâm dê như thế.
-Với duy nhất một người thôi.
***
-Này. - Hoàng gọi tôi trong lúc tôi đang đội mũ bảo hiểm của cậu ta.
-Gì ?
-Linh thích tớ ở điểm gì ?
Tôi cài lệch quai. Quay ra lườm lườm :
-Hỏi làm gì ? Nói nhiều.
-Heeeeeee. Nói đi mà. - Hoàng nũng nịu. Bí thư số 1 kiêm Đệ Nhất Nam vương nức tiếng đây sao ?
-Cái gì cũng thích.
-Ầy...
Im lặng...
-Ừm... tớ vẫn ko rõ cậu vì sao thích tớ. - tôi nói.
Hoàng khoanh tay đăm chiêu, mặt suy nghĩ rất tâm trạng, tôi thừa biết cái kiểu nhăn nhở này của cậu
ta, chắc chắn trong cái đầu đen sì đen kịt kia toàn những cái ý nghĩ liên thiên điên điên ko để ai yên cho
xem.
-Hồi bé tớ luôn có suy nghĩ, sau này lấy vợ, chắc chắn sẽ lấy người tên Linh, vì những người tên Linh
thường rất ngố và đần. Họ cũng là những người ngoan ngoãn và luôn nghe lời tớ. Tại thời điểm đó là như
vậy. Thế nên sau này lấy họ về, thế nào cũng thành bố tướng, chỉ cần ngồi mát, ăn bát vàng, ngoắc tay gọi
một cái, có ngay một bé Linh dễ thương lao vào, tha hồ ăn thịt.
...
-Ái uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Á đau. Trời ơi tha cho tôi... aaaaaaaa. Xin lỗi anh, em xin lỗi anh Linh, anh bỏ
ra em đau, đừng cấu eooooo. AAAAAAAA.
...
-Thực ra... hic hic... aaa... tớ thích Linh, vì Linh là... ui... người duy nhất... huhu... trong lớp... ko bỏ
phiếu cho tớ hôm thi Nam vương trường.
Tôi ngừng cấu Hoàng, dừng luôn cả việc xoắn tai. Trợn ngược mắt :
-Lẽ ra cậu phải ghét tớ mới đúng chứ.
-Ban đầu thì có ghét... nhưng khi nghe lén cậu phân tích, tớ mới thấy ấn tượng với cậu.
-Phân tích ?
-Đồ đáng ghét. Quên rồi hả ? Ai là người đã nói câu : « Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, hát hay, võ giõi,
hoàn toàn ko phải là yếu tố quyết định thắng cuộc, tớ ko chọn Hoàng vì cậu ấy có một khuyết điểm chết
người. Đó là quá lạnh lùng. Lạnh lùng ko hẳn đã là tốt, ngoài đời ko hề giống trong truyện hay film đâu
nhé. Hoàn toàn ko biết cách chiều fan và có vẻ như khá là công tử. »
Tôi ngờ người ra, lúc ấy tôi nói, là trong quán trà sữa bé tí hin, có mỗi tôi, nhỏ Chi và Tú ở trong đó.
Chứ làm quái gì có ma nào...
-Tớ cực kì shock khi bị cậu nói thế. Vậy nên mới thử nhìn nhận và đi hỏi những người khác xem. Kết
quả là cậu nói đúng. Từ đó cố gắng sửa đổi, sửa đổi để cho cậu biết thế nào là lễ độ. Thế nên mới đâm đầu
đi soi mói, xét nét, quan sát từng li từng tí của cậu, để bắt lỗi. Rồi... thành yêu từ lúc nào... ko hay. Thấy lỗi
của cậu, đáng yêu quá chừng, dễ thương... keke. - Hoàng gãi đầu gãi tai, cười toe toét.
-Ờ... ra thế... lý do gì... lãng xẹt.
-Cái gì ??? Nói lại xem nào ??? - Hoàng trừng mắt, giơ nắm đấm.
-Thôi... tớ... về.
-Ớ... ừ... thế về nhá. Đi đường cẩn thận he.
-Bye.
-BYE BYE MY WIFE. - Hoàng hét to.
Tôi nhấn ga phóng vút mất. Thật may là mình đã đeo khẩu trang và đèn đường thì vụt tắt.
Phewwwwwwwwwww.
-Hoàng chết tiệt. Cậu bình thường có đáng yêu thế này đâu. - tôi lầm bầm, mặt nóng bừng.
Ôi thế là hết con mẹ nó một ngày của tôi. Một ngày chỉ có ôm, khóc, ôm, sàm sỡ, ôm, vỗ mông, ôm,
tớ thích cậu, blah blah.
Quyết định nghỉ học đến hết tuần để bồi bổ sức khoẻ và ổn định tâm lí.
Tôi phóng nhanh ra khỏi khu phố, để trở về nhà.
À không. Trước khi về nhà phải vào cái tiệm may áo dài có cái tên rõ kêu Quỳnh Chi chứ.
“Tít tít” tiếng chuông tin nhắn.
“Về chưa em yêu ơi? Chị đang chờ dài cổ đây này.”
Con nhỏ này, thế nào chết thắp hương muỗi cũng hiện lên về.
-Còn tiếp